Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 1001: Thích Ca Giữa Niết Bàn

Thừa Hoàng chính là dị thú
thời Ngũ đế, rất hiểm gặp. Trong truyền thuyết, loại di thú này luyện
thành đan dược, có công hiệu kéo dài tuổi thọ. Đối với võ giả mà nói,
công hiệu không lớn lắm, nhưng đối với võ giả phổ thông mà nói thì lại
có thể thêm hai nghìn năm tuổi thọ.

Thậm chí một số võ giả sắp hết thọ nguyên cũng thi thoảng ăn thứ đan
dược này, kéo dài hai nghìn năm tuổi thọ, hi vọng có thể trong hai nghìn năm ngắn ngủi đó, lại đột phá cấp phổ thông, đạt được tiến bộ lớn hơn,
từ đó mà vượt qua giới hạn tuổi thọ của mình.

Nhưng, thứ này cũng có giới hạn rất lớn, đó là bất kỳ võ giả nào đều
không thể uống lại. Một đời võ giả chỉ có thể uống một lần đan dược do
Thừa hoàng luyện thành. Nếu uống thêm cũng chỉ ngang với một cốc nước
trắng, không những không có tác dụng gì, mà còn có tác dụng độc hại nhất định.

Hơn nữa, tác dụng của Thừa Hoàng phải đạt tới Thiên tượng cấp mới có
thể triệt để phát huy tác dụng. Dưới cảnh giới này, tác dụng của Thừa
Hoàng giảm dần. Nếu người không dùng võ công uống phải, cũng chỉ kéo dài được hai trăm năm tuổi thọ mà thôi.

“Thừa hoàng kéo dài tuổi thọ sẽ … đúng là cho mẫu thân dùng. Mẫu thân
không thích võ đạo, nhưng lại có thể thông qua thứ này mà kéo dài tuổi
thọ!”

Phương Vân tay nắm cái bình sứ, mắt sáng lên vì vui mừng. Chiếc bình
dịch này vốn chỉ là một thứ nhỏ bé nhất trong kho báu này, nhưng đối với Phương Vân mà nói, lại có ý nghĩa trọng đại nhất.

Thế tục, cái gọi là kéo dài tuổi thọ vốn không nhiều, hơn nữa đại đa số
là kéo dài một vài năm, hoặc là chục năm. Hiệu quả không rõ rệt, thứ
giống như thừa hoàng lại càng khó có được.

Thừa hoàng, đã sớm tuyệt tích ngay từ thời thượng cổ. Bình Diên thọ thừa hoàng Phương Vân lấy được từ vực sâu bi thương tất có thể là bình duy
nhất cuối cùng trên thế giới này. Đây cũng là nguyên nhân khiến nó càng
trở nên quý giá.

Mĩ nữ tuyệt sắc đứng bên cạnh Phương Vân, cùng ngồi xếp bằng chân. Kho
báu rải khắp mặt đất của Phương Vân cũng khiến ả nổi lòng tham. Nhưng
đối với bình diên thọ thừa hoàng trong tay Phương Vân thì Lý Cơ Dao cũng coi như không thấy gì.

Lý Cơ Dao bị thương nghiêm trọng nhất, bị trúng hắc khí tà ác của, thẩm
thấu vào linh hồn. Được Phương Vân tiện tay xua đuổi bớt đi, ắt loại
được nỗi lo tính mạng. Còn lại, tuy chút thời gian này không đủ để ả
khôi phục lại một phần mười vết thương thần hồn.

Chuyến đi trong vực sâu bi thương, tính mạng của mĩ nhân thượng cổ này
tý nữa thì tiêu. Đầy mình pháp khí kho báu, càng khiến cho những hắc khí kia thẩm thấu, năng lượng cạn kiệt, triệt để hóa thành tro bụi. Lúc
này, thấy đống kho báu bạt ngàn của Phương Vân ắt rất thèm khát.

Thực ra, Lý Cơ Dao cũng không hề che giấu ánh mắt tham lam của mình.
Nhưng cho dù nhìn thấy điều này, Phương Vân không hề để ý đến yêu nữ
thượng cổ này. Thậm chí lại công nghênh ngang kiểm hàng nữa.

Lý Cơ Dao biết rõ, mình hiện bị người ta khống chế, vị quán quân hầu này căn bản không sợ mình lấy đồ của hắn rồi chạy mất.

“Đúng là đáng hận! Đúng là không ngờ, ta tung hoành thượng cổ, vô số

tuấn kiệt trẻ tuổi đã bại dưới tay ta. Nay lại hủ đầu xưng thần với một
tiểu bối tuổi chưa bằng số lẻ của ta, chịu sự khống chế của ngươi!”

Ánh mắt Lý Cơ Dao toát lên sự bất cam, nhưng, nghĩ đến âm thanh trong
thanh Vạn lý thánh kiếm đó, ả lại bất giác lạnh gáy. Đến tà vật cường
đại trấn áp trong vực sâu bi thương cũng không tránh được một kiếm,
huống chi là mình.

Nếu khiến tiền bối này truy sát, e là thiên hạ có lớn đến đâu, mình cũng lên trời không lối, xuống đất không cửa!

Ánh mắt Lý Cơ Dao giằng co một hồi, cuối cùng vẫn là một sự mặc nhiên, từ bỏ cái suy nghĩ đó trong đầu mình.

“Sao, còn bất cam sao? Nếu muốn chạy thì cứ chạy đi, yên tâm, ta không đuổi theo đâu”

Phương Vân không quay đầu lại, thâm chí ánh mắt không có chút dị sắc nào, nhưng tâm trạng của Lý Cơ Dao thì không giấu được hắn.

“Tiểu bối này …”

Lý Cơ Dao rùng mình, thôi thu tâm thần lại, chợt thay đổi thần thái,
nhếch miệng cười, còn người ả thì đổ xuống người Phương Vân cứ như là
không có xương vậy. Cánh tay như ngó sen tỏa ra hương thơm dễ chịu, cuốn lấy người Phương Vân. Cơ thể mềm nhũn chạm vào đúng chỗ đó của Phương
Vân.

“Nô gia đâu có dám … nô gia còn nợ công tử đại ân cứu mạng nữa. Nếu
không, hãy để nô gia dùng tấm thân này trả nợ cho công tử …”

Lý Cơ Dao vốn có một tâm thân gợi cảm, lại lâu năm luyện mị công, cơ thể mềm nhũn, có thể kích thích dục vọng nguyên thủy của con người. Thời
thượng cổ, ả không cần nghĩ nhiều là có thể khiến không biết bao nhiêu
tuấn kiệt trẻ tuổi hi vọng trở thành khách quý của ả.

Nay lại cố tình đón tiếp, ta thấy chần cừ lại càng khiến người ta động
lòng, thần hồn nhũn ra, đến pháp khí trên đất cũng tỏa ra hương thơm, có chút xao động bất an. Nhưng đến khí linh của những pháp khí này cũng
chịu ảnh hướng mị thái của ả, trở nên có chút sao động.

"Người đàn bà này, đúng là lợi hại! Không hổ là yên thị mị hành thượng cổ!"

Phương Vân thấy những pháp khí này sao động, cũng không giấu nổi sự kinh ngạc. Mị công luyện đến mức này, đều không cần sự tiếp xúc nhục thể mà
có thể khiến người ta tiết ra nguyên dương. Nếu không phải hắn luyện
công pháp đặc thù, e là đã không trụ được.

"Nếu đã nói vậy, thì ta sẽ thành toàn ngươi"

Phương Vân điềm đạm nói, vừa dứt loeif, một sát khí tanh tưởi, tàn nhẫn, sắc nhọn phóng ra, ma thần chi kích mày xanh đồng, tỏa ra hào quang
khát máu, phóng ra từ trong lòng Phương Vân.

Yên thị mị hành biến sắc, duỗi mạnh ngón tay ra, chỉ vào mũi kích ma
thần, nhưng các bộ phận khác trên cơ thể ả vẫn uốn éo quanh Phương Vân
như một con cá thờn bơn.

U u u! Đúng lúc này, trong đan điền Phương Vân, trong biển vô số phù
triện, một phù triện hậu trọng chợt phát sáng, nhanh chóng hấp thu mọi
chân khí trong đan điền, chiếm xứ cả đan điền. Cùng lúc đó, ầm một
tiếng, những mảnh phật quang mỏng phun ra từ trong cơ thể Phương Vân.


Yên thị mị hành vốn quấn chặt lấy Phương Vân chợt phát ra tiếng thét thê lương, giống như phải chịu một sự kinh hãi lớn, đột ngột buông tay ra,
lùi lại thu mình vào, cách Phương Vân ngày càng xa.

Sắc mặt ả xanh mét, hai mắt hoảng sợ nhìn phía sau Phương Vân, ở đó,
phật quang tụ lại thành một đại phật vàng trong bóng tối, đang ngồi xếp
bằng trong hư không, thần thái trang nghiêm, thánh khiết.

Phật quang của đại phật này vô cùng thuần tịnh. Bất kỳ ai nhìn thấy bức
đại phật này, ắt sẽ bỏ mọi tạp niệm trong lòng, nảy sinh tấm lòng thành
hướng phật.

Đại phật thân khoác kim đa, hai tay chắp lại, bầu không xung quanh phát
ra lục tự thiền xướng, vô số tieur phật đà vòng quanh sau đó, dâm tà
xung quanh chợt được quét sạch, giống như hóa thành phật quang tịnh thổ
vậy.

"Trong tay ta có tà binh này, khát máu thịt, linh hồn nhất. Nếu người muốn nợ máu trả bằng máu, ta sẽ giúp người toại nguyện"

Phương Vân quay người lại, tay mang tà binh, nhìn Yên thị mị hành ở trong góc, cười mỉa mai.

Thế mà, những lời Yên thị mị hành nói với hắn lại mới nghe chưa thấy, so với Vạn tải hài không, Yên thị mị hành dường như sợ hãi phật quang sau
lưng hắn hơn.

"Phật tông chính pháp! Sao trên người ngươi lại có Phật tông chính pháp
này, hơn nữa laij còn tu đến mức độ cao thâm này. Chẳng nhẽ ngươi muốn
làm hòa thường sao?! Thu lại cho ta, mau thu lại cho ta!"

Yên thị mị hành vừa kinh ngạc vừa giận dữ vừa sợ hãi, dường như đang rít qua kẽ răng, vô cùng thất thái. Mị công của ả vô cùng cao thâm, dù là
chính tà đều có thể nuốt sống. Thế nhưng, chỉ có một thứ ả không bao giờ dám động vào, đó là hòa thượng.

Điều ảo diệu của Phật tông là, tâm ngoại vô vật, nhìn mọi như hồng trần
như xương khô, chính là khắc tinh lớn nhất của công pháp yêu mị của Yên
thị mị hành.

Thời thượng cổ, Yên thị mị hành từng bị hố một lần vì Phật tông và hòa
thường trung thổ, về sau ột đám cường giả chính tà bị ả triệu tập, vây
hòa thượng đó lại tấn công đến chết. Yên thị mị hành mới hơi yên tâm,
sau đó, Yên thị mị hành càng tránh xa hướng có Phật đà.

Thế mà, ả không ngờ, trên người tiểu bối này lại có phật quang tinh thâm thế này, đến một số cao tăng đại đức, e là cũng không được thuần chính, bồng lai như phật quang của hắn.

"Ha ha ha..."

Phương Vân nghe mà phá lên cười, nhưng vẫn thu Ma thần kích và phật quang lại, Yên thị mị hành giờ mới dễ chịu hơn.

"Giờ, chắc ngươi biết, tại sao mị công của ngươi lại không có tác dụng
gì với ta chứ. Phật tông phật pháp, xưa nay luôn xem thường nữ tử tu
luyện Mị công như ngươi, coi là hồng phấn khô lâu. Về công pháp lại càng khắc chế. Nếu ngươi không muốn tán công, tu vi mấy nghìn năm bị hủy
trong một chốc một lát thì hãy yên phận một chút, đừng có nảy sinh ý
tưởng gì!"

Phật công của Phương Vân, ắt là đạt tới A tinh đà, chính là công pháp
thuần chính nhất trong Phệ đà tăng. Phương Vân đạt được công pháp này,
cũng được một thời gian rồi. Chìm đắm trong dâm dục một thời gian dài,
lại khiến hắn lĩnh ngộ ra một số cộng thông, dung hợp mấy công pháp lại, hóa thành một đại phật.

Phương Vân đặt tên nó là Trung ương tịnh thổ phật đà!

Phật tông công pháp suy cho cùng là ngoại tướng, nhất định phải bảo
tướng trang nghiêm, khiến người ta sinh lòng hướng phật. Tốt nhất là lập tức thay đổi tông môn, bái vào cửa phật. Sức mạnh làm thay đổi ý chí
này, Phương Vân sớm đã lĩnh giáo.

Mà mị công của Yên thị mị công, cũng giống như công pháp Phật tông, cũng đề cao ngoại tướng, nhất định ngoại hình phải đẹp, đây là điểm chung.
Nhưng, phương hướng đi tới lại hoàn toàn khác nhau.

Một là yêu mị, một là trang nghiêm.

Ngoại tướng của Phật tông công pháp rất trang nghiêm, chiếm chính thống, ngoại tướng của Mị tông công pháp lại là sắc tướng, yêu, dâm, là bàng
môn, ắt bị khắc chế!