Quả nhiên, sau khi bọn họ ra ngoài, đi chưa được mấy bước liền gặp Huyền Vũ phải canh giữ ở bên ngoài, thoạt nhìn ủ rũ cúi đầu.
"Chủ nhân, ngài không sao chứ? Có muốn tìm ngự y đến xem một chút không?"
"Không cần."
Trừ ngủ quá lâu, đầu có chút hôn mê, hắn hiện tại không có gì đáng ngại.
"Tề Mị Nhi chạy rồi?"
"Dạ, " Sắc mặt Huyền Vũ rất kém cỏi, "Nàng còn đả thương Hồng Vương gia, Đỗ thái y đã xem cho Vương gia rồi, nói nghỉ ngơi một tháng, nhất định có thể khỏi hẳn."
"Đi xem một chút." Đoan Mộc Ly trầm mặt ra lệnh.
Quý Ngữ Hàm cũng bị hắn dắt đi.
Vốn có chuyện muốn nói với hắn, bây giờ không phải là thời cơ tốt...... Chẳng qua thời điểm chậm chút rồi hãy nói.
Đoan Mộc Hồng nằm ở trên giường, ngực quấn băng, sắc mặt tái nhợt.
Nhìn thấy Đoan Mộc Ly đi vào, hắn vội hỏi, "Đệ không sao chứ?"
"Không sao, lần này nổi điên rất yên tĩnh."
Sau khi vào cửa, thần sắc Đoan Mộc Ly hòa hoãn một chút.
"...... Huynh thật xin lỗi đệ."
Đoan Mộc Hồng có chút tự giễu cười cười, "Huynh vẫn cho rằng Mị nhi chẳng qua chỉ là dây dưa không ngừng với hai người chúng ta, chưa từng nghĩ tới nàng ấy có thể là gian tế nước láng giềng."
Chân tướng...... không biết có đúng thế không, nhưng muốn khích bác quan hệ hai huynh đệ bọn họ là sự thật.
Đoan Mộc Ly từ trong lòng đưa ra một Tiên Hạc quả, Huyền Vũ lập tức đón lấy, cắt thành miếng nhỏ, đút cho Đoan Mộc Hồng bị trọng thương.
Đoan Mộc Ly ở trong lòng than thở, " trước đừng nói nhiều như vậy, an tâm dưỡng thương đi."
Từ nơi Đoan Mộc Hồng rời đi, Quý Ngữ Hàm hỏi nam nhân bên cạnh, "Tề Mị nhi thật là gian tế những nước khác?"
Trước đó chuyện Tam cô nương chỉ giải thích đến một nửa, hắn đã đi, nàng còn chưa hiểu rõ quan hệ giữa Tam cô nương hiện tại cùng các quốc gia là như thế nào.
"Rất có thể, Tề Mị nhi từ nhỏ lớn lên ở trong cung, rất có thể là âm thầm bị người nào đó mua chuộc."
Đoan Mộc Ly nhíu mi, "Là gian tế ba nước khác cũng không có gì, chỉ sợ nàng ấy là người củaTam cô nương."
A?
Quý Ngữ Hàm sửng sốt, " Người của Tam cô nương ? Tại sao nàng ấy lại muốn an bài gian tế bên cạnh chàng?"
Đoan Mộc Ly lắc đầu một cái, "Ta cũng nghĩ không ra, chẳng qua là cảm thấy Tam cô nương có gì đó không đúng lắm."
"......" Vốn rất không thích hợp...... Người bình thường làm sao có thể sống hơn ba trăm năm.
Quý Ngữ Hàm không hiểu nhìn hắn, chờ nghe giải thích.
"Nghe nói lúc Tam cô nương đóng cửa tất cả cửa hàng, nàng ấy cũng đã trường sanh bất lão, nhưng mà nàng ấy cũng không muốn cho mọi người biết. Chẳng qua hơn ba trăm năm trước, Đại Gia còn rất hiển hách, nhà bọn họ có động tĩnh gì, đều là tiêu điểm của bốn nước, chuyện này tự nhiên cũng không gạt được bốn Quốc Quân."
"Phát sinh xung đột sao?"
"Thiếu chút nữa, Tam cô nương lúc ấy uy hiếp nói: nếu như nàng chết, cũng không ai sẽ biết được bí mật về trường sanh bất lão, sau đó không ai còn dám hành động gì."
"Vậy quan hệ của Tam cô nương cùng bốn nước chắc là rất kém......"
"Vốn là như vậy, cũng không biết bắt đầu từ đâu, Tam cô nương học được võ công, hơn nữa nàng ấy có nội lực thâm hậu, thật là đương thời không ai sánh bằng."
"......" Quý Ngữ Hàm im lặng gật đầu.
Cho dù là tư chất, chỉ cần luyện trong thời gian đủ dài, nội lực cũng sẽ rất thâm hậu.
Điểm này...... Thật đúng là không ai có thể so sánh lại với Tam cô nương.
"Sau hội vũ, Tam cô nương không hề sợ có người sẽ tập kích nàng ấy nữa, bắt đầu cùng bốn quốc hữu lui tới, hơn nữa khi đó quân chủ đã đều có chút sợ nàng, cũng đều tương đối cung kính đối với nàng."
Sợ?
Suy nghĩ một chút, Quý Ngữ Hàm nữa gật đầu, hiểu hiểu.
Quân chủ đời thứ nhất có thể còn không cảm thấy có cái gì, nhưng đến đời con cháu bọn họ, đến chắt trai......
Phát hiện một nhân vật từ đời tổ tông trong truyền thuyết, lại thanh xuân xinh đẹp mà đứng ở trước mặt ngươi...... Thật ra chính là thật hù dọa người.
Giọng nói đột nhiên chuyển thành trầm lắng, chân mày Đoan Mộc Ly cũng nhíu lại.
"Nhưng đến bảy tám chục năm trước, Tam cô nương đột nhiên bắt đầu giấu giếm hành tung của mình, chẳng qua là thỉnh thoảng đi gặp các Quân Chủ nước, những thời gian khác, không ai biết nàng ở nơi nào."
Ách......
Quý Ngữ Hàm mờ mịt, "Làm như vậy đối với nàng ấy có ích lợi gì?"
Đoan Mộc Ly không trực tiếp trả lời, "Đối với chúng ta có một chỗ xấu, cũng bởi vì hành tung bí ẩn bình thường của nàng, mỗi Quân Chủ cũng bắt đầu hoài nghi nàng đang ở nước láng giềng, bởi vì hiểu lầm lẫn nhau, bốn nước ngoài mặt vẫn cùng hòa bình sống chung, nhưng trên thực tế quan hệ đã xuất hiện vết nứt."
Kinh ngạc......
Quả nhiên như thế này, Tam cô nương gần như đã đạt được mục đích......
"Nàng ta muốn ngồi yên trên núi nhìn hổ đấu?"
Quý Ngữ Hàm nói xong bản thân cũng cảm thấy không quá khó để có thể tin, " Làm sao muốn cho các chàng càng đấu lưỡng bại câu thương, phải nói là muốn thống nhất thiên hạ, nàng ấy cũng hơn ba trăm tuổi, không nên mới bắt đầu có ý định này."
Đoan Mộc Ly lắc đầu một cái, "Nàng quên rồi, nàng ấy đã thề ở trước bài vị tổ tông, nói nhất định phải chấn hưng Đại Gia."
"...... Nhưng Đại Gia chỉ còn lại một mình nàng ta."
"Cho dù chỉ có một, huyết mạch Đại Gia cũng không đứt, nàng ta thường nhắc tới chuyện này."
Ách......
"Nhiều năm như vậy, nàng ta không thành hôn sao?"
Nếu sinh con, cũng là người Đại gia.
"Chắc là không có."
"......" Quý Ngữ Hàm băn khoăn nửa ngày, "Khích bác quan hệ bốn nước, chấn hưng Đại gia...... Hai chuyện này có liên quan gì sao?"
Đoan Mộc Ly ôm nàng, "Ta cũng không muốn hiểu, nhưng vẫn rất phòng bị nàng ta."
"Ai...... Thời điểm chỉ nhìn bức họa, ta còn tưởng rằng nàng ta là tiểu nử tử rất nhu nhược."
Không nghĩ tới nàng ta rất cường đại, rất phức tạp.
Đoan Mộc Ly cười vỗ vỗ đầu nàng, "Lúc Tam cô nương không mở miệng nhìn rất nhu nhược, chờ lúc nàng nhìn thấy nàng ta, ngàn vạn lần đừng bị nàng ta lừa."
"A? Ta cũng phải cùng nàng ta gặp mặt sao?"
"Hoàng Hậu các đời đều gặp nàng ấy, nàng dĩ nhiên cũng vậy."
"...... Khẩn trương."
Phải gặp một người hơn ba trăm tuổi, sao có cảm giác cổ quái như vậy......
Đoan Mộc Ly bật cười ôm chặt nàng, lắc lắc, "Có ta ở đây, đừng sợ."
Yên tĩnh một lát, hắn gọi nàng, "Quả Quả."
"Ừm?"
"Cám ơn nàng tin tưởng ta như vậy."
Tất cả chứng cớ nghiêng về một phía, nàng còn có thể tiếp tục tin tưởng hắn, khiến cho hắn rất cảm động.
Hắn nói nghiêm túc như vậy, Quý Ngữ Hàm cũng có chút ngượng ngùng.
Cúi đầu nặng nề hôn nàng một cái, "Quả Quả, ta yêu nàng."
"...... Ừ." Cười híp mắt, mật ý ngọt ngào.
"Hửm?" Tuấn mi nguy hiểm khơi mào.
"Ừ."
"Tiểu Quả Quả." Thanh âm uy hiếp vang lên.
Quý Ngữ Hàm băn khoăn, rất nghiêm túc hỏi, " Có thể nói bốn chữ hay không?"
Đoan Mộc Ly cười híp mi, tiểu nha đầu này chắc muốn nói"Ta rất thích chàng" ?