Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 212: Đón dâu(hạ)

Do hôm nay tin tức cháu của Lan Lăng Quận vương đón dâu đã truyền

khắp toàn thành, vì vậy đội ngũ rước dâu được chú ý cực lớn. Hai bên phố đứng kín người xem, bọn họ chỉ trỏ, bàn luận xôn xao.

Giống như

Lan Lăng Vương Phủ, trong Tô phủ cũng náo nhiệt dị thường. Bất quá Tô

phủ là nhà gái, bọn họ so với Vương phủ thì tốt hơn nhiều. Bọn họ chủ

yếu phụ trách cơm trưa của đoàn rước dâu. Cơm trưa cũng rất tinh tế,

không có tiệc rượu. Mỗi người một chén nguyên tiêu, cộng thêm hai móng

heo kho tàu. Nguyên tiêu biểu thị hôn sự viên mãn, còn móng heo kho tàu

là biểu thị đội ngũ đón dâu đi đường vất vả, bồi bổ hai chân.

Đương nhiên, mỗi người của đội ngũ đón dâu được phát một bao lì xì hai lượng

bạc. Hơn sáu trăm người cần hơn một ngàn hai trăm lượng bạc. May mà Tô

gia cũng là danh gia vọng tộc, khoảng ngân lượng này lấy ra được.

Trong sân bày kín của hồi môn. Đây chính là điểm đặc biệt nhất của Tô gia gả

con gái. Nhà bình thường, của hồi môn đều là chăn tơ lụa thượng hạng,

lương thực, heo, dê... Gia đình lớn là vàng bạc trang sức, đồ gốm ngọc

khí các loại... Còn của hồi môn của Tô gia không có chăn tơ lụa, cũng

không có vàng bạc ngọc khí. Mà là năm mươi hòm sách lớn, tổng cộng mười

nghìn quyển.

Trong đó có mấy trăm quyển tàng thư của Tô Hạm. Hơn

chín nghìn quyển khác đều là Tổ phụ cho nàng làm hồi môn. Đây chính là

bản sắc của Tô gia, khác hẳn với người thường. Như người bình thường,

thậm chí Hoàng tộc cũng khó làm được.

Đây là Tô gia cả đêm hội

họp mới quyết định của hồi môn. Thực sự là vì Thái hậu của nhà trai mang đến lễ vật quá kinh người. Đều là châu báu quý hiếm, không thể ước giá, còn vàng bạc có hơn mấy vạn lượng. Điều đó khiến Tô gia không cách nào

thừa nhận, nhưng không thể không nhận.

Nếu theo nguyên tắc là lễ

vật và của hồi môn ngang nhau. Cho dù Tô gia khuynh gia bại sản cũng

không có đủ của hồi môn như thế. Đương nhiên, Thái hạu cũng đặc biệt cử

người đến nhắn nhủ, đây là tâm ý của bà, của hồi môn của nhà gái tùy ý.

Cho nên cuối cùng Tô gia quyết định lấy ra mười nghìn quyển sách làm của

hồi môn. Đây là ba phần sách sưu tầm của Tô Tốn. Đối với Tô gia, đây

cũng là của hồi môn cực kỳ quý rồi.

Đương nhiên, cũng có quần áo và trang sức của Tô Hạm, nhưng chỉ có vài hòm thôi.

Lúc này, cả người Tô Hạm trang phục lộng lẫy, đang tiến hành trang điểm lần cuối cùng. Nàng đội mũ phượng ngũ sắc sáng chói, mặc áo bào đỏ, mặt

trang điểm cẩn thận, dung mạo tinh xảo, đẹp như thiên tiên. Hôm nay nàng xuất giá rồi, gả cho người mà nàng yêu nhất. Đây là hi vọng của nàng,

nhưng lại là một lần chung thân đại sự sợ hãi.

Năm nay nàng chỉ

có mười sáu tuổi. Con gái Tô gia các nàng bình thường đều mười tám tuổi

mới xuất giá. Ban đầu tổ phụ của nàng cũng từng suy nghĩ trước đính hôn

với Lan Lăng Quận vương. Hai năm sau mới xuất giá, hai bên đang lúc bàn

bạc hôn sự, nói đến điểm này. Nhưng ý của Vương phi, Lan Lăng Quận vương đã lớn tuổi, thời gian hai năm hơi dài. Hi vọng có thể nhanh chóng

thành hôn.

Mà lúc này, Tô Hàn Trinh viết thư đến nhắc. Nếu kéo dài quá lâu, Thân Quốc Cữu rất có thể sẽ cản trở quan hệ thông gia của hai nhà. Điều này khiến Tô Tốn mạnh dạn nghĩ đến việc Thân hoàng hậu từng nói tiến cung. Với

dung mạo xinh đẹp của Tô Hạm, một khi bị Hoàng thượng nhìn thấy, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Hoàng thượng ngay cả cháu gái của Hoàng hậu

cũng dám lấy, sẽ để ý Tô Hạm là hôn thê của con cháu quý tộcsao?

Nghĩ đến hậu quả này, Tô Tốn lập tức quyết đoán, phá vỡ truyền thống của Tô gia. Tô Hạm với mười sáu tuổi xuất giá.

Hai người chuyên môn trang điểm cho tân nương, đang cẩn thận từng li từng

tí dùng bút sửa lại chân mày cho Tô Hạm. Còn đường muội Tô Y đứng ở bên

cạnh nói chuyện với tỉ tỉ.

Tô Y đối với tỉ tỉ sắp xuất giá của

mình, tâm trạng cũng rất phức tạp. Thật ra nàng có thể nói là bà mối của hai người bọn họ. Chỉ là nàng bà mối này không được hợp lắm, nàng là

người biết Tô Hạm đính hôn với Vô Tấn muộn nhất.

Nàng đã vì tỉ tỉ cảm thấy vui mừng, trong lòng cũng có chút mất mát. Nàng đã mười một

tuổi, cô nương mười một tuổi ít nhiều đã có chút tình yêu mông lung. Tô Y từng nghĩ qua, đợi sau khi nàng lớn lên gả cho Vô Tấn ca ca. Nhưng Vô

Tấn ca ca lại không đợi nàng, mà cưới chị gái của nàng.

Mấy ngày

trước, cuối cùng nàng không kìm nổi đi tìm thím Chu thị. Lặng lẽ hỏi bà, Vô Tấn ca ca sau khi lấy chị gái, tương lai còn có thể lấy nàng không.

Đáp án là không thể, Tô gia chưa từng gả con gái làm thiếp, tổ phụ của

nàng chắc chắn sẽ không cho phép.

Điều này cắt đứt hi vọng gả cho Vô Tấn ca ca của Tô Y. Khiến trong lòng nàng mấy ngày nay tràn đầy uể

oải, rầu rĩ không vui. Tuy nhiên, hôm nay nàng lại có chút cao hứng, tỷ

tỷ nhận lời nàng, sau này có thể để nàng sống ở trong nhà mình. Đó chính là ý nàng, có thể ngày ngày nhìn thấy Vô Tấn ca ca. Đó so với việc gả

cho hắn chẳng phái là một sao?

Tiểu nha đầu còn chưa hiểu được

lập gia đình như thế nào. Ở nàng xem ra, lập gia đình chính là Vô Tấn ca ca có thể ngày ngày kể chuyện cho nàng nghe.

Lúc này, Mẹ kế của Tô Hạm Chu thị tiến vào. Trong tay ba đang cầm một cái hộp, tiến lên trước cười nói:

- Hạm Nhi, trong lòng hồi hộp không?

Tô Hạm khẽ gật đầu, nàng quả thực có chút hồi hộp. Ngay cả chính nàng cũng không biết lo lắng chuyện gì? Có lẽ là đêm động phòng hoa chúc đêm nay. Tối qua Chu thị đã ngủ cùng nàng, trong đêm khuya nói cho nàng biết

chuyện nam nữ. Vừa nghĩ đến việc tối nay chuyện đó sẽ xảy ra, trong lòng nàng kích động hẳn lên.

Chu thị mở cái hộp ra, trong hộp là hai dây bạc, nàng khẽ cười nói:

- Hạm nhi, ta đến thay con khai diện.

Khai diện là dùng hai sợi dây bạc xoắn các sợi tóc tơ ở trán tân nương. Trán sẽ trở nên trơn bóng, đây là ý nghĩa kết thúc thời đại cô nương.

Đúng lúc này, tiếng pháo vang lên, xa xa truyền đến tiếng nhạc, đội ngũ đón dâu đã đến.

Trên đại đường nhà họ Tô, Tô Tốn cùng hai người con trai Hàn Xương và Hàn

Lâm đang bàn bạn chuyện sắp xếp hôn sự, là công việc còn lại nhà gái của Tô gia cũng không nhiều. Đưa con gái ra khỏi nhà, chuyện của Tô gia coi như đã kết thúc, ngoài ra ngày mai còn có con gái và con dâu về làm lễ

lại mặt nữa, đây cũng là chuyện lớn.