Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 996: Giao Dịch

“ Oanh!”

Cốt nhận màu trắng thật lớn như thoát phá hư không mãnh liệt chém tới.
Mắt thấy Phương Lâm sẽ táng mệnh đương trường đột nhiên Thanh Đồng chiến giáp bọc ở cánh tay hắn bay lên, vắt ngang phía trước cốt nhận màu
trắng.

“ Phanh!”

Cự nhận khổng lồ đủ để đem phạm vi mấy ngàn dặm xung quanh phá toái,
trảm thẳng tới Thanh Đồng chiến giáp giống như va chạm vào một khối
cương thiết vô cùng cứng rắn vang lên thanh âm vô cùng thanh thúy. Không chỉ như vậy, trong cự nhận ẩn chứa lực lượng hủy diệt vào khoảnh khắc
đánh trúng chiến giáp liền bị một cỗ lực lượng quỷ dị hút đi, giống như
trong chiến giáp ẩn chứa một phương thế giới.

“ Cái gì!”

Một màn xuất hiện ngoài dự liệu khiến cho hai vị tông chủ đều chấn động. Giống như bị mấy đại cự thú viễn cổ hung hăng va chạm, hai ngươi đều có cảm giác đầu óc quay cuồng, tựa như thấy được sự tình bất khả tư nghị
nhất thế gian, vẻ mặt tràn ngập kinh hãi cùng khiếp sợ.

“ Không có khả năng!”

Tông chủ Chiến Ma Tông mở lớn hai mắt, hai tròng mắt trợn lên cơ hồ muốn nhảy ra ngoài. Hắn rất rõ ràng thực lực người trước mắt, lại càng biết
rõ ràng thực lực của Cổ Ma tông chủ. Chênh lệch giữa hai người không chỉ một tầng hai tầng mà cách biệt thiên soa địa viễn. Loại chênh lệch này
thực không thể nói hết.

Một võ giả cảnh giới Thiên Trùng không thể có thực lực cũng như bất cứ
cơ may nào tránh thoát khỏi một kích trí mạng của cường giả cấp Địa Hồn. Đặc biệt Cổ Ma tông chủ còn ra tay không chút lưu thủ.

“ Không có khả năng! Không có khả năng! Tuyệt không có khả năng. Loại chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra được…”

Bóng đen Ma Thần trên không trung trong lòng cũng nhấc lên kinh đào hải
lãng. Hiện tại, sự khiếp sợ trong lòng của Cổ Ma tông chủ so với Chiến
Ma tông chủ còn lớn hơn rất nhiều. Hắn rất rõ ràng một kích vừa rồi của
mình,lực lượng này Phương Lâm hoàn toàn không có cơ may chống lại.

Nhưng mà sự thật là Phương Lâm lại chống đỡ được. Hơn nữa thoạt nhìn hắn còn không tốn nhiều sức.

“ Ta vốn không nghĩ phải làm như vậy…”

Trong bóng đêm, Phương Lâm chậm rãi ngẩng đầu lên, thở dài một tiếng.
Hắn đứng thẳng người, một đầu tóc đen tung bay theo gió. Một cỗ hắc khí
từ trong cơ thể chậm rãi tản ra trong hư không, nó dường như có sinh
mệnh mà tụ tập xung quanh Phương Lâm, hóa thành một đoàn hắc vụ.

“ Hả!”

Trong bóng đêm, tông chủ Chiến Ma Tông bất chợt nhìn thấy đôi mắt Phương Lâm. Trong nháy mắt hắn như trầm lụy vào trong đó, chỉ cảm thấy toàn
thân lạnh lẽo, khí tức băng hàn như chạy dọc từ bàn chân lên đến đỉnh
đầu. Là một tông chủ thượng cổ, ý chí của hắn có thể nói là cực kỳ kiên
định, rất khó lay động. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt kia, tông
chủ Chiến Ma Tông lại sinh ra một cảm giác vô lực, chỉ muốn trốn chạy
khỏi nơi đây ngay lập tức.

Từ trong đôi mắt kia tản ra khí tức hắc ám đậm đặc khiến ngươi ta không
thở nổi. Khí tức này cũng không giống với khí tức của người trong ma đạo hay tà đạo. Hắc ám này khiến người ta cảm giác lạnh thấu xương, không
hề có một chút nhân tính.

Khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt đó, tông chủ Chiến Ma Tông cảm giác như bản thân hắn đang đối diện không phải là một người, mà là một sinh vật
khủng bố toát ra khí tức băng hàn lạnh lẽo, không có một chút cảm tình.

Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê. Tông chủ Chiến Ma Tông tuy rằng cảm giác được sự khác thường từ Phương Lâm nhưng Cổ Ma tông
chủ căn bản lại không cảm giác thấy. Hiện giờ hắn chỉ cảm thấy cực độ
nhục nhã.

“ Không có khả năng! Ngươi đối với bổn tọa không khác gì một con kiến,
chỉ cần ấn một cái là chết đến không thể chết hơn. Không thể nào có
chuyện ngươi lại có thể ngăn cản công kích của ta! Tiếp tục.”

Vừa hét lớn, Cổ Ma tông chủ lại không chút do dự mà tung ra một quyền.

“ Tông chủ…”

Tông chủ Chiến Ma Tông muốn nhắc nhở một chút nhưng Cổ Ma tông chủ dường như không chút để ý.

“ Oanh!”

Ma khí cuồn cuộn mang theo khí tức cuồng bạo hóa thành quyền đầu thật
lớn hung hăng oanh kích lên người Phương Lâm. Một quyền này vừa hạ
xuống, ngọn núi dưới chân hắn dường như không thể chống đỡ được nữa mà
ầm ầm sụp đổ, hóa thành vô số đá vụn bay tán loạn phía dưới.

Nhưng thân hình Phương Lâm dường như không có chút ảnh hưởng, vẫn huyền phù trên hư không như trước.

“ Oanh!”

Khoảnh khắc bàn tay khổng lồ của Ma Thần hạ xuống, Thanh Đồng chiến giáp bỗng nhiên xuất hiện trên mu bàn tay Ma Thần. Chỉ một cái chạm nhẹ đã
làm tan rã một quyền thế như lôi đình vạn quân. Bộ dáng cử trọng nhược
khinh như vậy giống như một quyền kia chỉ là một khối đậu hủ dễ dàng phá nát vậy.

“ …”

Thấy một màn như vậy, Cổ Ma tông chủ há hốc mồm, khiếp sợ đến mức không biết nói gì, theo bản năng lui về phía sau một bước.

Hư không là một mảnh tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng gió gào thét thê lương.

“ Ta cũng không muốn sử dụng loại lực lượng này. Nhưng các ngươi lại bức ta, ta

không thể không dùng.”

Thanh âm Phương Lâm vang lên mang theo tiếng thở dài.

Đồng tử của Cổ Ma tông chủ co rút lại, lần đầu tiên hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi. Sự việc xảy ra trước mắt đã hoàn toàn không thể dùng lẽ thường
mà giải thích.

Cho dù chưa gặp nguy hiểm trí mạng nhưng hắn lại cực kỳ kinh hãi. Lần
đầu tiên từ trước đến nay hắn lại sinh ra vọng động muốn bỏ chạy.

“ Ngươi rốt cuộc là ai?”

Gương mặt của Cổ Ma tông chủ co rúm lại. Hắn tuyệt không thể tin được
việc này lại có thể xảy ra. Một võ giả cấp Thiên Trùng lại có thể đỡ
được một kích tất sát của bản thân.

“ Một người có thể giết ngươi.”

Thanh âm vừa dứt, Phương Lâm đã bước từng bước tới, đột nhiên bạo khởi.

“ Phanh!”

Thiên địa đột nhiên chấn động, khớp xương toàn thân Phương Lâm như đồng
loạt bạo khai phát ra thanh âm răng rắc. Thân hình hắn dần dần biến lớn. Cùng lúc đó, một cỗ hắc khí dâng tràn trên toàn thân, mà khí tức của
hắn lấy một tốc độ cực nhanh mà tăng trưởng, cảnh giới Mệnh Tinh, Mệnh
Hồn, Truyền Kỳ, Địa Hồn. Hơn nữa còn tiếp tục gia tăng.

“ A a a…”

Một tiếng rên rỉ thống khổ vang vọng hư không. Hắc khí vô biên vô hạn
lấy Phương Lâm làm trung tâm tỏa ra bốn phương tám hướng. Giờ khắc này
hắn hoàn toàn bao phủ trong hắc khí, hơi thở hung mãnh bộc phát ra giống như một đầu hung thú viễn cổ. Trên người hắn không còn một chút cảm
giác nhân tính, trong đầu chỉ còn lại ý niệm duy nhất là hủy diệt đối
phương.

Cổ Ma tông chủ và tông chủ Chiến Ma Tông sắc mặt cuồng biến. Là một
thượng cổ cự đầu tiếng tăm lừng lẫy, chưởng giáo một tông phái uy chấn
bát phương nhưng bọn họ chưa bao giờ cảm nhận được nguy cơ đáng sợ như
thế. Cái cảm giác này khiến cho bọn họ như muốn trở nên điên cuồng.

“ Chạy mau…”

Cũng không biết là ai là người hét lên đầu tiên, hai người cơ hồ như
cùng lúc lựa chọn xoay người chạy trốn. Là một cự đầu cấp Địa Hồn, cho
dù gặp phải đối thủ cường đại nhưng Cổ Ma tông chủ lại lựa chọn bất
chiến mà chạy. Sắc mặt hắn cực kỳ tái nhợt không còn một chút huyết sắc.

Đây vốn là một hành động trả thù vô cùng đơn giản. Phương Vân giết Phệ
Ma tông chủ, Cổ Ma tông chủ trước hết cứ giết ca ca của hắn, đem đầu của Phương Lâm chấn hưng sĩ khí ma đạo.

Nhưng mà hành động săn giết bình thường này lại đột nhiên nghịch chuyển. Vị trí của con mồi và thợ săn lại bất ngờ thay đổi.

Huyết tinh, tàn khốc, lãnh huyết, vô tình, thôn phệ, hủy diệt,…Cổ Ma
tông chủ chưa từng nghĩ qua có thể thấy được khí tức đáng sợ như vậy
trên người một thanh niên mới hai mươi tuổi. Loại khí tức này căn bản là con người không thể phát ra.

“ Trốn! Trốn! Trốn nhanh!”


Cổ Ma tông chủ điên cuồng vận khởi chân khí đan điền. Tất cả chân khí
dường như được thiêu đốt chuyển hóa thành lực lượng bàng bạc, ý đồ muốn
nhanh chóng thoát khỏi nơi này. Nhưng cho dù hắn cố gắng như thế nào, cố khí tức hắc ám lạnh như băng kia lại càng ngày càng gần. Trên khuôn mặt hắn lộ ra vẻ sợ hãi cực độ.

“ Rống!”

Một tiếng rít gào vang động thiên địa, hắc khí cuồn cuộn như có được
sinh mệnh bản thân trong nháy mắt đã bao phủ Cổ Ma tông chủ. Chỉ nghe
một tiếng kêu thảm thiết rồi tất cả rơi vào tịch mịch.

“ Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Như thế nào mà lại có khí tức hắc ám tới cực điểm đến thế?”

Tông chủ Chiến Ma Tông cảm giác như bản thân sắp bị cỗ hắc khí kia bức
cho phát cuồng rồi. Hắn nghe rõ ràng tiếng kêu thảm thiết của Cổ Ma tông chủ trước khi chết. Nhưng ngay cả một chút dũng khí để quay đầu lại
nhìn cũng không có.

Lần này cùng với Cổ Ma tông chủ tới bắt Phương Lâm, vốn chỉ là muốn lấy
lòng của liên minh ma đạo, lấy lòng “ Hỗn Độn Lão Tổ” thần bí kia. Nhưng hắn không ngờ tên ca ca Phương Lâm thoạt nhìn nhỏ yếu hơn đệ đệ của hắn không biết bao nhiêu lần lại càng thêm đáng sợ, khủng bố như vậy.

Tông chủ Chiến Ma Tông tình nguyện bản thân đối mặt với Phương Vân trăm
ngàn lần cũng không muốn đối mặt với Phương Lâm giờ khắc này.

“ Buông tha ta. Ta nguyện ý hàng phục.”

Tông chủ Chiến Ma Tông rốt cuộc không nhịn được rống lên. Một tông chủ
thượng cổ lại thần phục một vương hầu triều Đại Chu. Loại chuyện này nếu như bị đồng đạo biết được sợ rằng hắn không còn chút mặt mũi nào. Nhưng chuyện này cũng không thể quý hơn tính mạng bản thân.

Tông chủ Chiến Ma Tông đã làm ra hành động mà hắn nghĩ là biện pháp duy nhất có thể cứu lại tính mạng.

Nhưng mà đáp lại hắn chỉ là một quyền đầu thật lớn.

“ Phanh!”

Quyền đầu thật lớn được bọc bởi Thanh Đồng chiến giáp, dường như không
có gì có thể ngăn trở đánh thẳng vào lồng ngực tông chủ Chiến Ma Tông.
Một lát sau, nguyên bản hư không đang chấn động bỗng chốc rơi vào yên
tĩnh.

“ A a a…”

Tông chủ Chiến Ma Tông hai mắt mở lớn, thân hình cứng ngắc, đôi môi mấp
máy như muốn nói gì nhưng chỉ có thể thoát ra những tiếng rên rỉ vô
nghĩa.

“ Không ai có thể giết bộ hạ của ta mà không phải trả giá.”

Thanh âm lãnh lẽo của Phương Lâm vang lên bên tai tông chủ Chiến Ma
Tông. Quyền phải hắn thu lại, ngực tông chủ Chiến Ma Tông chấn động rồi
thiêu đốt mãnh liệt. Ngọn lửa màu đen cháy từ trong ra ngoài đem tông
chủ Chiến Ma Tông toàn bộ cắn nuốt.

Hắn chỉ cảm thấy trước mắt thiên toàn địa chuyển, sau đó là vô tận hắc ám, cuối cùng không còn biết gì nữa.

“ Hô!”

Cuồng phong nổi lên, thân thể hắn hóa thành tro tàn theo gió bay đi.

Ngay sau khi đánh chết hai thượng cổ cự đầu, liệt diễm đáng sợ phiêu phù quanh thân Phương Lâm cũng chậm rãi co rút lại nhập vào trong cơ thể.
Mà khí tức của hắn cũng thẳng tiến xuống cảnh giới Thiên Trùng, khôi
phục lại trình độ bản thân.

Một vương hầu của triều Đại Chu mới hơn hai mươi tuổi lại liên tiếp đánh chết hai thượng cổ cự đầu tiếng tăm lừng lẫy. Loại chuyện này nếu
truyền ra ngoài nhất định sẽ chấn động toàn thiên hạ.

Nhưng hiện tại Phương Lâm lại không có vẻ gì vui sướng. Sắc mặt hắn tái
nhợt, trên thân lộ ra một mảng hắc khí. Mồ hôi lấy một tốc độ mắt thường có thể thấy được trào ra từ trên toàn thân, ngay lập tức khiến đầu tóc, quần áo hắn toàn bộ đều sũng nước.

Toàn thân Phương Lâm ướt đẫm tựa như vừa mới từ trong nước đi ra. Trên
mặt hắn lộ ra vẻ cực kỳ mỏi mệt, hai mắt nhắm nhặt giống như vô cùng
thoát lực.

Võ giả một khi sử dụng lực lượng vượt quá bản thân mới có thể xuất hiện trạng thái suy yếu đến mức như thế.

“ Lần thứ hai…”

Cũng không biết trải qua bao lâu, một thanh âm già nua, tang thương,
khàn khàn đến mức rất khó có thể nghe thấy vang lên từ trong đầu Phương
Lâm, ẩn ẩn còn có tiếng cười lạnh trong đó.

“ Ta biết.”

Phương Lâm sắc mặt hờ hững, trên mặt không lộ ra biểu tình gì. Nhưng mà
rất nhanh hắn liền mở mắt, ngẩng đầu nhìn về phía hư không xa xa. Trong
khoảnh khắc hắn đã cảm nhận được một khí tức quen thuộc, chính là Phương Lâm, đệ đệ của hắn.

“ Tiểu đệ…”

Chỉ trong một khắc này, khí thức không thuộc về Phương Lâm mới từ từ
biến mất, trở lại là một cảm giác ấm áp. Nhưng như nhớ tới cái gì, hắn
lắc lắc đầu, ánh mắt lộ ra một tia thống khổ, có chút bất đắc dĩ, lại có chút bi thương, giống như một đầu dã thú đang tự nhấm nháp vết thương
của chính mình.

“ Nga!”

Phương Lâm phất nhẹ ống tay áo, rất nhanh đã tán đi khí tức của Cổ Ma
tông chủ và tông chủ Chiến Ma Tông. Sau đó thân hình biến ảo, ly khai
nơi này, hiện lên ở một ngọn núi cách nơi này khoảng trăm dặm. Hắn đứng
đó nhìn hư không xa xa, yên lặng chờ đợi.

Khóe miệng bất giác nở một nụ cười chân thành như phát ra từ tận đáy lòng.

“ Đại ca!”

Một thân ảnh hạ xuống từ không trung. Cơ hồ là Phương Lâm vừa hiện thân, Phương Vân đã xuyên qua tầng tầng không gian xuất hiện trên đỉnh núi,
ngay bên cạnh Phương Lâm.

“ Đại ca, huynh không có việc gì chứ?”

Phương Vân lộ vẻ vô cùng lo lắng, cầm một cánh tay Phương Lâm, lập tức
một cỗ chân khí dũng mãnh tiến vào xem xét tính trạng cơ thể hắn.

“ Đệ vừa mới cảm giác được lạc ấn trên người huynh bị che chắn, lập tức
chạy lại đây. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai xuất thủ với huynh?
Nói cho đệ biết, đệ đem hắn bầm thây vạn đoạn.”

“ Tiểu đệ.” Trên mặt Phương Lâm lộ ra vẻ tươi cười, khôi phục lại bộ
dáng bình thường. Giống như những việc vừa rồi chưa từng phát sinh qua.

“ Ta có thể có chuyện gì? Ta không phải đang đứng đây rất tốt sao? Vừa
rồi có vài tên tiểu mao tặc đến đây, còn chưa uy hiếp được ta đã bị đuổi đi rồi”.

Vẻ mặt Phương Lâm vô cùng bình tĩnh, không lộ ra một chút ý tứ nào.

Có một số việc chỉ có thể một mình gánh vác, có một số thống khổ chỉ có
thể yên lặng thừa nhận. Nói ra chỉ khiến cho người khác lo lắng vô ích.

“ Thực sao?”

Phương Vân nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Phương Lâm. Mặc kệ thế nào, hắn chỉ cần đại ca bình an vô sự là được, trong lòng cuối cùng cũng thở phào
nhẹ nhõm.

“ Thực.”

Phương Lâm cười cười, đem đề tài chuyển lên người Phương Vân.

“ Nhưng thật ra đệ mới mấy tháng không gặp mà thực lực tăng mạnh như
vậy. Trong giới tông phái còn có lời đồn đãi đệ giết chết Phệ Ma tông
chủ. Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

“ Ân!”

Phương Vân nhíu mày, hỏi lại: “ Có chuyện này ư? Đại ca, huynh nghe chuyện này từ nơi nào?”

Ở Ai Hào Đại Thâm Uyên, hắn lợi dụng Tà Thần lực đánh chết Phệ Ma tông
chủ. Sự tình này cơ hồ không có ai biết. Hắn vừa mới từ nơi đó trở về,
việc này thật sự rất bí ẩn. Hiện nay cả thiên hạ đều biết sao không
khiến hắn phải kinh hãi chứ.

“ Nghe nói là tin tức do tông chủ Minh Tông truyền ra. Đệ cần phải cẩn thận, chuyện này có ảnh hưởng không nhỏ đâu.”

Phương Lâm thận trọng nói.

“ Tông chủ Minh Tông…tốt, tốt, nguyên lai lại là hắn.”


Thời điểm ở Ai Hào Đại Thâm Uyên, Phương Vân mơ hồ cảm giác được có
người nào đó tồn tại. Chẳng qua khí tức đối phương lúc ẩn lúc hiện, như
có như không. Hiện nay có lẽ đã biết hẳn là tông chủ Minh Tông.

Minh Tông thái tử thì hắn đã gặp qua nhưng tông chủ Minh Tông, quái vật
lớn như vậy Phương Lâm tưởng rằng không chú ý gì đến mình mới phải.

Từ trước đến này, Phương Vân tự hỏi cũng chưa có gì đắc tội hay đối địch với hắn. Hiện tại cho dù hắn chưa đích thân xuất thủ nhưng với việc
truyền ra tin tức này cũng biểu lộ rõ thái độ của hắn.

Thực lực của Phương Vân bây giờ chưa sánh được với những thượng cổ cự đầu, đây tuyệt đối không phải là tin tức tốt đẹp gì.

Ánh mắt Phương Vân lóe lên, có chút đăm chiêu. Đại ca ở trong quân mà
cũng biết tin tức này, xem ra cả thiên hạ đều biết rồi. “ Ma đạo đại
hội”, …” Đế Ma Tông” hắn đều đã biết, hiện này Phệ Ma tông chủ lại bị
hắn giết chết, chỉ sợ Đế Ma Tông cầm đầu liên minh ma đạo sẽ gây ra bất
lợi với hắn.

“ Đại ca, huynh ở trong quân có thể gặp bất lợi. Đệ sợ những người này
sẽ đánh chủ ý lên người huynh. Người trong ma đạo cái gì cũng dám làm.
Cự đầu cấp Địa Hồn ngay cả đệ cũng khó đối phó, cũng không có năng lực
phái người đến bảo hộ huynh. Đệ nghĩ huynh nên triệu hồi đại quân về
triều đi. Những thế lực tông phái này tuy lớn những cũng không dám chen
chân vào kinh thành. Huynh ở nơi đó có thể an toàn.”

Phương Vân mở mắt ra nhìn ca ca nói. Hắn nhớ tới Vương Tích Triêu,
chuyện này cũng chỉ có thể nhờ hắn. Phương Lâm nhíu nhíu mày, lại có
chút đăm chiêu nói:

“Dù sao thượng cổ cự đầu hẳn cũng không đến nỗi làm ra loại chuyện hạ
thấp thân phận như vậy. Hơn nữa hiện tại tình huống có chút đặc thù, ta
dù sao cũng là võ tướng có chức trách trấn thủ biên quan. Huống hồ từ
trong kinh thành điều ra ngoài thì dễ dàng nhưng muốn triệu hồi trở lại
chỉ sợ là rất khó.”

Phương Vân nghe vậy cũng nhíu mày. Hiện tại tình huống cũng rất khó xử
trí. Quân Kỵ là trọng binh trấn thủ biên cương, đã tạo thành một uy thế
lớn trong đại quân. Hiện tại vương hầu Đại Chu cơ bản là đã được phái
đi, muốn được triệu hồi về kinh cũng không phải chuyện dễ dàng. Vương
triều Đại Chu không phải là thiên hạ của Phương Vân hắn, chẳng những có
Nhân Hoàng luôn chú ý tới mà Vũ Mục cũng không dung cho hắn.

Tuy rằng hắn rất lo lắng cho huynh trưởng nhưng Phương gia dù sao cũng
là thế gia võ tướng trung nghĩa từ xưa đến nay, chức trách là trấn thủ
biên quan. Nếu bí mật phản hồi lại kinh thành chỉ sợ ngay cả bản thân
cũng không qua được một cửa này.

Nhưng hắn giết Phệ Ma tông chủ cũng không phải chuyện nhỏ. Nếu chỉ vì
bản thân hắn mà liên lụy đến đại ca thì cho dù hắn chết trăm lần cũng
không hết tội.

Trong lòng hắn lúc này vô cùng rối loạn. Thân tình huyết mạch tuy quan
trọng nhưng Phương gia lại đề cao sự trung nghĩa. Hậu duệ của Ngũ Đế
cũng tuyệt không cho phép lâm chiến mà chạy, chuyện này nếu đổi lại là
hắn cũng không thể đáp ứng.

“ Như vậy đi!”

Phương Vân đột nhiên mở mắt, khôi phục sự tự tin. Dù sao hắn cũng thông
hiểu binh pháp, biết sử dụng trí, rất nhanh đã nghĩ ra cách giải quyết.

“ Đinh!”

Phương Vân cắn vào đầu ngón tay, một giọt hào quang kim sắc phụt ra hình thành nên một hư ảnh quả chung.

“ Đây là hư ảnh của Thiên Địa Vạn Hóa Chung. Năng lực hiện tại của nó đã tăng cường hơn rất nhiều. Ngoại trừ Đại Đế cấp Huyền minh không có
người nào có thể nhận ra khí tức của nó. Huynh mang theo nó thì không ai có thể truy tìm tung tích của huynh. Hơn nữa nếu có chuyện gì đệ cũng
có thể nhanh chóng tiếp ứng. Mặc dù người khác muốn che giấu khí tức
cũng không được.”

Nhưng lời này của Phương Vân thực ra không giả. Sau khi Thiên Địa Vạn
Hóa Chung thôn phệ một khỏa Tinh thể thời gian, năng lực đã được đề cao
trên diện rộng. Ngoại trừ các Đại Đế, không ai có thể cảm ứng được khí
tức của hắn.

“ Được!”

Phương Lâm gật đầu, tiếp nhận hư ảnh tiểu chung vào trong tay.

“ Những người này bởi vì không tìm thấy đệ mới tìm đến huynh. Chỉ cần đệ không che dấu khí tức, bọn họ hẳn sẽ không làm khó huynh. Đại ca, huynh về trong quân trước đi, một lát nữa đệ đi gặp một người. Có hắn giúp
đỡ, chỉ cần không phải Hỗn Độn Lão Tổ tự tay xuất thủ, hẳn là không có
người nào có thể uy hiếp được huynh.”

Phương Vân nói xong, trong đầu hiện lên hình ảnh một nam tử trung niên mà trên phương diện binh pháp đã chiến thắng hắn.

“ Lâu như vậy rồi, cũng nên bày tỏ thái độ rồi.”

Trong lòng Phương Vân thầm thở dài một tiếng.

Thập tam hoàng tử Lưu Triệt cùng tam thập lục hoàng tử Lưu Khải tranh
đấu đã lâu không dứt. Hai bên đều hy vọng lôi kéo của Phương Vân vào
trong trận doanh của mình.

Nhưng mà tham gia vào tranh đấu giữa các hoàng tử vốn là tối kỵ của thần tử. Chỉ một lựa chọn sai lầm cũng có thể dẫn đến tai ương ngập đầu. Chỉ hiện tại hắn cũng không quản được nhiều như vậy.

Người ở bên thập tam hoàng tử Lưu Triệt kia đủ để bảo hộ đại ca hắn. Hơn nữa hiện tại quần hổ phệ long, tông phái nổi lên liên miên không dứt.
Vương triều Đại Chu đã lâm vào nguy cơ thật lớn, tranh đấu giữa các
hoàng tử cũng nhạt đi khá nhiều.

Điều này đối với Phương Vân mà nói cũng là chuyện tốt. Hơn nữa khiến cho hắn hoàn toàn nghiêng về bên thập tam hoàng tử Lưu Khải là do quan hệ
của hắn và Hoắc Khứ Bệnh lúc này cũng đang trấn thủ biên cảnh Di Hoang.

Biên cảnh của Di Hoang và Đại Chu lúc này quân trướng dày đặc, đại quân
đóng thành một dải liên miên không dứt. Trên dãy núi cao nhất, trong một doanh trướng làm bằng da trâu, thập tam hoàng tử và Hoắc Khứ Bệnh hai
người chủ tớ đang ngồi yên lặng thưởng thức danh trà.

Tuy rằng mới đây đã bị Di Hoang phái người ám sát nhưng Lưu Khải cũng
rất rõ ràng, loại chuyện này sẽ không xuất hiện lần thứ hai. Hơn nữa
biên cảnh Di Hoang nhìn như đối đầu gay gắt, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn hẳn cũng không có chiến sự gì xảy ra.

Cho nên chủ tớ hai người đang thưởng thức danh trà, có vẻ rất ung dung thoải mái.

“ Tình huống hiện tại so với thời kỳ trung cổ còn muốn nguy hiểm hơn
nhiều a! Chỉ cần đi sai một nước cờ là có nguy cơ thua cả bàn cờ.”

Bên trong doanh trướng, Hoắc Khứ Bệnh nâng lên một cái chén làm bằng
ngọc lưu ly, cảm khái nói. Trước mặt hắn là một bàn cờ, trên đó đen
trắng xen lẫn vào nhau, mơ hồ cùng tình hình thiên hạ hiện tại có chút
tương tự.

Là một bá chủ trung cổ, bản thân Hoắc Khứ Bệnh là một cường giả cấp
Truyền Kỳ, binh pháp như thần. Nhưng cho dù vào thời kỳ trung cổ, triều
đình và tà đạo đối chọi gay gắt cũng không có căng thẳng, nguy hiểm như
tình cảnh hiện tại.

Thời đại trung cổ, không có sự uy hiếp của các hoang, cũng không có
cường giả của các tông phái thượng cổ. Tình hình hiện tại hắn chưa bao
giờ gặp qua. Cho dù là binh pháp như thần nhưng đối mặt với tình thế lúc nào cũng có thể xảy ra biến hóa, hắn cũng không có cách nào vẹn toàn,
chỉ đi được bước nào tính bước đấy.

“ Ài! Chuyện này ta cũng không lo lắng lắm. Có phụ hoàng ở đây, người
trong những tông phái cho dù có bản lĩnh cực lớn cũng bị phụ hoàng nắm
trong tay mà thôi.”

Lưu Khải lạnh nhạt cười nói.

Từ thượng cổ đến cận cổ, có quân vương nào của vương triều mà không có
tu vi Huyền Minh cảnh, đồng thời còn có đạo thống của Tam Hoàng Ngũ Đế.
Nhân Hoàng tuy có danh tiếng cực lớn nhưng cũng chỉ là một quân vương
của vương triều cận cổ bình thường mà thôi. Nhưng cho dù là Ngũ Đế
thượng cổ tái sinh, thậm chí cũng có điểm không bằng được.

Dù sao Ngũ Đế thượng cổ cũng không có được đạo thống của Tam Hoàng.

Bản thân phụ hoàng có lẽ còn xa xa không bằng được Tam Hoàng, nhưng
không hề nghi ngờ gì là đã vượt qua Ngũ Đế. Có một cường giả cấp Đại Đế
như vậy tọa trận, thử hỏi giang sơn còn có gì phải lo lắng.

Lưu Khải rất rõ ràng, hiện tại phụ hoàng tuy rằng không hiển lộ ra mặt
nhưng khi hắn chân chính lộ ra bộ mặt thật cũng chính là lúc đại cục
thiên hạ đã định, không thể xoay chuyển.

Hoắc Khứ Bệnh nghe vậy, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ tươi cười bất
đắc dĩ. Hắn binh pháp như thần, rất rõ ràng tình huống chỉnh thể thực
lực của hai bên.

Nhưng ngay cả hắn cũng phải thừa nhận, trong kinh thành vương triều Đại
Chu, vị Nhân Hoàng có vũ lực siêu cường ẩn sâu trong cung mới chính là
nhân tố quyết định đến thế cục thiên hạ, mà không phải là hơn trăm vạn
đại quân cùng đại lượng quân trang khổng lồ nơi đây.

Vũ lực cá nhân một khi đã đạt đến bước này, không phải là binh pháp và
mưu lược có thể chống lại. Điều này đối với người luôn tôn trọng binh
pháp, mưu lược như hắn mà nói, không thể nghi ngờ là một đả kích cực
lớn.

Nhưng mà trong lòng hắn lại không có chút phản cảm cùng tức giận. Sự tồn tại

của người kia đã vượt qua nhận thức của hắn, thuộc về một sự tồn tại khác hẳn con người rồi.

“ Uy hiếp của các hoang thực ra cũng không lớn, chỉ cần trong kinh thành chú ý một chút là được. Hiện tại tranh đấu cho ngôi vị hoàng đế, trừ
người ra thì chỉ còn Lưu Tú và Lưu Khải. Người trước chính là thiếu
chưởng môn của tông phái thượng cổ Chiến Thần Cung, còn mẫu nghi thiên
hạ hoàng hậu nương nương lại là cung chủ Chiến Thần Cung. Về phần Lưu
Khải, nghe nói hắn đã chiếm được Ngũ Lôi Xa, là pháp khí trấn phái của
thượng cổ Ngũ Lôi Tông. Điều này đối với chúng ta cũng không phải là
chuyện tình tốt đẹp gì.”

Hoắc Khứ Bệnh tỉ mỉ phân tích tình thế. Tài nguyên của tông phái thượng cổ quả thật là uy hiếp cực lớn đối với bọn họ.

“ Sự tình hoàng hậu nương nương, ta đã sớm biết…”

Lưu Khải nghe vậy cũng giận đến tái mặt, trong mắt hiện lên sự phẫn nộ.

“ Tình huống hiện tại quả thật không lạc quan cho lắm. Người duy nhất ta có thể dựa vào cũng chỉ có người và Kế Đô…đáng tiếc vị Phương gia kia
không tỏ thái độ rõ ràng, nếu có được sự giúp đỡ của hắn, áp lực của
chúng ta sẽ giảm đi không ít.”

Thời đại trung cổ, Lưu Khải và Hoắc Khứ Bệnh tuy rằng đã chấp chưởng một lần nhưng thời đại biến đổi, những tài nguyên và ưu thế có được cũng
dần dần mất đi, đến hiện nay cơ hồ là không còn nữa. Quả thật là không
thể bằng được tài nguyên của tông phái thượng cổ, cần người là có người, cần tiền là có tiền.

“ Điện hạ không cần quá lo lắng, ta đến giúp người một tay.”

Một thanh âm bỗng nhiên vang lên trong lều trại.

“ Ai!”

Hoắc Khứ Bệnh thần sắc đại biến, lấy năng lực của hắn mà trước đó lại không có phát hiện gì.

“ Là ta!”

Màn trướng cuốn lên, trong nháy mắt trong lều đã xuất hiện thêm một thân ảnh. Tử quan hầu bào, không phải Phương Vân thì là ai.