Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Quyển 4 - Chương 155-2: Đoạn tuyệt (2)

“Bắn!” 
Một mệnh lệnh ngắn ngủi chợt vang lên, mưa tên lập tức rời dây lao về phía nhóm binh sĩ mặc quân trang đỏ tươi ít ỏi đang bị vây khốn trong sơn cốc.


Vô số tiếng thét tuyệt vọng liên tiếp vang lên, hơn hai mươi loạt pháo hiệu cầu cứu đã được bắn ra, nơi này là sườn núi phía Nam bình nguyên Hỏa Lôi, cách thành Bắc Sóc không đến một nén nhang thời gian phi ngựa. Bọn họ không hiểu, vì sao quân thủ thành Bắc Sóc vẫn chưa rời thành tiếp viện, chẳng lẽ Bắc Sóc cũng đang bị địch bao vây? Kẻ địch không rõ lai lịch này là ai?


“Phía trước rốt cuộc là ai?” 


Một bên vai Tiểu Hòa đã bị trúng tên, không ngừng rỉ máu, chiến hữu bên cạnh thì lần lượt ngã xuống như lá mùa thu. Hai mắt nam nhân vằn đầy tia máu, hắn không hiểu, bọn họ rõ ràng được lệnh bệ hạ trở về Bắc Sóc lĩnh công, tại sao lại đột nhiên gặp phải phục kích của kẻ địch không rõ lai lịch như thế này?


Tiểu Hòa nhìn tràng diện thê thảm trước mắt, cảm thấy như đang đối diện với cơn ác mộng tồi tệ nhất, như đàn kiến nhỏ phải đối đầu với một khối đá tảng lăn từ đỉnh núi xuống, không con nào có thể ngăn cản, cố gắng chống đỡ đến đâu cũng khó tránh khỏi bị đá đè tan xương nát thịt.


Bởi vì đang trên bổn thổ Bắc Yến, lại trên đường nhận thưởng, bọn họ không hề mang theo bất kỳ vũ khí tầm xa hay khiên chắn nào, vì vậy, đội ngũ năm ngàn người chỉ có thể bị vây trong sơn cốc, khó khăn chống chọi với tên nhọn của địch bắn đến từ bốn phương tám hướng mà không thể công kích. Không thể tránh cũng không thể lui, từng đợt từng đợt binh sĩ ngã xuống, máu tươi chảy ướt mặt đất, thi thể dần chất thành đống.


Các chiến sĩ điên cuồng hét to: 
“Đối diện là ai? Tại sao lại công kích chúng ta?”
“Tại sao không có ai đến cứu chúng ta? Quân thủ thành Bắc Sóc đâu rồi?”
“Bọn họ sử dụng nỏ liên hoàn, là quân đội bên chúng ta!”
“Đến cùng là ai? Là ai muốn giết chúng ta?”


Hai mắt Tiểu Hòa đã đỏ bừng, phó tướng cầm đao chắn trước người hắn, liên tục hét to: 
“Bảo vệ tướng quân! Bảo vệ tướng quân!”


Lời còn chưa nói hết thì một mũi tên nhọn đã bắn xuyên qua họng vị phó tướng kia, máu tươi phun ra, bắn cả lên mặt Tiểu Hòa. Tiểu Hòa ôm lấy thân thể phó tướng của mình, nam tử trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi kinh sợ trừng to mắt, hai tay níu chặt lấy áo Tiểu Hòa, miệng không ngừng trào máu nhưng vẫn cố nói từng từ đứt quãng: 


“Là ai… là ai… ai muốn giết chúng ta…” 
Câu nói đến đây liền im bặt.
Dưới chân Tiểu Hòa đã đầy rẫy thi thể, chỗ vai bị tên bắn đã không còn cảm giác.


Đến canh ba thì trời bắt đầu đổ mưa, nước mưa hòa làm một với bùn máu trên mặt đất, các chiến sĩ vẫn quyết liệt chống cự, dùng thi thể chiến hữu đắp thành tường chắn để ngăn mưa tên của đối phương.


Khắp nơi đều là tiếng rên rỉ thảm thiết của người bị thương hòa cùng tiếng mắng giận dữ của kẻ địch. Không rõ đã qua bao lâu, thế công bên ngoài đã chậm dần, mưa tên cũng không còn, nhưng đội ngũ trong sơn cốc vẫn trầm mặc, không ai nói tiếng nào, im lìm như đá.


Đại đội số 2 của Hỏa vân quân đã chết gần hết, người sống cũng chỉ nhiều hơn người chết một hơi thở. Bọn họ đã không còn sức chống trả, nặng nề hít thở như một đàn sói đang hấp hối.
Một bầu không khí tĩnh mịch chết chóc bao vây bốn phía.


Bất chợt, tiếng cơ quan khởi động *lạch cạch* truyền vào từ bên ngoài, các chiến sĩ hoảng hốt mở to mắt, đầu ngẩng phắt lên. Cự tiễn xé gió lao đến, chiều dài mỗi thanh như trường mâu sắc nhọn, dễ dàng xuyên thủng máu thịt của chồng thi thể được đắp thành chiến hào.
“Á…!”


“Bọn lang sói khốn kiếp, ông đây sẽ…”


Tràng chửi rủa lại vang lên, nhưng bọn họ còn chưa nói hết thì lập tức bị cự tiễn xuyên thủng. Trên người Tiểu Hòa đã trúng ba bốn mũi tên, ướt đẫm máu tươi, khuôn mặt vốn tuấn tú đã không còn nhìn ra diện mục ban đầu. Hắn đang liên tục vung kiếm gạt tên thì một cự tiễn đột nhiên xuyên qua vai hắn, ghim người hắn vào thành sơn cốc, đè lên chiến kỳ của Hỏa vân quân ở phía sau.


“Tướng quân!” 


Một binh sĩ nhìn thấy liền lảo đảo xông đến, nhưng chưa kịp chạy đến cạnh Tiểu Hòa thì một cự tiễn đã mạnh mẽ xuyên thủng bụng hắn. Con ngươi trong mắt binh sĩ nhất thời nở lớn, khó hiểu nhìn xuống, run rẩy đưa tay sờ lên phần bụng đã bị tên xé toạc, mày nhíu chặt, cuối cùng hắn chậm rãi khuỵu xuống, một đầu cự tiễn chống lên mặt đất giữ cho thi thể vẫn thẳng lưng, cứ như vậy đứt hơi ngay trước mắt Tiểu Hòa.


Tiểu Hòa trào nước mắt, điên cuồng rống lên như một con sư tử dữ tợn.
“Bảo vệ tướng quân!” 
Các chiến sĩ chen chúc lao đến. Kẻ địch chú ý động tĩnh, lập tức tập trung bắn về phía đó.


Một tiểu binh Tiểu Hòa chưa từng nhìn thấy bao giờ quay sang cười với hắn, ánh mắt trong trẻo không buồn không lo, 
“Mọi người nhớ phải cứu đại nhân, thuộc hạ đi trước một bước đây.” 


Dứt lời liền xoay người chạy thẳng về phía mưa tên, dùng thân mình làm lá chắn. Vô số cự tiễn xuyên thủng người hắn, rồi cắm phập xuống đất, tiểu binh đứng thẳng người, chết rồi mà vẫn không ngã xuống.


Đau đớn tê dại như nhấn chìm tâm trí, Tiểu Hòa hét một tiếng thật to, mạnh mẽ kéo người bứt ra khỏi cự tiễn dài thượt đang cố định người mình. Vị tướng quân trẻ tuổi điên cuồng vung kiếm, thân thể liên tục trúng tên nhưng vẫn không dừng tay. Hình ảnh đó đã chấn động kẻ địch đang ẩn thân trong bóng tối, có binh lính ngẩn người, dừng động tác bắn, trơ mắt nhìn nam tử cả người đẫm máu đang điên cuồng xông lên kia.


Ngay lúc đó, một thanh chiến đao đột nhiên vung tới, chém thẳng vào đùi Tiểu Hòa. Tiểu Hòa thoáng lảo đảo rồi khuỵu xuống, đưa ánh mắt đỏ vằn máu nhìn kẻ địch trước mặt. Trong mắt hắn, tràn đầy tuyệt vọng, không cam lòng cùng sự phẫn nộ đến tột độ. Ánh mắt sắc bén như dao của hắn quét qua đám quân binh mặc giáp đen trước mặt một lượt, miệng chợt phun ra một ngụm máu tươi. Sau đó, hắn lại một lần nữa đứng dậy với nghị lực phi thường, điên cuồng xông lên, điên cuồng gào thét: 


“Đến cùng là ai? Là ai muốn giết chúng ta?”
Cùng lúc đó, một mũi tên khác lại lao đến, vững vàng xuyên qua người Tiểu Hòa. Thân thể bị đóng đinh trên mặt đất, hắn đã nhìn không rõ, đã nghe không thấy nữa rồi, bóng tối dần kéo đến che phủ tầm mắt.


Mưa lạnh vẫn trút ào ạt, tưới ướt những thi thể đang dần lạnh đi, máu tươi chảy ra hòa làm một với nước mưa, thấm sâu xuống trên nền đất. Sấm chớp lại lóe lên nơi chân trời, cuối cùng, không còn ai động đậy nữa.
“Đốt.” 
Một âm thanh trầm thấp vang lên.


Đám binh sĩ hối hả chạy lên tưới dầu khắp nơi, mùa dầu hăng hắc hòa lẫn với mùi máu tanh nồng khiến người khác buồn nôn. Một mồi lửa được ném sang, dầu bắt lửa, bùng cháy dữ dội, ngay cả mưa to cũng không thể dập tắt. Đám binh sĩ áo đen đứng yên tại chỗ, im lặng nhìn ngọn lửa hừng hực nuốt trọn bất kỳ tư tưởng không cam lòng nào.


Đúng vậy, giết chóc không thể tiêu diệt khởi nguồn của tư tưởng, nhưng lại có thể trừ hủy vật dẫn không để tư tưởng lan xa.
Mưa vẫn không ngừng, màn đêm vẫn đen kịt, đám binh sĩ áo đen xoay người đi về phía thành Bắc Sóc, không hề quay đầu lại nhìn phía sau thêm lần nào nữa.


……………………………………………………………………………………
Chân trời lóe lên tia sáng đầu tiên, lính truyền tin vội vã chạy đến, lớn tiếng báo: 


“Hoàn Hoàn quận chúa đã mang binh chạy đến trước cửa thành, bệ hạ đã hạ lệnh cho quân ra nghênh đón.”
Giết chóc mãi vẫn chưa ngừng…


“Đại nhân! Phía trước có người, chừng hơn ba trăm, có thể là thám báo của Bắc Sóc, tất cả đều dùng khoái mã tốc độ cực nhanh, chúng ta có cần tạm tránh mặt không?”


Sở Kiều nhíu mày, mưa chỉ vừa tạnh, trời vẫn còn vần vũ mây đen chưa tan, bốn phía chìm trong sương mù. Nàng nhướng mày nhìn quanh, ánh mắt sắc bén như chiến ưng.
“Đại nhân! Là Hỏa vân quân, phía sau còn có đông đảo truy binh, nhìn sơ khoảng hơn năm ngàn người!”


Thám mã chạy vội trở về báo cáo.
Sở Kiều chau mi, quyết định thật nhanh, 
“Hạ Tiêu, lập tức dẫn người ngăn cản truy binh, cứu viện cho Hoàn Hoàn quận chúa.”
“Dạ!” 
Hạ Tiêu đáp một tiếng rồi chỉnh đốn bốn ngàn binh mã rời đi trước.


Sở Kiều dẫn số quân còn lại theo ở phía sau, vó ngựa giẫm lên lớp bùn nước thoáng lẫn tia máu đọng trên mặt đất.


Binh mã hai bên đụng độ, tàn binh của Hỏa vân quân nhanh chóng bị bao vây. Từ rất xa Sở Kiều đã nhìn thấy chiến mã toàn thân đỏ thẫm của Hoàn Hoàn, nàng hối hả thúc ngựa chạy đến, sau đó liền chết lặng bởi hình ảnh trước mặt.


Giáp trụ trên người Hoàn Hoàn đã bị vỡ nát, vạt áo đỏ ướt đẫm máu tươi, giữa ngực cắm một mũi tên sâu tận phổi, trên người còn thêm mấy vết đao chém. Nàng đang nằm trong lòng một nữ tướng khoảng hơn ba mươi, thở một cách yếu ớt.
“Đã xảy ra chuyện gì?” 


Sở Kiều nhảy xuống khỏi chiến mã, khuỵu một chân quỳ bên cạnh Hoàn Hoàn, cau mày nhìn vết thương đáng sợ trên người nàng, quay đầu lại hét lớn: 
“Quân y! Quân y đâu rồi?”
“Sở đại nhân!” 
Nữ tướng kia nhìn thấy Sở Kiều lập tức nước mắt ào ạt, vừa khóc vừa nói: 


“Bệ hạ muốn giết quận chúa chúng ta, Tiểu Hòa tướng quân đã tử trận, quận chúa cũng gặp mai phục…”
“Tiểu Hòa…” 
Một âm thanh yếu ớt đột nhiên vang lên, phổi vừa cử động, một ngụm máu lại ọc ra từ trong miệng Hoàn Hoàn.


Nữ tướng kia thấy vậy liền sợ hãi đè lên vết thương của Hoàn Hoàn, nhưng làm thế nào cũng không ngăn được chất lỏng đỏ tươi đang trào ra.
“Tiểu Hòa…” 
Hoàn Hoàn thống khổ chau mày, mặt tái nhợt, thần trí đã mơ hồ nhưng miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.


Trong một thoáng, nàng như chìm trong giấc mộng, trong mộng, nàng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười sáng ngời của Tiểu Hòa, thấy được bình nguyên phủ đầy hỏa vân hoa trải dài mười dặm. Nàng còn thấy được cảnh Tiểu Hòa cõng nàng đi trên đồng tuyết mênh mông, liên tục an ủi nàng: 


“Hoàn Hoàn, cô sẽ không chết, không chết được đâu, ai dám đến giết cô, ta sẽ cắn chết hắn.”
“Tiểu Hòa, Tiểu Hòa…” 
Nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt nhuốm máu của Hoàn Hoàn, theo mỗi lần hô hấp, máu tươi không ngừng tí tách nhỏ xuống. Trong cơn mê man, nàng bi thương khóc ròng…


Tiểu Hòa đã chết, Tiểu Hòa chết rồi, Tiểu Hòa đã bị hắn giết chết!
“Quận chúa! Quận chúa!” 
Nữ tướng nọ ôm lấy Hoàn Hoàn khóc nức nở, như thú con vừa mất mẹ.

“Hoàn Hoàn, cô nói xem, sau khi trận chiến này kết thúc, chúng ta làm gì bây giờ?”


“Xong trận à? Khi đó ca ca của ta là hoàng đế rồi, còn ta sẽ là công chúa, đến lúc đó ta tha hồ kén phò mã khắp toàn thiên hạ, tìm một nam nhân tài hoa số một làm trượng phu, ha ha ha!”
“Đồ mê trai! Đồ vô lương tâm, ta mặc xác cô đi tìm nam nhân của cô!”


Cảm giác đau đớn bén nhọn ùa đến, tim phổi như bị ai đó xé toạc, bọt máu ngăn trở khí quản khiến hô hấp không thông, Hoàn Hoàn khó nhọc há to miệng nhưng chỉ phun ra nhiều máu hơn. Nàng mơ màng mở mắt ra, nhìn lên bầu trời mênh mông, thấy được sắc đỏ tươi của hỏa vân hoa, còn có cánh ưng trắng noãn trên không trung.


Bắc Yến, Bắc Yến…
Ta chiến đấu cả đời vì ngươi, nhưng ngươi lại vứt bỏ ta?
Thiếu nữ trẻ tuổi khó hiểu chau mày, chậm rãi quay đầu nhìn quanh, nhìn thấy Sở Kiều thì thần trí đột nhiên thanh tỉnh, nàng gượng giơ tay ra như muốn nắm lấy gì đó.


Sở Kiều cố nén nước mắt, vội vàng cầm tay Hoàn Hoàn, nghẹn ngào nói: 
“Hoàn Hoàn, hãy cố chịu, đại phu sẽ tới ngay bây giờ.”


Hoàn Hoàn nắm lấy tay Sở Kiều, đột nhiên dùng sức siết chặt, cúi đầu cắn mạnh lên cổ tay Sở Kiều đến tóe máu. Thuộc hạ hai bên hoảng hốt kêu lên, Sở Kiều chết lặng nhìn Hoàn Hoàn, nhận ra đáy mắt nàng đều là hận ý ngút ngàn.
“Tại sao? Tại sao?” 


Hoàn Hoàn căm phẫn gào lên, hai mắt vằn tia máu, miệng lại ọc máu nhưng vẫn lớn tiếng hỏi: 
“Tại sao phải giết chúng ta? Tại sao?”
“Quận chúa! Quận chúa! Đó là Sở đại nhân!” 
Nữ tướng kia ôm lấy Hoàn Hoàn, lớn tiếng gọi nhưng vẫn hoài công.


Hoàn Hoàn trừng muốn nứt mắt, điên cuồng hỏi: 
“Chúng ta đã làm sai cái gì? Tại sao phải giết chúng ta? Vong ân phụ nghĩa! Lòng lang dạ sói!”


Sở Kiều chết trân nhìn Hoàn Hoàn, cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn, mặt nàng tái nhợt, mơ hồ nhớ đến dáng vẻ của Hoàn Hoàn lần đầu gặp mặt. Thiếu nữ thân thiết nắm tay nàng, vô cùng khẳng khái tặng ngựa cho nàng, giơ nắm tay nho nhỏ hùng hồn nói rằng sau khi thắng trận sẽ theo nàng đến Biện Đường chơi, còn chỉ vào chú ngựa tên A Đồ bảo nó làm chứng. Dáng vẻ ngây thơ đó, phóng khoáng như cao nguyên Bắc Yến quanh năm lộng gió.


“Ta hận các ngươi!” 
Lại ói thêm một ngụm máu, Hoàn Hoàn rốt cuộc khóc thành tiếng, giọng càng lúc càng nhỏ dần, nức nở gọi: 
“Tiểu Hòa, Tiểu Hòa…”
Tiểu Hòa, Hoàn Hoàn muốn gả cho huynh, huynh đi đâu rồi?


Tiểu Hoà, ta muốn đi tìm huynh, huynh chậm một chút, chân ta bị thương, huynh phải cõng ta…
Tiểu Hòa, ta còn chưa ăn sáng, huynh làm đùi cừu nướng cho ta ăn được không?
Tiểu Hòa, Tiểu Hòa, Tiểu Hòa…


Giọng Hoàn Hoàn cuối cùng cũng tan đi trong gió, nàng nằm trên nền đất lạnh như băng, quân trang ánh lên màu đỏ rực rỡ của hỏa vân hoa. Nàng năm nay chỉ mới hai mươi, ánh mắt luôn rất trong trẻo, thiếu nữ xinh đẹp, khẳng khái nhường này đã không còn, vĩnh viễn an nghỉ trên đất mẹ mà vì nó, nàng đã chiến đấu cả đời mình.


Tâm Sở Kiều đã chết lặng, cảm giác đau đớn nghẹt thở như đang cứa từng thớ thịt trên người. Nàng cắn môi đứng nhìn thi thể của Hoàn Hoàn, cả người như bị chôn trong hầm băng.
Yến Tuân, ngươi đã làm gì?
“Đại nhân!” 


Hạ Tiêu bình tĩnh đi đến, mặt không đổi sắc trầm giọng nói: 
“Hắn đến rồi!”
Tú lệ quân đã không một ai muốn gọi y là ‘bệ hạ’ nữa.


Sở Kiều quay đầu lại, đại quân kéo dài kín con đường, dưới ánh nắng sớm nhìn như một đại dương màu đen. Vị đế vương trẻ tuổi đứng giữa vòng vây của đại quân, long bào đen như mực thêu chỉ vàng, mái tóc đen tuyền được búi cao, ánh mắt như sương lạnh, sống mũi cao thẳng, đang hơi nheo mắt nhìn sang.


Hai năm rồi, nàng cuối cùng cũng gặp lại hắn.


Nhưng không rõ vì sao, Sở Kiều lại thấy người trước mặt vô cùng xa lạ, như nàng chưa bao giờ quen biết hắn. Tướng mạo đó, thân phận đó, hành vi đó, ngay cả hơi thở của hắn, tất cả đều quá đỗi xa lạ. Trong một thoáng, nàng chợt giật mình hiểu ra, người trước mặt nàng đã là hoàng đế Bắc Yến, không còn là thiếu niên trắng tay từng cùng nàng nương tựa lẫn nhau bên trong thành Chân Hoàng nữa.


“A Sở.” 
Giọng nam trầm thấp theo gió lạnh truyền vào trong tai Sở Kiều.
Yến Tuân nhìn nàng, ánh mắt thăm thẳm như giếng cổ ngàn năm. Hai năm trôi qua như trong thoáng chốc, thế sự đổi dời, bọn họ cuối cùng cũng gặp lại nhau, nhưng không ngờ lại trong cục diện như thế này…


Có lẽ, không liên quan đến vận mệnh, không liên quan đến thế sự, sự chấp nhất trong lòng họ và cái nhìn đối với thế gian đã sớm định bọn họ sẽ đi ngược đường nhau. Lòng Yến Tuân đột nhiên trở nên trống rỗng, như có gió lạnh lùa vào, hắn nhìn Sở Kiều, cuối cùng lại nuốt hết những lời muốn nói, chỉ dùng tư thái uy nghi của bậc đế vương, chậm rãi hỏi: 


“Muội muốn vì những kẻ không liên quan này mà đối địch với ta sao?”
Những kẻ không liên quan?
Khóe môi Sở Kiều lạnh lùng nở một nụ cười giễu cợt.


Không có Ô tiên sinh, làm sao ngươi có được sự ủng hộ toàn tâm toàn lực của Bắc Yến lúc còn ở thành Chân Hoàng? Làm sao có thời gian tám năm bày mưu sắp đặt, bồi dưỡng thế lực của riêng mình?


Không có Vũ cô nương, làm sao ngươi có thể chạy khỏi thành Chân Hoàng? Thoát khỏi phòng giam lạnh lẽo kia, một bước nhảy lên nắm giữ cả Bắc Yến để rồi trở thành đế vương quyền khuynh một phương như hiện giờ?


Còn Hoàn Hoàn, đó là người cuối cùng có quan hệ huyết thống với ngươi, nàng nhiều năm đi theo ngươi, một lòng tin tưởng ngươi, là muội muội ruột thịt của ngươi.
Có phải một ngày nào đó, Sở Kiều ta đứng trước mặt ngươi, cũng sẽ biến thành kẻ không liên quan giống như vậy?


Ngoại trừ cười lạnh, Sở Kiều không biết phải phản ứng thế nào khác. Nàng hiện tại như một đứa trẻ bị người khác xé nát mộng tưởng, chỉ có thể đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn người trước mặt, nhìn nam nhân bản thân từng yêu bằng cả trái tim, dốc hết tâm huyết phò trợ, chợt cảm thấy chuyện cũ như một giấc mơ trong thủy kính, không phải thực.


Lòng trung và tình yêu của nàng lại đổi lấy cục diện ngày hôm nay, nam nhân từng thề sẽ bảo vệ, sẽ che chở nàng hiện giờ đang gác dao ngang cổ nàng. Giám thị, hoài nghi, lợi dụng, loại trừ, đây đều là báo đáp cho tất cả những gì nàng từng làm vì hắn. Hắn quẳng ra cái gọi là vinh hoa phú quý để thu hút nàng, giống như đang ban thưởng cho một con chó sai vặt, không hề biết trong mắt nàng, những thứ đó đều là rác rưởi. Nàng phấn đấu theo đuổi mơ ước cùng tín ngưỡng, nhưng trong mắt hắn đó chỉ là mộng tưởng viển vông mà hắn dùng để mê hoặc người dân khờ khạo làm việc cho mình mà thôi.


Hoàng đế thì sao? Ngôi cửu ngũ trên vạn người thì sao? Trong mắt nàng, hắn chỉ là một nam nhân từng khiến nàng khuynh tâm, nhưng nay đã hoàn toàn phụ bạc sự tin yêu của nàng.


Hắn trách nàng thay lòng, vấn vương người khác, nhưng lại không biết rằng, nếu hắn không bày ra cái bẫy hèn hạ kia lừa gạt nàng, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không chuyển mắt nhìn hướng khác. Chính hắn đã từng bước tự tay ném nàng đi, ép nàng nhận rõ mặt xấu xí của hắn, bây giờ còn nói là nàng phản bội?


Yến Tuân, ta mất mười năm mới hiểu rõ ngươi, chuyện cũ trước kia cứ xem như đã theo gió trôi đi. Đối với ngươi, một chút quan tâm ta cũng không còn, trong lòng ta bây giờ, duy chỉ có đau đớn cùng hối hận cực độ mà thôi.
“A Sở, muội đã quên những lời từng thề rồi sao?” 


Giọng nói lạnh lùng của Yến Tuân lại vang lên bên tai.
Sở Kiều cười nhạt, khinh thường nhướng mày, thản nhiên hỏi lại: 
“Chính ngươi đã phản bội mơ ước của chúng ta trước, đã thế thì sao ta còn phải giữ lời thề với ngươi?”


Câu hỏi như mũi tên sắc bén ghim thẳng vào tim Yến Tuân, gió lạnh thổi qua khoảng không, cảm giác đau đớn ùa đến.


Vậy là, nàng cuối cùng vẫn nói ra câu này. Dẫu đã không còn chút uất ức hay oán hận nào đối với hắn, nàng vốn muốn vĩnh viễn chôn chặt những suy nghĩ này trong lòng, dự định sẽ cả đời dùng sự im lặng đối với hắn. Nhưng hôm nay, giữa cục diện điêu tàn thê lương như hiện giờ, nàng rốt cuộc đã ngay ở trước mặt hắn, nói ra tất cả: 


“Yến Tuân, từ nay về sau, chúng ta mỗi người một ngả. Ngươi sống hay chết, thắng làm vua hay thua làm giặc, đều không liên quan gì đến ta. Tương tự, chuyện của ta, cũng không tới lượt ngươi xen vào.”


Cuồng phong phần phật thổi qua, hất tung vạt áo của Sở Kiều, sắc mặt thiếu nữ lạnh nhạt, nụ cười tựa sương, ánh mắt như tuyết ngàn năm trên đỉnh núi, sau khi lạnh lùng phản chiếu hết mọi yêu hận, trở nên không chút cảm xúc, xa cách mãi không với đến.


Một khắc đó, Yến Tuân chợt nhận ra, dường như hắn sắp vĩnh viễn mất đi nàng, ý nghĩ này khiến hắn không cách nào khống chế sự hoảng hốt trong lòng. Nam nhân trầm giọng hỏi: 
“A Sở, muội tuyệt tình đến vậy?”
“Yến Tuân, chớ nói chữ tình với ta.” 


Sở Kiều lãnh đạm nhìn người trước mặt, bình thản nói: 
“Ngươi không xứng.”


Năm tháng tang thương như xẹt qua trước mắt, hơn mười năm, đủ để một mầm cây biến thành cổ thụ, đủ để thay một thời đại, đủ để thế gian xuất hiện một vị đế vương mới. Thời gian thật vô tình, nó như lưỡi dao nhỏ, từ tốn mà lạnh lùng cắt đi từng sợi dây tơ trói buộc hai người, cuối cùng cứa một vết thương mãi cũng không lành sẹo trong lòng bọn họ.


Hơn mười năm trước, bọn họ từng nắm tay nhau vượt qua tuyệt cảnh. Trong bóng tối, hai đứa trẻ như hai con thú con mất nhà, cố sức tiếp thêm can đảm cho nhau, giương móng vuốt nhỏ về phía tất cả hiểm nguy rình rập muốn lấy mạng bọn họ.


Cuối cùng, họ đã sánh vai cùng nhau mở đường máu thoát khỏi cái lồng giam kia, từng bước thành lập thế lực cùng địa vị trong thời loạn. Thế nhưng, càng lên cao thì bọn họ càng xa rời nhau, đến khi quay đầu lại, thì giữa hai người đã bị một hố to đầy máu và thi thể ngăn cách.


Nếu ban đầu có thể dự đoán được kết quả này, bọn họ sẽ lựa chọn thế nào? Tiếp tục dựa vào nhau, cùng nhau giết địch? Đồng cam cộng khổ, nương tựa vào nhau, chẳng lẽ chỉ để hôm nay chĩa kiếm về phía đối phương?


Chiến ưng xòe cánh xẹt qua khoảng không cao vời vợi, thoáng che khuất ánh mặt trời trong một khoảnh khắc.


Hai vạn cấm quân mặc giáp đen chậm rãi rút đao ra khỏi vỏ, chín ngàn Tú lệ quân mặt không hề đổi sắc nhìn đối phương. Cuồng phong lại nổi lên, bốc tung bụi mù như chuẩn bị cuốn phăng đi mọi hồi ức tốt đẹp.


Trời đất tiêu điều, lạnh lẽo đến mức chim chóc bay ngang qua cũng không muốn quay đầu lại, chỉ hối hả vỗ cánh bay đi. Chỉ có chim diều vẫn quanh quẩn trên tầng không, tựa như đang đợi bữa tiệc thịnh soạn sau trận chiến.


Bắc Yến, mi cuối cùng vẫn không phải là nơi yên giấc của ta. Ta nỗ lực phấn đấu, hao hết bao tâm huyết nhưng chẳng qua chỉ đẩy mi từ hố lửa này sang hố lửa khác mà thôi.


Cuồng phong ào ạt thổi lên vầng trán trắng trẻo của thiếu nữ, tất cả chợt trở nên mơ hồ. Trời đất bao la rộng lớn như vậy, vì sao phải dõi mắt nhìn chỉ một nơi? Tâm đã lạnh, vậy chẳng còn ai có thể tổn thương ngươi nữa…
A Sở, ta sẽ bảo vệ muội…


Trước đó, từng có người thủ thỉ nói với nàng…
A Sở, tin tưởng ta…
Sở Kiều nhắm mắt lại nuốt xuống giọt nước mắt cuối cùng, khi mở ra thì ánh mắt đã trở nên thanh thản.


Trời cao vời vợi thấp thoáng bóng chim diều, mười năm trôi qua như một giấc mộng, ai vẫn còn chìm đắm trong đó, ai đang dửng dưng đứng nhìn tất cả?
Yến Tuân, chúng ta đoạn tuyệt từ đây.


Cả người dịch và beta mệt nhoài nên hết ý kiến, chỉ chia sẻ một review rất hay của một độc giả có nick là ‘Nhóc Nhỏ’ nhé: 


“Đọc chương này, cảm thấy tiếc cho Ô tiên sinh và Vũ cô nương, gánh trên vai hoài bão, lý tưởng cùng trách nhiệm, gác lại tình cảm bản thân. Mình cứ có cảm giác, cả đời sống cho nhân dân, đến phút cuối, tất cả họ có thể làm là nghĩ về người kia, dùng chút hơi tàn lực kiệt còn sót lại, chờ đợi, vượt mưa tên vó ngựa nhìn người trong lòng lần cuối. Người ta nói thời thế làm nên anh hùng, nhưng thời thế còn làm nên chân tình. Cả đời sát cánh bên nhau, lấy lý tưởng của người kia làm lẽ sống của mình. Vũ cô nương đã gác lại những mộng tưởng bình dị giản đơn của người nữ nhi bình thường để có thể san sẻ, đồng tâm chiến đấu cùng Ô tiên sinh. Giá như mà YT cũng hiểu được điều đó, rằng tình yêu là chắp cánh cho nhau thực hiện hoài bão chứ không phải chặt đứt đôi cánh, giam cầm con tim. SK ko phải nữ tử bình thường với những ước mơ dung dị, còn YT thì chỉ nhất nhất theo lý của bản thân. YT bây giờ, chấp niệm quá sâu rồi, sa vào ma tâm của chính mình, quên đi lẽ cao đẹp mà hắn từng nghĩ tới. SK quá hiểu YT, vì hiểu nên chọn là tin thêm lần nữa và nàng đã tin sai. Con người sa vào dã tâm thì ko cách nào thức tỉnh, có dã tâm cũng khiến hắn đưa ra lựa chon trái với lẽ thường.


Đọc mấy chương gần đây, thực sự mình rất khâm phục tác giả, mọi người trước đây từng nói SK và YT xa nhau không phải vì những hiểu lầm nhỏ nhặt, quả đúng là vậy. Tác giả khiến cuộc chia ly này diễn ra vô cùng hợp lý, không vì người thứ ba, không vì giận hờn cãi vã mà là vì lý tưởng, vì quan điểm và cách sống khác nhau, cuộc chia ky cứ từ từ đến gần, sau mỗi vết thương trong lòng SK, sau mỗi mất mát mà nàng gánh chịu…


Nàng không có quê hương, vì YT nên nàng coi bắc yến là quê hương của nàng nhưng có lẽ ngay cả nàng cũng không nhận ra, nàng yêu nơi ấy cùng con dân bản địa là từ tâm tư của một tấm lòng bao la, lo nghĩ cho lê dân bá tánh, tình cảm ấy đã vượt xa tình yêu nam nữ rất nhiều, đó là tình quân dân, tình đồng đội đồng chí…. tình người….”