Hoàng Sủng

Chương 52: Cầu sủng

Edit: A Cảnh

Beta: Tiểu Pi

Kết thúc nụ hôn, hai người đều có chút thở dốc.

Hoàng Đế ôm lấy Tiết Tĩnh Xu, bởi vì chiều cao của hai người chênh lệch nên có một người phải ngước đầu, một người phải khom lưng cúi đầu.

Động tác này quả thật có chút khó khăn, Hoàng Đế liền dứt khoát ôm Tiết Tĩnh Xu lên, một tay đặt ở dưới mông nàng, một tay giữ chặt lưng nàng, lại đem hai chân nàng tách ra, kẹp ở ngang hông mình.

Hai tay của Tiết Tĩnh Xu theo bản năng ôm lấy cổ của Hoàng Đế, cảm giác bản thân lúc này giống như mèo con cầu sủng, hai tay hai chân bấu víu ở trên người Hoàng Đế, quyến rũ nịnh nọt.

Trên người nàng trừ một thân váy mỏng manh che đậy, lại giống như không thể che được gì hiện ra ở trước mặt Hoàng Đế, mà y phục trên người Hoàng Đế lại vẫn hoàn hảo, làm cho nàng cảm thấy càng thêm xấu hổ.

Toàn thân nàng đều xấu hổ, lo lắng động đậy muốn xuống.

Dường như Hoàng Đế cảm thấy nàng không an phận, liền vỗ nhẹ trên mông nàng một cái: "Không được lộn xộn."

Không biết từ lúc nào âm thanh của hắn đã hơi khàn.

Tiết Tĩnh Xu bị hắn vỗ một cái toàn thân liền tê rần, đến đầu ngón chân đều đỏ bừng, cũng không dám cử động nữa, đành phải ủy khuất bấu víu ở trên người hắn.

Hoàng Đế đứng tại chỗ bình tĩnh trong chốc lát, chờ hơi thở vững vàng chút ít mới ôm nàng chậm rãi bước vào hồ tắm.

Tiết Tĩnh Xu nhỏ giọng nhắc nhở: "Y phục của Hoàng Thượng còn chưa có cởi ra đấy."

"Không sao." Hoàng Đế nói.

Trong hồ tắm có bậc thang, có thể để cho người ta ngồi tắm rửa, lúc này Hoàng Đế liền chầm chậm ngồi xuống.

Tiết Tĩnh Xu ngồi ở trên người hắn, cảm giác có vật thô ráp nào đó thẳng tắp đâm vào mình, không cần phải nói cũng biết rõ đó là cái gì.

Trong lòng nàng vừa kinh ngạc lại vừa ngượng ngùng, chẳng qua là hôn có một cái thôi vậy mà Bệ hạ lại... lại như vậy?

Hoàng Đế dựa người vào bậc trên hồ tắm, âm thanh mặc dù khàn nhưng giọng nói lại vẫn bình tĩnh: "Không phải Hoàng Hậu nói muốn giúp ta thay quần áo sao? Hiện tại nàng bắt đầu đi."

Y phục của hắn đã ướt nhẹp, tầng tầng lớp lớp dính ở trên người, phác họa ra khí lực cường tráng, bộ dạng tùy ý dựa vào cạnh bờ hồ này, lại so với trong ngày thường dường như càng thêm khiến người ta khó mà có thể nhìn thẳng.

Tiết Tĩnh Xu mím môi, chậm rãi đưa tay để cởi đai lưng hắn ra, đai ngọc còn dễ nói, những thứ vải tơ lụa kia khi bị dính nước sẽ dính sát một chỗ, nên hết sức khó khăn để gỡ xuống.

Sức nàng lại nhỏ, ở trên người Hoàng Đế lôi kéo nửa ngày mới cởi xuống được một kiện áo ngoài.

Kiện áo khoác ngoài vốn là thập phần nặng nề, còn thấm đầy nước khiến sức lại nặng gấp đôi.

Nàng đem y phục đặt lên sàn nhà ở bên cạnh hồ tắm, đã mệt mỏi thở dốc, lại ngồi trở lại trên người Hoàng Đế, dự định cởi áo trong của hắn.

Từ lúc nàng sờ sờ chạm chạm ở trên người mình, Hoàng Đế đã cảm thấy có vài phần không chịu nổi, lúc này liền bắt lấy tay nàng, nói: "Loại giày vò này của Hoàng Hậu, làm tính kiên nhẫn của ta đều giày vò hết sạch rồi."

Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn, có chút bất mãn nói: "Vốn dĩ ở trên bờ ta muốn giúp Bệ hạ thay quần áo, Bệ hạ lại nhất định muốn cởi ở trong nước, hiện tại y phục dính nước không dễ cởi, vậy mà Bệ hạ còn trách ta giày vò. Không bằng ta gọi cho ngài một người nhanh nhẹn đến, để cho nàng ta giúp Bệ hạ thay quần áo."

Chuyện này vốn dĩ là chuyện nhỏ, nhưng nàng nói một hồi, không biết như thế nào cảm thấy ủy khuất liền đứng dậy, đẩy Hoàng Đế ra, tự mình rẽ nước đi qua một bên.

Hoàng Đế sững sờ một chút, cũng cùng đi qua theo, cúi đầu nhìn vẻ mặt Tiết Tĩnh Xu, "Có phải tức giận hay không? Ta chỉ là giỡn cùng nàng mà thôi."

Tiết Tĩnh Xu nghiêng đầu không nhìn hắn, "Bệ hạ lúc nào cũng vẻ mặt này, cũng là giọng nói này, ta lại quá mức ngu ngốc, không phải là loại người cơ trí có thể phỏng đoán tâm thánh nhân, làm sao biết được đến cùng Bệ hạ coi là thật hay là nói giỡn với ta?"

Hoàng Đế liền biết rõ là nàng đang thật sự tức giận.

Trước đây Hoàng Hậu không phải là chưa từng tức giận, chẳng qua nàng hoặc là khó chịu ở trong lòng, hoặc là quanh co lòng vòng nói một câu, chưa từng giống như hôm nay vậy, biểu hiện nội tâm rõ ràng của nàng là không vui cùng bất mãn.

Hoàng Đế lại có chút không biết phải làm sao, dù sao thì loại chuyện dỗ dành này hắn chưa làm bao giờ.

Nếu như có người khác dám thể hiện sắc mặt với Hoàng Đế, hắn nếu không phát tác thì đã xem như đã ban đặc ân đối với kẻ đó, chứ đừng nói gì đến việc bỏ hình tượng xuống mà đi dỗ dành. Nhưng mà người trước mắt này lại là là người bên gối của hắn, so với tình huống kia tất nhiên là không giống nhau rồi.

Tiết Tĩnh Xu cũng biết rõ lá gan mình bây giờ có lớn hơn chút, nhưng vậy thì đã sao?

Nàng nghĩ, nếu như nàng cũng giống như những nữ nhân khác, cả đời cẩn thận phòng bị, thời thời khắc khắc đều biểu hiện khoan hồng độ lượng với hậu cung ở trước mặt Hoàng Đế, đoan trang văn nhã, cùng với nữ nhân khác không hề có điểm khác biệt, chỉ sợ đến cuối cùng, trừ việc Hoàng Đế nhớ kỹ nàng là một người có vẻ ngoài hiền lành khoan dung, thì không còn cái khác nữa.

Nhưng nàng không muốn chỉ như vậy thôi, nàng muốn hắn nhớ kỹ nàng cười, nhỡ kỹ nàng khóc, nhớ kỹ nàng giận, nhớ kỹ nàng vui. Cuối cùng sẽ có một ngày hai người trở thành người lạ thì nàng cũng muốn chiếm lấy một phần trong ký ức của hắn.

Trước đây, nàng vẫn cho rằng bản thân xem như là một người lạnh nhạt với tình nghĩa, đối với Tiết gia không có bao nhiêu nhân tình, đối với người của sư môn cũng không có quá nhiều tình đồng môn. Chỉ có Liễu Nhi từ nhỏ lớn lên với nàng mới chiếm lấy một phần ở trong tâm trí nàng mà thôi.

Nhưng hiện tại nàng lại phát hiện, hóa ra tình ý nồng nhiệt nhất của nàng đều giấu ở chỗ sâu nhất trong lòng, chỉ là trước kia không gặp phải người đó mà thôi.

Đời người ngắn ngủi, nàng bị Tiết gia bỏ rơi nhiều năm như vậy, về sau lại thân bất do kỷ[1] nhập cung, hiện tại vì cái gì mà không vì mình sống một lần tùy ý đây?

[1] Thân bất do kỷ: có nhiều khi mình không khống chế được những việc mà mình đang làm, có những chuyện mình không muốn làm mà vẫn phải làm để tồn tại với hoàn cảnh sống hiện tại của mình.

Huống chi là những ngày như vậy cũng sẽ không quá dài lâu.

Sang năm, thậm chí là mùa thu tới đây, sẽ có người mới vào cung. Đến lúc đó, nếu muốn nàng đi tranh sủng với người khác thì chỉ e là nàng không làm được.

Thậm chí nàng có chút tuyệt vọng nghĩ rằng, thừa dịp bây giờ còn có thể độc chiếm Hoàng Đế, vậy thì nên để nàng làm càn một chút đi.

Hoàng Đế lại đến gần một chút, thân thể hai người dính sát một chỗ với nhau, Hoàng Đế duỗi tay kéo nàng qua: "Quả thật là do ta không phải, vốn chỉ định cùng Hoàng Hậu đùa một chút, không nghĩ biến lợn lành thành lợn què, chọc Hoàng Hậu tức giận, không biết Hoàng Hậu muốn như thế nào mới có thể tha thứ ta?"

Tiết Tĩnh Xu nói: "Ta nào dám giận với Bệ hạ, ta chỉ là giận bản thân, trách ta ngốc nghếch, không thể hầu hạ Hoàng Thượng cho tốt."

Trong lòng Hoàng Đế nói thầm, nàng quả thật không có tức giận, chỉ có mặt nặng mày nhẹ với ta mà thôi.

Hắn cảm thấy chuyện này vạn phần khó giải quyết, không biết nên dụ dỗ như thế nào để Hoàng Hậu hồi tâm chuyển ý. Hai lần trước Hoàng Hậu có chút mất hứng, hắn chỉ cần nói lời ngọt ngào là được, hôm nay sao lại không thể dùng đến.

Hắn ở trong lòng cân nhắc lời nói với Tiết Tĩnh Xu sơ qua hai lần, rồi thăm dò nói: "Hay là ta hầu hạ Hoàng Hậu thay quần áo, để thỉnh tội với Hoàng Hậu?"

Trên người Tiết Tĩnh Xu chỉ mặc kiện váy che vừa rồi, lúc này quần lụa mỏng đã hoàn toàn ướt đẫm, bọc sít bao ở trên người nàng, không thể che được chút nào da thịt trắng nõn sáng long lanh hết.

"Không dám làm phiền Bệ hạ. Ta đã tắm rửa xong nên muốn đi lên."

Hoàng Đế nhìn nàng muốn đi, nhanh tay ôm cổ nàng lại: "Hôm nay Hoàng Hậu sao vậy? Nàng vừa mới nói vẻ mặt ta vốn như vậy, giọng nói cũng như vậy, khiến cho nàng không thể đoán ra được trong tâm của ta đang suy nghĩ điều gì. Hoàng Hậu như bây giờ cũng khiến cho ta không hiểu rõ Hoàng Hậu đang suy nghĩ gì."

Tiết Tĩnh Xu bị hắn ôm vào trong ngực không thể động đậy, nàng cũng không có ý định giãy giụa.

Vừa rồi mặc dù nàng có chút giận dỗi, nhưng một phần ý tứ trong đó là nàng đang thử thăm dò xem ranh giới cuối cùng của Hoàng Đế giành cho nàng.

Trong lòng nàng có chút bi ai, bắt đầu từ khi nào thì nàng lại muốn dùng loại thủ đoạn này để xác định địa vị của mình trong lòng người khác, đây cũng đã không giống nàng của trước kia rồi.

Nàng nhớ trước lúc vào cung, Liễu Nhi có nói qua với nàng về lời nói của Khởi Tĩnh sư tỷ, trong thế giới của yêu và hận đều là sự giày gò như thanh đao cùn, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng đôi khi lại khiến người đau người khóc.

Lúc trước nàng không yêu không hận, tự nhận là sống được tự do tự tại, hiện nay nàng rơi vào trong thế giới này, thì không thể không chịu thanh đao cùn tra tấn.

Nàng dựa vào lồng ngực Hoàng Đế không lên tiếng.

Hoàng Đế nhẹ nhẹ vỗ vỗ lưng nàng, lại hỏi: "Hôm nay Hoàng Hậu sao vậy? Có phải phát sinh chuyện gì hay không? Nói cho ta nghe một chút."

Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, giọng nói mềm xuống, thấp giọng nói: "Mới vừa rồi là ta khó tính, thỉnh Bệ hạ thứ tội."

Hoàng Đế nói: "Hoàng Hậu có tội gì?"

Tiết Tĩnh Xu ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Ta tiếp tục giúp Bệ hạ thay quần áo đi, còn thỉnh Bệ hạ không cần ghét bỏ."

Nói đến thay quần áo, Hoàng Đế liền nhớ tới vừa rồi mình là đầu sỏ gây nên khiến cho Hoàng Hậu tức giận. Hắn cúi đầu nhìn đối mặt với Tiết Tĩnh Xu, hỏi nàng: "Hoàng Hậu có biết giày vò là có ý gì không?"

Tiết Tĩnh Xu nói: "Có phải Bệ hạ không thích ta mè nheo hay không?"

Hoàng Đế trong lòng cảm thán, quả nhiên vấn đề xuất hiện ở chỗ này, hắn nói giày vò, Hoàng Hậu lại cho rằng hắn không thích nàng mè nheo, khó trách muốn tức giận.

Hắn cúi đầu nói một câu ở bên tai Tiết Tĩnh Xu.

Thần sắc Tiết Tĩnh Xu cứng đờ, lập tức vừa ngượng ngùng vừa lúng túng. Xấu hổ là ý tứ trong lời nói của Hoàng Đế, lúng túng lại là chính mình hiểu lầm hắn, còn bởi vì vậy mà tức giận nữa.

Nàng cắn môi, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi là ta cố tình gây sự phải không?"

Hoàng Đế nói: "Không phải là Hoàng Hậu sai, nên trách ta không nghe Hoàng Hậu khuyên bảo, học vài câu trong thoại bản liền tuỳ tiện sử dụng, khiến Hoàng Hậu hiểu lầm."

Trước đây Tiết Tĩnh Xu đã cảm thấy hắn xem thoại bản không đứng đắn, qua chuyện giày vò hôm nay càng khẳng định là không đứng đắn.

Có đều, trong lòng nàng lại có chút tò mò, không biết trong thoại bản đó viết cái gì, vì sao Hoàng Đế lại thích xem như thế?

Hay là nàng cũng tìm mấy quyển đến xem một chút, để phòng sau này Hoàng Đế có nói những lời như vậy nữa nàng sẽ không hiểu lầm hắn.

Nghĩ tới đây, nàng liền nói: "Ngày thường Bệ hạ xem thoại bản viết về cái gì? Cũng sai người đưa tới cho ta mấy bản đi."

"Hả..." Hoàng Đế nhất thời cứng họng, ánh mắt dao động: "Chuyện này... Ta cũng chỉ là trong lúc vô tình xem một chút, cũng không nhớ rõ là xem qua cái gì, nếu Hoàng Hậu muốn xem, ta sai Đức Lộc cố gắng tìm xem."

Mấy quyển mà hắn xem không thể cho Hoàng Hậu xem được, nếu không Hoàng Hậu cũng không đơn giản là trách hắn là người không đứng đắn như vậy.

Tiết Tĩnh Xu không nghi ngờ gì, gật đầu nói: "Vậy thì làm phiền Đức công công."

Từ đó, giữa hai người xem như là một bí ẩn đã được hóa giải.

Hoàng Đế thấy nguy cơ đi qua, trong nội tâm lại bắt đầu rục rịch, đôi tay ở trên người Tiết Tĩnh Xu vỗ về chơi đùa qua lại: "Vừa rồi Hoàng Hậu nói muốn giúp ta thay quần áo, không biết còn tính hay không?"

Tiết Tĩnh Xu liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng khẽ cười, nói: "Ta có từng lừa Bệ hạ?"

Nàng cũng không ngượng ngùng, duỗi tay cởi bỏ dây lưng cho Hoàng Đế, thay hắn cởi áo ngoài ra.

Tay của Hoàng Đế cũng không có dừng lại, khẩn trương cởi làn váy mỏng bó chặt trên người nàng ra, hai người xích - lõa* gặp nhau.

(*Editor xin chân thành nhấn mạnh 3 lần: nguyên văn, nguyên văn.....nguyên văn (ಥ﹏ಥ))

Ngoài điện Tê Phượng Cung, đức công công ngẩng đầu nhìn sắc trời, vầng trăng đã treo trên cao ở không trung, Bệ hạ vừa mới theo đuôi nương nương tiến vào hồ tắm. Đến nay hai người cũng không đi ra.

Trong lòng hắn cảm thán, Bệ hạ thật sự là càng ngày càng không biết chăm sóc mà.

*****

Ngày kế, ý chỉ Thái Hoàng Thái Hậu ban xuống, Vương Đại phu nhân Tiết phủ dẫn theo Tiết Tĩnh Viện tiến cung để tạ ơn Thái Hoàng Thái Hậu.

Tần thị cũng nhập cung, có đều bà không phải đi Trường Nhạc Cung để tạ ơn mà là đến Tê Phượng Cung để thỉnh an Tiết Tĩnh Xu.

Tiết Tĩnh Xu đoán được Vương Đại phu nhân cùng Tiết Tĩnh Viện sẽ không tới cung của nàng, dù sao theo như tâm tư trước đây của hai người họ, cửa hôn sự này không thể làm cho các nàng hài lòng, không còn cách nào khác mới đi tạ ơn với Thái Hoàng Thái Hậu, các nàng sao có thể đến cung nàng để thỉnh an tạ ơn với nàng được cơ chứ?

Nàng cũng chưa từng nghĩ Tần thị sẽ tới tìm nàng.

Sau khi Tần thị được ban ngồi, Tiết Tĩnh Xu liền như mọi lần mà hỏi về tình hình trong phủ.

Tần thị cứ đáp từng câu một, hai người ngươi tới ta đi hàn huyên vài câu.

Tần thị liền thăm dò hỏi: "Nương nương có biết việc ngày hôm trước Cố Đình Ngọc đại nhân bị vào ngục?"

Tiết Tĩnh Xu nói: "Có nghe qua, mẫu thân hỏi cái này làm gì?"

Tần thị thấy nàng vẫn còn lạnh nhạt như thế, trong nội tâm sốt ruột nói: "Nếu nương nương đã biết rõ, sao một chút cũng không nói gì? Cố đại nhân kia là vì khuyên Bệ hạ chiêu nạp hậu cung mới bị vào ngục. Bây giờ trong kinh người khác nhìn nương nương nhập cung đều đỏ cả mắt đấy, hận không thể cũng đem nữ nhi nhà mình mau lớn để nhét vào cung, chia sủng ái với nương nương. Có một Cố đại nhân như vậy, sẽ có hai, ba người nữa, Bệ hạ có thể cự tuyệt một người, lại có thể cự tuyệt nhiều người sao? Nương nương nên vì mình mà suy nghĩ một chút.

Xa không nói, liền nói trong phủ chúng ta. Đối với mẹ con các nàng kia tâm tư rất lớn đấy. Hôm nay ý chỉ Thái Hoàng Thái Hậu ban xuống, người trong nhà đều đội ân đội nghĩa, chỉ có hai người các nàng sắc mặt khi đó liền xanh mét, ta nghe nói Tứ cô nương kia sau khi trở về phòng còn đập không ít bình hoa chậu sứ, trong lòng nàng ta không cam lòng đâu, nhận định là nương nương bên trong cản trở, Thái Hoàng Thái Hậu mới lại đột nhiên hạ chỉ tứ hôn, không biết chừng nàng ta còn nguyền rủa chửi nương nương đâu!

Ta thấy hiện tại Bệ hạ đối với nương nương ân sủng có thừa, không bằng nương nương thử thăm dò tâm tư Bệ hạ đến cùng là có ý gì, chúng ta cũng có chút chỗ dựa."

Tiết Tĩnh Xu liếc nhìn bà một cái, nâng chung trà lên uống một ngụm, nói: "Ý tứ của mẫu thân ta biết rõ, chỉ là thánh ý của Bệ hạ, cũng không phải người khác có thể phỏng đoán. Bệ hạ ra quyết định, cũng không thể vì người khác. Nếu như Bệ hạ thậtsự muốn làm việc gì, ai có thể khuyên giải được chàng, ai có thể ngăn cản chàng? Điều ta có thể làm là quản tốt chuyện của mình mà thôi. Nhưng thật ra mẫu thân, trước ta đã cùng nói rõ chuyện Ngũ muội với người, mẫu thân đã thăm dò rõ ràng hay chưa?"

Nói đến cái này thì Tần thị liền tức giận đến mức cắn răng, giọng căm hận nói: "Ta phải mất rất nhiều công sức mới từ trong miệng hạ nhân dò ra được, danh tiếng của Ngũ muội muội người, đúng là hai mẹ con đại phòng không biết xấu hổ phá hư! Các nàng cho là tâm tư của mình thì người khác không biết không hiểu chắc? Còn không phải là Tiết Tĩnh Viện muốn vào cung, lại sợ cùng Ngũ muội người tranh với nàng ta hay sao, cho nên trước làm xấu danh dự của Tĩnh Uyển, cho rằng với chuyện này thì sẽ nắm chắc ư. Các nàng có thể không nghĩ tới, nếu Tĩnh Uyển không tiến cung được, Thái Hoàng Thái Hậu cũng chướng mắt nàng ta, làm gì có cửa mà đòi xếp trước người chứ. Bây giờ, ta cùng với các nàng xem như vạch mặt, chờ sau này ở riêng thì sẽ không cùng lui tới với các nàng nữa!"

Đối với kết quả này, Tiết Tĩnh Xu cũng không tính là quá ngoài ý muốn, nàng chỉ thoáng gật đầu, còn nói: "Nếu Tứ muội đã bất mãn với hôn sự này thì ta thấy các nàng chưa chắc sẽ bỏ qua, mấy ngày này mẫu thân và Tĩnh Uyển đều cẩn thận một chút, đừng để ý lời nói trước đây của bọn họ nữa."

Tần thị không nghĩ có thể từ trong miệng nàng nghe ra được sự quan tâm như vậy, nhất thời thụ sủng nhược kinh, vội hỏi: "Vâng, ta sẽ cẩn thận, ngược lại nương nương một mình ở trong cung cũng phải cẩn thận mọi chuyện. Hiếu kính với Thái Hoàng Thái Hậu, hầu hạ Bệ hạ thật tốt, nếu có thể sớm ngày sinh hạ long tử, vậy thì cho dù có những người khác tiến cung chúng ta cũng sẽ không sợ."

Tiết Tĩnh Xu không tỏ rõ ý kiến, chỉ thoáng gật đầu một cái.

Tần thị lại ngồi trong chốc lát mới xuất cung.

Lần này bà không nhắc lại hôn sự của Tiết Tĩnh Uyển, chỉ muốn trước tiên tìm biện pháp cứu vãn danh tiếng của tiểu nữ nhi trở về, sau lại suy tính một chút, đến thời điểm này chỉ với một điều nàng là muội muội ruột của Hoàng Hậu, dù không tính là xứng với các nhóm thân vương. Chẳng lẽ còn không sánh bằng Tiết Tĩnh Viện sao?

Sau khi Vương phu nhân cùng Tiết Tĩnh Viện từ trong cung Thái Hoàng Thái Hậu đi ra, cũng liền trực tiếp xuất cung, quả thật chưa tới Tê Phượng Cung thỉnh an.

Bên kia trong Sùng Đức Điện, Đức công công trong bóng tối nhìn trộm Hoàng Đế đang xuất thần, ở trong lòng lại thêm nghi hoặc.

Hôm nay, đây đã là lần thứ năm Bệ hạ xuất thần rồi.

Ánh mắt của Hoàng Đế mặc dù rơi ở trên tấu chương trước mặt, nhưng suy nghĩ sớm đã không biết bay đi nơi nào, trong đầu tràn đầy bộ dáng tối hôm qua của Hoàng Hậu.

Hôm qua Hoàng Hậu so với ngày thường thật sự không giống chút nào.

Hoàng Đế chưa bao giờ nghĩ tới Hoàng Hậu sẽ chủ động, đúng là làm người khác phải giật mình.

Sáng nay ở Tê Phượng Cung, hắn tỉnh lại trên giường phượng, trong nội tâm tràn đầy ý muốn lần đầu tiên phá lệ không muốn lâm triều.

Có đều, hắn lại nghĩ tới chuyện hôm qua ở trong hồ tắm, Hoàng Hậu giận dỗi.

Đêm qua vừa mới bắt đầu, hắn có chút cảm thấy rõ ràng Hoàng Hậu còn dịu dàng muốn giúp hắn thay quần áp, kết quả về sau bởi vì một câu nói của hắn, lập tức liền tức giận lãnh đạm, nhưng mà cũng không lâu lắm, nàng lại nhiệt tình như lửa.

Hắn cảm giác vào một buổi tối của ngày hôm qua, hắn ở chỗ Hoàng Hậu như đã trải qua xuân hạ thu đông, bốn mùa vậy. Tâm tình cũng từng hồi lên lên xuống xuống, phiêu bạt không biết gì.

Đây là chuyện từ trước tới giờ chưa bao giờ có, hắn cũng không biết rõ, từ khi nào tâm tư của mình lại có thể bị một người khác tác động như vậy.

Dù sao cũng không có lòng dạ nào xử lý tấu chương, Hoàng Đế dứt khoát đặt bút xuống, dựa vào sau thân long tọa, nghiêng đầu nhìn Đức công công hỏi: "Đức Lộc, ngươi nói trong lòng nữ nhân đều đang suy nghĩ cái gì chứ?"

Đức công công khóe miệng giật giật, nghĩ rất muốn hỏi ngược hắn một câu, một nữ nhân thì có suy nghĩ gì chứ, thật sự có gì tốt sao?

Nhưng hắn không có can đảm này, chỉ nghiêm túc trả lời: "Bệ hạ, nô tài không biết."

Hoàng Đế mất hứng khoát khoát tay: "Ta cũng nghĩ rằng ngươi cũng không biết. Đúng rồi, hôm qua Hoàng Hậu nói muốn xem thoại bản, hiện tại ngươi đi tàng thư các tìm thử một chút, nhớ kỹ, cái có thể đọc thì đưa qua cho Hoàng Hậu, không cần đưa cái không thể nhìn.":)

Trong lòng Đức công công bĩu môi, những thứ không thể nhìn chẳng phải toàn bộ sớm đã được đặt trên giá sách của Bệ hạ rồi sao, bên trong tàng thư các làm gì còn tìm ra được?

Quả thực hắn không nghĩ tới, trước đây không lâu chẳng qua là Bệ hạ trong lúc vô tình ở trong tàng thư các lật đến một thoại bản, về sau lại để tâm tới, mỗi ngày hết bận chính sự liền lấy ra lật lật, nhìn những thứ bên trong khiến người ta mặt đỏ tới mang tai xem như thứ tiêu khiển. Nếu chuyện này truyền đi, còn triều thần nào dám tin một vị Hoàng Đế vó thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn như vậy mà lại thích xem thoại bản.

Dù trong nội tâm có oán thầm, hắn cũng chỉ có thể cung kính lui ra.

Hoàng Đế một tay chống cằm, sờ sờ râu mới vừa xuất hiện.

Không bao lâu sau lại chuyên tâm vùi vào đống tấu chương đang chất cao lên. Hắn phải vội vàng xử lý chính sự cho xong mới có thể xem mấy quyển thoại bản, xem thử người đi trước có biết nữ nhân đang suy nghĩ gì hay không. (-_- """)