"......" Quý Ngữ Hàm im lặng nhìn bóng lưng của bọn họ.
Cái đó...... Nàng lần này"Rời cung trốn đi" giống như lại náo nhiệt.
Đúng vậy a, rất là náo nhiệt, buổi tối hôm đó, ngay cả"Quỷ" cũng đến làm khách......
Đêm xuống, tất cả mọi người đã yên giấc nồng.
Cửa lặng yên không một tiếng động bị đẩy ra, một bóng trắng đi tới.
Bọn Phi Phi ngủ bên ngoài phòng, hiện tại hoàn toàn không có ý thức có người xông vào, có thể thấy được động tác rất nhẹ.
Không đúng, phải là động tác quỷ tới rất nhẹ.
Bởi vì nhanh chóng điểm huyệt ngủ của bọn Phi Phi, bóng trắng căn bản là đang bay.
Nhìn mặt hắn, còn luôn luôn đang cười không ngừng, đoán chừng trước kia bởi vì cười co giật nên chết mới biến thành quỷ mặt cười......
Cứ như vậy bay vào trong phòng, quỷ màu trắng nhìn Quý Ngữ Hàm nằm ở trên giường, quay đầu đi, nhìn lại một chút.
Sau hắn đưa ra một bàn tay quỷ, siết chặc mặt của Quý Ngữ Hàm.
"Tiểu Trong Suốt, đừng làm loạn!" Quý Ngữ Hàm mơ mơ hồ hồ mà lầm bầm một câu.
Mặt còn kéo dài bị bóp, Quý Ngữ Hàm bất mãn, mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt cười đến cực kỳ vui vẻ.
"Đây là cái gì......"
Quý Ngữ Hàm lầm bầm một câu, có chút bất mãn, đưa tay đã nắm Tiểu Trong Suốt, đắp trên mặt tiếp tục ngủ.
"......" Khuôn mặt tươi cười của quỷ áo trắng cứng lại.
Qua mấy giây, hắn lại bắt đầu cười, cầm lấy bánh đậu đỏ ở trên bàn, dùng nước hòa tan ra, cho vài giọt ở khóe miệng, lại thoa một chút trước ngực.
Sau đó hắn liền duy trì bộ dáng trọng thương hộc máu như vậy, hữu khí vô lực mà gọi Quý Ngữ Hàm, "Quả Quả......"
...... Người trên giường không có phản ứng.
Khuôn mặt tươi cười co quắp một cái, quỷ áo trắng—— Đoan Mộc Ly cầm khối điểm tâm lên đập nàng, "Quả Quả......"
Bị đập tỉnh, Quý Ngữ Hàm đem Tiểu Trong Suốt trên mặt lấy ra, nhìn hắn.
"Ta bị thương......"
"À......"
Quý Ngữ Hàm thoạt nhìn không sao thanh tĩnh được, xách Tiểu Trong Suốt đưa qua, "Cho ngươi, nói không chừng có thể trị thương."
"......"
Tuấn nhan tươi cười lần nữa co quắp, "Quả Quả, thật ra thì ta đã chết, trước hừng đông, ta nhất định phải rời đi......"
Lúc này Quý Ngữ Hàm khẩn trương, vèo ngồi dậy, "Ngôi vị hoàng đế truyền cho ta chưa? Có đại thần phò trợ không?"
Quý Ngữ Hàm cười vô cùng xấu hổ, khiêm tốn nói, “Nếu không, ta không có kinh nghiệm, sợ nhất thời không có cách nào quản lý triều chính.”
“......” Đoan Mộc Ly thật sự muốn hộc máu.
“Quả Quả...... Ta phải rời đi lập tức, nàng không muốn nói với ta điều gì sao?”
“Có.”
Quý Ngữ Hàm có chút băn khoăn, rất nghiêm túc hỏi, “Ngươi nói sau này ta nên gả cho người nào mới tốt?”
“...... Quý Ngữ Hàm!” Khuôn mặt tươi cười của Đoan Mộc Ly không kềm được.
“Ừ?” Cười híp mắt.
Đoan Mộc Ly tức cười, “Tiểu Quả Quả, nàng đã sớm biết ta tiến vào?”
Hắn sớm nên nghĩ đến, tiểu nha đầu này bây giờ nội lực cao hơn so với hắn, chẳng qua là trước kia vẫn ở cùng hắn một chỗ, tính cảnh giác không đủ cao mà thôi.
Quý Ngữ Hàm tiếp tục cười híp mắt, “Ta còn tức giận đó, cẩn thận ta đánh chàng nga.”
Đoan Mộc Ly lại bắt đầu cười, “Nghe ta giải thích qua rồi đánh không muộn.”
“Ừ, nói đi.”
Theo động tác khom người của Đoan Mộc Ly, Quý Ngữ Hàm mới chú ý tới hắn mang đến một bọc quần áo thật to, đặt ở nơi cao gần nửa người.
Đoan Mộc Ly trước tiên từ bên trong lấy ra một cái hộp lớn, “Đây là bản ghi chép về việc nhiều lần sửa đổi của y phục trang sức, bên trong còn có bản vẽ.”
Kết quả cái hộp, Quý Ngữ Hàm từ bên trong lấy ra một quyển sách gốc, rất hoang mang.
Chuyện này cùng giải thích có quan hệ gì?
Sau đó Đoan Mộc Ly rút ra một bức họa, “Nàng thấy bức họa này?”
“Phải” Quý Ngữ Hàm trên mặt lộ ra vẻ ‘Ta rất tức giận’.
Đây chính là bức họa vẻ thiếu nữ mà nàng nhìn thấy ở mật thất tẩm cung.
“Bức này?” Đoan Mộc Ly vừa nói lại vừa lấy ra một bức.
“...... Thì ra chàng còn có hai bức?”
“Quả Quả, lại nhìn kỹ một chút.”
Quý Ngữ Hàm giận mặt, nhìn kỹ cái gì, rõ ràng là cùng một vị thiếu nữ...... Khoan?
Ánh mắt thay phiên quét qua hai bức họa giống nhau, Quý Ngữ Hàm phát hiện có chuyện không được bình thường.
Cùng gương mặt, cùng tư thế, ngay cả sắc hoa trên y phục cũng giống nhau, cho nên thoáng nhìn là cùng một bức họa.
Nhưng mà...... kiểu dáng y phục bất đồng, hơn nữa nàng chưa từng thấy qua bức họa rõ ràng càng ngày chất giấy cũng cũ hơn một chút.
Ách......
Quý Ngữ Hàm lập tức cúi đầu lật lật quyển sách trong tay.
Nàng chưa từng thấy qua y phục này, là kiểu dáng của ba mươi năm trước.
Hai mẹ con?
Quý Ngữ Hàm hoang mang, dáng vẻ thật giống nhau như đúc, ngay cả thần thái, khí chất đều là giống nhau.
“Còn có bức này.” Đoan Mộc Ly vừa cười vừa mở ra bức họa khác.
Sau đó động tác như thế không ngừng tái diễn, Quý Ngữ Hàm liền thấy được cùng một gương mặt nhưng y phục trên người này càng ngày càng rất cũ, xuất hiện rõ ràng cho thấy rất có tính lịch sử trong bức họa.
Ách......
Mẹ con lớn lên một dạng còn nói được là quá khứ, nhưng chung quy không thể nào hai người khuôn mặt đều toàn bộ giống nhau, ngay cả đối với sắc hoa yêu thích trên y phục cũng giống nhau?
Đang buổi tối, Quý Ngữ Hàm đột nhiên bắt đầu cảm thấy quỷ khí xâm nhập.
Hic hic......
Đoan Mộc Ly rất hài lòng tự mình thấy hiệu quả, đi tới rửa sạch sẻ bánh đậu đỏ trên y phục, vén tay áo lên, chuẩn bị bắt đầu tính sổ.
“Tiểu Quả Quả, rời cung trốn đi, cướp sạch tẩm cung, bắt cóc thủ hạ của ta, hiện tại lại cùng nam nhân khác ở chung, nàng nói món nợ này nên tính thế nào?”
“...... Ở chung không phải là ý này, cái này gọi là mướn chung......”
“Mướn chung cũng không được.”
Quý Ngữ Hàm phồng mặt lên, “Đem bức vẽ lấy ra, chàng còn chưa giải thích rõ.”
“Không có gì để giải thích, ” Đoan Mộc Ly cười nói, “Nàng ấy là quỷ.”
“...... Chàng còn gạt người ta.”
“Ai nói ta gạt nàng ? Nàng ta đang ở phía sau nàng đó.”
“A......” Quý Ngữ Hàm sợ hết hồn, căn bản cũng không dám xoay người nhìn, trực tiếp nhào vào trong ngực hắn.
Hài lòng ôm nàng, Đoan Mộc Ly xiết chặc cánh tay, thu hồi vẻ mặt cười đùa, “Quả Quả, đừng rời ta nữa.” Quý Ngữ Hàm đưa tay, vỗ vỗ hắn.
“Ừ?”
Có thể ôm nàng vào ngực, Đoan Mộc Ly không muốn buông tay, chẳng qua là quay đầu đi, nhìn trên mặt nàng.
“Ta rất tức giận, ” Quý Ngữ Hàm vẻ mặt thành thật, “Hơn nữa chàng mới vừa rồi gạt ta có quỷ muốn làm ta sợ, ta càng tức giận hơn, hiện tại không cho ôm!”
“......”
Đoan Mộc Ly dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là lại ôm chặc nàng một cái sau đó tạm thời buông tay ra, đàng hoàng giải thích.
” Người trên bức họa họ Đại, Đại Gia thay mặt buôn bán, đến nàng khi nàng ta xuất hiện, đã là phú thương nhất nhì ở đại lục này, nàng là Tam tiểu thư của Đại gia, tất cả mọi người gọi nàng là Tam cô nương.”
“...... Chưa nghe nói qua họ Đại nổi danh.” Quý Ngữ Hàm buồn buồn hồi tưởng.