Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 1164: Số Mệnh Ức Vạn Năm (Đại Kết Cục) A

Tam Công xuất hiện, chỉnh hợp nho sinh thiên hạ. Sau một lần thiên địa
đại kiếp nạn, nhanh chóng xây dựng lại triều đình. Cứu tử phù thương,
phù nguy tế nhược. Huỷ bỏ luật pháp hà khắc, cũng giải phóng dân chúng ở quáng sơn các hoang.

Hơn ba ngàn vạn quân lực, nhanh chóng giải tán, chỉ còn lại có một trăm vạn quân thường trực!

Lúc này đây, Lưu Sủy độc tài, làm cho tất cả mọi người thấy được chiến
tranh đáng sợ. Không ngừng trưng binh, vì binh lương mà không ngừng
chinh thuế, cuối cùng làm cho quốc gia này, rách nát không chịu nổi.

Ngắn ngủn mấy năm, liên tục chinh chiến, không biết có bao nhiêu người, chết trận ở trên chiến trường.

Tam Công trải qua nho gia hưng suy, thật sâu thấy được chiến tranh đáng sợ.

Luật pháp mới rất nhanh thực thi. Dân chúng các hoang bị dời nhập Trung
Nguyên, cũng được nho gia cung cấp tiện nghi. Vì tiện lợi cho việc dung
hợp dân tộc!

Dựa vào thanh danh Tam Công, Đại Chu rất nhanh bước trên chính quy.

Nhưng mà tất cả cái này, đã không quan hệ với Phương Vân.

Trong một nhà dân bình thường ở trong kinh thành.

Trong một nhà, có nam có nữ, bình tĩnh ngồi thưởng thức cuộc sống của người
thường. Những người này thoạt nhìn cùng những người khác không có gì
khác nhau. Chỉ có ngẫu nhiên lơ đãng toát ra một cổ ung dung quý phái,
cùng quyền thế, cái này biểu lộ chỗ bất phàm của những người này.

“Hoa Dương phu nhân, quấy rầy”.

Một thanh âm già nua, rèm cửa mở ra, ba đạo thanh âm già nua, đi vào trong đó.

“Thái Phó, Thái Bảo, Thái Tể!”

Người Phương gia lắp bắp kinh hãi, đều đứng dậy.

“Không biết ba vị đại nhân đại giá quang nghênh, dân phụ không có tiếp đón từ xa. Còn mong ba vị đại nhân thứ tội”.

Hoa Dương phu nhân, Phương Dận đứng dậy, được rồi thi lễ.

“Không dám, không dám. Chúng ta có vài cái việc này, thật ra là có chuyện muốn nhờ”.

Tam Công đi thẳng vào vấn đề, thẳng nhập chủ đề.

“Ồ, không biết ba vị đại nhân có chuyện gì. Chỉ cần có thể làm. Dân phụ tất không chối từ”.


Hoa Dương phu nhân nói. Nàng lúc này đã không phải triều đình nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, cho nên tự xưng dân phụ.

“Chuyện này, phu nhân nhất định có thể làm” Tam Công nói xong, ánh mắt cũng nhìn về phía Phương Vân.

“Chiến tranh chấm dứt triều đình đại cục sơ định. Tuy rằng trong đó có nhiều
gian nan. Nhưng mà chúng ta thân là người trong nho gia. Tự nhiên không
dám chối từ. Bất quá, có một đoạn sự tình, cũng là chúng ta vô luận cố
gắng như thế nào, đều không thể làm được. Chuyện này, còn phải dừng ở
trên người mấy vị” Thái Tể mở miệng nói.

“Đại nhân xin nói thẳng” Phương Dận nói.

“Thiên hạ hôm nay cũng đã hưng thịnh. Nhưng mà chuyện này cũng không thể không gấp. Đó là tuyển định Nhân hoàng mới. Chỉ có Nhân Hoàng xác lập, nhân
dân mới có thể yên ổn, không có sinh họa loạn. Nhưng mà, nay Lưu Sủy đã
chết. Toàn bộ Lưu thị tử đệ, toàn bộ trong mấy năm chiến tranh hoặc bị
tàn sát hoặc bị Lưu Sủy giết chết. Vì thế, huyết mạch Lưu thị, có thể
xem như đoạn tuyệt” Thái Tể nói.

“Vậy cũng không nhất định”.

Phương Vân đột nhiên mở miệng nói:

“Một trận chiến cuối cùng, tử tôn hoàng thất bị Lưu Sủy luyện vào trận đồ
hầu như chết hết. Nhưng có mấy người được ta cứu. Chỉ cần thời gian đủ,
bọn họ sẽ thức tỉnh lại. Khi đó chính là nhân tuyển Nhân Hoàng tốt nhất” Phương Vân mở miệng nói.

Phương gia lâu nay vẫn hưởng thụ cuộc sống bình thường. Đã không muốn lại xen vào chuyện triều đình.

“Thời gian cũng đủ? Vậy mấy năm có thể được?” Thái Phó đột nhiên nói.

“Cái này...”

Phương Vân do dự nói. Sinh tử là huyền bí lớn nhất trong vũ trụ, là thần, ma
cấm khu. Cho dù là Phương Vân chỉ sợ thực lực hắn đã đạt tới Tam Hồn
viên mãn, cũng không có nắm chắc nói trong vòng một năm có thể đem đám
người Lưu Khải, Lưu Triệt ở trong Thiên địa vạn hóa chung, cứu sống lại.

Bọn họ cũng không phải là trọng thương linh hồn, mà là linh hồn trực tiếp
bị mất một nửa. Một nửa khác đã không còn. Linh hồn căn bản không hoàn
chỉnh. Nếu muốn làm cho bọn họ sống lại, lấy thực lực Phương Vân hiện
tại cũng ít nhất cần mười năm.

Trong vòng một năm, nói dễ hơn làm!

“Nhân Hoàng xác lập, lại không thể chậm trễ. Một năm đã quá dài. Huống chi là vài năm” Thái Phó lắc đầu nói.


“Vậy mấy vị đại nhân có chú ý gì tốt?” Phương Dận nói.

Lời vừa nói ra, Tam Công lập tức nở nụ cười. Có cảm giác là bọn họ đang chờ đợi chính là câu này.

“Ngàn sáu trăm năm trước Đại Chu Thái tổ hoàng đế, vì phòng ngừa giống như
triều Thương. Hoàng thất diệt mà tử tôn diệt. Lập ra quy củ, đặc biệt
đem một mạch trong hoàng thất thoát ly ra ngoài. Rời triều vào dân. Ẩn ở trong dân dã. Yên lặng truyền thừa huyết mạch. Để ngừa có một ngày,
xuất hiện giống như triều Thương, Đại Chu diệt vong mà Lưu thị diệt vong là hiện tượng...”

Thái Tể nói những lời này, Phương gia những người khác còn không có gì. Nhưng Phương Dận đã biến sắc, trong lòng trầm xuống:

“Thái Tể...”

“Ha ha…”

Thái Tể cười cười, làm bộ như không có để ý đến Phương Dận:

“Vì không cho người khả nghi. Thái tổ hoàng đế cho một chi huyết mạch Lưu
thị này, cải Lưu thị thành họ Phương. Để tránh người hiểu biết. Từ đó về sau ở trong thảo mãng hương khói truyền thừa. Chuyện này, cực kỳ bí ẩn. Không có thứ gì có thể chứng minh. Chỉ có một lá thư cho chính tay Thái tổ hoàng đế viết dấu nơi sâu nhất của hoàng cung, mới có thể chứng
minh. Việc này, ngay cả mỗi đời hoàng đế cũng không biết. Nhưng Thái tổ
hoàng đế lại nói cho Tam Công đương thời, cũng do các đời Tam Công bảo
tồn bí mật này”.

Thái Tể dừng một chút, nói tiếp:

“Bởi vì
chuyện này, quan hệ trọng đại. Cho nên các đời Thái Tể đều mỗi ba mươi
năm, đều đi xác nhận một chút. Ghi lại hệ thống gia phả truyền thừa của
chi Lưu thị huyết mạch này”.

Thái Tể lộ ra nụ cười, ở dưới ánh mắt mọi người, lấy ra một quyển gia phả.

“Tổ tiên Phương gia đời thứ nhất, Lưu Hiển, sau cải danh Phương Hiển”.

“Phương gia truyền nhân đời thứ ba, Phương Bá...”

Phương gia truyền nhân đời thứ bảy, Phương Cầu…”

Thái Tể đọc ra một đám danh sách. Trong chốc lát này, mọi người cũng đã phản ứng lại. Mơ hồ rõ ràng cái gì, ánh mắt lộ ra thần sắc cổ quái.

“Phương gia truyền nhân đời thứ một trăm ba mươi bảy, Phương Dận, xưng Tứ
Phương hầu, phu nhân Lưu thị, hiệu Hoa Dương phu nhân...”

Đọc đến những lời này, toàn bộ Phương gia mọi người đều giật mình đứng lên.

Phương Vân, Phương Lâm giật mình nhìn về phía mẫu thân cùng phụ thân. Hai
người im lặng không nói, chỉ nắm chặt hai tay, giống như sớm đã biết,
Thái Tể sẽ đọc ra cái tên này vậy.

“Phương gia truyền nhân đời thứ một trăm ba mươi tám, Phương Lâm, Phương Vân, xưng hiệu Tình Nghĩa hầu, Quan Quân hầu...”

Thái Tể đọc xong cái tên cuối cùng, đem gia phả gấp lại:

“Hoa Dương phu nhân, Phương Hầu gia, huyết mạch Hoàng thị truyền đến hiện
tại. Chỉ còn lại có một mạch Phương gia các người. Xác lập Nhân Hoàng là đại sự tiên quyết để thiên hạ ổn định. Cho nên, chúng ta hy vọng các vị đứng ra, kế thừa cơ nghiệp Chu thất, ổn định dân tâm thiên hạ.

Nếu có thể mà nói. Xin sắc lập thứ tử Phương Vân. Một trận chiến cuối cùng, Quan Quân hầu ngăn cơn sóng dữ, xuất lực không ít. Nếu Quan Quân hầu có thể đăng vị, cũng là dân tâm hướng tới. Cũng có thể xác lập địa vị
chính thống của hoàng thất mới”.

Thái Phó trực tiếp mở miệng nói. So với Thái Tể, Thái Phó lo lắng càng nhiều là thiên hạ. Mà không phải
tranh chấp bên trong Phương gia.