Nhớ tới tin đồn trong giang hồ, bọn Phi Phi cũng dùng ánh mắt đỏ hồng nhìn về phía"Người hữu duyên" duy nhất mà bọn họ biết.
Ách......
Đang uống sữa tươi, Quý Ngữ Hàm rụt về phía sau một cái, lúc ấy nàng không hề biết tình tiết bên trong chút nào, căn bản không biết mình ăn cái gì!
Hu hu......
Đoan Mộc Hồng cần Tiên Hạc quả cứu người, Đoan Mộc Ly cùng Mặc Kỳ Thụy cũng muốn Tiên Hạc quả bảo vệ tánh mạng, bọn họ đều cần dùng gấp.
Nhưng tới chỗ nào tìm Tiên Hạc quả đây......
Quý Ngữ Hàm vẻ mặt đau khổ, " Lúc ấy ta đem hạt của Tiên Hạc quả cũng nuốt luôn, nếu không các ngươi đem ta đi trồng đi......"
Lời của nàng vừa dứt, mọi người đồng loạt dùng một ánh mắt kỳ dị nhìn nàng.
Hu hu......
Quý Ngữ Hàm sắp khóc, "Các ngươi sẽ không thật sự muốn đem ta đi trồng chứ?"
Khóc lớn...... Lúc này thậm chí ngay cả lão công của nàng cũng không che chở nàng!
Mọi người tiếp tục duy trì trạng thái tựa như bị sét đánh, không ai phản đối những lời của nàng.
"Vậy thì trồng đi...... Chỉ có điều có thể chỉ trồng đến thắt lưng được không...... Trồng mà quá sâu sẽ rất buồn bực......"
Nếu thật sự có thể trồng, nàng cũng nhận.
Quý Ngữ Hàm rơi lệ, "Đào hầm đi, bất quá các ngươi phải mỗi ngày tới nói chuyện phiếm với ta, trời mưa phải giúp ta che dù, trời lạnh phải đắp chăn, thật ra thì cũng cần nhà kính, các ngươi nghe nói qua vật này chưa......" Hu hu.
Đoan Mộc Ly cắt đứt mơ mộng của nàng đang càng ngày càng bi kịch, kéo tay của nàng ——
"Quả Quả...... Nàng nảy mầm."
"......" Nảy mầm?
Quý Ngữ Hàm lúc này mới phát hiện, nghiêm túc mà nói, bọn họ không phải là đang nhìn nàng, tầm mắt của bọn họ đều là rơi vào đỉnh đầu nàng.
Đỉnh đầu có cái gì?
Da đầu lập tức tê dại, Quý Ngữ Hàm có loại dự cảm bi kịch hơn cả việc bị người ta đem trồng vào trong đất.
Giơ tay lên muốn sờ sờ ——
"Đừng động!" Mọi người cùng nhau hét với nàng.
Hu hu......
Hãy nên để cho nàng biết sự thật đi mà?
Đoan Mộc Ly dùng tốc độ nhanh nhất trở về phòng cầm gương đồng trở lại, Quý Ngữ Hàm nhìn vào kính——
Có một chồi nhỏ đang lung lay ở đỉnh đầu nàng......
Không đúng, không phải là đang lung lay, hoàn toàn là đang sinh trưởng ở trên đầu nàng !
Trước mắt tối lại, Quý Ngữ Hàm vô cùng muốn ngất đi, chờ sau khi tỉnh lại, biết đây đều là ảo giác thật tốt.
Nhưng chuyện nàng mong đợi không hề trở thành sự thật, mặc dù đầu choáng váng thật lợi hại, nàng vẫn luôn thanh tỉnh.
Hu hu......
Đây còn hơn cả việc bị trồng trong đất!
"Tiên Hạc quả không phải sống ở trên cây sao? Vạn nhất nó cũng thay đổi thành cây nhỏ làm sao bây giờ......"
Có thể hiện tại rút ra trồng ở trong đất hay không?
Đầu có thể bị thủng lổ hay không? Hu hu......
Đoan Mộc Ly ôm lấy nương tử thân yêu đang muốn gào khóc thật to, đứng lên nhìn kỹ một chút, bật cười an ủi nàng.
"Không phải từ trong đầu nàng mọc ra, là....."
Đoan Mộc Ly đắn đo không biết phải hình dung như thế nào, "Là dính ở đỉnh đầu lớn lên."
Những người khác cũng đều đứng lên, để tới gần quan sát.
Sau đó bọn họ cũng lui về phía sau, giống như sợ sẽ hù dọa chồi cây nhỏ, hạ thấp giọng.
"Đúng là dính ở đỉnh đầu lớn lên."
Cầm tới thật nhiều gương đồng, Quý Ngữ Hàm rốt cục thấy rõ tình huống nơi đỉnh đầu.
Đây là...... Đầu của nàng là vườn hoa, tóc của nàng làm đất nông nghiệp rồi sao?
Đây rốt cuộc là đồ quỷ quái gì !
Tất cả mọi người không dám tùy tiện chạm loạn vào chồi cây nhỏ, cho nên Quý Ngữ Hàm chỉ có thể cẩn thận đi tới vườn hoa, ngồi xổm người xuống, cúi đầu.
"Ngươi đi xuống đi, trong vườn hoa thích hợp ngươi sinh trưởng hơn......"
Những lời này bị nàng lặp đi lặp laị nói N lần, nhưng một canh giờ đã qua, chồi cây nhỏ hoàn hảo mà ở đầu nàng ngây ngô, không hề có ý định muốn di chuyển.
Hu hu...... Vẫn bám dính lấy nàng?
Nàng là người, không phải là vườn hoa!
Lắc lư đầu, không xuống.
Nhảy nhảy, còn chưa muốn xuống.
Xem ra chồi cây nhỏ không hề có ý định dọn nhà......
Quý Ngữ Hàm ngước đôi mắt đẫm lệ lưng tròng, "Nó là không phải là muốn lớn lên thành cây có trái luôn chứ?"
Thật ra đây là chuyện tốt, nhưng nơi nó sinh sống...... Hu hu.
Khóc cũng không có ích lợi gì, đầu Quý Ngữ Hàm nhiều thêm một" vật Trang sức ", nghiễm nhiên trở thành một cảnh lạ trong cung.
Hiện tại cho dù bọn Đoan Mộc Ly, bốn người đẹp trai đồng thời xuất hiện, cũng không ai nhìn bọn họ lâu, sẽ đem ánh mắt cố định ở trên đầu Quý Ngữ Hàm, không dời đi được.
Hu hu..... Nàng không muốn nổi danh bằng phương pháp này!
Quý Ngữ Hàm mặt mày ủ rủ mà ngồi ở bên cạnh bàn.
Hai ngày trước bộ dáng cao hứng bừng bừng, hiện tại cũng giống như những người khác cũng là mặt mày ủ rủ luôn.
Bởi vì...... Chồi cây nhỏ trên đỉnh đầu Quý Ngữ Hàm không lớn lên nữa, ngược lại có xu hướng khô héo, ngày ngày cũng không có tinh thần mà rũ xuống.
Chồi cây nhỏ rất có thể sẽ biến thành cây lớn cho ra một Tiên Hạc quả, bao nhiêu nhân mạng cũng trông cậy vào nó!
Hiện tại nó đột nhiên không lớn, mọi người dĩ nhiên rầu rĩ.
Quý Ngữ Hàm rơi lệ.
Hiện tại cho dù là đem đỉnh đầu nàng làm chậu hoa cho cây kia lớn lên nàng cũng không oán trách, chồi cây nhỏ chỉ cần lớn lên nhanh một chút..... Hu hu
Đoan Mộc Ly nhìn chồi cây khô héo, "Hạt của Tiên Hạc quả sớm đã bị Quả Quả ăn, sao đến giờ nó mới mọc ra?"
A......
Tất cả mọi người cảm thấy hỏi vấn đề này phải có đạo lý, cấp tốc đưa đến giấy và bút mực, bắt đầu nhớ lại trong khoảng thời gian này Quả Quả đã làm chuyện đặc biệt gì.
"Có phải là từ trên mặt đất xuống thạch thất chạm vào cơ quan nên tăng trưởng hay không ?"
Phi Phi suy đoán nói, "Nói không chừng là càng va chạm mạnh thì lớn lên càng nhanh."
"......" (┬_┬) Phi Phi, ngươi xác định ngươi không phải là đang trả thù ta đó chứ......
Nhưng dù sao đây cũng là một chuyện đặc biệt gần đây Quý Ngữ Hàm làm nhất, cho nên......
Thử đi.
Đến một mảnh rừng rậm phía bắc hoàng cung, Quý Ngữ Hàm tìm một cây đại thụ lớn nhất, bảo vệ chồi cây trên đầu, lấy một loại tâm tình hết sức bi phẫn mà đụng tới......
Đại thụ dĩ nhiên là không chịu nổi va chạm của nàng, cho nên nàng trực tiếp liền xuyên qua từ khoảng giữa cây bị vỡ ra......
Đụng liên tiếp mấy cây, Quý Ngữ Hàm nhìn đám gỗ trên đất mà lệ rơi đầy mặt.
Nàng giống như là tới chặt củi......
Nhưng phương pháp này không có có hiệu quả.
Khẩn trương một buổi tối, sáng ngày thứ hai, chồi cây không có lớn lên, nhìn đã là nửa chết nửa sống.
Mọi người sắp phát điên.
Phi Phi nảy sinh ác độc, "Không bằng bón phân thử xem!"
"...... Hay là các ngươi trực tiếp đem nấu ta đi......"
Hu hu, đây là cổ đại, không có phân hóa học a!
Phi Phi nghĩ ra ý tưởng kinh khủng này, không ai muốn thử, chỉ có thể nhìn chồi cây nhỏ sắp chết mà nóng ruột.
Gần đây nàng còn làm chuyện đặc biệt gì?
Vắt hết óc dùng sức nghĩ, Quý Ngữ Hàm đột nhiên ánh sáng chợt lóe.
"Hôm đó ta có uống sữa tươi!"
Mọi người đều bị một tiếng kêu kinh hoàng của nàng làm sợ hết hồn, sau đó Phi Phi chạy như điên đi ra ngoài, cầm một chén sữa tươi trở lại đưa cho nàng.
Quý Ngữ Hàm khẽ cắn răng, lấy một loại tâm tình tráng sĩ chặt cổ tay một hơi đem sữa tươi uống vào.
Hu hu...... Nàng thật ra bị dị ứng đối với sữa tươi......
Nếu nói dị ứng, thật ra thì chính là chứng không thể tiêu hóa lac-to-za, uống sữa chua chắc sẽ không có vấn đề.
( Lactoza cũng được biết đến như đường sữa là một đường được chủ yếu tìm thấy trong sữa, chiếm khoảng 2-8% về khối lượng)
Nhưng ở đây không có sữa chua...... Hu hu.
Ngày đó nàng thực sự đang thèm, nên mới có thể uống hai phần sữa tươi, rất có thể có liên quan với chuyện này?
Uống cạn sữa tươi, Quý Ngữ Hàm tinh thần khẩn trương mà nhìn phản ứng của mọi người.
Có lớn lên chút nào không?
Chờ thật lâu, chồi cây hình như là không có thay đổi, nhưng bệnh chứng không tiêu hóa với sữa của nàng phát tác......
"Không được nhúc nhích!" Mọi người hét lên với nàng.
"...... Đau bụng......" Hu hu.
Một đám người lập tức lại chuyển sang quát Mặc Kỳ Thụy, " Tìm thuốc cho nàng!"
Khụ, khụ, bởi vì nóng lòng khẩn trương, nên tất cả mọi người đều nóng nảy......
"Không thể tùy tiện uống thuốc, " Quý Ngữ Hàm lệ rơi đầy mặt, "Vạn nhất ảnh hưởng nó lớn lên làm sao bây giờ?"
Này......
Tất cả mọi người không nhìn vẻ mặt đáng thương cuả nàng, ai, chịu đựng đi.
"Cục than nhỏ, nhịn qua lần này, ngươi muốn cắn ta cũng đều được!"
"...... Ta cũng không muốn cắn......"
Đoan Mộc Ly lấy tay che trên bụng nàng, nội lực ấm áp truyền đến, đau đớn giảm bớt rất nhiều, Quý Ngữ Hàm lại bắt đầu khẩn trương mà lo lắng chồi cây trên đầu.
Một canh giờ đã qua.
Mọi người cứ như vậy khẩn trương mà chờ, sau đó......
"Hình như có chút sức sống rồi."
Tất cả mọi người không dám nói lời nào, cẩn thận hạ thấp giọng, hai mắt sáng lên mà nhìn về chồi cây nhỏ.
Lại một canh giờ trôi qua.
Trở về nguyên dạng!
Một đám người hưng phấn hoa tay múa chân, lại không dám lớn tiếng hoan hô, nhìn từ xa giống như là bệnh viện tâm thần đã đến giờ cho bệnh nhân ra hóng gió......
Quý Ngữ Hàm cũng âm thầm cười to không tiếng động.
Ha ha ha...... Quả nhiên là sữa tươi!
Lúc mọi người còn chưa hiểu rõ thế nào là sữa chua đã được lên men trước, Quý Ngữ Hàm mỗi ngày đều phải uống một cân sữa tươi.
Hiện tại mỗi ngày một cân sữa rốt cuộc có thể giúp một người Trung Quốc cường tráng hay không nàng không dám bảo đảm, nhưng nhất định có thể cường tráng một thân cây......
Thời gian ba ngày, chồi cây nhanh chóng sinh trưởng đã biến thành cao hơn mười cm...... Một gốc cây nhỏ như cây mạ?
Ít nhất chợt nhìn qua là có hiệu quả......
Vì vậy mỗi ngày, Quý Ngữ Hàm đành buồn bực tiếp nhận mọi người vây nhìn.
Điều này làm cho Quý Ngữ Hàm vô cùng rơi lệ, tại sao, tại sao nhất định phải ở trên đầu nàng a!
Hu hu......
Phi Phi cười như kẻ trộm, "Cục than nhỏ, ngươi không thể ngày ngày buồn bực ở trong phòng như vậy, phải đi ra ngoài phơi nắng."
Mặc Kỳ Thụy lạnh buốt, "Thấy ánh mặt trời, cây nhỏ mới lớn lên nhanh được."
"Quý tiểu thư, hình dáng gốc cây nhỏ này có rất nhiều khác biệt a, đi ra ngoài để cho mọi người nhìn xem." Không Không bộ dáng như cao tăng đắc đạo, giựt giây nàng.
"Hàm chủ nhân, hôm nay khí trời tốt, chúng ta đi ra ngoài một chút đi." Bọn Thanh Long cũng đi theo tham gia náo nhiệt.
Thừa dịp Đoan Mộc Ly vào triều, một đám người cũng chạy đến tìm Quý Ngữ Hàm.
Bị bọn họ vây ở giữa, Quý Ngữ Hàm bi phẫn mà uống sữa chua do ngự trù rốt cục đã nghiên cứu ra được làm thế nào lên men.
"Các ngươi căn bản muốn cho ta đi ra ngoài mất mặt thôi!" Hu hu......
Nhất định là như vậy, nếu không bọn họ sao cứ phải chọn thời điểm Đoan Mộc Ly không có ở đây mà tới?
"Thức ăn nương."
Bàn tay béo ú của Tiểu Dật bắt được nàng lắc lắc, "Ngày hôm qua thừa dịp người ngủ, con muốn ở trên đầu người thử trồng gốc cây khác, bị phụ hoàng phát hiện."
"......" Quý Ngữ Hàm đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn.
Thì ra là thằng nhóc con này còn có ý tưởng này......
Hu hu, đây là đầu nàng, không phải là ruộng thí nghiệm!
Tiểu Dật rất đau buồn, "Phụ hoàng nói bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày con đều phải ăn một đĩa to khổ qua...... Con ghét khổ qua! Phụ hoàng ngược đãi trẻ con!"
Quý Ngữ Hàm tiếp tục nước mắt lưng tròng, "Ngược đãi thật là tốt......"
"......"
Phi Phi nghe không nổi nữa, "Tiểu con riêng, đừng quấy rầy chúng ta nói chính sự, chúng ta muốn khuyên Thức Ăn Nương của ngươi đi ra ngoài phơi nắng."
"Ta cũng đang nói chính sự a!"
Tiểu Dật liếc bọn họ một cái, đây không phải là đang làm nền sao!
Nó tiếp tục ngậm miệng lại, đáng thương mà nhìn Quý Ngữ Hàm.
"Thức Ăn Nương, phụ hoàng còn nói muốn trừ nửa năm tiền tiêu vặt hàng tháng của con, muốn tiêu tiền liền tự mình kiếm."
" Con muốn ta cùng con kiếm sao?"
Mặc dù thật tò mò sao lúc này nó lại nhắc tới chuyện này, Quý Ngữ Hàm vẫn hỏi.
"Dạ!"
Tiểu Dật gật đầu nhiều lần, ôm lấy nàng, "thức ăn nương, đầu nương tròn tròn có cây trồng thật là xinh đẹp! Nhất định sẽ có thật nhiều người chịu mua vé đến xem!"
"Phốc ha ha ha......" Mọi người phun.
"Ý kiến hay!"
Phi Phi liên tiếp trầm trồ khen ngợi, "Chúng ta tìm chậu hoa lớn, đem Cục than nhỏ để vào, muốn xem, thì phải mua vé!"
Quý Ngữ Hàm lệ rơi đầy mặt, bi phẫn mà nhìn mọi người, rồi nhìn về phía mặt tiểu Dật đang cười như kẻ trộm.
Tiểu Dật, rốt cục ngươi vẫn xem ta là mẹ kế......
Hu hu, không nên chỉnh người như vậy chứ!
Không Không mặt thâm trầm, "Quý tiểu thư, thật ra thì chúng tôi chỉ muốn tốt cho cô nương, cô nương quả thật không thể suốt ngày ở trong phòng đờ đẫn mãi."
"......" Quý Ngữ Hàm khinh bỉ hắn, nàng biết hắn gạt người!
"Ta nói là sự thật, nghe bọn Thanh Long nói, cây có thể cho ra Tiên Hạc quả thì thân cây thấp nhất cũng cao bằng hai người, đến lúc đó trên đầu cô nương có một thân cây cao như vậy, trong cung ở không chứa được cô nương."
"......" Gào khóc......
Đã là mùa đông, chẳng lẽ nàng còn phải uống không khí ngủ ngoài trời sao? Hu hu, Hu hu......
Nơi này rốt cuộc có ny lon lớn bằng lều hay không! Hu hu......
Mọi người vốn mỗi lần thấy dáng vẻ tội nghiệp của nàng cũng sẽ cảm thấy chơi thật vui, nhưng lần này......
"Trời ơi! Tại sao lại héo rồi!"
"Có phải sữa chua vô dụng? Cầm sữa tươi tới!"
Phát hiện gốc cây nhỏ trên đỉnh đầu Quý Ngữ Hàm lại bắt đầu buồn bã ỉu xìu rũ xuống, tất cả mọi người đều phát điên.
"Ta uống...... Ngô......"
Nàng muốn nói nàng đã uống sữa chua mấy ngày nay, rõ ràng không có ảnh hưởng gì.
Nhưng nàng không có cơ hội kháng nghị, sữa tươi cũng đã rót vào.
Ở trên không, cầm gương đồng nhìn mình trong đó, Quý Ngữ Hàm lệ chảy thành dòng.
Rõ ràng đang lớn lên rất tốt, sao đột nhiên lại như vậy?
"Điên rồi, vô dụng! Lại càng héo!"
Không do dự, mấy người bọn họ cùng nhau xốc Quý Ngữ Hàm lên, hỏa tốc đi tìm Đoan Mộc Ly.
Mọi người đang lâm triều, N người từ trên trời giáng xuống, ở giữa còn có cây......
Không phải, là, là đỉnh đầu hoàng hậu tương lai của bọn họ có cây lại cao hơn a......
Các quan lại suy nghĩ lộn xộn đủ loại, cũng vì chuyện này đột nhiên biến thành co giật.
Đầu năm nay toàn chuyện lạ, trước đây trong triều cũng không bất an đến như vậy.
Quý Ngữ Hàm đã sắp khóc lên, mặc dù không nhìn thấy, nhưng thần sắc sắp điên rồi của mọi người cũng cho nàng biết cây nhỏ trên đầu mình đang nhanh chóng khô héo.
Trong mấy người, tính tình Mặc Kỳ Thụy là lạnh nhất, lúc này cũng còn có thể gắng giữ tĩnh táo, dùng lời ngắn gọn nhất đem chuyện phát sinh trước đó nói một lần.
Xem bộ dáng Quý Ngữ Hàm gấp đến độ vành mắt cũng đỏ......
Nhìn lại cây nhỏ trên đầu nàng giống như sắp ngã, Đoan Mộc Ly đột nhiên đem bọn Phi Phi đá văng sang một bên.
Ôm lấy Quý Ngữ Hàm, hắn ôn nhu cười cười, trấn an nói, "Cây nhỏ lại khôi phục trạng thái héo úa, có thể là do bọn họ gây ra, đến chỗ ta là tốt nhất."
A?
Quý Ngữ Hàm mắt đã đỏ, có chút không dám tin tưởng, "Đúng không?"
Khi nàng đang nói chuyện, đồng thời bọn Phi Phi bị đá văng khiếp sợ phát hiện cây nhỏ trên đầu nàng run lên, phấn chấn giống như muốn đứng thẳng.
"Không sai."
Đoan Mộc Ly cũng nhìn thấy biến hóa trên đầu nàng, biết mình đã đoán đúng, tiếp tục trấn an.
"Đúng vậy, nó hiện tại giống trước kia, không tin nàng cứ hỏi bọn họ."
"...... Đúng đúng đúng!"
Phục hồi lại tinh thần tất cả mọi người gật đầu mạnh mẽ, ngay cả bá quan không sao hiểu được chuyện gì xảy ra cũng gật đầu theo.
Há há...... Quý Ngữ Hàm yên tâm.
Vì vậy lại mọi người nhìn thấy......
Vốn là đã vàng, cây nhỏ muốn ngã xuống, nay bỗng chốc chuyển xanh, run rẩy đứng thẳng ở trên đầu Quý Ngữ Hàm.
"Sao nữa vậy?"
Phát hiện tất cả mọi người sững sờ chăm chú mà nhìn đầu của nàng, Quý Ngữ Hàm lại khẩn trương.
"Không có sao, không có sao!" Mọi người cùng nhau mạnh mẽ lắc đầu, chỉ sợ hù dọa nàng lần nữa.
Xem ra trạng thái lớn lên của cây nhỏ này có quan hệ đến cảm xúc của Quý Ngữ Hàm! Sau này cũng phải cẩn thận một chút.
Quay đầu dặn dò mấy câu, để cho bá quan bãi triều trước, tất cả mọi người không có dị nghị mà đi.
Ai cũng biết Tiên Hạc quả liên quan đến tính mạng hoàng thượng của bọn họ, hiện tại Quý Ngữ Hàm chính là tổ tông, phải cung kính!
Bất quá địa vị của nàng ở trong cung vốn cũng không sai biệt lắm......
Bọn người đi, Đoan Mộc Ly ôm nàng ngồi xuống, "Tiểu Quả Quả, trước đó sao thế, không vui à?"
Quý Ngữ Hàm mặt lại xụ xuống, "Chờ cây cao hơn, ta sẽ phải ở bên ngoài......" Hu hu.
Bọn Phi Phi còn chưa rời đi hoảng sợ nhìn kia gốc cây nhỏ lại có khuynh hướng héo.
Thảm, sau này cũng không dám tùy tiện trêu chọc nàng nữa, bọn họ ít đi chuyện vui đùa rồi.
"Tiểu ngu ngốc, sao ta chịu để cho nàng ở bên ngoài chứ?"
Đoan Mộc Ly cười siết chặc mặt của nàng, "Ta cũng chuẩn bị xong, chờ cây cao hơn, chúng ta liền dời đến Lăng Phong các đi."
"A...... Ngươi nói tòa tháp cao kia sao?"
Tòa tháp kia cao chừng mười tầng lầu, trung tâm thông suốt đến đỉnh, cho dù cây này lớn lên cao hơn nữa, cũng đủ cho nàng ở.
Quý Ngữ Hàm yên tâm, há há.
Chỉ có lão công nhà nàng tốt nhất, đã sớm giúp nàng nghĩ xong, nàng căn bản là không cần phải lo lắng.
Thấy nàng khôi phục nụ cười, Đoan Mộc Ly cũng cười, cúi đầu hôn nàng một cái.
Tất cả mọi người nhìn ra được nàng đang cười, cũng nhìn thấy......
Cây nhỏ trên đầu nàng giống như rất có tinh thần mà run lên một cái?
Chẳng lẽ tâm tình nàng tốt, cây nhỏ còn có thể lớn lên nhanh hơn?
Mọi người cùng nhau nhìn Quý Ngữ Hàm.
Nói đi cũng nói lại, nàng không thường đau thương tức giận, đại đa số thời gian đều là cười híp mắt, hơn nữa hiện tại cũng rất thư thái, cho nên rất ít có chuyện gì có thể làm cho tâm tình nàng không tốt.
Mọi người đột nhiên đều có ý tưởng bỏ đói nàng mấy ngày, không để cho nàng ăn bữa cơm no......
Bất quá điều này cũng chỉ có thể là suy nghĩ một chút, nếu thật sự làm cho nàng đói bụng, thứ nhất Đoan Mộc Ly nhất định không đành lòng, nói không chừng sẽ lại đập bọn họ một bữa.
Thứ hai...... Điều này cũng ảnh hưởng đến sinh trưởng của cây nhỏ?
Hai người trên long ỷ đang ngọt ngào mà thủ thỉ nhẹ nhàng, tất cả mọi người đau đầu, lúc này......
Giọng nói non nớt của Tiểu Dật vang lên.
Khụ, khụ, cái này...... Nếu nói "Lời của trẻ con không cấm kị", thật ra thì cũng đồng nghĩa là lời nói của thằng nhóc này có thể sẽ làm cho người ta động kinh!
Đây là chân lí khi họ nghe xong lời của tiểu Dật.
Đứng ở trong triều đình, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của tiểu Dật cực kỳ nghiêm túc, mang theo giọng non nớt nghiêm túc nói lên đề nghị ——
"Phụ hoàng, người cỡi quần áo đi!"
"......" Run lên một cái, Quý Ngữ Hàm thiếu chút nữa từ long ỷ té xuống.
Chuyện này là sao a......
Quý Ngữ Hàm ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn tiểu Dật, nhóc con à, suy nghĩ của ngươi quá thoáng đi......
Mọi người cũng đều theo không kịp suy nghĩ của tiểu Dật, hơi động kinh mà nhìn người bạn nhỏ nghiêm túc này.
Tiểu Dật giống như ông cụ non, giọng nói rất có khí thế hào hùng dẫn dắt giang san, về phần những điều mà nó nói......
"Phụ hoàng, thức ăn nương nhìn thấy người không có mặc y phục liền rất cao hứng đó, đến lúc đó cây nhỏ có thể lớn lên thật nhanh!"
"......" Đập bàn mà khóc lớn......
Nàng xác định, tiểu Dật nhất định là rốt cục cảm thấy nàng là mẹ ghẻ mà!
Hu hu...... Không cần trả thù phải thảm như vậy......
Bởi vì lời của tiểu Dật, tất cả mọi người đều động kinh......
Chỉ có Đoan Mộc Ly vẫn bình tĩnh, mang theo Quý Ngữ Hàm đứng lên.
"Phương pháp này không thể nào có tác dụng, mấy người các ngươi trở về nghĩ cách nên làm thế nào để cho Quả Quả vui vẻ."
Nói xong lời này, hắn liền thần sắc như thường mà dẫn Quý Ngữ Hàm ra cửa.
"Không có hiệu quả sao?"
Tiểu Dật khổ não.
Nó rõ ràng cảm thấy mỗi lần phụ hoàng cùng thức ăn nương chơi trò hôn nhẹ, thức ăn nương mặc dù mặt đỏ hồng, nhưng ánh mắt lại đang cười.
Mặc dù đã rời triều, không còn mất mặt nữa, nhưng Quý Ngữ Hàm lại đang rơi lệ không ngừng.
Bởi vì nam nhân bên cạnh quá bình tĩnh, thật sự rất không giống như Đoan Mộc Ly nàng biết......
Như thường ngày, Đoan Mộc Ly sẽ thi triển khinh công mang theo nàng trở về tẩm cung, cho nên bây giờ bọn họ đang ở giữa không trung.
Cùng hắn ở chung một chỗ đã lâu, Quý Ngữ Hàm cảm giác mình cũng học được gian trá.
Cho nên nàng chỉ vào trên đất, dùng thanh âm vui mừng nói, "Ta giống như nhìn thấy cây trâm ngày hôm qua ta làm mất! Chúng ta đi xuống tìm đi ~"
Đoan Mộc Ly nhìn cũng không nhìn trên đất, chỉ cúi đầu cười hôn nàng một cái.
"Tiểu Quả Quả, gạt người là phải thêm một tội danh."
"......" Hic hic, đạo hạnh gạt người của nàng còn chưa đủ mà......
"Ngươi muốn đi về dùng đồ ăn sáng?" Quý Ngữ Hàm đôi mắt đẫm lệ lưng tròng, còn ôm một tia hi vọng hỏi.
"Dĩ nhiên."
Đoan Mộc Ly cười vỗ vỗ đầu của nàng, "Bất quá đề nghị của tiểu Dật mới vừa rồi không tệ, dùng qua đồ ăn sáng, ta ăn thêm nàng."
"......" Tiểu Dật, ta hận ngươi......
Nàng cũng biết con sắc lang này không thể nào bình tĩnh như vậy!
Đây hoàn toàn là ra vẻ đạo mạo tiêu chuẩn a a a —— Quý Ngữ Hàm bi phẫn hô to ở trong lòng.
Bất quá may mà hắn không có ở trước mặt bọn Phi Phi nói như vậy, còn giúp nàng tạo tiểu hình tượng trong sạch thuần khiết......
Hu hu, gả cho sắc lang, thuần khiết trở thành người lạ vẫy vẫy tay với nàng!
Trở lại tẩm cung, chờ Đoan Mộc Ly ăn xong điểm tâm, Quý Ngữ Hàm kháng nghị.
Khóc lớn...... Nàng đều không có phản kháng, tại sao không trực tiếp ăn, tại sao lại muốn dùng mỹ nam kế!
"Không cho cỡi quần áo!" Quý Ngữ Hàm che mắt.
Đoan Mộc Ly lộ ra nụ cười mị hoặc, ngữ điệu chậm rãi mang theo tia hấp dẫn, "Tiểu Quả Quả, không cỡi quần áo thì làm sao ăn nàng?"
"......"
Ý của nàng là bí mật cỡi, không nên để cho nàng nhìn thấy a!
Phản kháng không có hiệu quả......
Dưới những nụ hôn nóng bỏng cùng tấn công của đại sắc lang, tiểu bạch thỏ mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, bị lừa gạt mà thưởng thức nửa thân trần của mĩ nam.
Hic hic......
Quý Ngữ Hàm bi phẫn che cái mũi nhỏ rục rịch của mình, muốn chảy máu mũi......
"Chảy máu mũi sẽ ảnh hưởng đến cây nhỏ sinh trưởng......" (┬_┬)
Đoan Mộc Ly cười nhìn giống như cây nhỏ rất có tinh thần, "Tiểu Quả Quả, nàng thật giống như đang nói dối."
"......" Nàng hận tiểu Dật, nàng hận cây nhỏ!
————
Sáng sớm ngày thứ hai, Đoan Mộc Ly lại lâm triều.
Quý Ngữ Hàm buồn bực ở tẩm cung, đỏ mặt cắn khăn tay nhỏ bé, yên lặng rơi lệ.
"Thức ăn nương?" Tiểu Dật từ cửa thò đầu vào.
"Ừ, sao sớm như vậy ngươi đã tới rồi?"
Quý Ngữ Hàm lập tức ngồi nghiêm chỉnh, làm ra tình huống nghiêm túc kín đáo.
"Con đến vì người."
Đôi chân nhỏ của Tiểu Dật đã chạy tới, bắt được váy nàng.
"Thức ăn nương, bọn họ cũng buồn bực ở phòng của mình nghĩ cách làm thế nào giúp người vui vẻ, con tới đây cùng người trước."
Tiểu mao đầu lém lỉnh, chẳng qua......
Quý Ngữ Hàm ngước đôi mắt đẫm lệ, hôm nay nàng không muốn để cho người khác giúp!
Hu hu......
"Thức ăn nương, hôm qua người cùng phụ hoàng trở về tẩm cung làm gì vậy ạ?"
Tiểu Dật nháy nháy mắt to tựa như đá đen, thanh âm ngây thơ hỏi.
Quý Ngữ Hàm trong nháy mắt liền khẩn trương, trên mặt cũng càng làm ra vẻ nghiêm túc kín đáo, "Ngươi cũng biết ta không biết dùng bút lông, hôm qua phụ hoàng ngươi luôn luôn dạy ta viết chữ."
"Nga...... Thức ăn nương, người rất hiếu học."
"Đúng vậy a, ta là người hiếu học."
Quý Ngữ Hàm lau mồ hôi lạnh, tiếp tục thâm trầm.
"Ta còn tưởng rằng phụ hoàng đem người mang về, rồi dùng mỹ nam kế với thức ăn nương." Tiểu Dật mặt như đưa đám.
"......"
Không thể mềm lòng, không thể mềm lòng, Quý Ngữ Hàm thầm nhắc nhở mình trong lòng.
Hu hu thằng nhóc này không chỉ là khả ái, hắn còn là một đứa bé rất giảo hoạt!
Quý Ngữ Hàm rất bình tĩnh, "Phụ hoàng ngươi không phải đã nói rồi sao, cái phương pháp đó sẽ không có hiệu quả."
"Nhưng tại sao hôm nay cây nhỏ cao hơn nhiều như vậy?"
"......" Quý Ngữ Hàm suýt nữa hộc máu.
Hu hu...... Đây chính là nguyên nhân hôm nay nàng buồn bực !
Cây nhỏ này bởi vì ngày hôm qua...... Thật là khỏe mạnh lên không ít a...... (┬_┬)
Hừ hừ cổ họng, Quý Ngữ Hàm rất nghiêm túc nhìn tiểu Dật.
"Không phải mới vừa nói sao, ngày hôm qua phụ hoàng ngươi dạy ta viết chữ a, ta là người chăm chỉ hiếu học, cho nên tâm tình tốt hơn, cây nhỏ liền lớn lên nhanh hơn."
Khóc lớn......
"Nga......" Tiểu Dật đáp một tiếng.
Không biết có phải là có tật giật mình hay không, nàng chung quy cảm thấy thanh âm kéo dài kia rất có"Thâm ý" a.
Hu hu, đừng hỏi nàng nữa, nàng là tòng phạm, thủ phạm đã...... Vào triều rồi.
Tiểu Dật mặt cười ngoan ngoãn, đứng lên, "Thức Ăn Nương, vậy con đi nói cho bọn họ biết, nương là người chăm chỉ hiếu học, để cho bọn họ mỗi ngày đều dạy người học giúp ngươi vui vẻ đi."
"...... Được."
Chân nhỏ bước ngắn, tiểu Dật chạy ra cửa.
Quý Ngữ Hàm đang chuẩn bị bi phẫn mà tiếp tục cắn khăn tay nhỏ bé, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng lại dò xét đi vào.
Lần này, tiểu Dật mang trên mặt nụ cười như kẻ trộm.
"Thức ăn nương, người không lừa được con đâu! Nhất định là bởi vì phụ hoàng dùng mỹ nam kế, cây nhỏ mới cao như vậy !"
"......"
"Hắc hắc hắc, thức ăn nương, nương bị lộ rồi ~ nương là sắc nữ!"
"......" Gào khóc......
——— ———
Bởi vì...... Khụ, khụ, "Tìm đúng phương pháp rồi ", cây nhỏ trên đầu Quý Ngữ Hàm đang ngày càng khỏe mạnh lớn lên.
Đây là kết quả tất cả mọi người muốn nhìn đến, chính Quý Ngữ Hàm cũng rất vui vẻ.
Chẳng qua...... Hu hu, nếu cây nhỏ lớn lên ở chỗ khác nàng sẽ càng vui vẻ hơn!
Trước kia thấy liễu rủ bên bờ cũng cảm thấy rất đẹp, nhưng nếu nó sinh trưởng ở trên đầu mình......
Nàng không muốn trước mắt mình có màn cửa nhiều màu xanh biếc !
Đem cành liễu tựa như chạc cây gỡ qua một bên, tránh cho nó ngăn trở tầm mắt, Quý Ngữ Hàm cực kỳ buồn bực mà đến ngự thư phòng tìm Đoan Mộc Ly.
"Minh Chủ, là người sao?"
Bên cạnh núi giả đột nhiên phát ra tiếng người.
Quý Ngữ Hàm sửng sốt một chút mới lấy lại tinh thần, nhìn chung quanh một chút, không có ai, "Trương đại hiệp?"
Trên đầu trong phút chốc trợt xuống giọt mồ hôi lạnh, "Sao ngươi lại tới đây? Khụ, khụ, ngươi đi ra đi, nơi này không có ai."
"Minh Chủ, nơi này nói chuyện bất tiện......"
Trương đại hiệp nhô đầu ra, một thân ăn mặc như thái giám.