Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 387: Trần gia đến thăm (hạ)

Có lẽ phải cảm tạ Ngu Hải Lan, nàng vạch trần người của Trần gia khiến cho thân tình

của hắn trở nên đạm mạc hơn rất nhiều, cũng là vậy nên hôm nay hắn không bị thân tình làm cho mê hoặc.

Cũng phải cảm tạ Tuệ Năng thiền sư, y giảng thuật chuyện con gái mình

buồn chết khiến cho Vô Tấn hiểu được lòng dạ của Trần Chí Đạc, trên thực tế người này là một người vì lợi ích của mình không thể vô duyên vô cớ

cam tâm bán mạng, bốn mươi năm rồi, hắn đã sớm bị mài mòn lòng trung

thành với cố chủ, cho dù lập mình làm quốc vương Lưu Cầu đảo thì mục

đích vẫn là nắm lấy đại Lưu Cầu đảo.

Kinh Nương có thân tình với cữu cữu Trần Cẩm Đoạn, Tô Hạm có thân tình

với cữu cữu Nghiêm Ngọc Thư duy chỉ có Vô Tấn là không có thân tình, nói đến cùng vẫn là lợi ích không cho phép.

Lúc này Tề Phượng Vũ bưng một ly trà tới, thấy Vô Tấn im lặng không nói

gì, biết rõ tâm tình hắn không tốt, nàng liền ngồi bên cạnh ôn nhu nói:

- Không nên nghĩ quá nhiều, kỳ thật Tề gia cũng giống như vậy, bề ngoài

thì huynh đệ hòa thuận nhưng trên thực tế là tương hại rất nhau, năm đó

tổ phụ thiếp cùng với huynh đệ tranh giành gia sản đến trình độ giương

cung bạt kiếm, ngay cả thiếp cũng không muốn trở về, nhìn xem là thấy

nản chí.

Vô Tấn gật đầu, Tề Phượng Vũ nói rất có đạo lý, mọi nhà đều có nỗi khổ

khác nhau, trước kia Trần Ang Bang không phải cũng trả cho hắn đồ vật

sao, cũng có chút tình cảm cậu cháu, hắn không đa tưởng nữa kéo tay của

nàng rồi nói:

- Trần Anh làm thế nào đây?

- Aizzz, chàng đó.

Phượng Vũ lắc đầu oán trách hắn:

- Người ta đối với chàng như vậy chàng lại vô tình, là vì nàng ta đen hay sao?

- Không không phải ta vô tình, ta cũng thích nàng ta chỉ là... gia tộc

của nàng ta với vận mệnh của ta gút mắc quá sâu, cho nên ta không dám

gần gũi nàng.

Vô Tấn thở dài hắn nhớ tới Trần Anh và hắn lúc hoạn nạn cùng thuyền với

nhau, trong lòng không khỏi tràn đầy áy náy với Trần Anh, tuy Trần Anh

vô tội nhưng chỉ khi nào thực sự hôn nhân bọn họ sẽ cuốn vào vòng xoáy

đó.

Hắn lấy Trần Anh cũng được nhưng nhất định là vào thời điểm hắn có thể

khống chế Trần gia, tựa như hắn hứa hẹn với Trần gia, phải chờ khi hắn

đoạt lại vị trí cũ thành công thì mới có thể dùng phương thức mẫu quốc

và phụ quốc quan hệ thông gia.

Vô Tấn cũng phát hiện ra mình cân nhắc góc độ và chiều sâu đề hoàn toàn không giống như trước nữa.

Đêm dần khuya Tề Phượng Vũ đã thiếp đi, Vô Tấn ở trong thư phòng viết

thư cho Trương Sùng Tuấn, hắn viết một nửa đã trầm tư trở về thư phòng

đẩy cửa thư phòng ra hắn đột nhiên phát hiện ra một đạo thân ảnh đúng

lúc này thanh trường kiếm đã vung tới cổ hắn, hắn phảng ứng cực nhanh,

thân ảnh lóe lên nắm lấy tay của đối phương.

Thủ đoạn tinh tế mà mềm mại, đó là tay của một nữ nhân Vô Tấn nghe thấy

mùi thơm ngát rất quen thuộc hắn liền từ từ buông cổ tay lấy thanh kiếm

ra:

- Lần sau còn đùa như vậy thân binh củ ta sẽ làm thương nàng, ta biết cũng sẽ bẻ gãy cổ tay của nàng.

Trường kiếm leng keng rơi xuống đất, hai cánh tay ngăm đen hiện ra trước mặt của Vô Tấn, ở trong bóng tối vang lên thanh âm của nàng:

- Ta thực sự muốn giết ngươi vì ngươi phản bội ta.

Vô Tấn nghe thấy mùi thơm cơ thể của nàng, trên đời này chỉ có một nữ

nhân ó mùi như vậy bỗng nhiên hắn nhớ tới tình cảnh đêm đó.

Lúc đó bọn họ gặp lại trên biển rộng, cảm giác sống sót sau tai nạn khiến cho bọn họ kích động ôm cùng một chỗ.

Vô Tấn ghì chặt nàng vào ngực của mình trong lòng kích động thật sâu,

cảm nhận tình cảm chân thành đó khiến cho trong lòng hắn toát ra vô tận

yêu thương với nàng.

Hắn tự tay nắm bờ eo của nàng, cảm thụ được da thịt đàn hồn kinh người

của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve da mặt của nàng xuống, chạm vào đôi môi,

ngón tay Vô Tấn cảm nhận được rõ ràng khí tức ẩm ướt nơi đó.

Vô Tấn đem mũi ngửi lên trên tóc của nàng, tham lam ngửi mùi hương cơ thể của nàng, dịu dàng bên tai của nàng:

- Ta cam đoan với nàng nhất định sẽ lấy nàng.

- Ừ.

Trần Anh trầm thấp rên rỉ một tiếng:

- Thiếp tưởng chàng quên thiếp rồi.

- Không quên, chỉ là ta không có mặt mũi nào gặp nàng, ta cùng sư tỷ....

- Không không, thiếp biết rõ thiếp không trách thật sự... Vô Tấn chàng ôm chặt thiếp.

Vô Tấn cảm thấy thân thể của nàng nóng hổi thì trong lòng dần dần bị

thiêu đốt, thân thể của hắn tứ chi khuếch tán hắn từ từ tới gần bờ môi

của nàng hơi do dự sau đó nồng nhiệt hôn lên đó.

Trần Anh cũng không kìm chế được ham muốn nàng cũng nghênh đón, bàn tay mềm mại quân quanh cổ của hắn.

Toàn thân của Vô Tấn huyết dịch sôi trào, hô hấp của hắn trở nên mãnh

liệt dồn dập thiêu đốt đôi môi của hắn, hắn dùng lực nắm chặt lấy tóc

của nàng, chăm chú ôm lấy nàng, bờ môi hơi mở ra tham lam mút lấy hương

khí say mê kia.

Quần áo của Trần Anh chẳng biết từ khi nào đã cởi sạch ra không còn một mảnh vải.

- Vô Tấn.

Trần Anh thấp giọng gọi hắn, nàng cổ vũ khiến cho Vô Tấn huyết dịch sôi

trào, ôm nàng lên trên giường, thỏa thích vuốt ve cảm nhận nàng.....

Thời gian từ từ trôi qua, Trần Anh chẳng biết từ bao giờ đã lẳng lặng

rời đi, trong thư phòng vẫn còn y nguyên mùi son phấn nhàn nhạt, Vô Tấn

cảm thấy tất cả như một giấc mộng, không hề chân thực, tuy nhiên vết máu lưu lại trên giường đã nói lên tất cả.

Ở trên bàn có một phong thư, Vô Tấn từ từ mở ra, chỉ thấy ở phía trên là một bút tích chỉ có một câu:

- Ta đợi ngày đó...

Vô Tấn ngây ngốc hắn không biết cảm giác này là đắng chắt hay ngọt ngào.

Vào lúc canh ba Hoàng Phủ Vô Tấn nhận được tin tình báo khẩn cấp hắn đem Tề Phượng Vũ tạm thời ở lại Duy Dương huyện, còn hắn thì lên thuyền lớn suất lĩnh ba trăm chiếc chiến thuyền, hưỡng thẳng về phía hướng nam Dư

Hàng quận mà chạy, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu mà Vô Tấn xuôi nam, thứ sử Dương Duyên An chính là cữu cữu của Hoàng Phủ Hằng.

Dư Hàng quận cũng là một nơi trọng yếu của Sở Châu, nhân khẩu ở đây đông đúc, thổ địa phì nhiêu, buôn bán phát đạt, là nơi thu nhiều thuế thứ ba sau Đông Hải quận và Giang Ninh phủ, cũng là nơi mà lương thực sản

sinh.

Dương Duyên An từng bái kiến Hoàng Phủ Vô Tấn vào lúc Tề Vạn Niên thọ

yến khi đó trong lòng hắn rất thất lạc, đối với tiền đồ vô cùng bi quan

và mê man, nhưng sau khi Hoàng Phủ Hằng đăng cơ ở Lạc Kinh, Dương Duyên

An thoáng cái đã trở nên phấn chấn, phụ thân của hắn cũng đảm nhiệm chức vụ binh bộ thượng thư kiêm Chinh Tây đại nguyên soái khiến cho hắn kích động vạn phần.