Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta

Chương 35: Rốt cục... Bị ăn

"... Ngươi vẫn là trực tiếp đem ta ăn đi."

Đoan Mộc Ly thâm ý nở nụ cười, "Tiểu Quả Quả, thì ra nàng vội vã muốn bị ăn như vậy."

Nói xong liền ôm lấy nàng, tâm tình vô cùng vui vẻ cười, "Đi thôi, ta rốt cục có thể đem nàng ăn rồi."

Hiện tại vị trí của bọn họ đã ở ngoài kinh thành, nhưng bởi vì Đoan Mộc Ly có khinh công, không đến thời gian nửa ngày, bọn họ đã trở về hoàng cung.

Bi kịch, lần này nàng chạy trốn, đã vậy còn nhanh chóng bị bắt trở lại...

Hậu viện của Tẩm cung, hiện tại có một nồi to đang nấu nước, Quý Ngữ Hàm đang nhìn nồi nước thật to sôi sùng sục sùng sục nhiệt khí không nói gì nức nở nghẹn ngào.

Thì ra là muốn nấu nàng... Hu hu

Thật phải bị ăn rồi, nàng bắt đầu sợ hãi.

"Cái kia... Ngươi xác định nấu có thể hấp thu dinh dưỡng sao?"

Đoan Mộc Ly ôn nhu vỗ vỗ đầu nàng, cười nói, "Ta biết phương pháp ăn."

... Bạn Quả Quả không có nghe ra thâm ý bên trong lời này.

"Nếu nghĩ sai... Về sau ngươi cũng không có ăn..." Hu hu.

"Sẽ không."

Làm sao có thể không có "Ăn" chứ? Về sau mỗi ngày và cả đời hắn đều có ăn.

"Không thương lượng sao?"

"Không thương lượng."

"... Đoan Mộc Ly, ta muốn xin ngươi một chuyện.”

"Chuyện gì?"

"Để cho ta đánh ngươi một cái."

Đoan Mộc Ly lộ ra nụ cười cực kỳ sủng nịch, "Không được."

Đưa tay che lại cái miệng đang muốn mắng của nàng, Đoan Mộc Ly cười hỏi, "Tiểu Quả Quả, là nàng ngoan ngoãn tắm rửa, hay là nàng tiếp tục mắng, ta đến tắm giúp nàng?"

"..." Tắm rửa?

Quý Ngữ Hàm nghi hoặc nhìn nước sôi ùng ục ùng ục, kia không phải dùng để nấu nàng?

Hu hu, trước khi ăn cái gì, quả thật phải rửa trước a...

Quý Ngữ Hàm trốn về trong phòng đi tắm, Đoan Mộc Ly thế nhưng cũng không làm phiền nàng, bình yên trước cơ giông bão, dường như lại tới nữa...

Nhìn Quý Ngữ Hàm thấy vừa tắm rửa xong, da hồng, còn hơi nóng bốc lên...

Đoan Mộc Ly thực chính nhân quân tử không có trực tiếp nhào qua, khụ.

Bình tĩnh đi qua, ôm lấy Quý Ngữ Hàm, "Tiểu Quả Quả, ngủ một giấc thật ngon trước."

"..." Còn " chấp thuận" nàng ngủ?

Quý Ngữ Hàm càng ngày càng hồ đồ.

Hắn chỉ là hù dọa nàng, kỳ thật căn bản là không muốn ăn nàng?

Nói thật, chạy lâu như vậy, hơn nữa lúc trước bị người cướp tới cướp lui, nàng đã sớm mệt mỏi.

Sau khi tắm nước ấm, nàng thật sự rất muốn ngủ thật nhiều nha, nhưng mà...

Không có "Nhưng mà".

Phịch, huyệt ngủ bị điểm trúng, Tiểu Quả Quả ngoan ngoãn ngã tiến vào trong lòng đại sói hoang, bị ôm trên giường đi ngủ.

Cũng không biết ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng, Quý Ngữ Hàm cảm thấy có người đang cắn nàng.

Không phải thật sự cắn, rất nhẹ, nhẹ giống như hôn.

Nơi bị "Cắn" đến, có chút ngứa, còn có chút giống bị điện giật, cảm giác rất là kỳ quái.

Không khí giống như không hiểu trở nên có chút loãng, hô hấp đều dồn dập.

Còn chưa phục hồi lại tinh thần, Quý Ngữ Hàm mở mắt ra.

Đối diện, ở trước mắt nàng là một đôi mắt xinh đẹp kinh người.

Đoan Mộc Ly tóc xõa xuống ở bên cạnh nàng, như là hai màn che, ngăn cách toàn bộ thế giới bên ngoài, liền đem hai người bọn họ vây ở trong đó, yên lặng nhìn lẫn nhau, hình thành một bầu không khí thân mật lại ái muội.

Tim đập đột nhiên trở nên rất nhanh, khẩn trương, còn mang theo một loại tình huống nói không nên lời.

"Ngươi, ngươi muốn gì chứ?"

"Nàng nói xem?"

Đoan Mộc Ly lộ ra tươi cười quen thuộc, nhưng bên trong không khí lúc này, vốn là cười ôn nhu lại nhìn có cảm giác mê hoặc.

"Ngươi, ngươi không phải nói muốn ăn ta sao?"

"Ta đang ăn."

Hắn nói xong phủ cúi người xuống, cách nàng càng ngày càng gần, thẳng đến khi chóp mũi hai người đều để ở cùng nhau.

"Tiểu Quả Quả, để cho ta ăn sao?"

So với bình thường, thanh âm có chút khàn khàn trầm thấp vang lên ở bên tai nàng, tuy rằng là đang hỏi, nhưng nụ hôn nhẹ nhàng đã muốn rơi xuống.

Mỹ nam kế mạnh mẽ như vậy, không phải ai cũng đều có thể chống đỡ được...

Cho dù đầu đã muốn đặc lại thành một đống, Quý Ngữ Hàm cũng hiểu được, "Ăn" này hoàn toàn không phải là "Ăn" kia.

Nàng hoảng hốt muốn đẩy hắn ra, "Ta không muốn vào hậu cung của ngươi!"

"Ta vốn cũng không có hậu cung."

Đoan Mộc Ly trừng phạt khẽ cắn nàng một cái, "Tiểu Quả Quả, có phải nàng chưa bao giờ quan tâm chuyện của ta?"

"Ta, ta muốn nói ta không cần cùng người khác chia xẻ một nam nhân... Không đúng, ta muốn nói ta không muốn bị ngươi ăn!"

Ô... Thật sự hôn mê, nàng làm sao có thể nói ra nửa câu đầu kỳ quái như vậy

Quả nhiên, Đoan Mộc Ly nghe ra không thích hợp, tâm tình rất vui, cười cúi đầu...

Quý Ngữ Hàm vội vàng che miệng lại.

Vẫn đang cười như cũ, Đoan Mộc Ly hôn lên mu bàn tay nàng, "Tiểu Quả Quả, câu nào là quan trọng?"

"Câu sau!"

Quý Ngữ Hàm trả lời không chút do dự, thanh âm to dẫn đầu, giống như hô khẩu hiệu.

"Câu sau sao?"

Đoan Mộc Ly mắt cong cười lớn, "Kháng nghị không có hiệu quả, nếu câu trước, ta ngược lại có thể suy nghĩ, suy nghĩ."

Tuy rằng biết hắn thực mới có thể đang dối gạt người...

Hu hu, có chút hy vọng còn hơn so với không có.

Quý Ngữ Hàm thanh âm như muỗi kêu, "Câu trước."

Đoan Mộc Ly đem lời mình nói "Nói xong", "Ngược lại có thể suy nghĩ để giải thích."

"..." Quả nhiên bị lừa!

Không biết là vì tức giận hay là thẹn thùng, Quý Ngữ Hàm mặt đỏ như quả cà chua nhỏ.

"Giải thích cái gì? Còn nữa, vừa rồi ta đang dối gạt ngươi, câu sau mới là trọng điểm!"

"Không nghe ta giải thích?"

Đoan Mộc Ly xấu xa cười, "Tiểu Quả Quả, vậy ta đây trực tiếp thúc đẩy."

"..." Quý Ngữ Hàm căm giận muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn ngược lại cách nàng càng gần.

Vốn Đoan Mộc Ly còn dùng khuỷu tay chống thân thể, hiện tại cánh tay thả thấp, cả người hắn đều đã dán ở trên người nàng.

"Được, đừng tức giận, ta giải thích."

Hắn nhẹ nhàng hôn trán nàng, "Tiểu Quả Quả, muốn nghe ta giải thích trước sao?"

Đoan Mộc Ly giống như vỡ ra, "Là ta trước kia không có nữ nhân khác, hay là ta về sau cũng không định có hậu cung, hoặc là ta thích nàng, thực thích, thực thích, thích đến mức muốn đem nàng cướp về, mọi lúc mọi nơi mang theo trên người, cả đời cưng chiều nàng như vậy, nhưng lại rất muốn trêu cợt nàng, đùa giỡn với nàng, bởi vì bộ dáng nàng thở phì phì đáng yêu vô cùng?"

Trầm mặc thời gian dài, Quý Ngữ Hàm hoàn toàn giật mình, Đoan Mộc Ly chung quy vẫn mỉm cười chờ nàng hoàn hồn.

Đương nhiên, hắn cũng không nhàn rỗi... Thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng hôn nàng.

"Ngươi, ngươi không cần gạt ta nữa!"

"Bộ dáng của ta giống như đang gạt nàng sao?"

Đoan Mộc Ly cười bóp chóp mũi nàng, ánh mắt dừng ở bên gáy nàng, "Tiểu ngu ngốc, nàng cho là ai đều có thể được ta bảo hộ sao? Trên đời này cũng chỉ có trên người một mình nàng có ấn ký này, nàng sớm nên biết tâm ý của ta."

Kéo chăn qua, chậm rãi lui, lùi về bên trong chăn.

Sau đó thanh âm xấu xa của Đoan Mộc Ly đang ở ngoài chăn vạch trần nàng, "Tiểu Quả Quả, vì sao lại trốn vào bên trong chăn cười?"

"... Ta mới không cười." Rõ ràng thanh âm mang theo không chỉ vui sướng từ bên trong chăn truyền ra.

"Tiểu lừa đảo."

Bàn tay Đoan Mộc Ly tiến vào bên trong chăn, nhẹ nhéo nàng một cái, "Rõ ràng ta nghe được tâm tư thật cao hứng."

"... Không cần nhéo loạn." Quý Ngữ Hàm mở ra móng vuốt sói của hắn.

"Nàng lui ở bên trong chăn, ta lại không nhìn thấy, nếu không nàng đi ra đi?"

"..." Mới không đâu.

Đỏ mặt, Quý Ngữ Hàm tránh ở bên trong chăn cười.

Ha ha ha...

"Cái kia... Ngươi giải thích từng cái đi."

"Giải thích cái gì?" Đoan Mộc Ly cười giả ngu.

"..." Hắn vừa rồi rõ ràng là hỏi "Muốn nghe ta giải thích trước không " !

Vậy hiện tại liền đã kể, lại nói thôi...

Đang chờ nghe "Giải thích", chăn đột nhiên mở ra, Đoan Mộc Ly cũng chui vào bên trong chăn, thương yêu ôm chặt nàng.

"Ngươi... Ngươi ở bên ngoài giải thích là được!" Ô.

"Tiểu Quả Quả..."

Thanh âm trầm thấp khàn nhẹ dụ hoặc vang lên ở bên tai nàng, bàn tay mang độ ấm cũng không thành thật tiến vào vạt áo nàng, "Ta nghĩ tối nay hãy tiếp tục giải thích."

Quý Ngữ Hàm liều mạng muốn đem tay hắn lôi ra, "Ta muốn nghe ngay."

Ô...

Đoan Mộc Ly cúi đầu cười, hô hấp nóng rực phảng phất ở bên gáy mẫn cảm của nàng, "Muốn ta vừa Ăn vừa giải thích sao?"

"Không, không cần, " Quý Ngữ Hàm rụt lui, "Ta nghĩ tối nay hãy bị ăn..."

Hu hu, giống như ý thức phản kháng càng lúc càng mờ nhạt...

"Sợ ta sao?"

Đoan Mộc Ly cúi người, ôn nhu hôn nàng, sau mang theo nàng xoay người, để cho nàng dựa vào trên người mình.

Thiếu đi thân thể hắn bao quanh trên người mình tạo cảm giác áp bách, Quý Ngữ Hàm cảm giác thoải mái một chút.

Nhưng cũng chỉ là một chút...

Tim đập vẫn như nổi trống như cũ, có chút không biết làm sao nhìn hắn.

"Ngoan, đừng sợ."

Đoan Mộc Ly mềm nhẹ hôn mắt nàng, làm cho nàng nhắm mắt lại, sau thực ôn nhu thực ôn nhu, mang theo chút tính chất trấn an tiếp tục hôn nàng.

————

"... Cái kia, ta cảm thấy hẳn là trước nên bồi dưỡng cảm tình một chút."

Chút lý trí còn sót lại của Quý Ngữ Hàm không nhiều lắm khiến cho nàng giãy dụa mở miệng.

"Tiểu Quả Quả, ta đã cho nàng thời gian rất dài để thích ứng."

Thấy nàng không khẩn trương, hôn ôn nhu trở nên nóng bỏng, bá đạo một chút.

"Ngươi rõ ràng đều là đang khi dễ ta, ta vẫn nghĩ chính mình đang đấu tranh với kẻ địch..."

Môi Đoan Mộc Ly bắt đầu đi xuống phía dưới, "Về sau ta cũng sẽ khi dễ nàng như vậy nữa."

"..." Ô... Nàng cũng không thể tiếp thu thổ lộ của hắn...

Nàng muốn cự tuyệt, nhưng vừa mở miệng lại biến thành một tiếng kêu sợ hãi, "Ngươi không cần cởi quần áo!"

Đoan Mộc Ly cười thấp lên tiếng, "Tiểu Quả Quả, không muốn để ta cũng giống như nàng?"

"..." A?

Quý Ngữ Hàm cúi đầu vừa thấy ——

Ô, bị cởi sạch khi nào vậy trời?

Muốn tiến vào bên trong chăn, lại bị Đoan Mộc Ly một phen kéo trở về, tán thưởng nhìn nàng, "Quả Quả, nàng thật đẹp."

"... Ngươi đừng nhìn..."

Nếu không xem không thể, cũng không cần nói a... Nàng thực muốn thành chim đà điểu

Tán thưởng biến thành nhẹ nhàng hôn, từng chút, từng chút một, từ cổ nàng bên gáy di chuyển xuống dưới, chậm rãi trở nên nồng nhiệt.

Không biết là vì giống như có dòng điện chạy qua từng đợt, hay là thân thể rắn chắc kề sát chính mình, cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng, Quý Ngữ Hàm cảm giác nhiệt độ cơ thể chính mình cũng càng ngày càng cao.

Lý trí dần dần rời xa, bất an sớm biến mất, bên tai nghe được, đều là lời thầm thì của hắn.

Thanh âm khàn khàn, hơi thở có chút không xong, thì thào nói xong lời yêu, lượn lờ ở bên nàng.

Không biết khi nào thì, nàng bị hắn đặt dưới thân, hô hấp đều là hơi thở của hắn, có cảm giác đang được bảo vệ chặt chẽ.

Dần dần, ôn nhu ái muội biến thành mạnh mẽ nóng bỏng, thanh âm hổn hển cùng ngâm nga đan vào cùng một chỗ, thân thể gắt gao dựa vào, dây dưa lẫn nhau.

Trong phòng nóng bỏng, liên tục thật lâu...

————

Đêm động phòng hoa chúc là chuyện quan trong, nhưng buổi sáng ngày hôm sau thì sao?

Hẳn là tân nương tỉnh lại ở trong lòng lão công, chờ lão công ôn nhu đưa lên một cái hôn chào buổi sáng...

Ít nhất Quý Ngữ Hàm vẫn là mơ mộng như vậy.