Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta

Chương 40: Cứu vớt võ lâm

Cho nên không có mấy người nghiêm chỉnh làm ăn, cũng mang đến những chiếc ghế nhỏ, ngồi ở cửa vây xem.

Quý Ngữ Hàm đang tự mình chạy ở trên đường.

Vốn là Đoan Mộc Ly muốn phụng bồi nàng, bất quá bị nàng cứng rắn bắt chạy trở về nghỉ ngơi.

Nàng hiện tại hoàn toàn không cần bảo vệ, ha ha ha......

Nàng bây giờ là cao thủ!

Khụ, khụ, phải khiêm tốn, phải có dáng vẻ, có khí chất.

Làm cao thủ...... Không thiếu được là phải đụng phải ân oán giang hồ.

Bất quá Quý Ngữ Hàm không có tâm tư để ý đến chuyện này, cho nên khi có một người từ trên trời giáng xuống, té ở trước mặt nàng lúc, nàng sợ hết hồn.

Người rơi xuống căn bản không có chú ý Quý Ngữ Hàm ở bên cạnh, cả người toàn là máu, còn giãy dụa muốn đứng lên.

Vang lên một tiếng cười giả tạo, một nam nhân áo đen cả người đầy sát khí đuổi theo rơi xuống, trong tay xách theo một thanh trường kiếm vẫn còn đang rỉ máu, "Không Không đại sư, đem lệnh phù cùng bí kíp giao ra đây đi ~"

"Ngươi nằm mơ! Dù ta có bỏ mạng nơi đây cũng sẽ không đem nó giao vào trong tay loại người như ngươi!"

Thiện ác đã phân biệt ra được, Quý Ngữ Hàm không định gọi Đoan Mộc Ly ra ngoài giúp một tay, chuẩn bị tự mình rút dao tương trợ một mình.

Ngay thẳng chính nghĩa lẫm liệt đứng trước người nam nhân áo đen, Người áo đen sửng sốt, đột nhiên phát ra tiếng cười quái dị.

"Thật là một mỹ nhân a ~ Không nghĩ tới trên đường cái cũng có thể nhìn thấy tuyệt sắc như thế."

Lời của hắn vừa dứt, đột nhiên cảm thấy trước mắt xuất hiện thêm bạch y nam nhân đang mỉm cười.

Nam nhân này xuất hiện lúc nào vậy?

Bất quá bởi vì nụ cười của bạch y nam nhân quá mức ôn nhu, Người áo đen căn bản không đem hắn để ở trong lòng, còn một lòng một dạ muốn đùa giỡn Quý Ngữ Hàm.

(Mình cầu nguyện cho bạn này ^^~)

A...... Quý Ngữ Hàm ngược lại cả kinh.

Đừng tước đoạt cơ hội nàng hành hiệp trượng nghĩa mà!

Nàng liều mạng chạy tới ra dấu cho Đoan Mộc Ly, ý bảo hắn cứu người trước, Người áo đen này giao cho nàng xử lý.

Đoan Mộc Ly cười bất đắc dĩ, bất động thanh sắc đem viên thuốc đưa vào trong miệng nam nhân đang trọng thương nằm dưới đất, sau đó đi trở về uống trà.

Quý Ngữ Hàm yên tâm, cực kì yên tâm......

Không từng hành hiệp trượng nghĩa qua, không có kinh nghiệm, không biết nên mở miệng thế nào a......

Mặc dù còn chưa nói, nhưng nàng ngăn ở trước mặt Không Không đại sư đang bị trọng thương, ý đồ đã rất rõ ràng.

Cho nên Không Không đại sư hết sức cảm kích mở miệng, "Đa tạ vị tiểu thư này cứu giúp, không biết tiểu thư có đồng ý tiếp chưởng lệnh phù?"

Không Không không hề chú ý đến việc Đoan Mộc Ly đã cho ông ta ăn linh dược rồi, vốn là đã cảm thấy sắp chết, đột nhiên công lực lại khôi phục hai thành, trực giác của ông cho là mình hồi quang phản chiếu, cho nên vội vã đem lệnh phù giao ra.

Thật ra thì Không Không không phải là rất tình nguyện, nhưng trước mắt chỉ có hai người......

Mặc dù tiểu thư trước mắt không rõ thân phận, nhưng theo năng lực nhận thức người của ông, nhìn ra được đây nhất định không phải là ác nhân, ít ra giao cho nàng tốt hơn tên ác bá kia nhiều.

"Lệnh phù? Là lệnh phù đại biểu thân phận của ông sao?" Quý Ngữ Hàm tò mò cúi đầu hỏi ông ta.

"Đúng vậy."

"......"

Quý Ngữ Hàm run lên một cái, sau đó mãnh liệt lắc đầu, "Cái đó...... Làm xong chuyện không cầu hồi báo! Khụ, khụ, ông cứ yên tâm dưỡng thương đi, không có việc gì, lệnh phù tự mình giữ lại mà dùng."

Không Không không hiểu, "Tiểu thư vì sao phải cự tuyệt dứt khoát như thế?"

Dõi mắt khắp thiên hạ, cũng không có mấy người có thể đối với lệnh phù trong tay ông ta không nhúc nhích, cho nên Không Không đối với phản ứng của Quý Ngữ Hàm hết sức kinh ngạc.

"......"

Quý Ngữ Hàm 囧囧 rơi lệ, "Đại sư, ngài là hòa thượng nha...... Ta còn rất lưu luyến phàm trần, vả lại ta còn là một cô nương đó."

Nàng tiếp chưởng lệnh phù của hòa thượng làm cái gì...... Hu hu.

(Chỗ này có nghĩa là chị sợ ko lấy đc chồng làm ni cô =))

"......" Không Không cứng họng, bắp thịt trên mặt co giật, rồi lại co giật.

"Thì ra là tiểu thư không phải là người trong võ lâm......"

Không Không cảm giác mình thật sự là đại nạn đã buông xuống, cho nên đã nhìn lầm.

Ông còn tưởng rằng trên da vị cô nương này có một loại ánh sáng trong suốt như một loại châu ngọc trân bảo khác hẳn với thường nhân, là một cao thủ thâm tàng bất lộ.

Không Không đại sư không nghĩ tới, có người được ăn thuốc bổ, ăn linh dược thần kỳ, ăn nhiều cũng sẽ như vậy......

Hai người bọn họ ở nơi đó tán gẫu rất náo nhiệt, vốn là tới đây đuổi giết, sau lại muốn đùa giỡn người, Người áo đen hiện tại hoàn toàn đã bị bỏ quên sang một bên, không để mắt đến.

Hừ một tiếng, hắn đột nhiên nâng kiếm chỉ vào Không Không đại sư, nói với Quý Ngữ Hàm, "Tiểu mỹ nhân, chờ ta giải quyết hắn, lát nữa sẽ tán gẫu với nàng."

Quý Ngữ Hàm không động đậy.

Người áo đen sắc mặt khó coi một chút, "Tiểu mỹ nhân, ta cũng không phải là người biết thương hương tiếc ngọc, nếu nàng không tránh ra, ta sẽ động thủ."

"Ta cũng muốn động thủ, nhưng là không biết nên hạ thủ thế nào." Quý Ngữ Hàm nói rất nghiêm túc.

Sửng sốt, sau đó Người áo đen đầy vẻ dê sồm cất tiếng cười.

"Thế nào, mỹ nhân không bỏ được ta sao?"

"Không phải thế."

Lắc đầu, sau đó Quý Ngữ Hàm có chút khó khăn, "Cái này...... Ta lần đầu tiên chủ động sử dụng võ lực, sợ lập tức đem ngươi đánh thành bánh nhân thịt, sau này ta sẽ có bóng ma trong lòng, không dám động thủ cùng người khác."

Sau này nàng vẫn còn muốn tiếp tục giấc mơ hiệp nữ của nàng a......

"Phốc......"

Tiếng cười đột ngột đến từ một đám người Đoan Mộc Ly đang ngồi trên lầu cao xem náo nhiệt.

Bất quá trừ Đoan Mộc Ly, những người khác đều tràn đầy ghen tị với cô nàng may mắn này.

Nếu người ăn Tiên Hạc quả cùng Ảnh Linh Chi là bọn họ, bây giờ bọn họ cũng có thể nói như vậy a......

Khụ, khụ, mặc dù lấy võ công của bọn họ, vốn đã có thể nói như vậy, nhưng cảm giác này chính là không giống, rất không giống a.

"Ha ha....."

Trong đám người vây xem cũng phát ra một trận cười ầm lên thiện ý, cũng cho là Quý Ngữ Hàm đang nói đùa.

Người áo đen còn lại là mặt lộ vẻ trào phúng, "Mỹ nhân, mạnh miệng nói một chút là được rồi, nể tình gương mặt của nàng, ta có thể không so đo với nàng."

"Cục than nhỏ à, quỷ nam nhân này đang xem thường ngươi đó."

Phi Phi đang xem náo nhiệt quạt gió thổi lửa, "Chuyện này nếu là ta, không thể nào nhịn nổi mà, chỉ không biết ngươi nghĩ sao thôi."

"......" Quý Ngữ Hàm 囧.

Nàng đang suy tư vấn đề nghiêm túc, đừng chọc cười nàng!

"Hướng về phía nơi này đập xuống, dùng ba thành lực."

Đây là Mặc Kỳ Thụy dùng thanh âm lạnh buốt nói lên đề nghị.

Nếu như là bình thường, Quý Ngữ Hàm có thể sẽ tin.

Bất quá bây giờ...... Nàng cảm thấy bạn khối băng đã thẳng thắn rất ghen tỵ với nàng, hiện tại rất khả nghi.

Cho nên nàng ngẩng đầu nhìn về hướng Đoan Mộc Ly.

Đoan Mộc Ly mỉm cười nói cho nàng biết đáp án, "Theo địa phương hắn nói đánh xuống, nam nhân này liền tan xác."

"......" Quả nhiên!

Quý Ngữ Hàm đối với bạn khối băng dùng ánh mắt khi dễ mãnh liệt.

"Ta ghen tỵ." Khối băng lạnh như băng thừa nhận.

"......" Được rồi, nàng đối với Vương gia khối băng dũng cảm thừa nhận như vậy cũng vô lực.

Hu hu, nàng rốt cuộc nên đánh nơi nào mới có thể làm cho người này chết toàn thây đây?

Nàng chỉ có yêu cầu đơn giản như vậy a......

Bởi vì các nam nhân trên lầu toàn bộ lên tiếng, tầm mắt quần chúng vây xem cũng đều chuyển hướng nhìn lên lầu, sau đó liền phát hiện......

Ặc! Đám người kia từ đâu tới?

Thật là nam tuấn tú, nữ xinh đẹp mà! Ánh mắt của bọn họ nhìn cũng không đủ!

Vì vậy một cuộc bạo lực đẫm máu ở đầu đường liền biến thành tiết mục nhìn ngó diễn viên thần tượng vừa xuất hiện….

Quý Ngữ Hàm cảm giác bản thân vừa “Xuất đạo” trận đầu tiên liền có chút hỗn loạn…

Cho nên nàng thanh thanh cổ họng ” Cái này…Không bằng ngươi theo ta trở về trước, chúng ta chậm rãi tính, muốn đánh như thế nào tùy ý ngươi được không?”

Quý Ngữ Hàm thề rằng lời nàng nói lúc này tuyệt đối với thái độ nghiêm túc.

Bất qua nghe vào Người áo đen lời này liền thay đổi. Đang lúc cười vang đầy háo sắc, người áo đen liền biến sắc:

” Muốn chết”

Lời còn chưa dứt thì một kiếm khí thế kinh người kia liền đánh xuống…

“Ba” “Piu’…”Phanh”

Không có tiếng kêu thảm thiết, cũng không có huyết nhục mơ hồ, chỉ có 3 âm thanh kì dị.Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn người này trước mặt….

Đây là người sao?

Lúc một kiếm chém tới, Quý Ngữ Hàm theo bản năng nâng tay ngăn cản…Sau đó trường kiếm liền gãy đôi.

Đoạn gãy kia mang theo nội lực của người áo đen cùng khí lực của Quý Ngữ Hàm, cùng bắn ngược trở lại, cũng nện thẳng vào đầu của Người áo đen liền ngất đi.

Ách… Quý Ngữ Hàm ngây ngẩn cả người, có chút đưa đám.

“Thế nào?” Cùng lúc với Người áo đen động thủ, Đoan Mộc Ly nhảy xuống bật cười hỏi. Tiểu nha đầu này bây giờ cư nhiên giống một nữ hiệp nha

“Ta là những tưởng giống như các cao thủ trên ti vi đầy phong cách ôm quyền mà nói 1 câu ‘đa tạ’…..” Nhưng bây giờ hắn lại ngất đi, nàng không có cơ hội trải nghiệm…Aiiizz…

“…..” Cơ mặt mọi người gần như co giật không ngừng !!!

Phi Phi thật sự muốn nổi giận:” Đây chính là khoe khoang mà! Trời ạ, ta cũng muốn quơ bậy quơ bạ mà đánh một cái đem người đánh ngất a!”

Quá nổi giận! Nhất định phải tìm người đánh một trận! Vì vậy hắn đi về phía Mặc Kỳ Thụy “Mặt lạnh, ngươi còn nhớ lần trước thiếu chút nữa đã hôn ta không, hử?’

“…” Vốn dân chúng đang hóa đá vì tràng cảnh trước đó cũng nhờ câu nói này mà bừng tỉnh

“…..” Sắc mặt lập tức trắng bệch, Mặc Kì Thụy không nói hai lời liền ra quyền đánh tới. Vì vậy mà hai người ngay trên đường cái loạn thành một đoàn.

Quý Ngữ Hàm đứng tránh xa thật xa, thật vất vả mới được làm nữ hiệp một lần nên đừng liên lụy đến hình tượng mới của nàng.

Không Không đại sư từ mặt đất giằng co, dò xét hơi thở của Người áo đen.

Hơi khom người coi như cảm ta, Không Không vươn tay, đánh vào phía trước ót Người áo đen

“Đại sư, ngài mới vừa rồi là..?”

Quý Ngữ Hàm rất nghi ngờ, cho nên chờ Không Không đứng lên, nàng liền trực tiếp mở miệng hỏi.

Không Không hiền hòa đáp:

” Ta tiễn hắn đi gặp Phật tổ.”

“….Đi gặp Phật tổ?’

“Đến Tây Thiên.”

“……..”

Không thèm để đến vẻ mặt bị đánh bại của mọi người, Không Không đắc ý trưng ra bộ mặt “Ta rốt cục đã giải thoát” nhìn Quý Ngữ Hàm.

“Tại hạ Không Không đa tạ tiểu thư tương trợ.”

“Ách….Đừng khách sáo.”

Quý Ngữ Hàm bị ánh mắt kia nhìn đến da đầu tê dại, cũng kì quái vị đại sư trẻ tuổi này lại không xưng danh” Bần tăng.”

“Không nghĩ tới tiểu thư chính là thâm tàng bất lộ, bên người lại có tầng tầng cao thủ bảo hộ, không biết tiểu thư có hứng thú tiếp quản lệnh phù không?”

“……Ta thât sự không muốn xuất gia.”

Hu hu, sao nói một vòng lại là cái đề tài này nữa a!

Không Không phất nhẹ một cái, lại giải thích, “Tiểu thư hiểu lầm, ta cũng không phải mời cô nương đi làm phương trượng Thiếu lâm tự, lệnh phù mà ta nói, chính là lệnh phù của minh chủ võ lâm.”

“…..”Quý Ngữ Hàm quả thật bị làm cho kinh hãi.

Đoan Mộc Ly hơi cau mày, thì ra hắn chính là tân nhậm minh chủ võ lâm đương thời. Người này hiện tại cùng tin đồn siêu phàm thoát tục, không nhiễm bụi trần….Lại không hề có chút phù hợp.

Quý Ngữ Hàm bình tĩnh định thần,” Khụ khụ, đại sư, chọn minh chủ võ lâm là một việc rất lớn nha, không thể nói cho ta làm thì sẽ để cho ta làm được”.

“Tại hạ lại cảm nhận được năng khiếu làm minh chủ võ lâm trên người tiểu thư.’

Không Không vẻ mặt hết sức nhiệt tình, dõng dạc nói,”Hơn nữa tiểu thư còn một thân công phu kinh hãi thế tục….balabala..”

Tài ăn nói của hắn hiển nhiên rất tốt, hướng mọi người bắt đầu khen ngợi Quý Ngữ Hàm đến trên trời dưới đất. Trong nháy mắt làm Quý Ngữ Hàm cảm giác liên tưởng đến đại hội tuyên dương công đức…Cũng quá thổi phồng đi.

“Cho nên vì thiên hạ bá tính, tiểu thư nhất định phải đón lấy trọng trách cứu vớt võ lâm cao cả này” Không Không rốt cục cũng kết lại trọng điểm.

“……..”

Quý Ngữ Hàm đổ mồ hôi lạnh, “Đại sư, ngài chẳng phải vừa bị thương nặng sao, sao lại còn sức nói một hơi dài như vậy.”

Nàng cảm thấy có phải Không Không đại sư này đã bị trọng thương ở đầu hay không, nên mới xuất hiên suy nghĩ nhường ngôi minh chủ võ lâm cho nàng.

Hai mắt Không Không lập tức sáng lên, vỗ ngực một cái,” Rốt cuộc cũng tìm được người tiếp nhận, thương thế của ta đã tốt lắm! Khụ,khụ khụ, khụ khụ…”

Lời còn chưa dứt hắn liền khạc ra ngay một búng máu… Trên đầu mọi người đều trượt xuống mồ hôi lạnh, đem đỡ hắn vào trong khách điếm. Còn vị Người áo đen đã đi gặp Phật tổ kia có Thanh Long tìm người mai táng.

Nhân vật chính đã giải tán mà người xem vẫn chưa qua kinh ngạc mà tỉnh lại. Đầu năm nay….Người bình thường cũng không còn nhiều nữa…

Sau khi tiến vào khách điếm, xử lí nội ngoại thương, lúc này nhìn Không Không mới thấy cảm giác mang phong phạm không nhiễm bụi trần trong truyền thuyết….

“Quý tiểu thư đã suy nghĩ kĩ chưa?” Vừa mới xử lí vết thương Không Không liền ngay lập tức tràn đầy nồng nhiệt hỏi tới.

“……Không Không đại sư, minh chủ võ lâm có phải là đang bị đuổi giết hay không, vậy nên mới gấp mà đẩy qua cho ta như vậy?”

“…….” Không Không cười khan hai hai tiếng, ” Cô nương xem ta trông giống loại người như vậy sao”.

“……….”

” Tiểu thư cứ nói thật là được.”

Quý Ngữ Hàm ngượng ngùng gật đầu..

“…….” Không Không là lần đầu tiên trong đời có cảm giác bị đánh bại triệt để, cùng mọi người hóa đá tại chỗ.

” Khụ, khụ” Quý Ngữ Hàm lúng túng cười “Là, là chính ngươi bảo ta nói thật….” Nàng cũng chỉ là đơn thuần hưởng ứng lời của hắn thôi. Bị nàng thẳng tay vạch trần, Không Không quyết định hỏi ra nghi vấn trong lòng:

“Tiểu thư, cô nương….Sao lại không bị bề ngoài của ta lừa vậy?”

Người bình thường thấy bộ mặt này của hắn cũng sẽ không cho là hắn có âm mưu mục đích gì, rất vô hại nha. Qua thời gian dài, vậy hắn luôn giả bộ mình ra vẻ như một thế ngoại cao nhân.

“Khụ, khụ, cái này….” Quý Ngữ Hàm đưa mắt nhìn về phía Đoan Mộc Ly.

Hu hu….. Bởi vì từng có vết xe đổ đó! Ngàn lần, vạn lần không nên để bị vẻ bề ngoài lừa !”

Nhìn đến điệu cười rất chi là ‘ôn nhu’ của Đoan Mộc Ly, Không Không ngộ ra được phần nào, thì ra là gặp phải đồng loại cao tay mà…

” Hạnh ngộ, hạnh ngộ, sau này nhất định có dịp sẽ so tài.” Không Không hăng hái bừng bừng hướng Đoan Mộc Ly ôm quyền đi tới.

Tất cả mọi người như bị sét đánh một cái.

So tài cái gì vậy?

So tài làm thế nào để lợi dụng gương mặt đó để gạt người sao?

Không Không thần sắc nghiêm chỉnh: “Tại hạ thật không dám giấu diếm, quả thật là tại hạ không thể chịu nổi ngày nào cũng bị dây vào cuộc sống chém giết này, bất quá cũng là vì nhân phẩm của tiểu thư cũng không tệ, hơn nữa thân thủ đích xác là rất khác hẳn người thường, căn bản là không sợ bị người khác đuổi giết, bởi vậy tại hạ mới có thể đem vị trí Minh chủ này nhường cho tiểu thư!”

Nhưng hắn cũng thật không muốn hại chết người!

Nếu không phải là hắn bị ép buộc phải làm Minh chủ võ lâm, tính ra trung bình mỗi tháng cũng có hơn hai mươi lần bị người ta đuổi giết thì hắn đã sớm đem lệnh phù này giao cho người khác, một mình tiêu dao tự tại từ lâu rồi!

“……..” Là thế này phải không?

Nói thật, cái chức vị “Minh chủ võ lâm” này vừa nghe qua cũng rất là mê người a!

Nhưng nhìn thái độ của Không Không đại sư, thế nào cũng để cho nàng cảm thấy chuyện này có chút gì đó là lạ?

Đoan Mộc Ly bỗng dưng nở nụ cười: “Nếu như Không Không đại sự đã nói như vậy, thì Quả Quả à, nàng nên nhận lệnh phù này đi!”

A?

Mặc dù cảm thấy kì quái, nhưng người nào đó cũng rất giảo hoạt gian trá,quỷ kế đa đoan…..

Khụ khụ, lão công rất thông minh cũng đã nói như vậy, thế nên Quý Ngữ Hàm cũng không có ý kiến: “Vậy cũng được, ta nhận!”

“Quý tiểu thư quả nhiên tính tình thật sảng khoái!”

Không Không tâm tình vô cùng tốt đem lệnh phù giao lại cho Quý Ngữ Hàm, sau đó khoát tay: “Tại hạ cáo từ trước, đa tạ các vị hôm nay đã xuất thủ cứu giúp tại hạ”

“......” Đi liền vậy sao?

Quý Ngữ Hàm ế một cái: “Cái lệnh phù này cũng không phải là đồ trang sức nha, ngươi tốt nhất nên chỉ cho ta cách dùng nó đi chứ?”

Còn có, nàng phải đi đâu, để làm “Minh chủ võ lâm” gì đó, nàng cái gì cũng còn không biết kia mà.

“Ha, chết thật. Nhất thời, ta quên mất cách dùng rồi!”

Không Không cười khan hai tiếng: “Ta một lòng suy nghĩ đi tìm người yêu, thật là rất nóng lòng nha!”

“ …….. Cái đó, người yêu???”

Quý Ngữ Hàm mặt đầy hắc tuyến: “Ngài không phải là người xuất gia sao?”

“ Ai nói ta là người xuất gia a?” – Không Không giải thích: “Ta là đệ tử tục gia!”

“ Nhưng … Ngài gọi là Không Không ….?”

Đây cũng không phải là điều khó thấy, Không Văn hay mấy tên linh tinh gì đó bắt đầu bằng chữ “Không” cùng tên của cao tăng Thiếu lâm đắc đạo không khác nhau sao?”

“ Đúng vậy, cái tên này là do sư phụ của ta đặt, có nghĩa sắc tức là không!” “……….”

Vậy mà ngươi cũng không biết nghe lời sư phụ dạy bảo sao? “Người yêu”? Trong lòng mọi người tất cả đều phát ói vì hai từ “Người yêu” này!~