Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 417: Tiến công Tề châu (hạ)

Trong đại

doanh quân Tề tiếng oán thán dậy đất, các binh sĩ đều rơi vào tình trạng kiệt sức, mệt mỏi vô cùng, toàn thân đau nhức.

Qua một canh giờ đại doanh liền trở nên bình tĩnh lại, các binh sĩ ăn

qua loa một số đồ rồi chuẩn bị đi ngủ ngay cả chủ tướng La Thiến cũng có cảm giác kiệt sức, nhưng đúng lúc này trong đại doanh tiếng chiêng

trống lại vang lên, đánh thức tất cả các binh sĩ đang say ngủ.

La Thiến cũng biết rằng quân Sở cố ý quấy rối các binh sĩ ở ngoài lều mắng to:

- Mệnh cho tam quân bắn nỏ phòng ngự còn lại không cần để ý.

Binh sĩ lại hoảng sợ nói;

- Đại tướng quân ở đây có hơn vạn kỵ binh.

La Thiến hung hăng nên búa xuống mặt đất mà nói;

- Mệnh cho toàn quân bắt đầu chuẩn bị chiến đấu.

Từng tiếng nổ lớn vang lên, các binh sĩ vừa mới ngủ lại phải dậy tất cả

mọi người đều mệt miỏ nhưng không thể không nghe theo quân lệnh.

Lúc này Sở quân đúng là xuất ra một vạn kỵ binh một nửa là quấy .

Chiến mã xen nhau mà chạy không tác chiến thật sự, kỵ binh Sở quân và

quân Tề mặc khôi giáp không khác nhau mấy trong đêm tối cơ bản là không

phân biệt được song phương đơn giản xung đột sau đó tách ra, hơn vạn kỵ

binh của Sở châu từ từ lui lại về phía nam.

Quân Tề không dám ngủ tiếp, liên tục xếp thành hàng chuẩn bị ứng chiến,

nhưng Sở quân lại không tiến công nữa các binh sĩ lại ở trên ngựa nghỉ

ngơi song phương giằng co lúc này đã là canh một, quân Tề thủy chung

không nghỉ ngơi được chút gì, vừa định nằm xuống kỵ binh Sở quân lại đột kích, suốt một buổi tối bọn họ không được nghỉ ngơi chút nào mệt mỏi rã rời.

Không có thời gian nghỉ ngơi la Thiến vạn bất đắc dĩ phải hạ lệnh th

thập doanh trướng chuẩn bị chiến đấu bốn ngày liên tục như vậy các binh

sĩ mệt mỏi không chịu nổi mà Sở quân thì trước khi tới đây đã nghỉ ba

ngày mới xuôi nam, trong lòng La Thiến tràn ngập sầu lo, trận chiến này

Sở quân dĩ dật đãi lao hắn liệu có thể thắng được không?

Tuy trong lòng minh bạch nhưng hắn không thể nói thẳng với binh sĩ đành nghiêm nghị hô to;

- Binh lực của Sở quân không bằng chúng ta họ cũng mỏi mệt các huynh đệ giữ vững tinh thần.

- Ầm ầm.

Một tiếng nổ lớn làm phấn chấn sĩ khí quân Tề tám vạn đại quân hai vạn

kỵ quân năm vạn bộ binh sắp xếp thế trận kỵ binh cầm đầu bộ binh phân

làm hai đội.

Lúc này trời đã tảng sáng, chủ lực của Sở quân đã xuất hiện bên ngoài ba dặm, bọn họ hành quân cũng thong thả, kỵ binh Sở uqaan không nhiều lắm, chỉ có tới một vạn người phân bó ở hai bên, mà trước nhất là hai vạn bộ binh, chính giữa là một vạn binh mã cầm súng phía sau là một vạn bộ

binh tổng cộng là năm vạn người.

Mà chiến thuyền sắc bén và pháo của bọ họ cũng chưa xuất hiện, Vô Tấn tự mình chỉ huy trận chiến này.

Quân đội từ từ tiến về phía trước lúc cách đối phương còn ba dặm, Hoàng Phủ Vô Tấn ra lệnh:

- Đóng quân bày trận.

Tình thanh âm đang đang vang lên, đây là mệnh lệnh đình chỉ tiến lên,

năm vạn Sở quân bày trận năm vạn bọn họ cũng không phải toàn bộ là thủy

quân trong đó thủy quân chỉ có hai vạn ba vạn là Sở châu phủ binh vì để

chiến thắng trận này, Hoàng Phủ Vô Tấn đã ra lệnh bó trí ở sông Hoài

mười vạn đại quân tiến công tới Bành Thành quận từ mặt nam bọc đánh quân Tề.

Thời gian từ từ trôi qua hai quân đã giằng co với nhau nủa canh giờ,

Hoàng Phủ Vô Tấn vô cùng kiên nhẫn quân đội của hắn nghỉ ngơi đầy đủ thể lực sung túc quan trọng là thời gian kéo dài càng có lợi với hắn hắn đã nhận được tin tức, Sở quân ở Giang Hoài đã đánh bại quân Tề ở Bành

Thành, đang hướng về phía bắc tiến lên, cùng tụ hợp với hắn, mà Tề quân

vô cùng mệt mỏi, nhiều đêm không ngủ làm bọn họ mất đi nhiều sĩ khí.

La Thiến cũng ý thức được điểm này hơn nủa canh giờ không phân thắng bại khiến cho hắn ngày càng bất an.

- Đại tướng uqaan hình như đối phương không có quân cung nỏ.

Một tướng lãnh thấp giọng nói.

La Thiến lắc đầu.

- Không có khả năng quân cung nỏ của bọn hắn nấp ở bên trong chờ chúng ta công kích.

La Thiến có kinh nghiệm phong phú nhìn thấu ý đồ của Hoàng Phủ Vô Tấn,

muốn dụ dỗ mình xuất kích, nhưng nhìn thấu cũng vô dụng quân đội của hắn đã mỏi mệt không còn thời gian kéo dài đúng lúc này một gã thám thính

chạy tới sợ hãi nói với hắn:

- Đại tướng quân Bành Thành quận truyền tới tin tức, mười vạn Sở quân

mười ngày trước đã vượt sông Hoài đánh tan quân coi giữ của chúng ta,

đang hướng về phía Bắc, quân tiền phong năm nghìn người đã tới Khúc Phụ.

la Thiến ngây người Khúc Phụ huyện chỉ cách nơi này có tám mươi dặm,

hành quân một ngày là có thể tới khó trách Hoàng Phủ Vô Tấn không vội

vàng nghênh chiến.

Trong lòng hắn hoảng hốt nếu như tin tức này truyền ra sẽ làm cho quân

tâm dao động, hắn rốt cuộc cũng không chiến nổi với Sở quân nữa liền

nghiêm nghị đáp:

- Đội kỵ quân thứ nhất dốc toàn lực trùng kích bộ binh trung ương.

Từng tiếng nổ lớn vang lên một vạn kỵ binh anh dũng lao lên phía trước hướng thẳng về phía trận địa của Sở quân.

Vạn mã lao nhanh khí thế như là sóng cồn.

Hoàng Phủ Vô Tấn thấy quân Tề cuối cùng cũng nhịn không được mà xuất kích thì lạp tức nói:

- Truyền lệnh cho quân cầm súng thay đổi vị trí.

Từng tiếng trông đông đông vang lên, hắc kỳ phấp phới một vạn binh mã

cầm súng xếp thành ba hàng, hàng thứ nhất ba nghìn binh sĩ, đồng loạt

cầm súng đứng lên.

Họng súng tối om ngắm thẳng về phía một vạn kỵ binh đang chạy tới.

Từng kỵ binh xông về phía trước, chưa từng có kỵ binh nào để ý tới bọn

họ làm gì, dừng lại cũng là chết, cho dù phía trước là núi đao biển lửa

bọn họ cũng không do dự xông lên.

Tuy nhiên nghênh đón bọn họ không phải là núi đao biển lửa mà là họng

súng tối om, La Thiến mở to mắt nhìn trong lòng hắn tràn ngập nghi hoặc

hắn đã mơ hồ đoán được cái này có lẽ là thần bí vũ khí của quân Tế Nam.

Nhưng chiến tranh không cho hắn được phép hối hận tất cả các quyết sách đã xong, rất khó có thể thay đổi.

- Đội kỵ binh thứ hai toàn bộ xông lên.

Hắn ra lệnh một tiếng từng thanh âm trống trận như là thiên băng địa

liệt vang lên quân tề một vạn kỵ binh cùng ba vạn bộ binh phát động xung phong liều chết nếu như đám kỵ binh kia là khiên thịt thì bốn vạn quân

đội phía sau mới là xung phong liều chết.