Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 1082: Tổng Kết Chiến Tranh

“Tám trăm vạn quân đội!” trong lòng Phương Vân trầm mặc thật lâu. Hắn
hoàn toàn có thể tưởng tượng số lượng khổng lồ như vậy, cảnh tượng.trên
chiến trường sẽ thảm thiết thế nào.

“Xuất ra mười triệu lượng hoàng kim làm tiền trợ cấp! Giao cho những góa phụ của tướng sĩ bỏ mình!” Phương Vân nhìn Triệu Bá Ngôn, dặn dò nói.

Triệu Bá Ngôn giật mình, đây không phải là số nhỏ. Nhưng lấy quan hệ của bọn họ cùng Tụ Bảo các.Bán ra một ít pháp khí, hơn nữa mấy cái mỏ vàng
Phương Vân thu được hẳn là cũng đủ.

“Vâng, đại nhân!”.

Triệu Bá Ngôn sảng khoái đáp ứng.

Việc Phương Vân nghĩ đến là trấn an người nhà tướng sĩ bỏ mình. Nhưng Triệu Bá Ngôn lại nghĩ thừa cơ hội này thu mua lòng người.

Triều đình đại loạn, vấn đề sử dụng hoàng kim còn chưa có rõ ràng. Thừa
cơ hội này thu mua lòng người, tạo nên hình tượng Quan Quân hầu nhân từ
chính là thời cơ tốt nhất. Tuy rằng Phương Vân có khả năng không đồng ý
suy nghĩ của hắn, nhưng là thuộc hạ, không phải phân ưu vì chủ thượng
sao?

Triệu Bá Ngôn đem ý niệm trong đầu ấn xuống, cũng không có nói ra.

Phương Vân gật gật đầu, kế tiếp nhìn lại mọ việc.

Lần này quần hổ phệ long, triều đình tổn thất cũng không chỉ là tám trăm vạn giáp sĩ đơn giản như vậy. Sau lưng số liệu này còn đi theo một danh sách thật dài. Không biết bao nhiêu quân nhân, Vương hầu thiện chiến,
bỏ mình tại chiến trường. Thiện Chiến Hầu, Võ Xương hầu... Một danh sách dài, nhìn nó mà trong lòng Phương Vân thở dài không thôi.

Những Vương hầu này có không ít người, Phương Vân từng nói chuyện với bọn họ. Nhưng mà cứ như vậy chết ở trên chiến trường.

Thiện Chiến hầu chết trận, Mãng Hoang hầu bị chấn đoạn kinh mạch, công
lực bị phế Trung Tín hầu bị chặt đứt một cái cánh tay trái…Còn có không
biết bao nhiêu Vương hầu chết trên chiến thắng.

Đối với Đại Chu triều mà nói, những Vương hầu này bỏ mình là tổn thất
thật lớn. Tuy rằng lần này chiến thắng, nhưng ở một đoạn thời gian rất
dài, số Vương hầu, thống soái chết trận cực kỳ khó bù lại!

Trừ bỏ quân chính quy, lần này quân lực phụ trách trấn thủ kinh thành, cũng tổn thất thảm trọng.

Cấm quân trực tiếp bị đánh cho tàn phế. Chinh đoá đại quân chỉ còn lại
có tám vạn, Thần vệ đại quân tổn thất nặng nhất, cơ hồ đánh mất bên
chế. Chỉ còn lại mấy trăm người. Nhưng may mắn còn tồn tại xuống dưới,
hết thảy đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, cường giả trong cường giả!

Triều đình tám vị võ hầu, Uy Vũ hầu, Dũng Vũ hầu, Liệt Vũ hầu chết trận, Thần Vũ hầu, Nguyên Võ hầu trọng thương. Chỉ có Vương Tích Triêu, Thánh võ hầu coi như là không việc gì. Còn lại Thiên võ hầu, không biết tung
tích. Nhưng Phương Vân nhớ mang máng ở thời điểm tông phái tan tác, khóe mắt hắn nhìn thấy một đạo ma khí quấn quanh Thiên Võ hầu. Sau đó, hắn
mới biến mất vô tung.

“Người kia, sẽ không chết như vậy chứ?”

Phương Vân thì thào tự nói, ánh mắt lộ ra thần sắc cổ quái. Hắn nếu là
nhớ không lầm thì loại chân khí kia hẳn là Hỗn Độn Chân Khí chỉ Hỗn Độn
Lão Tổ mới có. Thiên Vũ hầu sống qua quá trình sát phạt thảm thiết, lại ở thời điểm cuối cùng ngã xuống trong tay Hỗn Độn Lão Tổ. Vận khí như vậy thực làm người ta cảm khái

Bình tĩnh mà xem xét, Phương Vân cũng không phải cái loại người bỏ đá
xuống giếng. Nhìn thấy Thiên Vũ hầu bị bắt cũng không động thủ. Chỉ là
lúc đó khoảng cách quá xa. Hơn nữa Hỗn Độn Lão Tổ thực lực cũng quá quá cường đại, chỉ nhoáng qua một cái Thiên Vũ hầu đã không thấy tăm hơi
bóng dáng.

Muốn cứu cũng không kịp.

“Ác nhân có ác nhân trị! Thiên Vũ hầu! Lúc trước ngại thân phận của
ngươi ta không xuống tay được Nhưng không nghĩ tới Hỗn Độn Lão Tổ lại
được việc như vậy!”


Phương Vân trong lòng âm thầm lắc đầu. Thiên Vũ hầu bị bắt, đối với buổi triều đình rối loạn là cái tổn thất không nhỏ. Phương Vân sẽ không vui
sướng khi người gặp họa, nhưng mà hắn không đáng để từ bi. Thiên Vũ hầu
lúc trước đối với Phương gia nhưng là đối địch, gặp mặt thời điểm, mở
miệng một cái phản cốt, ngậm miệng một cái phản cốt, làm cho người ta
rất là không thoải mái!

Nay bị Hỗn Độn Lão Tổ bắt đi cũng chỉ có thể trách hắn mệnh không đủ cứng rắn!

“Ta cho ngươi điều tra tin tức Tam Công, có điều tra được không?”

Phương Vân đại khái xem qua nội dung tin tức một lần, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Triệu Bá Ngôn, dừng một chút, hỏi:

“Ta cho ngươi điều tra Thái Phó, Thái Bảo, Thái Tể ba vị đại nhân tin tức, có điều tra được không?”

Trong khoảng thời gian này, có một việc làm triều đình ồn ào huyên náo.
Đó chính là sau khi cuộc chiến kết thúc, Tam Công đột nhiên biến mất,
hoàn toàn không tìm thấy tung tích.

Lúc đó, Phương Vân nhớ rõ khi Tửu Chúc Vọng lấy thân luyện kiếm, bị xung kích đánh nát thân thể thì Tam Công phía sau đều hoàn hảo không bị
thương. Đợi đến lúc Nhân hoàng triệu tập quần thần, trọng trúc đại địa,
Phương Vân tâm nghĩ tới mẫu thân, cũng không có quá mức lưu ý.

Nhưng là không nghĩ tới, đợi thời điểm triều đình chuẩn bị tổ kiến lục
bộ một lần nữa, Tam Công lại đột nhiên biến mất vô tung. Giống như nhu
bị bốc hơi khỏi nhân gian.

Ba người đi không từ giã, biến mất vô ảnh vô tung liền ngay cả Trương
Anh, thân là Thái Phó đệ tử, cũng không có thu được tin tức gì. Ba gã
Tam Công tay trói gà không chặt, liền tiêu thất trước bao nhiêu cường
giả võ đạo, sự tình này quả thực không thể hiểu nổi.

Tam Công Chấp chưởng triều đình nhiều năm như vậy, thanh danh và ảnh
hưởng tích lũy trong triều thường nhân không thể tưởng tượng được. Hơn
nữa Thái Miếu Tửu Chúc TrangTư Trần, lấy mấy ngàn năm mạch máu Nho gia
làm giá, lấy thân tế kiếm, trọng kiện Nhân hoàng thánh kiếm, cuối cùng
mới xoay Càn Khôn, nghịch chuyển trận loạn cục này, lại thanh danh Nho
gia đạt tới một mức độ không thể tưởng tượng được

Nho gia tồn tại, hết sức quan trọng, Tam Công là Nho gia lãnh tụ, lại có tác dụng không thể bỏ qua!

Tại thời điểm đặc thù, Tam Công đột nhiên tiêu thất, đối với toàn bộ Đại Chu triều mà nói, là cái đả kích thật lớn không thể thừa nhận! Hiện
tại, không biết có bao nhiêu người đang tìm kiếm Tam Công.

“Hồi Hầu gia, mấy ngày nay, ta đã muốn mệnh lệnh các nơi chú ý, toàn lực tìm kiếm Tam Công. Nhưng, cho tới bây giờ, còn không có tin tức gì.”

Bộ phận tình báo của Phương Vân doTriệu Bá Ngôn phát triển đã mấy năm.
Hiện tại quy mô đã đạt tới mức độ cực lớn. Ngay cả phương bắc Minh hoang xa xôi, cái loại địa phương rét lạnh này còn bị hắn thẩm thấu vào.

Có thể nói, bằng hệ thống tình báo khổng lồ, cho dù một con muỗi phi vào thành, Triệu Bá Ngôn đều có thể lập tức tìm được. Càng đừng nói ba
người người sống sờ sờ.

“Kinh gia......”.

Triệu Bá Ngôn cau mày, nhìn Phương Vân một cái, có chút do dự nói:

“Có câu, thuộc hạ không biết có nên nói hay không.”

“Không có gì cả, ngươi nghĩ đến cái gì, thì nói đi.”.

Phương Vân phất phất tay nói.

“Từ khi nhận được mệnh lệnh Hầu gia, thuộc hạ liền luôn luôn tại tự hỏi
chuyện này. Cho tới bây giờ, thuộc hạ còn luôn cảm thấy, chuyện này rất

quỷ dị a.”.

Triệu Bá Ngôn dừng một chút, nhìn thấy thần sắc Phương Vân không hề thay đổi, thậm chí còncó chút đăm chiêu, trong lòng đại định, nói tiếp:

“Lấy Tam Công địa vị, lúc này này chính là bọn họ thời điểm an ủi lòng
người. Mặc dù hoang thượng không ra lệnh. Bọn họ cũng có thể phải làm
như vậy. Bọn họ hoàn toàn không để ý đến, rời đi ở thời điểm này. Hơn
nữa Hầu gia cũng nói, bọn họ không thể hề bị tông phái bắt đi. Như vậy
chuyện này liền lộ ra quỷ dị.”

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Phương Vân nhíu nhíu mày.

“Hầu gia, thuộc hạ xin nói thẳng. Nếu là người có võ công cũng đành.

Nhưng là Thái Phó, Thái Tể là người thường, hai tay trói gà không chặt.
Hơn nữa tuổi tác đã cao căn bản kinh không chịu nổi ép buộc. Người duy
nhất có năng lực dẫn bọn hắn đi chính là Thái Bảo. Nhưng chuyện xuyên
qua hư không đối thân thể Thái Phó và Thái Tể là một gánh nặng cực lớn.
Vì bọn họ thân thể, Thái Bảo căn bản không thể nào làm như vậy. Duy nhất có thể rời đi kinh thành, chính là phương thức đi đường bộ.”

Triệu Bá Ngôn nói.

“Nhưng mà bốn phía kinh thành đều trong phạm vi dò xét của ta. Đừng nói
là ba cái người sống, chính là con muỗi bay vào thuộc hạ cũng sớm phát
hiện. Nếu Tam Công rời đi bằng đường bộ, căn bản trốn không thoát khỏi
ánh mắt của ta. Hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ căn bản đi
không xa. Chúng ta không thể không phát hiện.”

Phương Vân im lặng không nói, những lời Triệu Bá Ngôn thật ra hắn sáng
sớm đã nghĩ đến. Chỉ là không muốn suy nghĩ như vậy mà thôi.

“Cho nên, Tam Công chỉ sợ căn bản không phải bình thường phương thức ẩn
lui. Hơn nữa, lấy bọn họ địa vị, hoàn toàn không thể đi không từ giã
như vậy. Trừ phi bọn họ cảm giác được cái gì. Thuộc hạ nghĩ tới nghĩ
lui, chỉ có một cái, có thể làm cho bọn họ làm như vậy, chỉ có một
người.

“Đủ rồi!”

Phương Vân quyết định thật nhanh, một tiếng hét to, quát bảo Triệu Bá Ngôn ngưng lại, nói:

“Triệu Bá Ngôn! Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không? Ngươi định mang đến cho mọi người ngập tai ương ngập đầu sao?”

Triệu Bá Ngôn bị Phương Vân hét to một tiếng, phục hồi tinh thần lại.
Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, xôn xao một chút, sắc mặt liền trắng bệch,
mồ hôi lạnh chảy xuống. Giống như sắp chết tới nơi.

Thói quen của hắn là ở trước mặt Phương Vân không có cố kỵ điều gì. Lại
hồn nhiên quền rằng nơi này là kinh thành, là dưới chân thiên tử. Nếu
hắn nói ra mấy chữ cuối chỉ sợ lập tức có kẻ biết được.

Không chỉ là hắn, ngay cả Tứ Phương hầu phủ, Phương Vân, tất cả mọi người phải đi theo hắn gặp tai ương ngập đầu!

Lúc trước văn võ cũng trị, tiết chế lẫn nhau. Hoàng quyền được ổn định
hoàn hảo. Nhưng là hiện tại, thế lực Nho gia sụp đổ Đại Chu triều hiện
tại đang trong chế độ quân chính. Cái chế độ này mang đến, nguy hại còn
nghiêm trọng hơn Triệu Bá Ngôn hiểu biết nhiều!

Thiên uy khó lường, quân tâm khó dò!

“Đại nhân......”

Triệu Bá Ngôn lập tức nhũn người ra, toàn thân hư thoát:

“Về sau nhớ kỹ, chuyện quốc sự không cần nói nhiều.”

Phương Vân nhìn Triệu Bá Ngôn liếc mắt một cái, đứng dậy:

“Việc của triều đình đều có trí giả của triều đình phỏng đoán.”

“Thuộc hạ hiểu.”

Triệu Bá Ngôn lẩm bẩm nói.

Phương Vân liếc liếc mắt Triệu Bá Ngôn một cái, Triệu Bá Ngôn theo hắn
nhiều năm như vậy. Chung quy là trong lòng có chút không đành:

“Bá Ngôn, có một số việc, xem như ta. cũng không thể nói. Ngươi đi theo
ta nhiều năm, ta đây là không đành lòng nhìn ngươi bởi vì vài câu nói mà rước lấy họa sát thân!”

“Thuộc hạ hiểu”.

Triệu Bá Ngôn cung kính nói.