Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta

Chương 93: Nàng nói chuyện thực chọc người tức giận sao?

Mặc dù đã thấy trong bức họa, có thể thấy được người thật, Quý Ngữ Hàm vẫn là có cảm giác rất khiếp sợ.

Thật sự là trường sanh bất lão......

Cũng đãhơn ba trăm tuổi, nhưng nhìn lại là bộ dáng thiếu nữ mười mấy tuổi.

Trong lòng nghĩ như vậy, Quý Ngữ Hàm không nhịn được hỏi nàng ——

"Tam cô nương, ngươi từng một mình đến nơi tên là hiện đại sao?"

"Không có." Tam cô nương có chút lạnh nhạt trả lời.

"Nga......" Quý Ngữ Hàm có chút tiếc nuối.

Nhìn ánh mắt của nàng, Tam cô nương không nhịn được hỏi, "Ngươi hỏi cái này làm gì?"

"Ta mới vừa rồi đang suy nghĩ, nếu ngươi đến hiện đại, có thể làm quảng cáo cho mỹ phẩm, nhất định có thể rất nổi tiếng."

Ách......

Quý Ngữ Hàm nói xong mới phát giác không đúng, lúng túng cười cười, "Ngươi chưa đến hiện đại, không biết mỹ phẩm là gì, thật ra thì chính là phấn bột, nhưng mà so với cổ đại tân tiến hơn...... Khụ, khụ, đề tài kéo quá xa, Tam cô nương, ngươi tới tìm ta?" 囧.

"......" Cùng lời dạo đầu mà mình dự đoán không giống nhau khiến cho sắc mặt Tam cô nương rất kém cỏi.

Quý Ngữ Hàm vẫn chờ nàng ta trả lời.

Khi không đến gặp sẽ là chuyện tốt gì đây?

Hết lần này tới lần khác, bây giờ nàng còn không có võ công, Tiểu Trong Suốt lại ngủ......

Thật ra thì Tiểu Trong Suốt liều mạng dùng võ lực đều không nhất định có thể đánh qua nàng ấy.

Hơn ba trăm năm a...... Nội lực nhất định cao đến dọa người.

Thanh âm Tam cô nương lạnh nhạt, "Lời ta hôm nay nói với ngươi, không cho phép tiết lộ nửa chữ với Đoan Mộc Ly."

Đây là nói nàng còn có cơ hội đi theo Đoan Mộc Ly đâm thọc?

Hắc hắc, xem ra Tam cô nương không phải là tới giết nàng, Quý Ngữ Hàm yên tâm.

Yên tâm là yên tâm, nhưng điều kiện này......

"Tại sao?"

"Ngươi dám chất vấn lời của ta?" Thanh âm mềm mại mang theo ý không vui.

Được Quốc Quân bốn nước kính trọng đã quen, Tam cô nương dĩ nhiên không có thói quen người khác sẽ chất vấn nàng ta.

Không thể "Dám" sao?

Nếu như là bởi vì"Kính già yêu trẻ", nàng ta nên để cho người ta gọi nàng là Tam bà bà...... Cho nên nhất định không phải là nguyên nhân này.

Quý Ngữ Hàm rất mờ mịt nhìn nàng, vẻ mặt chăm chú học hỏi.

"......"

Tam cô nương bị nàng nhìn đến im lặng một trận, sau đó giọng nói kém hơn, "Nếu như ngươi không đáp ứng, cũng đừng trông cậy ta sẽ mở miệng."

"Nga."

Nhìn Tam cô nương tức giận mà rời đi, đáp một tiếng, Quý Ngữ Hàm liền đứng dậy...... Đi.

Tam cô nương bị phản ứng của nàng làm cho sửng sốt, gọi nàng lại, "Ngươi làm gì?"

"Ăn trái cây......"

Quý Ngữ Hàm rất mờ mịt, "Ta còn tưởng ngươi muốn đi."

"...... Ngươi còn chưa cùng ta bảo đảm!"

"Bảo đảm cái gì?"

"...... Ta mới vừa rồi nói cho ngươi cái đó!"

"Ngươi nói nếu như ta không đồng ý giữ bí mật đối với Đoan Mộc Ly, ngươi cũng không mở miệng?"

"...... Đúng."

Tam cô nương có cảm giác tranh cãi vô ích, cảm giác tính tình chậm rãi của mình hơn ba trăm năm hôm nay sắp bị phá hỏng.

Quý Ngữ Hàm bị lượn quanh đến sắp choáng váng, "Nhưng ta cũng đâu đồng ý với ngươi."

"...... Ngươi không đồng ý? Ngươi không đồng ý sẽ không có biện pháp biết ta muốn nói gì!"

Quý Ngữ Hàm tiếp tục mờ mịt, "Ta cũng đâu tò mò gì với ngươi......"

Sao giống như câu thông có chút khó khăn? Có thể là do sự khác biệt của nhiều thế hệ đi......

"......" Hỏa khí xông lên đầu, Tam cô nương thật sự cảm thấy nãy giờ mình đang nói chuyện với không khí.

Khó hiểu nhìn bóng lưng, không biết Tam cô nương đang làm gì nữa, Quý Ngữ Hàm rửa sạch sẻ tay, bắt đầu gọt trái táo.

Có bảo bảo, giống như dễ đói bụng hơn.

Gọt một nửa, Quý Ngữ Hàm ý thức được không đúng, mặt hối tiếc.

Xoay người lại, điều đầu tiên mà Tam cô nương nhìn nhìn thấy chính là vẻ mặt này, còn tưởng rằng là Quý Ngữ Hàm phản ứng chậm, rốt cục bắt đầu hiếu kỳ, đang chờ nàng mở miệng hỏi.

Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của nàng ta, Quý Ngữ Hàm bắt đầu ăn quả táo vẫn còn lớp vỏ......

Ai, bệnh cũ lại tái phát, Quý Ngữ Hàm ở trong lòng nói thầm.

Ở cổ đại quả táo không có phun thuốc, không cần phải gọt vỏ, vỏ quả táo rất có dinh dưỡng, hơn nữa tương đối ăn ngon.

"......"

Từ lúc bắt đầu gặp mặt, bất kỳ phản ứng gì của Quý Ngữ Hàm đều không ở trong tính toán của nàng ta, sắc mặt Tam cô nương càng ngày càng kém.

Thấy nàng ta không đi, còn xoay người lại, Quý Ngữ Hàm khách khí hỏi nàng ta, "Ăn không?"

Tam cô nương hỏi vấn đề không chút nào liên quan, "Ngươi không hiếu kỳ ta tới làm gì sao?"

"......" Nói không hiếu kỳ rất tổn thương người sao?

Quý Ngữ Hàm vẫn còn đang băn khoăn, Tam cô nương đã đại khái nhìn ra ý nghĩ của nàng, mặt đen lại khẽ cười.

Quý Ngữ Hàm ngay cả nàng ta đang cười cái gì cũng không hỏi. Tiếp tục ăn táo.

Cùng người nham hiểm như Đoan Mộc Ly ở chung một thời gian dài như vậy, nàng đã hoàn toàn tin tưởng đối mặt với kẻ địch nhất định phải bình tĩnh.

Địch động ta bất động, địch không động...... Ta nằm.

Quý Ngữ Hàm liếc nhìn phía giường, thật ra thì nàng thật có chút mệt nhọc...... Hay đi nằm một lát nhỉ?

Nhưng mà Tam cô nương không cho nàng cơ hội, tiếp tục.

"Không nghĩ tới Mặc Kỳ Thụy sẽ đổi ý giữa đường."

Di?

Lực chú ý của Quý Ngữ Hàm rốt cục quay lại, thì ra Mặc Kỳ Thụy bị nàng ta chỉ điểm!

Nàng nghi ngờ, "Ngươi muốn giết ta?"

Có thể với võ công của nàng ta, muốn giết nàng thì trực tiếp động thủ, tại sao phải phí tâm mượn tay Mặc Kỳ Thụy như vậy?

"Sai, ngươi sống hay chết không liên quan đến ta."

Tam cô nương mỉm cười, giọng nói lạnh nhạt, "Ta muốn, chính là Đoan Mộc Ly."

"Phốc...... Khụ, khụ khụ, khụ khụ......" Quý Ngữ Hàm bị sặc.

Vỗ ngực một cái cho thuận khí, Quý Ngữ Hàm không tin hỏi nàng, "Ý của ngươi là?"

Không phải như nàng nghĩ? Nhất định là nàng nghĩ sai.

"Ta muốn cho hắn ở rể Đại Gia."

"......"

Sấm sét từng đợt đánh xuống, Quý Ngữ Hàm rơi lệ nhìn trời.

Ông dám để cho bão táp tới mạnh hơn sao! Hic hic......

Tam cô nương tiếp tục nói, "Ta hi vọng ngươi có thể rời Đoan Mộc Ly."

"...... Ta muốn biết tại sao ngươi muốn gả cho hắn......"

"Không phải là gả, mà là hắn ở rể."

"Có gì khác nhau......"

Vấn đề hỏi một nửa, Quý Ngữ Hàm tự mình gật đầu, đương nhiên

là có khác nhau, Tam cô nương vẫn muốn chấn hưng Đại Gia, hơn nữa hiện tại nàng là huyết mạch duy nhất Đại Gia.

"Chỉ cần ngươi chịu rời hắn, ta có thể đáp ứng tất cả mọi điều kiện của ngươi." Tam cô nương rất có lòng tin mà nói.

Quý Ngữ Hàm rất vô lực gục xuống bàn, quay đầu nhìn nàng ta.

Nàng không muốn nói chuyện, để cho Tam cô nương một mình nói đi......

"Ngươi không phải rất thích làm hiệp nữ sao? Ta có thể truyền cho ngươi ba phần công lực, có thể cho ngươi dễ dàng thống nhất võ lâm."

"......"

" Ý Quý tiểu thư như thế nào?"

"......" Hu hu, xem ra nhất định phải trả lời rồi.

—————

Quý Ngữ Hàm rất vô lực hỏi, "Thống nhất võ lâm sau đó thì sao?"

"......"

Thống nhất võ lâm luôn luôn là chuyện nghe rất mê người, cũng chưa bao giờ có người sẽ hỏi lại vấn đề này, Tam cô nương bị hỏi ngừng lại.

Bản thân Quý Ngữ Hàm sau khi hỏi xong cũng rất nghi ngờ, "Đúng vậy, tại sao nhiều đại hiệp có suy nghĩ thống nhất võ lâm vậy ta? Sau đó có thể làm gì? Đến lúc đó rất nhiều cao thủ tranh nhau đuổi giết, rất phiền toái a."

"......"

"Ngươi cũng không biết?" Quý Ngữ Hàm nghiêng đầu nhìn Tam cô nương.

Trên mặt Tam cô nương bắt đầu xuất hiện khí đen......

Người không đi, Quý Ngữ Hàm không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nằm, nhàm chán suy đoán, "Có thể là vì thu phí bảo kê đi......"

"......"

Tam cô nương nghe không hiểu cái từ này, chỉ biết đây là điều tốt nhất mà Quý Ngữ Hàm có thể nghĩ tới, cho nên thanh âm lạnh lẽo hỏi.

"Ngươi không động tâm?"

Ách......

Quý Ngữ Hàm ngây ngẩn cả người, sau đó mờ mịt hỏi nàng ta, "Ngươi hỏi ta có động tâm đối với chuyện có thể thu phí thu bảo kê hay không à?"

"...... Đúng!"

Quý Ngữ Hàm 囧, "Tại sao phải động tâm? Ta lại không thiếu tiền, hơn nữa phí bảo kê ta thu có nhiều đến đâu cũng không thể nhiều hơn tiền trong quốc khố."

Tại sao cảm thấy nói chuyện cho nàng ấy hiểu quá mức khó khăn thế này...... Quý Ngữ Hàm vô lực nằm xuống.

Lúc nhìn thấy người trước mặt, nàng cho là hơn ba trăm tuổi sẽ rất khôn ngoan, rất siêu thoát......

Vẻ mặt Tam cô nương lúc xanh lúc tím, đè nén lửa giận, "Ngươi không muốn vật gì khác?"

"Không có."

Nàng muốn thì lão công nhà nàng cũng cho nàng.

Cảm thấy trận này vòng tới vòng lui thật sự là luyện ý chí, Quý Ngữ Hàm không thể làm gì khác hơn là ngồi thẳng thân mình, lấy thái độ nghiêm chỉnh mà nhìn Tam Cô Nương.

"Tam cô nương, thích Đoan Mộc Ly hay là muốn lợi dụng hắn...... Khụ, khụ, nối dõi tông đường?"

Không phải nói Tam cô nương vẫn chưa thành hôn chứ?

Đoan Mộc Ly đúng là nam nhân tốt đến khó gặp, nhưng mà Tam cô nương sống hơn ba trăm năm cho nên muốn cướp người......

Có thể cũng có liên quan đến nguyên nhân phía sau đi?

"Đây là chuyện của ta."

Nàng thật ra muốn tìm câu hỏi, chuyển đề tài đi......

Quý Ngữ Hàm bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói rõ một chút, thay cho câu hỏi đó.

"Khụ, khụ, thật ra thì hôm nay ngươi tìm lộn người, Đoan Mộc Ly vẫn cùng ta ở chung một chỗ, không phải là bởi vì ta bám dính hắn không đi......"

"Ngươi muốn nói là hắn cứng rắn bám dính vào ngươi?" Thanh âm êm ái mang theo khinh thường.

"......"

Quý Ngữ Hàm rất vô lực làm như không nghe thấy những lời này, nói tiếp.

"Hắn thuộc về loại người có sức mạnh nội tâm vô cùng cường đại, muốn nữ nhân nào, muốn người nào ở lại bên cạnh hắn, không ai có thể quản hắn. Hôm nay dù ngươi dùng bạo lực đem ta đuổi đi, hắn cũng sẽ không them nhìn nữ nhân khác đâu."

Quý Ngữ Hàm hảo tâm nhắc nhở, "Thật ra thì hắn rất cực đoan, nếu như ngươi dùng bạo lực buộc hắn...... À...... Đi vào khuôn khổ, khụ, khụ."

Quý Ngữ Hàm đằng hắng cổ họng, cảm giác từ này có chút 囧, "Vậy hắn chắc cũng không đến nổi tự sát, nhưng cũng rất có thể sẽ thừa dịp ngươi ngủ đi đem ngươi chém thành từng miếng nhỏ......"

Thật ra thì không phải là không chắc chắn, nàng cảm thấy lão công mình nhất định sẽ làm như thế......

Hơn nữa vào thời điểm hắn làm như thế nhất định cười đến rất bình tĩnh...... Quý Ngữ Hàm lau mồ hôi trên trán.

Cái đó, hay là đừng nghĩ vấn đề này nữa vậy, Quý Ngữ Hàm dời ý định đi chỗ khác.

Nàng nói nhiều như vậy, Tam cô nương nên buông tha cho ý nghĩ kia rồi chứ?

Quý Ngữ Hàm rất ôm hi vọng nhìn nàng ta.

Tam cô nương dùng ánh mắt lạnh lùng theo sát nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng hồi lâu, vẻ mặt chuyển thành cao ngạo, rốt cục mở miệng, "Ở cùng ta, hắn có thể có được cái mà thế nhân tha thiết ước mơ."

"......" Quý Ngữ Hàm lại vô lực nằm xuống trên bàn.

Hic hic......Khác biệt quá lớn! Thông suốt không hiệu quả!

Tam cô nương cao ngạo ngẩng đầu, đợi nửa ngày, cũng không ai tới hỏi nàng ta......

Sắc mặt thay đổi mấy lần, nàng ta nhìn chằm chằm Quý Ngữ Hàm đã gục xuống bàn, "Ngươi không hỏi ta là cái tốt gì sao?"

"......" Quý Ngữ Hàm trong nháy mắt liền đẫm lệ.

Tại sao nhất định muốn nàng hỏi mãi vậy!

Im lặng thời gian dài như vậy thì ra là đang băn khoăn cái này, nàng còn tưởng rằng nàng ta quên......

Rõ ràng là nàng ta rất muốn nói, tự mình nói không được sao!

Hu hu...... Bình tĩnh.

Chờ Tam cô nương đem lời này nói xong, nhất định sẽ đi thôi.

Nghĩ như vậy, Quý Ngữ Hàm rất phối hợp hỏi nàng ta, "Cái tốt gì vậy?"

"Trường sinh bất lão."

Tam cô nương nói xong một câu, đắc ý vô cùng.

"À." Quý Ngữ Hàm gật đầu.

Nàng ta nói gì nàng đều sẽ không phản bác...... Hic hic.

"......" Mặt Tam cô nương có khuynh hướng sắp vặn vẹo.

Một chút sáng suốt cũng không có sao trời?

Quý Ngữ Hàm rơi lệ, không thể làm gì khác hơn là điều chỉnh vẻ mặt, biến thành bộ dáng rất kinh ngạc bội phục.

"......" Mặt méo mó của nàng ấy càng lợi hại hơn.

"......" Như vậy còn chưa đủ?

Quý Ngữ Hàm cảm giác mặt mình cũng sắp vặn vẹo.

Chẳng lẽ nhất định phải cắn khăn tay, ngồi nhìn nàng ta sao?

Ai ya, có thể bốn Quốc Quân trước kia đã đối với nàng ta quá tôn kính khách khí, qua thời gian dài, nàng ta có thói quen tất cả mọi người đối đãi với nàng ta như vậy?

Quý Ngữ Hàm rất băn khoăn mà cúi đầu nhìn khăn tay, mới vừa rồi ăn quả táo đã dùng qua lau miệng, hiện tại không có cách nào cắn......

Bệnh từ miệng vào, aiii.

Nhưng mặt Tam cô nương vặn vẹo càng ngày càng lợi hại, hơn nữa không có dấu hiệu tức giận mà rời đi.

Quý Ngữ Hàm cảm thấy cho dù nàng ta đem mặt mình vặn thành bánh quai chèo cũng sẽ không đi......

Bất đắc dĩ, nàng không thể làm gì khác hơn là đứng lên, "Ta lập tức về ngay."

Vừa nói nàng vèo vèo vèo chạy đến bên cạnh hộc tủ, hỏa tốc lấy ra một khăn tay sạch sẽ, lại dùng tốc độ nhanh nhất chạy về.

Ở trên ghế ngồi vững vàng, Quý Ngữ Hàm rất sung sướng cắn khăn tay, ngồi nhìn Tam cô nương.

Lúc này nhất định sẽ hài lòng......

Không có.

Chẳng những không có, mặt Tam cô nương còn giận đến đỏ bừng, nhìn đơn giản như sắp vỡ mạch máu.

Quý Ngữ Hàm muốn khóc, không thể làm gì khác hơn là trực tiếp hỏi nàng, "Ngươi muốn ta làm gì?"

Hu hu...... Nàng nhất định nghiêm chỉnh làm theo còn không được sao?

Tam cô nương nhịn không được mà quát lên, "Ta nói ta có thể để cho hắn trường sinh bất lão, ngươi không khẩn trương, không sợ sao!"

"......" Thì ra là ý nàng ta muốn nàng sợ?

Hu hu, nàng diễn sai kịch bản rồi......

Hiện tại Quý Ngữ Hàm thật muốn cắn khăn tay, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng ta, "Tại sao ta phải khẩn trương, phải sợ vậy?"

"......"

Tam cô nương cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, "Ngươi đang cố ý làm ta tức giận?"

Quý Ngữ Hàm cực kỳ vô tội, "Ta không có."

Hu hu, rõ ràng là nàng muốn dỗ nàng ta vui vẻ, để cho nàng ta sớm rời đi!

Nàng muốn đi ngủ...... Quý Ngữ Hàm ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Tiểu Trong Suốt nằm ở cửa sổ, vẫn còn đang ngủ vùi.

Nàng ghen tỵ với hắn!

"Ngươi không sợ hắn vì trường sinh bất lão, vứt bỏ ngươi theo ta sao? !"

"......"

Thật ra nếu như võ công của nàng vẫn còn, nàng rất muốn bạo lực một trận...... Thật đó!!!!!

A a a......

Tại sao nói thế nào đều không thể nói thông suốt được vậy!

Tại sao nàng ta giống như hoàn toàn nghe không hiểu nàng nói gì vậy!

Ở trong lòng gầm thét một cái, Quý Ngữ Hàm quyết định.

"Khụ, khụ, Tam cô nương, thứ nhất, Đoan Mộc Ly không phải là loại nam nhân thích dựa vào nữ nhân, hắn muốn vật gì, tự bản thân sẽ đi tranh thủ, nếu không ngươi cho hắn, hắn cũng sẽ không nhìn đâu."

Ừ, nàng hết sức thích điểm này ở lão công nhà nàng...... Rất đẹp trai!

Khụ, khụ, bây giờ không phải là thời điểm mê trai, phải bình tĩnh.

Quý Ngữ Hàm nói tiếp, "Thứ hai, trường sinh bất lão...... Thật ra thì nghe thật rất tốt, nhưng mà......"

Băn khoăn, suy nghĩ theo lối tư duy logic của Tam cô nương, Quý Ngữ Hàm quyết định không thể khiêm tốn nữa, phải nói rõ ràng một chút.

"Thứ hai, nếu như không có ta ở bên cạnh, trường sinh bất lão đối với hắn mà nói cũng không có ý nghĩa gì."

Khụ, khụ, bình tĩnh, phải biết thẹn thùng, không thể cười, bây giờ là thời điểm nghiêm túc......

Nàng cảm giác mình đã giải thích rất rõ ràng, nhưng căn cứ kinh nghiệm...... Tam cô nương hẳn là phản bác nàng.

Chẳng qua nàng thật sự rất mệt, rất muốn ngủ, hơn nữa nàng là phụ nữ có thai......

Nếu mệt như vậy, đợi đến Đoan Mộc Ly lúc trở lại cũng ngáp liên tục, nàng nhất định sẽ"Xui xẻo".

Nghĩ tới đây một chút, Quý Ngữ Hàm không do dự.

"Tam cô nương, ta thật sự rất mệt, hay là ngươi cũng trở về đi nghỉ đi......"

Nói chuyện những lời này, nàng đem tiểu Oa Nhi trong suốt trên cửa sổ xách trở lại, hết sức vui sướng nằm lại trên giường.

Vù vù, ngủ!

Bởi vì mệt nhọc đã lâu, nàng giống như dính vào gối liền ngủ, còn Tam cô nương qua một trận mới hoàn hồn......

"Quý tiểu thư không khỏi quá có lòng tin đối với hắn."

Thanh âm mềm mại chậm rãi, giọng nói rất giống như có cảm giác "Ta rất quyền uy", "Bây giờ có lẽ hắn rất cưng chìu ngươi, nhưng trong lòng nam nhân, vĩnh viễn có nhiều thứ quan trọng hơn so với nữ nhân......" balabala~

Lời Tam cô nương nói không ngừng, nói một hơi về những nam nhân nàng ta nhìn thấy hơn ba trăm năm qua, vì quyền thế hoặc vì ích lợi ném bỏ nữ nhân mình yêu mến, nói mãi, nói mãi, nói đến nỗi Quý Ngữ Hàm một câu phản bác cũng không có.

...... Nàng ta cho là như vậy.

Trong lòng đắc ý, nàng ta nhàn nhã uống trà, chờ Quý Ngữ Hàm mở miệng.

Cũng sống hơn ba trăm năm, thời gian đối với nàng ta mà nói đã không có ý nghĩa bao nhiêu.

Cho nên bất kể trước kia là dạng gì, nhưng Tam cô nương bây giờ không phải là người nóng tính.

Cho nên liền chờ, lại chờ hơn nửa canh giờ......

Quý Ngữ Hàm vẫn không hề đáp lại, nàng ta có chút ngồi không yên, đứng lên, đi tới mép giường nhìn Quý Ngữ Hàm "Giả bộ ngủ".

Nhìn một chút, nàng ta liền phát hiện...... Người này không phải là đang giả bộ ngủ, là ngủ thiếp đi thật.

......

Hôm nay sứ giả Tây Hồ Quốc tới chơi, còn mang đến một loại trái cây rất mới mẻ.

Đoan Mộc Ly vội vàng chiêu đãi sứ giả, liền kêu Thanh Long cầm đi cho Quý Ngữ Hàm nếm thử trước một chút.

Bi kịch là Thanh Long sau khi vào cửa không nhìn thấy người đâu.

Hắn biết Quý Ngữ Hàm gần đây rất thích ngủ, cho nên không đi phòng trong quấy rầy, chẳng qua là đem quả giỏ đặt lên bàn.

Lúc xoay người, hắn ngửi thấy một mùi máu tươi.

Trong lòng cả kinh, hắn lập tức vọt vào phòng trong, sau liền thấy được hình ảnh máu tanh......

Quý Ngữ Hàm nằm ở trên giường, mà trên đất gần giường nàng có một nữ nhân đang nằm mặc áo hồng váy trắng, trước ngực và khóe miệng còn dính vết máu.

"Hàm chủ nhân ——"

Thanh Long bị dọa đến trước mắt biến thành màu đen, vội vàng chạy tới mép giường.

Đang ngủ say, Quý Ngữ Hàm bị một tiếng kêu dọa cho sợ đến ngồi bật dậy, "Sao?"

Xác định nàng không bị thương, Thanh Long chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất chợt vỗ ngực, "Hàm chủ nhân, ngài làm thuộc hạ sợ muốn chết."

"Xảy ra chuyện gì......" Quý Ngữ Hàm cũng bị hắn dọa cho sợ hãi không nhẹ.

Qua lời nàng vừa hỏi, Thanh Long mới nhớ tới, cúi đầu nhìn một chút, "Đây là...... Đại tiểu thư?"

A?

Quý Ngữ Hàm từ trên giường khom lưng nhìn dưới mặt đất, cũng bị vết máu trên người Tam cô nương mang làm cho sợ hãi.

Nàng thăm dò hơi thở Tam cô nương, hơi yếu, " Xảy ra chuyện gì? Gọi thái y tới đây!"

"Dạ!" Thanh Long lập tức chạy vội ra ngoài mời người.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Quý Ngữ Hàm sững sờ, nhìn Tiểu Trong Suốt còn đang ngủ, sẽ không phải tên tiểu tử này mộng du thức dậy đánh người chứ?

Hoặc là mình thật ra là loại cuồng bạo lực tiềm ẩn? Không thể nào......

Cho dù là thật, nàng cũng không có bản lãnh đánh thắng Tam cô nương.

Thời điểm Thái y kiểm tra, Đoan Mộc Ly cũng chạy về, chờ muốn biết Tam cô nương trường sinh bất lão tại sao phải hộc máu ngất đi.

Đỗ thái y không rõ thân phận người trước mắt, lúc bắt mạch một tay kia bình tĩnh vuốt vuốt râu bạc, sau đó hắn phán đoán ——

“Vị tiểu thư này chẳng qua là tức giận dẫn tới hôn mê, nhất thời hộc máu bất tỉnh mà thôi, không lâu sẽ tỉnh lại."

Tức giận dẫn tới hôn mê

Quý Ngữ Hàm mờ mịt nhìn chung quanh một chút, "Ta ngủ sau đó có người đã tới?"

Có người cùng Tam cô nương cải vã kịch liệt, đem người tức đến hôn mê sao? Vậy sao nàng cũng không bị đánh thức?

Chu Tước hôm nay canh giữ ở hồ bờ bên kia liền vội vàng lắc đầu, "Thuộc hạ không thấy có người đi qua."

Đoan Mộc Ly bật cười, "Tiểu Quả Quả, trước đó các nàng nói gì?"

"A? Không liên quan đến ta...... Đều là nàng ta vừa nói ta vừa nghe, ta còn tận lực phối hợp với nàng ta."

Quý Ngữ Hàm cảm thấy mình rất vô tội, nàng sao có thể làm người khác tức giận chứ?

Sau đó nàng lại không hề phản bác nàng ta, bởi vì sau khi nàng nói xong, bản thân đã chạy đi ngủ.

" Vì sao nàng ta xuất hiện?"

"...... Khụ, khụ, nàng ta đối với chàng...... Có chút hứng thú." Quý Ngữ Hàm nhịn cười nói.

"......" Thấy chủ nhân đen mặt, bọn Thanh Long cũng đều khổ cực nhịn cười.

Liếc nhìn Tam cô nương còn ngất, Đoan Mộc Ly rất bình tĩnh.

"Chúng ta cũng không biết nguyên nhân, liền hỏi nàng ta đi."

Nói xong không đợi mọi người phản ứng kịp, cánh tay hắn vung lên, đem người đánh bay ra cửa.

Đụng vào khung cửa, quỹ tích "Bay lượn" của Tam cô nương không chút ảnh hưởng, trên không trung vẽ ra đường cong pa-ra-bôn hoàn mỹ, "Phù phù" một tiếng rơi vào trong hồ.

Thời điểm đụng vào khung cửa, Tam cô nương cũng đã tỉnh, nhưng mà trước mắt đều là trăng sao, còn chưa hoàn hồn.

Hiện tại rơi vào trong hồ lạnh như băng, nàng ta đã tỉnh lại, nhưng vẫn không hình dung tại sao nàng ta lại ở trong hồ.

Đoan Mộc Ly đứng lên, đi tới cạnh cửa, lộ ra nụ cười ôn hòa nhất ——

"Tam cô nương hôm nay sao có nhã hứng hộc máu vậy?"

"......" Trong phòng mọi người đều ngã quỵ.

Tam cô nương suýt nữa phun ra ngụm máu, nhưng mà......

Nàng chưa từng thấy qua Đoan Mộc Ly xấu xa.

Trong mắt Tam cô nương Đoan Mộc Ly luôn luôn khiêm tốn lễ độ, ôn nhuận như ngọc, có thể nói là quân tử điển hình, cho nên hôm nay những lời này......

Nàng ta cho là hắn nhất thời nói sai, dùng từ sai.

Lại thêm một người bị lừa......

Tam cô nương nổi giận đùng đùng nhìn về phía Quý Ngữ Hàm, "Ngươi không phải nên hỏi trước đó nàng ta đã làm gì?"

Di? Nguyên nhân thật đúng là nàng?

Quý Ngữ Hàm nghi ngờ, chủ động hòa giải, "Ta đã làm gì vậy?"

Chẳng lẽ nàng thật sự mộng du sao?

"Ngươi...... Lúc ta nói chuyện với ngươ, ngươi lại dám ngủ thiếp đi!"

"...... Ta đã đánh tiếng với ngươi rồi mà."

Quý Ngữ Hàm rất mờ mịt, "Hơn nữa ngươi có chuyện cần nói với ta, tại sao không gọi ta trước rồi hãy nói......"

"Phốc ——"

Đây không phải là thanh âm mọi người phun cười, là Tam cô nương đang hộc máu......

"Phốc......" Lúc này là phun cười......

Dĩ nhiên, bọn Thanh Long đều cố nén cười, chân chính bật cười chỉ có Đoan Mộc Ly.

Quý Ngữ Hàm đầu đầy dấu chấm hỏi, "Ta nói câu kia, sao ngươi lại tức giận nữa vậy?"

Đoan Mộc Ly bật cười ôm nàng, "Không có tức giận chút nào, chẳng qua là Tam cô nương thích hộc máu mà thôi."

"......" Nàng thật là cảm thấy lời như vậy mới gọi là chọc tức người khác......

Tam cô nương chẳng qua là có thể trường sinh bất lão, không có nghĩa là nàng ấy có thân thể kim cương bất hoại, liên tục hộc máu hai lần, khiến cho nàng ấy có cảm giác rất suy yếu, choáng váng không có sức để nói chuyện.

Nàng ấy không nói lời nào, Đoan Mộc Ly liền cho nàng ấy chút không khí, để cho Quý Ngữ Hàm nói với hắn chuyện phát sinh lúc trưa.

Nghỉ ngơi một lát, Tam cô nương rốt cục khôi phục bình thường, cũng ý thức được lạ thường là sao nàng lại xuất hiện ở trong hồ.

" Tại sao ta ở trong hồ?"

Giọng nói Đoan Mộc Ly vẫn ôn hòa, "Ta đem ngươi ném xuống."

"...... Đoan Mộc Ly, ngươi...... Ngươi có biết ta là ai hay không!"

Đoan Mộc Ly nghe vậy đột nhiên nhíu mày lại, hơn nữa ấn đường càng nhăn càng chặc, trên mặt cũng xuất hiện thần sắc hối tiếc.

Hiện tại biết hối lỗi rồi sao?

Cười khẽ một tiếng, Tam cô nương từ trong hồ đi ra, dùng nội lực hong khô y phục, đứng ở đằng kia chờ Đoan Mộc Ly mở miệng nói xin lỗi.

Lắc đầu một cái, Đoan Mộc Ly giọng nói tràn đầy tiếc nuối, "Quả Quả, ta nhớ nàng đã nói nàng rất thích cánh cửa này?"

A?

"Ừ." Đang suy nghĩ hắn muốn làm gì, Quý Ngữ Hàm có chút mờ mịt gật đầu, sao lại nói đến chỗ này vậy?

Tam cô nương đang chờ nghe lời xin lỗi cũng không hiểu.