Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 463: An cư lạc nghiệp (hạ)

Hoàng Phủ Vô

Tấn xác thực muốn hỏi một số chuyện liền gật gật đầu hắn đi vào trong

phòng ngồi xuống, đại chưởng quỹ liền quỳ xuống hành lễ;

- Tiểu nhân tham kiến điện hạ.

- Aizzz đại chưởng quỹ không phải vừa rồi rất tốt sao ngươi gọi ta là cô gia ta cũng rất cao hứng.

Từ chưởng quỹ đứng lên vội vàng rót trà cho Hoàng Phủ Vô Tấn:

- Ta trước khi đi đã gặp được tiểu thư tiểu thư nhà ngươi nàng ấy cũng sắp vào kinh rồi.

Tề Phượng Vũ hiện tại đang mang thai sáu tháng cho nên muốn tranh thủ

thời gian vào kinh, một tháng nữa nàng không thể lặn lội đường xa nữa.

Hoàng Phủ Vô Tấn gật đầu cười hỏi tiếp:

- Tề Thụy Phúc tại sao lại buôn bán gạo?

- Đây là ý của đại lão gia, lạc Kinh vừa khôi phục lại, buôn bán tơ lụa

không thực tế cho nên sinh ý bán gạo là gấp gáp, chúng ta khai trương

ngày hôm qua đó từ Sở châu vận chuyển tới năm vạn thạch gạo.

- Thế nhưng mà năm nay lương thực Dự Châu cũng thu hoạch lớn các ngươi bán gạo liệu có phải không sáng suốt không?

Hoàng Phủ Vô Tấn khẽ cười hỏi.

Từ chưởng quỹ do dự một chút rồi nói:

- Cô gia ta nói thật cô gia đừng nóng giận.

- Ngươi nói đi ta sẽ không tức giận.

- Cô gia chúng ta cũng biết mấy năm nay Dự châu rất được mùa tuy nhiên

qua mùa xuân năm sau lương thực của Dự châu sẽ không tới được thị trường lạc Kinh cái này là phán đoán của chúng ta.

- Tại sao?

- Bởi vì đại bộ phân thổ địa ở Dự châu thuộc tầng lớp hoàng thân quốc

thích thu hoạch lương thực đại bộ phận đều là tài sản của bọn họ căn bản không cách nào xử trí cho nên nông dân cũng chỉ có cách đem lương thực

chứa đựng trongnhaf, không dám động vào. Những điều này chúng ta đều

hiểu rõ cô gia cũng nhìn thấy ở bên ngoài có tới năm sáu trăm người tới

mua gạo, hiện tại lương thực của Lạc Kinh đã không dư dả, một đấu cũng

tám mươi vạn, vào năm mới ước chừng cũng phải tăng tới 150 văn.

Hoàng Phủ Vô Tấn không ngồi nổi nữa, nếu như hắn không cải trang vi hành thì không biết vấn đèe nghiêm trọng này, triều đình mới thành lập

chuyện quá nhiều tạm thời gác lại vấn đề thổ địa, nhưng còn vấn đề lương thực tám mươi văn một đấu so với khi Hoàng Phủ Hằng chủ chính cũng

không ít hơn bao nhiêu, nếu quả thật tăng lên 150 văn chỉ sợ Hoàng Phủ

Vô Tấn của hắn sẽ bị người trong thiên hạ mắng chửi.

Hắn đứng lên nói:

- Ngươi mau nói cho đại lão gia bán hết năm vạn thạch lương thwcj này

không được trữ hàng nếu không bán đi trong vòng một tháng giá lương thực của Lạc kinh sẽ giảm hơn nhiều.

Rời khỏi nam thị Hoàng Phủ Vô Tấn vội vàng trở về hoàng cung hắn muốn

lập ra biện pháp chế định tạm thời đem tất cả đất đai của hoàng thân

quốc thích tại Ung Kinh tịch thu lại sau đó lại phân phối chỉ cần ruộng

đất là của triều đình thì năm nay thu hoạch lương thực cũng phải giao

cho triều đình một phần.

Hoàng Phủ Vô Tấn vừa lên xe ngựa thì thấy một gã thân binh chạy tới:

- Điện hạ vương phi cùng thái hoàng thái hậu đã tới thuyền đã đến bến thuyền Lạc thủy.

Tin tức này khiến cho Hoàng Phủ Vô Tấn đại hỉ hắn tạm thời dẹp chuyện cử hành hội nghị lập tức nói:

- Đi tới bến thuyền lạc thủy.

Xe ngựa khởi động nhanh chóng tiến về phía bến thuyền Lạc thủy mà chạy đi.

Ở trên bến thuyền náo nhiệt phi thường, hai mươi mấy chiếc thuyền neo ở

bên bờ, ba nghìn hộ vệ binh đề phòng bốn phía Đại Ninh vương triều hoàng thái hậu trở về từ Giang Ninh, theo sau còn có thê nhi của Hoàng Phủ Vô Tấn.

Mặt khác Đông Hải quận thứ sử Tô Hàn Trinh cùng Duy Dương huyện lệnh

Hoàng Phủ Duy Minh cũng vào kinh nhậm chức mà Hoàng Phủ Duy Minh hiện

tại đã đảm nhiệm Đông Hải quận thứ sử, bọn họ vào kinh chỉ là để làm thủ tục đảm nhiệm.

Mọi người một đường bôn ba, hôm nay cuối cùng cũng tới lạc kinh cảm xúc

đều vô cùng phức tạp hai mươi mấy cỗ xe ngựa dừng ở bến thuyền, lúc này

Hoàng Phủ Vô Tấn đã chạy tới.

Tô Hạm đỡ thái hoàng thái hậu lên bờ nhìn thấy trượng phu nàng liền cười nói:

- Lão tổ mẫu Vô Tấn đến rồi.

Diệp Vấn Thiên cười ha hả nói:

- Mắt của ta không tốt nhưng vẫn nhìn thấy hắn vừa đen vừa gầy mà, Hạm nhi con cần phải bồi bổ thân thể cho hắn thêm.

- Cháu gái đã biết.

Hoàng Phủ Vô Tấn vội tiến lên, quỳ xuống trước tổ mẫu:

- Tôn nhi Vô Tấn khấu kiến tổ mẫu không thể ở bên cạnh người tận hiếu tôn nhi thật bất hiếu.

Diệp Vấn Thiên đỡ hắn dậy yêu thương cười nói;

- Hài nhi ngốc này ngươi không thể tận hiếu nhưng thê tử của ngươi đã thay ngươi tận hiếu rồi ngươi mau cám ơn các nàng đi.

Hoàng Phủ Vô Tấn thấy đám thê tử đã gần đến vội vàng tiếp đón thi lễ;

- Đa tạ mọi người đã chiếu cố tổ mẫu thay ta.

Tô Hạm thấy trượng phu quả nhiên gầy hơn rất nhiều, trong lòng nàng cũng đau lòng liền vội cười nói;

- Phu lang mau xem hài tử.

Kinh Nương cùng nhũ mẫu ôm hai đứa con trai tới gần, Hoàng Phủ Hiểu hiện tại đã đầy bảy tháng mà Hoàng Phủ Chiêu cũng đã năm tháng rồi.

Hai tiểu gia hỏa thấy phụ thân của mình thì đều nhút nhát rụt rè thấy

hắn muốn ôm mình liền sợ tới mức khóc lớn, Hoàng Phủ Vô Tấn gãi gãi đầu

cười nói:

- Ngay cả cha mình mà cũng sợ sao.

Tô Hạm ôm con của mình mà cười nói:

- Phu lang tại chàng ở cùng bọn nó quá ít sau này cần phải ở cạnh nhiều hơn.

Hoàng Phủ Vô Tấn thấy bụng của Tề Phượng Vũ đã phình to ra khí sắc rất

không tệ trong lòng hắn cao hứng trở lại sau đó hắn lại chào hỏi đại ca

Hoàng Phủ Duy Minh và Tô Hàn Trinh rồi nói với chúng nhân:

- Mọi người vào bên trong nhà sắp xếp về sau còn có rất nhiều thời gian cứ từ từ trò chuyện.

Người nhà đã tới lại để cho Hoàng Phủ Vô Tấn vui mừng vô cùng hắn đặc

biệt xin nghỉ ba ngày làm bạn với thê nhi tổ mẫu hưởng thụ niềm vui gia

đình khó có cũng an ủi nỗi khổ tương tư của đám thê tử.

Buổi chiều ngày nọ Hoàng Phủ Vô Tấn từ Bích Tiên cung trở về, thái hoàng thái hậu đã trở về cung điện của bà rồi, Bích Tiên Cung không có ai phá hỏng, không ai dám xúc phạm tới cung điện này.

Hoàng Ph lấy cái gìủ Vô Tấn hồi phủ liền tới thư phòng đây vốn là thư

phòng của Hoàng Phủ Cương hiện tại do Hoàng Phủ Vô Tấn tiếp nhận, buổi

sáng hộ bộ đem tới một công văn trọng yếu, đó chính là bản đồ phân bố

trang viên Dự Châu.

Nghỉ ngơi ba ngày tâm tình của hắn dần tốt lên, hắn đưa mắt nhìn bản đồ

phân bố thấy tám phần ruộng đất Dự châu đều là do hoàng thân quốc thích

chiếm lấy, hàng năm thuế ruộng không nộp cho triều đình chút nào.

Những thổ địa này tuyệt đại bộ phận đều tồn tại dưới hình thức trang

viên nói cho cùng thanh lý những trang ấp này là thanh lý hoàng tộc và

quyền quý.