Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta

Chương 103: Ngươi rời cung, vậy ai đi xem mặt?

"Có lẽ là không đủ người." Đoan Mộc Ly bình tĩnh chen vào nói.

"......" Tất cả mọi người đối với Đoan Mộc Ly đều lấy ánh mắt khiển trách oán giận.

Lòng dạ quá hiểm ác! Ba người đánh nhau hắn còn ngại không đủ náo nhiệt, lại còn muốn nhiều người gia nhập chiến đoàn!

Quý Ngữ Hàm có chút hiểu rõ, "Chàng nói...... phải đủ bốn nước, tìm người của Dạ quốc tới đây?"

Đoan Mộc Ly cười hôn nàng một cái, "Thông minh, chính là ý này."

Hắc hắc hắc......

Nhìn dáng vẻ mấy người bọn Phi Phi mới vừa tỉnh ngộ, Quý Ngữ Hàm hết sức vui mừng cùng tự hào, "Kiến thức chính là lực lượng a! Ta đã tốt nghiệp nhà trẻ."

"......" Dân chúng "Mù chữ" khinh bỉ nàng.

Đoan Mộc Ly nói nguyên nhân rất có thể chính là mấu chốt ở đây, nhưng vấn đề là......

Bọn họ cùng người của Dạ quốc không có quan hệ cá nhân.

"Chẳng lẽ đi tìm Dạ Cẩm sao?" Quý Ngữ Hàm băn khoăn.

Vị mĩ thiếu niên thật sự có chút kỳ quái......

"Ta cảm thấy......" Trầm mặc thật lâu Tiểu Mễ đột nhiên vẻ mặt ngưng trọng mở miệng.

"Thế nào?" Tất cả mọi người quay đầu nhìn hắn, chờ nghe câu tiếp theo.

"Sao ta lại có thể không phải là con ruột của phụ vương——" Tiểu Mễ đột nhiên gầm thét đứng lên.

"......" Mọi người ngã xuống đất.

"Ngươi đừng vội, " Không Không an ủi hắn, "Lúc còn bé ta cũng đã nhìn ra ngươi không phải là con ruột của Vân Vương gia."

"......" Mọi người không nói gì, đây là an ủi người sao......

Tiểu Mễ nóng nảy, xách cổ áo của hắn, "Ngươi làm sao thấy được ! Tại sao ta cảm thấy phụ vương vẫn đối đãi với ta rất tốt!"

"Ngươi quên sao, mùa đông năm bảy tuổi ta đi tìm ngươi, Vân Vương gia luôn luôn keo kiệt...... khụ, khụ, tiết kiệm mời ta ăn thịt heo, còn ra sức mời ta ăn nhiều một chút, lúc ấy hắn liền một miếng cũng không cho ngươi."

"......" Quý Ngữ Hàm im lặng rơi lệ, phân phát khăn tay lau nước mắt cho mọi người.

Tiểu Mễ mờ mịt nửa ngày, sau đó nhớ tới, "Lần đó không phải là khối thịt kia bị con thỏ nuôi sau nhà bếp ăn mất một miếng, không ai nguyện ý ăn, nhưng phụ vương trực tiếp ném đi lại cảm thấy rất tiếc sao?"

"...... Ngươi nói cái gì ——" Không Không bi phẫn đập bàn lên.

"Cái này......"

Tiểu Mễ giải thích, "Khi còn bé ngươi lớn lên không bình thường, phụ vương cũng không nghĩ tới ngươi có thể thừa kế vương vị......"

"Uy uy uy, ta nói chính là phụ vương của ta, nhưng mà vẫn đem ngươi làm huynh đệ, ngươi đánh ta làm gì!"

"......" Mọi người nhịn không được mà đem hai người đánh loạn thành một đoàn đạp ra ngoài.

Thương lượng xong, tất cả mọi người đồng ý đi tìm Dạ Cẩm giúp một tay.

Chỉ là Dạ Cẩm hiển nhiên không phải là đưa phong thư hoặc là để cho người tới nhắn tin là có thể đem hắn mời tới, hiện tại chỉ có thể do Đoan Mộc Ly tự thân xuất mã.

Đoan Mộc Ly vừa đi, Quý Ngữ Hàm cũng phải đi theo, cho nên Phi Phi cùng Mặc Kỳ Thụy cũng sẽ không có lý do sống ở Tề loan quốc, bọn Thanh Long phải đi theo chủ nhân, Không Không đương nhiên cũng sẽ đi tham gia náo nhiệt, Tiểu Mễ thật vất vả tìm người, cũng không thể để cho Không Không chạy......

Cho nên đây là một lần nữa tập thể ra cung, tổ chức thành hoạt động đoàn thể đi du lịch đến Dạ Quốc......

Trong lòng nghĩ đến chuyện kia, Đoan Mộc Hồng cố gắng bình tĩnh mở miệng.

"Đệ ra cung, ta đi cùng với mọi người, tiểu Dật mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng đã đủ tinh khôn, triều chính giao cho hắn cũng không thành vấn đề."

Đoan Mộc Ly bình tĩnh nhìn hắn cười, dùng giọng nói hết sức quan tâm nói, "Huynh ra cung, các tiểu thư chờ xem mắt với huynh làm sao bây giờ?"

"......" Đoan Mộc Hồng vẻ mặt yêu nghiệt trong nháy mắt liền dữ tợn, "Sao đệ còn chưa quên chuyện này!"

Đoan Mộc Ly trả lời hết sức tình thân, "Đây là chung thân đại sự của hoàng huynh, sao đệ có thể quên?"

"......"

Đoan Mộc Hồng không buông tha, "Đệ đừng quên, Tam cô nương còn muốn máu của ta, chờ các đệ cũng đi rồi, nàng ấy đột nhiên xuất hiện làm sao bây giờ?"

Đoan Mộc Ly cười"Trấn an" hắn, "Đệ tự có an bài."

"......" Đoan Mộc Hồng đập tường.

Vì vậy ngày thứ hai, mọi người không có lương tâm lên đường, bỏ lại Đoan Mộc Hồng đến Dạ Quốc chơi...... Khụ, khụ, tìm người.

Trước khi đi, bọn Thanh Long cũng chuẩn bị ngựa, những người khác thay nhau cùng Đoan Mộc Hồng cáo biệt.

"Đừng thành thân quá vội, chờ đệ trở về uống rượu mừng của huynh." Đoan Mộc Ly trước tiên đưa lên mong ước "Thành khẩn".

Mặc Kỳ Thụy đi tới, liếc nhìn bên ngoài cửa cung đứng thành hàng dài, lạnh buốt lời ít mà ý nhiều, "Bảo trọng."

Phi Phi tới, vỗ vỗ bả vai hắn, "Nghe nói ngươi thích ôn nhu, huynh đệ, chớ gieo họa cho cô nương nhà người ta, phải giúp đám người chúng ta...... Ngươi hãy tìm người dũng cảm, nếu không ngày thứ nhất thì bị chúng ta hù chết."

Quý Ngữ Hàm bi phẫn kháng nghị, "Ta cũng ôn nhu......"

Phi Phi khinh bỉ nàng, "Người lớn nói chuyện, than đen chớ xen mồm!"

"......" Hu hu, "Ngươi rõ ràng còn ghi hận chuyện trên mặt vẽ nhiều rùa đen mà......"

"......" Phi Phi lại một lần nữa phí công rửa mặt.

Không Không tới, mặt băn khoăn, "Hồng Vương gia, ta cảm thấy ngài không cần quá chú tâm vào nhan sắc, chính là tâm linh đẹp mới quan trọng nhất, ngài nói ta nếu cô nương cưới cái xinh đẹp như hoa, tâm như......"

"Sao ngươi dài dòng như vậy!" Tiểu Mễ một cước đạp bay hắn, "Người ta ai cũng chỉ nói một câu!"

Sau đó Tiểu Mễ tâm tình nặng nề nhìn Đoan Mộc Hồng vẫn là mặt như bánh quai chèo.

"Hồng Vương gia, mặc dù chúng ta biết nhau chưa tới mấy ngày, nhưng ta vẫn muốn nói...... Sống chung với bọn họ nhiều ngày như vậy, mà ngươi vẫn còn mạnh khỏe thế này, ngươi rất kiên cường!"

"......" Bánh quai chèo trên mặt Yêu nghiệt lã chã rơi lệ.

Đến phiên Quý Ngữ Hàm, nàng buồn bực.

Điều nên nói mọi người cũng nói xong, nhất là bạn Tiểu Mễ nói một câu kia, rất giống như kết thúc.

Bi phẫn...... Lần sau đứng đội hình nhất định đứng ở phía trước!

Suy nghĩ một chút, nàng rốt cuộc tìm được câu cáo biệt từ, "Muốn muội mang về đặc sản gì của Dạ quốc làm quà tặng ?"

Yêu nghiệt bánh quai chèo khóc đến lợi hại hơn......

————

Mấy người Đoan Mộc Ly sau khi xuất phát, đúng như theo mọi người suy nghĩ, Tam cô nương lại tìm đến hoàng cung, muốn bắt cóc Đoan Mộc Hồng.

Lúc Tam cô nương xuất hiện, Đoan Mộc Hồng đang...... xem mắt.

Đứng trên nóc nhà cách gần hoàng cung, Tam cô nương thấy ở cuối đám đông, Đoan Mộc Hồng ngồi ở trước cửa cung, trong tay còn đang cầm một thứ gì đó.

Thi triển khinh công xông tới, theo khoảng cách rút ngắn, Tam cô nương thấy Đoan Mộc Hồng vết mực đen trên mặt đang vặn vẹo, về phần trong tay hắn đang cầm, là..... Một cái chăn?

Tam cô nương không nghĩ nhiều, cười lạnh xông tới.

"Sao không xếp hàng!"

Chú ý người tới giữa không trung, các cô nương chờ xem mắt bắt đầu nổi giận, "Không xếp hàng, đánh nàng ta!"

Các cô nương trong tay cũng không có đồ dư thừa gì, nhưng các nàng đều có một thân thể mạnh mẽ......

Vì vậy vô số trứng gà thúi, cải trắng dập, cà chua hư hướng về phía Tam cô nương ném tới......

Vì để tránh bị liên lụy, các cô nương xếp hang phía dưới đã sớm trốn sang một bên.

Vào lúc mọi người đều đằng hắng thoải mái thoải mái, Tam cô nương bị đánh đến một thân chật vật có vẻ vô cùng bi kịch.

Nàng ta có võ công cao, nhưng cũng không thể ngăn cản đoàn người bộc phát trong nháy mắt, tập kích toàn bộ phương hướng không thể trốn thoát......

Nhiều người thì lực lượng thật lớn!

Tam cô nương đã muốn ngất đi, nhưng vẫn nắm lấy thời cơ, muốn bắt Đoan Mộc Hồng.

Đoan Mộc Hồng vẫn là gương mặt đen, vỗ vỗ chăn bông ôm trong ngực.

"Đừng ngủ, bắt đầu làm việc!"

Tiểu Dật từ trong chăn chui ra, thấy rõ tình thế, cười một tiếng giống như kẻ trộm, đem chăn bông vén lên.

Tam cô nương lúc này mới thấy rõ trong tay phải của tiểu Dật cầm một tấm gỗ nhỏ, phía trên...... phía trên cắm đầy kim châm dài gần một ngón tay.

Tiểu Dật chỉ bàn châm, "Phụ hoàng nói, nếu ngươi tới đây, ta dùng sức vỗ xuống một cái là được, cánh tay của hoàng bá bá lập tức sẽ biến thành cái sàng, máu lập tức chảy đến khô cạn !"

"......"

Tam cô nương cảm giác trước mắt tối sầm, một trận máu huyết dâng trào.

Tiểu Dật rất kiêu ngạo mà ưỡn ngực, "Cái bàn châm này là chủ ý của Thức Ăn Nương, nương nói là từ một người tên là Dung ma ma(*) tìm được linh cảm này!"

(Ai ko biết bà này thì tra GG nhé, trong Hoàn Châu Công chúa)

"......" Tam cô nương hoàn toàn không kiên trì nổi, trước mắt tối sầm, từ giữa không trung ngã quỵ xuống đất.

Tiểu Dật rất tự hào nhìn thành quả này, chỉ huy những người khác, "Đem trên đất dọn dẹp sạch sẽ, người thì ném đi!"

Sau đó nó lập tức biến thành khuôn mặt tươi cười khả ái, ngọt ngào nhìn các cô nương chờ xếp hàng.

"Các tỷ tỷ xinh đẹp, các vị đừng có gấp, lập tức là có thể cùng hoàng bá bá của đệ xem mặt, bá ấy rất mong đợi ngày này !"

"Các tỷ nhìn đi!"

Tiểu Dật vừa nói vừa chỉ hướng Đoan Mộc Hồng bởi vì vô cùng bi phẫn, một đêm không ngủ tạo thành hai vành mắt còn đen hơn so với trên mặt.

"Hoàng bá bá vì tìm được bộ y phục thích hợp nhất để mặc cho hôm nay, bận rộn một đêm cũng không ngủ!"

"A......"

Các cô nương phát ra một tiếng hô vừa đau lòng lại vừa cảm động.

"......" Đoan Mộc Hồng cắn răng nghiến lợi mà đem tiểu Dật nhét trở lại trong chăn, "Con tiếp tục ngủ cho ta!"

"Quản giáo trẻ con thật nghiêm mà!" Trong đoàn người có người thấp giọng bình luận.

Ánh mắt Đoan Mộc Hồng sáng lên, ngại hắn bạo lực?

"Nhất định là phụ thân tốt!" Người nọ nói tiếp.

"......" Đoan Mộc Hồng hộc máu.