Hoàng Tộc

Quyển 1 - Chương 148: Ngu Hải Lan (hạ)

Vô Tấn bỗng dưng quay đầu lại, tìm khắp nơi xung quanh, sương mù bao

phủ mặt biển rất nhanh, vừa rồi còn có thể trông thấy mặt biển tối đen

như mực, mà bây giờ đã không còn trông thấy mặt biển, khắp nơi đều là

sương mù mênh mông, giống như đang che giấu một loại ác thú, tựa như có

một đôi mắt hung ác trốn sau sương mù đang chăm chú nhìn bọn hắn, bốn

phía tràn ngập khí tức nguy hiểm.

Một loại dự cảm bất an mãnh liệt dâng trào trong lòng hắn, hắn la lớn với mọi người:

- Mọi người chú ý cảnh giới!

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một bóng ảnh thuyền cực lớn giống như quỷ thuyền đột nhiên xuất hiện từ trong sương mù dày đặc, xuất hiện ở mạn thuyền

của bọn họ, sượt qua con thuyền lớn, chỗ gần nhất của hai chiếc thuyền

chỉ cách nhau không đến một trượng.

- A!

Một gã thủ hạ dựa vào mạn thuyền bên phải gần đấy, hét thảm ngã xuống bong thuyền, trước ngực hắn cắm một mũi tên.

Ngay sau đó lại có một tiếng hét thảm vang lên, mũi tên này lại do Vô Tấn

bắn ra, một bóng đen từ mạn thuyền bên cạnh rơi xuống, ngã xuống bong

thuyền, đây là tên địch nhân đầu tiên từ trên thuyền đối diện nhảy sang.

Đám hải tặc của Phượng Hoàng hội đều có kinh nghiệm phong phú, tất cả mọi

người đều ngồi xổm xuống, giơ cung nỏ lên bắn về phía con thuyền dày đặc bóng người đối diện, những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, có

năm sáu người trúng tên rơi xuống biển, nhưng vẫn có hai người kịp nhảy

lên boong thuyền của bọn hắn.

Vào thời khắc nguy cấp này, Trần

Anh nhào người về trước, thân ảnh nhanh như bay, giống như một con chim

én xẹt qua mặt nước, nàng nhảy dựng lên từ trên bong thuyền, hai tay sắc bén đâm ra, hai cây thủy thứ đồng thời mạnh mẽ đâm xuyên qua trái tim

đối phương, Trần Anh lạnh lùng rút thủy thứ dính máu ra, hai thi thể

liền mềm oặt ngã xuống bong thuyền.

Nhưng Trần Anh vẫn không dừng lại, nàng liếc mắt, thấy một chiếc ván gỗ rất dài vươn tới, phía dưới

tấm ván có móc sắt sắc bén, một khi bị móc phải, hai chiếc thuyền sẽ khó lòng tách ra, giữa lúc động tác ám sát địch nhân mau lẹ, thân thể mềm

mại của nàng lại dùng một tư thế có độ khó cao nhảy dựng lên, một cước

đã tới gần tấm ván gỗ, tấm ván gỗ còn chưa kịp móc vào thuyền đã bị đá

rơi xuống mặt biển.

Phản kích sắc bén ác liệt của Phượng Hoàng

hội khiến cho địch nhân từ bên thuyền đối diện chuẩn bị nhảy lên thuyền

thoáng chốc đình trệ, trong tích tắc đình trệ này, một ngọn sóng cồn cao như núi lại đẩy tới, khiến cho của hai chiếc thuyền lại bị đẩy ra

khoảng cách ba trượng.

Hai mươi mấy tên hải tặc của Phượng Hoàng

hội nắm lấy cơ hội này, vội vàng lao đến bên cạnh mạn thuyền bên phải,

dùng thân thể giữ vững mạn thuyền, bắn tên về phía đối phương, cung nỏ

phía đối diện cũng bay tới như châu chấu, vèo vèo qua đỉnh đầu bọn họ.

Vô Tấn hơi thiếu kinh nghiệm, hắn là người cuối cùng lao đến đằng sau mạn

thuyền, nhưng tên nỏ của hắn lại sắc bén ác liệt nhất, trong nháy mắt,

hắn đã một hơi bắn ra bốn mũi tên, bắn trúng hai gã trên cột buồm, hai

gã này kêu thảm từ trên cột buồm nặng nề ngã xuống.

Đúng lúc này, những người khác mới bắn tên ra, mấy tên hải tặc xung quanh đều trợn

mắt há hốc mồm nhìn hắn, không thể tưởng tượng nổi tốc độ lên dây cung

của hắn lại nhanh như vậy.

Cục diện bị động lập tức được thay

đổi, từ đột nhiên tập kích biến thành hai chiếc thuyền giằng co, hai

chiếc thuyền chạy song song trong sương mù dày đặc, song phương đều dùng tên nỏ bắn nhau.

Thân ảnh của Ngu Hải Lan cũng xuất hiện, nàng

mặc một chiếc váy dài màu trắng, dáng người nhẹ nhàng nhanh nhẹn, một

tay mang theo hòm thuốc, nhanh chóng xử lý vết thương cho ba gã huynh đệ bị trúng tên, cắt mũi tên, trừ độc, cầm máu, băng bó, động tác vô cùng

thuần thục.

Đúng lúc này, Vô Tấn nhận ra chiếc thuyền đối diện

lại chính là một trong ba chiếc thuyền hàng của Đông Lai thương hội mà

bọn họ trông thấy lúc hoàng hôn hôm nay, chúng vẫn theo dõi hành tung

của mình.

- Vô Tấn!

Trần Anh quay cuồng đến trước mặt Vô Tấn, nói khẽ với hắn:

- Ta đã kiểm tra hai thi thể, bọn chúng là hải tặc của Bạch Sa hội…

- Hải tặc của Bạch Sa hội?

Vô Tấn nhướng mày:

- Tại sao bọn chúng lại biết trên thuyền chúng ta có ngân lượng…

Trần Anh lắc đầu:

- Đây không phải cướp bóc nhất thời, Bạch Sa hội từ trước đến giờ chỉ

dùng một chiếc thuyền cướp đoạt thương thuyền qua lại, chúng xuất động

ba con thuyền như thế này, rất rõ ràng là nhằm vào chúng ta, nhất định

có người để lộ bí mật của chúng ta cho bọn chúng.

- Khẳng định không phải tiết lộ!

Vô Tấn cười lạnh một tiếng:

- Bọn chúng chính là người chặn đường mà Thân quốc cữu an bài, từ lúc ở

Liên Đảo cảng bọn chúng đã theo dõi chúng ta, đợi đến bây giờ mới động

thủ, rất rõ ràng là muốn để chúng ta tưởng rằng Tề Vương đã hạ thủ, thảo nào dọc đường đi lại yên bình như vậy.

- Nhưng người của chúng

ta quá ít, tiếp viện của Phượng Hoàng hội còn chưa tới, nếu như hai

chiếc thuyền khác bao vây chúng ta thì phiền toái.

Hai người đều

trầm mặc, thân thể lắc lư theo con thuyền, trong bóng tối, hai chiếc

thuyền vẫn hăng hái chạy song song với nhau, nối tiếp nhau trong sóng

biển điên cuồng.

Sương mù dày đặc càng ngày càng nồng đậm, trên

mặt biển xung quanh trắng xoá một vùng, vùng biển này là hải ngoại của

Lai Châu, có nhiều hòn đảo, đá ngầm rậm rạp, thuyền đi trong sương mù

như vậy cực kỳ nguy hiểm, nhưng giờ phút này chẳng còn ai quan tâm,

thuyền lớn sớm đã thoát khỏi đường biển, hăng hái tiến về phương đông

còn chưa biết phương hướng.

Thời gian dần dần trôi qua, chiến sự

hơi bình ổn, thuyền địch bên phải mạn thuyền, bất chấp nguy hiểm theo

ngày theo đuôi, đã bị bỏ rơi hơn hai mươi trượng, nhưng mặt khác hai

chiếc thuyền còn lại đã đuổi theo, lúc ẩn lúc hiện trong sương mù dày

đặc, bọn chúng tạo thành hình chữ “Phẩm” vây quanh con thuyền, tựa như

ba con báo săn, phối hợp ăn ý với nhau, từng bước đuổi con mồi vào lò

sát sinh của bọn chúng.

Một gã thuyền viên chạy tới, bẩm báo với Vô Tấn :

- Công tử, phương vị đại khái đã đoán được rồi.

Vô Tấn vui mừng vội hỏi:

- Chúng ta bây giờ đang ở đâu….

- Chúng ta ở ngoài phía đông Lai Châu ước chừng hai trăm dặm, chạy qua

Tiểu Tùng Thụ đảo, đã rời khỏi tuyến đường an toàn một trăm năm mươi

dặm, phía trước ba mươi mấy dặm chính là Giải Cước đảo.

Lúc này

Duy Minh cũng được một gã thuyền viên đỡ từ trong buồng đi ra, hắn say

tàu rất nghiêm trọng, sắc mặt trắng bệch, thân thể có vẻ hết sức yếu ớt.

- Vô Tấn, có thể cập bờ Giải Cước đảo một lát không….

Không đợi Vô Tấn trả lời, Trần Anh liền ở một bên lạnh lùng nói:

- Kết cục cập bờ chỉ có một, đó là bị tàn sát, nếu như ngươi không muốn bị đồ sát, hiện tại có thể nhảy xuống biển.

- Ngươi….!

Vô Tấn nghiêm nghị ngắt lời nàng:

- Ngươi nói vậy là có ý gì…