Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 206: Tấn An hội họp mặt (hạ)

Vô Tấn gật đầu:

- Ta đây nói thẳng, Hoàng Phủ Huyền Đức sở dĩ

một mực quay quanh Hoàng Phủ Trác, nguyên nhân chính là bởi vì quyền kế

thừa Tây Lương quân, Trương tướng quân đến tột cùng là con rể, ở trên

quyền kế thừa xác thực kém Hoàng Phủ Trác. Ta nghe lão Vương gia nói,

tướng lãnh của Tây Lương quân đều rất coi trọng huyết thống, cho nên

muốn phá ván cục này, phải cần lão Vương gia đi Tây Lương quân, triệu

tập tất cả tướng lãnh, nói rõ ràng vấn đề người thừa kế Tây Lương quân.

Trong này có hai phương án, phương án thứ nhất là nói rõ Hoàng Phủ Vô

Tấn ta là người thừa kế Tây Lương quân, phương án thứ hai là lão Vương

gia tìm một cái cớ, từ bỏ quan hệ phụ tử với Hoàng Phủ Trác.

- Ta ủng hộ phương án thứ nhất!

Không đợi Vô Tấn nói xong, Trương Sùng Tuấn liền vượt lên trước biểu hiện

thái độ, phương thứ hai án hắn không tán thành, từ bỏ quan hệ phụ tử đối với Hoàng Phủ Cương là tổn thương quá lớn.

Giang Yêm ở bên cạnh một mực không nói, cũng chậm rãi nói:

- Ta cảm thấy phải minh xác để cho Vô Tấn làm người kế nhiệm thay Trương

tướng quân, như vậy sẽ thỏa đáng, chỉ cần làm cho các tướng lĩnh hạch

tâm của Tây Lương quân biết rõ, người thừa kế Lương Vương là Vô Tấn mà

không phải là Hoàng Phủ Trác. Cái này sẽ cải biến một điểm do dự trong

nội tâm bọn hắn, bọn hắn sẽ hoàn toàn bỏ qua Hoàng Phủ Trác. Tâm huyết

nhiều năm qua của Hoàng Phủ Huyền Đức sẽ tan thành bọt nước, hắn không

thể không bắt đầu làm lại, ít nhất là năm năm nữa, việc này sẽ làm trì

hoãn mưu tính của hắn đối với Tây Lương quân.

Tuệ Minh thiền sư cũng thể hiện thái độ:

- Ta ủng hộ ý kiến của Trương tướng quân cùng Giang Yêm, một là minh xác

để Vô Tấn thừa kế Tây Lương, tiếp theo cũng không cần từ bỏ quan hệ phụ

tử với Hoàng Phủ Trác.

- Không! Ta cho rằng rất cần.

Hoàng Phủ Cương nhìn mọi người, thái độ của hắn rất kiên định:

- Nếu như không tuyệt giao quan hệ phụ tử cùng Hoàng Phủ Trác, hoàn toàn

cắt đứt hy vọng của chúng, như vậy Vô Tấn sẽ lâm vào nguy hiểm cực kỳ,

Hoàng Phủ Huyền Đức nhất định sẽ giết Vô Tấn, Hoàng Phủ Trác vẫn có hy

vọng thừa kế. Ta chỉ có đoạn tuyệt quan hệ phụ tử cùng hắn, Hoàng Phủ

Huyền Đức mới có thể từ bỏ tâm tư này. Sau đó, hắn sẽ quay đầu chú ý lên Vô Tấn, đem Vô Tấn làm thành Hoàng Phủ Trác thứ hai, đây cũng là mong

muốn của chúng ta, cái này đối với Hoàng Phủ Trác cũng có lợi, chuyện

này ta đã quyết định, đợi sau khi hôn sự của Vô Tấn kết thúc, ta sẽ đi

Tây Lương.

Kỳ thật đoạn tuyệt quan hệ phụ tử cũng là vì bảo trụ

tánh mạng Hoàng Phủ Trác, nghĩ thông suốt điểm này, tất cả mọi người

không hề bác bỏ, Vô Tấn lại tiếp tục nói:

- Sau đó là bước thứ hai, ta không biết các vị có phát hiện hay không,

Hoàng Phủ Huyền Đức ở rất nhiều chuyện như chơi với lửa, hắn cho phép

Thân vương có được năm vạn thị vệ, hắn ngầm đồng ý để Tề Vương khống chế quân đội Tề Châu, còn có năm vạn tinh binh của Triệu Vương, có lẽ đây

là đế vương chi thuật của hắn, khơi mào các Thân vương hướng ngôi vị

Hoàng đế tranh đoạt, hắn từ đó thu lợi, có lẽ hắn cho là hắn có thể

khống chế thế cục, cho nên hắn tận lực dung túng Thân vương ám đấu. Ta

liền suy nghĩ, nếu để cho Thái tử cùng Sở vương đấu tranh không thể

khống chế được, lại để cho Hoàng Phủ Huyền Đức chơi với lửa, vậy hắn sẽ

khống chế thế cục sứt đầu mẻ trán, mà không còn tinh lực cân nhắc sự

tình Tây Lương quân, mọi người nghĩ sao?

Đề nghị này của Vô Tấn khiến cho tất cả mọi người nở nụ cười, Hoàng Phủ Cương nói:

- Vô Tấn, ý nghĩ này ở ba mươi năm trước chúng ta từng thảo luận qua. Cái này kỳ thật là sách lược cũ nhất của chúng ta, khi thiên hạ loạn, chúng ta từ vũng nước đục đó thu lợi, vì ngày hôm nay, ba mươi năm trước

chúng ta đã bắt tay vào làm. Thế cục bây giờ là tứ long tranh ngọc, Thái tử, Sở Vương, Tề Vương, Triệu Vương, nhưng chúng ta cũng là một con

rồng, Lương Vương, hình thành tình thế ngũ long đoạt ngọc, cuối cùng là

dùng thân phận Lương Vương đoạt ngọc thành công. Sau khi ngồi vững vàng ở ngôi vị Hoàng đế, lại hướng thiên hạ tuyên bố chân tướng, Tấn An trở

lại vị trí cũ. Cho nên hiện tại còn quá sớm để cho Thái tử cùng Sở vương tranh đấu không khống chế được, phải đợi thế cục ngũ long đoạt ngọc

hình thành, lại xúi giục nội loạn, Vô Tấn, nghĩ cách mặc dù không tệ,

nhưng vì ván cục này, trước khi chúng ta chuẩn bị tốt, tạm thời không

nên hành động.

- Nhưng nếu như Hoàng Phủ Huyền Đức phát hiện hắn

chơi với lửa, hắn quyết định không cho tứ long đoạt ngọc, vậy phải làm

thế nào?

Vô Tấn vừa nói xong, Trương Sùng Tuấn liền chém đinh chặt sắt nói:

- Nếu là như vậy, chúng ta lập tức xúi giục, để cho thiên hạ đại loạn.

Trương Sùng Tuấn vì phải về trước khi cửa thành đóng, nên đại hội vừa kết

thúc, hắn liền cúi chào Vô Tấn, vội vàng rời đi. Tuệ Minh thiền sư cùng

Giang Các lão sau rời đi, Hoàng Phủ Cương gọi Vô Tấn lại.

- Vô Tấn, theo ta đi hậu hoa viên.

Vô Tấn biết hắn là có chuyện muốn nói với mình, liền yên lặng gật đầu, đi

theo hắn vào hậu hoa viên, tổ tôn hai người ở trên đường đá cuội chậm

rãi đi tới, Hoàng Phủ Cương thở dài.

- Có lẽ ngươi không chịu

nghe, hôm nay trước khi đến, chúng ta nói tới hôn sự, Vô Tấn, kỳ thật

chúng ta đều hy vọng có thể lấy Trần Anh làm vợ, mà không phải Tô Hạm,

ngươi hiểu không?

Vô Tấn suy nghĩ thoáng một chút hỏi:

- Tổ phụ là lo lắng Trần gia sao?

Hoàng Phủ Cương thấy hắn gọi mình là tổ phụ, trong lòng có một loại cảm động không hiểu, hắn gật đầu:

- Ở bên trong Tấn An sáu dũng sĩ, kỳ thật chúng ta nhất lo lắng nhất là

Trần gia, bọn hắn đã thành lập vương quốc của mình, bọn hắn sẽ không

chịu nguyện ý đem toàn bộ lực lượng cống hiến đi ra. Chúng ta không có

căn cơ, nếu như có thể lấy Trần Anh làm vợ, hai việc cộng lại, Trần gia

vô luận như thế nào cũng sẽ toàn lực ủng hộ, tuy quân thường trực của

Phượng Hoàng Hội chỉ có tám ngàn, nhưng bọn hắn ở lúc khẩn cấp có thể

lấy ra năm vạn quân, đây là một lực lượng rất trọng yếu đối với chúng

ta.

Vô Tấn không có thể hiện thái độ trong chuyện này, hắn lại chuyển hướng chủ đề hỏi:

- Tổ phụ, ta đã biết rõ bốn người bên trong sáu dũng sĩ Tấn An, còn lại hai người là ai, ngài có thể nói cho ta biết hay không?

- Còn có hai người. . .