Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 1070: Đế Nhất Chi Mê

“Ài.”

Khi Kỳ Lân đi qua Đế Nhất, nó quay đầu lại nhìn thoáng lại với một ánh mắt thương hại. Rồi quay về phía Phương Vân.

“Phương Vân, cũng không phải như suy nghĩ của ngươi đâu. Hắn chỉ là một
đứa con làm trọn hiếu đạo của mình, có lẽ ngươi cũng không biết…”

Viễn Cổ Kỳ Lân dừng một chút, thở dài nói:

Thật ra Đế Nhất là con của Mạt Thương Hoàng, hoàng tử của triều Đại Thương! Vì ngày này hắn đã đợi lâu lắm rồi.”

“Cái gì!”

Phương Vân chấn động, lời của Kỳ Lân hoàn toàn phá vỡ suy nghĩ của hắn!
Bây giờ ở trong lòng hắn giống như cố mấy trăm cái tạc đạn nổ tung. Dù
bây giờ trời có sụpm đất có nứt thì nỗi khiếp sợ cũng chưa chắc đã vượt
qua bây giờ!

“Đại Thương hoàng tử…”

Phương Vân cả kinh, hắn cơ hồ không thể đem Đế Nhất và Đại Thương liên hệ cùng một chỗ.”

Chẳng lẽ Kỳ Lân đang nói dối!

Nếu là thực thì chẳng lẽ Đế Nhất đã hơn hai nghìn tuổi? Lấy biểu hiện
thiên tài của Đế Nhất thì với hai nghìn năm hắn phải mạnh mẽ đến mức
nào. Mà trên thực tế năm sáu năm trước, Đế Nhất cũng mới chỉ có tu vi
Thiên Tượng cấp. Nổi danh trên Thiên Tượng bảng Thiên Cơ Các.

Lấy thiên phú của Đế Nhất, chẳng lẽ lúc trước hắn chỉ là một kẻ bình
thường, tới năm sáu năm nay mới bắt đầu trở thành thiên tài sao?

Loại chuyện này dù người khác có tin hay không thì Phương Vân cũng khó
có thể lý giải được. Nhưng Phương Vân không nghĩ Kỳ Lân lừa hắn. Trực
giác nói cho hắn biết truyện này hẳn có ẩn tình gì đó.

“Lệ!”

Đế Nhất lại phát ra một tiếng hét thê lương, thanh âm hoảng loạn, phá
không bay đi. Khi Đế Nhất xẹt qua thân hình Phương Vân có rung động một
chút, Phương Vân cũng muốn ngăn cản hắn. Nhưng do dự một chút rồi cũng
nhịn xuống, để Đế Nhất hoá thành một tia chớp phóng nhập vào mây mù.

Ầm ầm!

Ngay khi Đế Nhất lao vào thiên không, một tiếng nổ kinh thiên động đia
vang lên Một đạo thân ảnh khổng lồ từ trong trung tâm trận chiến văng ra xa..

“Ha ha ha. Lưu Triệt! Thiên đạo tuần hoàn, cảm giác bị báo ứng thế nào? Ha ha ha......”.

Tiếng cười của Mạt Thương Hoàng từ dưới tầng cuối cùng của Trấn Yêu Tháp truyền ra. Thanh âm không được to lớn như lúc đầu, hiển nhiên là khi
tranh đấu bị thương. Nhưng mà tiếng cười vẫn cứ sảng khoái như vậy.

“Phụ thân!”

Tiếng hét của Đế Nhất từ sâu trong sương mù dày đặc truyền đến. Tốc độ
và khí tức của hắn đột nhiên tăng vọt, cũng không biết là sử dụng bí

pháp kích hoạt tiềm lực nào.

Tiếng cười to im bặt, Trấn Yêu Tháp bị đánh bay đang chuẩn bị tiến vào
chiến trường trấn áp Nhân Hoàng. Đột nhiên đột ngột đứng lại giữa không
trung.

“Ất…Ất nhi sao? Là Ất nhi sao?”

Thanh âm Mạt Thương Hoàng run run, truyền đến từ xa xa. Mang theo sự khiếp sợ vô cùng.

“Phụ hoàng!”

Thanh âm khóc thảm của Đế Nhất vang lên từ trong mây mù hủy diệt dày đặc.

“Ất nhi, là ngươi? Thật là ngươi! Thật là ngươi sao?!”

Thanh âm kích động của Mạt Thương Hoàng phiêu đãng truyền xuống. Hoàn
toàn không có cái khí phách uy mãnh như lúc trước, chỉ còn lại một người phụ thân già được nhìn lại nhi tử của mình sau thời gian đằng đẵng.

Thanh âm ngày càng nhỏ, rồi dần dần biến mất. Hai người rốt cục cũng đến bên cạnh nhau.

Phương Vân thu hồi ánh mắt, hào quang trong mắt biến ảo, thần sắc phức
tạp. Ất nhi.. Ất nhi.. Hắn cũng hiểu được lại lịch của Đế Nhất một chút. Căn bản không phải Đế Nhất mà là Đế Ất!

Đế Nhất lại là vị hoàng tử cuối cùng của triều Đại Thương. Cho dù mấy
ngàn năm sau Đế Nhất mới xuất thế nhưng loại tình cảm phụ tử này không
thể giả mạo được.

Đế Nhất thật sự là hoàng tử Đại Thương!

“Tiền bối, đây rốt cục là sao, người hẳn là nên nói cho ta biết đi?”

Phương Vân thu hồi ánh mắt, nhìn sang Viễn Cổ Kỳ Lân ở đối diện.

Kỳ Lân nghe vậy thu hồi ánh mắt, thần sắc có chút vui mừng cũng có chút
ảm đảm. Nhưng bất luận thế nào Đế Nhất cùng Mạt Thương Hoàng hội ngộ
cũng là một chuyện vui.

“Sự vất vả trong quãng thời gian này cuối cùng cũng đáng giá.”

Kỳ Lân lấy lại bình tĩnh, ánh mắt lộ ra thần sắc hồi tưởng.

Sự tình của Đế Nhất cũng phải sau này ta mới biết được. Chuyện này phải
bắt đầu từ hơn hai nghìn năm trước, vào những năm cuối của triều Đại
Thương. Lúc đó ta luôn đợi ở Vô Lượng Ma Vực, trấn thủ yêu ma ở đó. Đối
với lịch sử Trung Thổ không hiểu rõ lắm. Nhưng mà ngươi ở đây thì chắc
cũng không xa lạ gì đoạn lịch sử này. Vì sao triều Đại Thương suy vong,
thiên hạ hỗn loạn thì ta không rõ ràng lắm. Dù sao cũng không chỉ có một nguyên nhân. Nhưng có một sự tình chúng ta đều rõ ràng, đó là Đại Chu
Thái Tổ diệt Đại Thương triều.

Phương Vân gật đầu, đoạn điển cố này hắn cũng biết. Hai nghìn năm trước, thiên hạ lâm vào hắc ám, Đại Chu Thái Tổ nhanh chóng quật khởi, trong
mấy trăm năm loạn thế dần dần lớn mạnh, chinh phục Cửu Châu, thành lập
Đại Chu.

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, đoạn thời gian kia tuy Đại Thương suy
thoái, nhưng tích lũy nhiều năm như vậy không phải nói đổ là đổ. Từ khi
chư hầu khởi nghĩa đến khi diệt vong kéo dài hơn hai trăm năm.


Kỳ Lân nói tiếp.

“Đại Thương hoàng thất không biết vì sao lại có giao tình với một vị Hộ
điện trưởng lão của Kiếm Tông. Vào đêm trước khi Đại Thương diệt vong,
một gã hộ vệ của hoàn thất đã đem ba hoàng tử của Mạt Thương Hoàng rời
đi, đưa đến chỗ vị trưởng lão kia.”

“Hộ điện trưởng lão cũng chính là tứ đại trưởng lão thủ hộ Kiếm Tông.
Sát Lục Tứ Kiếm sau thời thượng cổ được phong ấn ở bốn góc, kiến tạo bốn tòa đại điện trấn áp. Chờ đợi tông chủ chân chính của Kiếm Tông xuất
hiện, thống nhất tứ kiếm, trọng tổ Kiếm Tông! Những điều này đều là Đế
Nhất cho ta biết. Mà vị trưởng lão Kiếm Tông thu nhận hắn ngươi cũng có
thể đoán được, chính là Hộ điện trưởng lão của Lục Tiên điện.”

Viễn cổ Kỳ Lân nói xong, ánh mắt nhìn Phương Vân.

Phương Vân im lặng, trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh Lục Tiên Kiếm của
Đế Nhất. Những việc còn lại trên cơ bản hắn cũng có thể đoán được, khi
Đế Nhất xuống núi đã đem đi chuôi Lục Tiên kiếm này. Đây cũng là lý do
vì sao Thiên Tượng bảng của Thiên Cơ Các lúc đầu không tra được lai lịch và tin tức của Lục Tiên Kiếm.

Lục Tiên Kiếm chính là thần khí của Kiếm Tông, sắc bén vô cùng. Không
chỉ có thể chặt đứt thân thể phàm tục mà còn có thể chặt đứt quy tắc,
pháp tắc, bao gồm cả năng lực dò xét của Thiên Cơ Các!

“Đế Nhất được tên hộ vệ kia cứu ra ngoài, trên đường đi bị chặn giết.
Tuy rằng Đế Nhất đã an toàn nhưng lại bị thương nặng, kinh mạch vỡ nát.
Hắn vốn là hoàng tử, từ nhỏ đã rất nhạy bén, nếu không có biến cố thì
Thương Hoàng tiếp theo phải là hắn. Nhưng mắt thấy toàn bộ hoàng thất
tan vỡ, tâm lý bị đả kích nặng nề. Hộ điện trưởng lão vì cứu hắn và cũng không muốn Kiếm Tông dính dáng đến hoàng quyền thế tục. Nên đã dùng
phong ấn đặc thù phong ấn hắn lại. Hy vọng thông qua phương pháp này có
thể trị liệu thân thể và tinh thần của hắn. Đồng thời cũng tránh để hắn
xuất hiện, làm cho thiên hạ đã thống nhất tăng thêm một biến số. Uy hiếp đến sinh mệnh của hắn!”

Viễn Cổ Kỳ Lân thở dài nói.

“Thời điểm Đế Nhất nhìn thấy Hoàng thất tan rã là lúc chín tuổi. Mãi đến hơn hai mươi năm trước mới phá phong mà ra. Cho nên tuy rằng hắn là Mạt Thương hoàng tử hơn hai nghìn năm tuổi. nhưng tuổi chân chính chỉ mới
có hai tám, hai chín tuổi. Vị Kiếm tông trưởng lão kia phong ấn tuy là
cứu hắn, nhưng hơn một ngàn năm thời gian chẳng phải là hại hắn sao? Mãi đến một lần hắn vô ý nghe được tin tức về phụ thân Mạt Thương Hoàng…”

Sự tình còn lại cũng không cần kể nữa. Phương Vân hồi tưởng lại những gì mình biết, liên hệ với nhau cũng gần như hiểu hết toàn bộ.

Chính mắt thấy gia đình bị giết không thể nghi ngờ là đả kích lớn nhất
với tinh thần Đế Nhất. Cho dù hơn một ngàn năm sau cũng là cảnh còn
người mất. Đại Thương thái tổ không còn thì Đế Nhất cũng như một cô nhi, bị toàn bộ thế giới từ bỏ. Cho nên khi nghe tới tin tức phụ hoàng, đó
chắc chắn có ý nghĩa cực kỳ quan trọng với Đế Nhất.

Trên thế giới này, thân nhân duy nhất của Đế Nhất chỉ có vị Mạt Thương Hoàng này.

“Cho nên hắn đạt thành hiệp nghị với Hỗn Độn Lão Tổ. Trợ giúp Hỗn Độn
Lão Tổ đối phó Nhân Hoàng, còn Hỗn Độn Lão Tổ giúp hắn giải cứu Mạt
Thương Hoảng?”

Phương Vân nói.

“Đúng vậy.”

Kỳ Lân gật đầu: “Bây giờ hẳn ngươi cũng biết hắn không phải cố ý nhằm
vào ngươi, cũng không nhằm vào thiên hạ. Hắn thật ra cũng không có ác ý
như ngươi tưởng. Hắn làm vậy chỉ vì Mạt Thương Hoàng thôi.”

“Kỳ Lân chúng ta trời sinh cảm ứng với long khí của hậu duệ Hoàng tộc.
Lúc trước ở Vô Lượng Ma Vực, khi Đế Nhất vừa mới xuất hiện ta đã cảm ứng được sự kỳ dị của hắn. Trên người hắn không phải là Hoàng Long Chi Khí
mà là Mộ Long Chi Khí. Mà Mộ Long và Hoàng Long không thể đồng thời tồn
tại, Mộ Long chỉ xuất hiện khi một cái triều đại sắp kết thúc. Mà Hoàng
Long là một triều đại đang hưng thịnh nhất. Hai bên trao đổi cho nhau
thì một cái sẽ tiêu vong, một cái mới sẽ xuất hiện.

Ta vốn cho là Trung Thổ thế giới có một cái triều đại nào đó sắp tiêu
vong. Nhưng sau khi đi vào lại bất ngờ phát hiện ra Trung Thổ còn có một cỗ Hoàng Long Chi Khí cường đại. Đây chính là điều ta không thể nào
hiểu nổi. Lúc ấy ta liền sinh ra tò mò với Đế Nhất. Hơn nữa tuy bề ngoài hắn kiên cường nhưng ta có thế cảm giác được một cỗ khí tức bi thương.
Điểm này cho dù che dấu như thế nào cũng không gạt được ta. Cho nên khi
ra khỏi Vô Lượng Ma Vực ta liền lựa chọn đi theo hắn.”

Kỳ Lân nói xong, thần sắc có vẻ thương cảm, hiển nhiên không phải vì mình mà là vì Đế Nhất.