Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta

Chương 19: Lãng mạn.....Dưới ánh trăng?

Ngay cả chính Quý Ngữ Hàm cũng thực khẩn trương, hắn sẽ trả lời như thế nào?

Có thể trăm ngàn lần không cần tiết lộ thân phận chân thật của nàng!

Nhiều người nhìn mình như vậy, Đoan Mộc Ly cũng không cảm giác có áp lực, trên mặt vẫn như cũ là chiêu bài tươi cười ôn hòa.

Giọng của hắn đầy vẻ thoải mái mà đáp một câu ——

"Người trong cung."

"..." Mọi người hóa đá.

Đáp án này... Nói được rất "Dễ hiểu" ! Nói cùng chưa nói có cái gì khác biệt chứ...

Quý Ngữ Hàm vừa 囧lại vừa buồn bực phẫn nộ, vô cùng mâu thuẫn.

Nàng nói rồi mà, Đoan Mộc Ly cần đi học khóa ngữ văn!

Đáp án này... Rất nghệ thuật.

Nhưng mà điều này không phải cũng nói rõ, lúc trước hắn căn bản ý thức được chính hắn nói những lời này đều có nghĩa khác ?

Giận... Thì ra hắn thật sự cố ý !

Khối băng nam nhân nghe loại đáp án như thế cũng không có phản ứng quá lớn.

Như là thuận miệng hỏi một chút, hắn cũng không chú ý vấn đề này nữa.

Tiếp tục hàn huyên vài câu, Đoan Mộc Ly sai người mang bạn khối băng đi nghỉ ngơi, chính mình lại mang theo Quý Ngữ Hàm về tẩm cung.

Vừa rời đi khỏi tầm mắt của mọi người, khuôn mặt Quý Ngữ Hàm liền nghiêm túc.

"Đoan Mộc Ly! Ta về sau muốn cùng ngươi bảo trì khoảng cách!"

"Thật sự?"

Đã bay đến tẩm cung, Đoan Mộc Ly không có dừng lại, mà là vòng đến hoa nhỏ viên sau tẩm cung.

"Thật sự!"

"Vậy được rồi, ta đi trước."

Đoan Mộc Ly nói xong liền buông tay, mỉm cười muốn rời khỏi.

A...

Quý Ngữ Hàm thiếu chút nữa thét chói tai, tay chân luống cuống bắt lấy hắn, "Phía dưới là đất đó!" Ngã xuống nàng có thể trở thành nhân bánh thịt mất!

Đoan Mộc Ly xem nhẹ câu nói kia, cúi đầu nhìn xem Quý Ngữ Hàm tay đang nhanh chóng ôm chặt lấy thắt lưng của mình, cố ý không nâng tay ôm lấy nàng, chỉ là lắc đầu thở dài.

"..." Giả vờ giả vịt!

Hiện tại nàng đã biết, mặc kệ khuôn mặt nam nhân này có đẹp hoặc có ôn nhu đến bao nhiêu, cũng không thể tin tưởng hắn!

Nhưng hiện tại vì đang ở giữa không trung, phía dưới lại là đất cứng...

Hu hu, đây không phải thời cơ thương lượng tốt, nhịn!

Cho nên Quý Ngữ Hàm đành phải bi phẫn, vẻ mặt thực ngoan.

"Vì sao không trở về tẩm cung?"

Đoan Mộc Ly cười vỗ vỗ đầu nàng, "Bởi vì phải ở bên ngoài ngắm phong cảnh."

"..." Hu hu, kia không đúng với câu hỏi!

Nàng cũng căn bản không phải muốn đáp án, đó là đang nhắc nhở hắn, nên trở về!

Tuy biết rằng Đoan Mộc Ly đang giả ngu, nhưng tình thế không bằng người ta, Quý Ngữ Hàm giận mà không dám nói gì.

Đợi cho đến một ngày nào đó nàng sẽ báo thù... Hắc hắc hắc.

Ở trong lòng tưởng tượng một chút hình ảnh chính mình đang hành hung Đoan Mộc Ly, trong lòng Quý Ngữ Hàm cảm thấy thoải mái hơn.

"Ngươi như vậy mệt chết đi."

Quý Ngữ Hàm tiếp tục dùng giọng điệu nhu thuận nói, "Không bằng chúng ta xuống mặt đất trước đi?"

"Tiểu Quả Quả, ngươi thực biết quan tâm." Đoan Mộc Ly cười nói.

"..."

Quý Ngữ Hàm nháy mắt mấy cái, "Ngươi gọi sai tên."

Quả nhiên Hoàng Thượng có ba ngàn giai nhân ở hậu cung, quen biết lâu như vậy, thế nhưng ngay cả tên cũng đều nhớ lầm.

"Sao lại nhớ lầm ?"

Đoan Mộc Ly cười vỗ vỗ đầu nàng, "Không phải tiểu Tiên Hạc quả sao?"

"..." A a a a a... Nhịn!

Đoan Mộc Ly mang theo Quý Ngữ Hàm tức giận bay đến một cây đại thụ, ngồi ở trên nhánh cây.

"Được rồi, ăn cơm trước đi."

Quý Ngữ Hàm đang nổi nóng, hiện tại lại vô cùng bất mãn trừng hắn.

Trên cây ăn cơm cái gì? Cắn lá cây sao?

"Người đâu." Đoan Mộc Ly cười kêu thủ hạ.

Thanh Long vẻ mặt bi tráng xuất hiện, trong tay còn cầm một cái giỏ đồ ăn, lễ độ cung kính đưa qua.

@#¥%&*! ! !

Ba gã không có tình nghĩa kia, sao lại đá hắn ra đây!

Đem giỏ đồ ăn đưa cho Đoan Mộc Ly, Thanh Long xoay người bỏ chạy, nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn Quý Ngữ Hàm một cái, miễn cho chính mình thực run rẩy té ngã ở chỗ này.

"Thanh Long." Đoan Mộc Ly gọi hắn lại.

"..." Đang ở giữa không trung Thanh Long run lên, vì thế thiếu chút nữa đã ngã xuống.

Run run xoay người lại, Thanh Long rơi lệ nhìn chủ nhân, chỉ e mình còn phải lưu lại hầu hạ.

"Ngươi đi nghỉ vài ngày đi, trong tay còn chuyện gì giao cho ba người bọn hắn." Đoan Mộc Ly cười nói.

"..." Thanh Long thiếu chút nữa thật sự rơi lệ.

Chủ nhân, cũng là ngài tốt nhất! Ba tên đó quá mức không đúng rồi!

Ách...

Quý Ngữ Hàm không nói gì, nhìn ánh mắt lộ ra biểu tình đẫm lệ của Thanh Long thực uy vũ.

Chờ Thanh Long rời khỏi, Đoan Mộc Ly đem hộp mở ra, "Ăn đi, Quả Quả."

"..." Quý Ngữ Hàm tự động xem nhẹ cái tên gọi kia.

"Đây là cho ta ?"

Buổi tối vì giả thành bồn hoa, nàng cái gì cũng chưa ăn, hiện tại thật sự đói bụng.

Nhưng nàng không nghĩ tới Đoan Mộc Ly sẽ nghĩ đến điểm ấy... Hắn tốt như vậy sao?

Đoan Mộc Ly ôn nhu vỗ vỗ đầu nàng, "Gầy sẽ không thể ăn."

"..."

Hu hu, quả nhiên là không thể đối với hắn ôm một tia hy vọng nào mà!

Quý Ngữ Hàm căm giận nâng tay, chuẩn bị ăn cơm, "A..."

Tay vừa rời khỏi nhánh cây dưới thân, nàng liền cảm giác chính mình muốn ngã xuống, vội vàng lại bắt tay nắm lại chỗ cũ.

"Đừng lo lắng, ta đút ngươi thì tốt rồi." Đoan Mộc Ly thực "quan tâm" nói.

Quý Ngữ Hàm cắn răng, "Ta không ăn !"

Đoan Mộc Ly cũng không nghe lời nói của nàng, trực tiếp bắt đầu đút nàng ăn, "Ngoan, há miệng."

"..." Nói không ăn sẽ không ăn!

Quý Ngữ Hàm nghiêm mặt, ngậm miệng.

Tươi cười trên mặt Đoan Mộc Ly càng sâu sắc, "Quả Quả, muốn ta tự mình đút cho ngươi sao?"

"... Ngươi hiện tại không phải đang tự mình đút cho ta sao?" Quý Ngữ Hàm cảm giác không ổn.

Đoan Mộc Ly thực bình tĩnh, "Ta nói là dùng miệng."

"Răng rắc" Một đạo sét đánh xuống, Quý Ngữ Hàm lắc lư.

"Đoan Mộc Ly —— "

Người bị hét lên trên mặt vẫn là nu cười ôn nhu như cũ, thực tự nhiên nhìn nàng.

"..." Cười thế này nhất định là được vẽ trên mặt... Hu hu!

Bị buộc bất đắc dĩ, Quý Ngữ Hàm đành phải để cho hắn đút.

Ba năm không muộn, ba năm không muộn đâu, hu hu!

Hộp đồ ăn lại để trên trên đùi mình, Đoan Mộc Ly một tay đút cho Quý Ngữ Hàm, một tay kia động tác rất nhanh cởi tóc nàng, sau đó bắt đầu xoay tròn tóc nàng mà chơi đùa...

Ừm, chơi rất vui.

Trên mặt Đoan Mộc Ly lộ ra nụ cười vừa lòng.

Còn Quý Ngữ Hàm lại cảm thấy chính mình đã tức đến đầu muốn bốc khói.

"Đừng đùa với tóc ta!"

Đoan Mộc Ly thực "Vâng lời" nhẹ gật đầu, "Vậy thì sờ mặt?"

"..." Thật bi phẫn.

Hai người bọn họ đều là ngồi ở trên nhánh cây, như thế nào tay nàng hơi chút rời nhánh cây liền cảm giác muốn ngã xuống, hắn lại có thể chuyên tâm n lần mà dùng như vậy, còn ngồi vững như vậy?

Quý Ngữ Hàm cảm thấy cổ quái, không khỏi nhìn nhìn nhánh cây dưới thân của hắn.

Đang đút cho nàng ăn cơm Đoan Mộc Ly đột nhiên thở dài, "Ngươi nhìn đi."

".... " Cái gì?

Đoan Mộc Ly "Khoan dung" cười cười, "Ta nói ngươi muốn nhìn cái gì thì nhìn đi, ta cũng không phải không cho cô nương nhà ngươi một chút mặt mũi."

"..."

Quý Ngữ Hàm hít sâu một hơi, rống to, "Ta căn bản là không muốn nhìn ngươi! Hơn nữa không cần gạt người! Thật sự nếu muốn như vậy, ngươi đã sớm bị người khác ăn sống nuốt tươi !"

Đoan Mộc Ly cười vỗ vỗ đầu nàng, "Các nàng là các nàng, ngươi thì lại khác."

"..."

Đánh bài ôn nhu cũng... Vô dụng! Hơn nữa hắn căn bản chính là đang nói hươu nói vượn!

Quý Ngữ Hàm căm giận nhìn mặt của hắn, cười đẹp như vậy làm gì chứ...

"Có cái gì không giống!" Nàng nói hung hồn.

"Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, ngươi cũng đã đem ta xem hết."

"... Một nữa!"

Sau khi nói xong, Quý Ngữ Hàm mới ý thức được chính mình đang nói gì, vội vàng đỏ mặt sửa miệng.

"Kỳ thật ta lúc ấy cái gì cũng không thấy! Nước... Đúng, nước vào trong mắt !"

"Không sao, " Đoan Mộc Ly vẫn là đang cười, "Dù sao ta cũng đều xem hết."

Sau hắn còn làm trầm trọng bổ sung thêm một câu, "Mắt của ta không bị nước vào, nên khi xem đều thấy rất rõ."

"..." A a a...

Ngày đó một màn dọa người lại chạy tới chạy lui trong đầu nàng, Quý Ngữ Hàm bi phẫn.

Hu hu, nàng muốn đập đầu vào đậu hủ!

"Về sau không cần nhắc lại chuyện này!"

"Được, " Đoan Mộc Ly mỉm cười nói, "đây là bí mật của hai chúng ta."

"... Không cần nói ái muội như vậy!"

"Ái muội sao?"

Đoan Mộc Ly vẫn mỉm cười như cũ, "Quả Quả, là trong lòng ngươi có quỷ mới có thể cảm thấy ái muội?"

"..." Giận!

Tay chân cũng không có thể tùy tiện di động, nhưng Quý Ngữ Hàm thật sự là rất muốn ra sức đánh bẹp hắn một chút.

Tức giận dâng lên, nàng đơn giản dùng đầu va mạnh vào trên đầu hắn, hừ, đụng choáng váng ngươi!

Quý Ngữ Hàm có một "Sở trường", chính là ót so với người bình thường cứng rắn hơn nhiều.

Mới trước đây chơi trò chơi đụng đầu, nàng vẫn thắng nhất.

Cho nên hôm nay, nàng nghĩ đến mình nhất định sẽ đem người này đụng choáng váng, nhưng kết quả là ——

"Cạch" một thanh âm vang lên, ót đánh lên... Miệng cũng đánh lên.

Quý Ngữ Hàm mờ mịt nháy mắt mấy cái, có chút phản ứng nhưng mà đã xảy ra chuyện gì.