Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Quyển 1 - Chương 1: Toà án quân sự

2 giờ rạng sáng ngày 12 tháng 05 năm 2009, tại một khu vực hoang vu bên ngoài trung tâm thành phố Bắc Kinh.


Bảy chiếc xe quân sự màu đen phóng với tốc độ cực nhanh, hai chiếc ở phía trước, hai chiếc ở phía sau, hai chiếc ở hai bên sườn, bao quanh một chiếc Mercedes-Benz ở chính giữa. Tiếng động cơ trơn tru, toàn bộ thân xe làm bằng hợp kim nhôm chịu lực, có thể mơ hồ nhìn được dấu vết xoắn ốc của kính chống đạn từ trên mặt kính chắn gió. Không có biển số xe quân sự đặc thù, quả thật không khỏi khiến người khác hoài nghi đoàn xe này đã làm thế nào đi ra khỏi cánh cửa canh gác cẩn mật của thủ đô.


Một giờ sau, đoàn xe tiến vào một kiến trúc vàng ố cũ kỹ không thu hút ở ngoại ô. Bốn binh sĩ mặc quân phục tiến lên phía trước, ra hiệu cho xe dừng lại kiểm tra. Cửa chiếc xe phía trước được mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục đen bước xuống xe, đưa ra một tấm thẻ màu đỏ thẫm.


Binh lính kiểm tra tấm thẻ một hồi lâu, sau cùng trầm giọng nói: “Tôi cần phải xin chỉ thị của cấp trên.”
Người đàn ông nhăn trán, giọng điệu khẩn cấp cùng hơi hướm tức giận: “Trên này đã có chữ ký của Hoa tư lệnh, ngươi còn cần tìm ai để xin chỉ thị?”


Binh sĩ mặt vẫn không chút thay đổi tiếp tục nói: “Thiếu tá, cấp trên vừa mới hạ lệnh, ngoại trừ đích thân thủ trưởng thì những người khác tiến vào khu vực cấm địa đều cần chữ ký của cả Hoa tư lệnh và Trương trưởng tham mưu, nếu không sẽ không được đi qua.”
“Ngươi…”


“Lý Dương.”


Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên từ bên trong chiếc xe phía sau, chiếc Mercedes – Benz đen chậm rãi tiến lên, tài xế quay cửa kính xe xuống, lộ ra một gương mặt già nua thoáng chút mệt mỏi. Viên binh sĩ nhìn thấy thì kinh ngạc, chợt nghiêm nghị đứng thẳng người, cung kính chào theo nghi thức quân đội: “Chào thủ trưởng!”


Hoa tư lệnh khẽ gật đầu: “Bây giờ chúng ta có thể đi vào chưa?”
Binh sĩ thoáng chần chờ rồi nói: “Báo cáo thủ trưởng, Trương trưởng tham mưu đã ra lệnh không cho phép lái xe vào cấm địa của quân đội, tất cả đều phải đi bộ.”


Hoa tư lệnh khẽ nhăn trán, vỗ vỗ chân mình, nói: “Ta như vậy mà cũng cần phải đi bộ?”


Sắc mặt viên binh sĩ càng trở nên khó coi hơn, đưa ánh mắt xuyên qua cửa sổ xe nhìn đến vết thương trên đùi Hoa tư lệnh, cuối cùng vẫn cứng rắn thấp giọng nói: “Thật xin lỗi thủ trưởng, chỉ thị của cấp trên, bất luận người nào cũng không thể đi xe vào, tất cả đều phải đi bộ.”


Mặt Lý Dương biến sắc, lập tức tỏ vẻ giận dữ nhưng Hoa tư lệnh lại khẽ phất tay, quay đầu trầm giọng nói với Lý Dương: “Lí Dương, một mình ngươi vào đi, mang theo văn kiện của ta, nhất định phải đem 005 hoàn hảo nguyên vẹn trở ra. Cục quân tình không thể lại chấp nhận tổn thất như khi mất 003, các cô ấy đều là tài sản của quốc gia.”


Lí Dương thoáng xúc động, đối diện với sắc mặt mệt mỏi của ông lão tóc bạc trắng kia, cung kính đưa tay chào theo kiểu nhà binh rồi kiên định nói: “Thủ trưởng yên tâm, tôi sẽ quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ.”


Nhưng ngay tại lúc đó, một tiếng nổ ầm ầm vang dội vang lên, cột khói lửa sáng rực hình nấm xuất hiện giữa bầu trời đêm. Hai mắt Lý Dương trợn tròn, trán hiện đầy gân xanh, không nói một lời liền chạy thẳng vào cấm địa.


Đêm nay người dân thủ đô còn chìm trong giấc ngủ say, nhưng tại nhà tù quân sự số 4 ở ngoại thành đã xảy ra một sự kiện đủ làm rung chuyển cả thế giới. Trong bóng tối, tầm mắt các quốc gia đều âm thầm tụ lại ở một chỗ, chờ đợi trời sáng sau mấy tiếng nữa.
**********************************************************************************


Bốn giờ trước.


Bên trong hội trường xét xử của nhà tù quân sự quốc gia số 4, bảy người đàn ông trong đồng phục của sĩ quan cao cấp đang ngồi ngay ngắn, quân hàm cấp bậc thượng tướng lóng lánh trên cầu vai. Trước bàn xét xử là năm thẩm phán quân sự, mỗi người đến từ các đại quân khu khác nhau, không cùng một hệ thống quân sự. Phía dưới là hơn hai mươi bộ binh đặc chủng cấp quốc gia tay cầm khẩu Colt MOD733 loại 5,56mm, vẻ mặt đề phòng như lâm đại trận.


Bầu không khí trong hội trường vô cùng cẩn mật, ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở trên người đang ngồi trên ghế bị cáo, người mặc quân trang chánh án húng hắng, trầm giọng nói: “Tên họ?”
“Sở Kiều.”


Một giọng nói bình tĩnh nhẹ nhàng đáp lại, âm sắc tuy có hơi khàn khàn nhưng vừa nghe liền có thể xác định được giới tính của người này.


Quả nhiên ở chỗ bị cáo là một cô gái thanh tú, trên người mặc quần tây quân sự xanh nhạt cùng áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên để lộ nửa cánh tay trắng nõn. một người mặc chiếc quần quân sự màu xanh nhạt, trên thân vận áo sơ mi trắng. Sắc mặt cô gái tĩnh táo, ánh mắt trong trẻo, nhìn không ra chút khẩn trương nào.


Chánh án tiếp tục quá trình đơn điệu: “Giới tính?”
“Nữ.”
“Ngày sinh?”
“Ngày 08 tháng 10 năm 1982.”*
*Tức là trong mạch truyện hiện giờ chị 27 tuổi nhé, không phải 33 tuổi như năm 2015 đâu.
“Quê quán?”
“Huyện An Đồ, tỉnh Cát Lâm.”
“Lý lịch nhập ngũ?”


“Năm 1999 thi vào vào trường quân sự trung ương. Năm 2001 được điều sang cục chỉ huy quân sự trung ương số 5 học tình báo, nửa năm sau gia nhập tổ Phi Ưng số 7 tiếp nhận huấn luyện. Ngày 27 tháng 8 năm 2003 chính thức gia nhập cục tình báo số 5, được đưa vào nhóm số 2, tham gia phân tích tình báo và triển khai công tác. Tháng 12 năm 2003 được điều sang bộ phận tình báo ở Tân Cương, cùng với cục quân tình số 9 thi hành kế hoạch càn quét. Tháng 06 năm 2004 xuất cảnh nằm vùng, tháng 07 trở về gia nhập cục chỉ huy số 11, đảm nhiện chức vị phó tư lệnh cho tới nay.”


“Trong lúc nhậm chức đã thi hành những nhiệm vụ gì?”
“Từ tháng 7 năm 2007 đến tháng 7 năm 2009, cục 11 đã thi hành tổng công 97 nhiệm vụ lớn nhỏ, dưới tay tôi là 29 nhiệm vụ, trong đó là 11 vụ cấp 5 sao, 9 vụ cấp 4 sao, 5 vụ cấp 3 sao, 4 vụ cấp 2 sao, không có nhiệm vụ cấp 1 sao.”


“Mời báo cáo trung thực các nhiệm vụ 2 sao của đồng chí.”


“Tháng 08 năm 2007, cục quân tình số 7 cung cấp tin tình báo, cục số 9 triển khai. Tôi cùng Lý thượng tá hợp tác sắp đặt ‘kế hoạch muối biển’, đã thành công thu được 300 tấn quặng Uranium. Tháng 11 năm 2007, cục số 11 hợp tác với cục số 6 thực hiện chiến lược dụ bắt, bắt được tướng Mike Banshu với tội phản quốc, phá huỷ lò phản ứng hạt nhân của nước F. Thánh 04 năm 2008, xúi dục người có dị năng ở quốc gia E, đoạt lại mật mã lỗ hỏng của ngân hàng trung ương. Thánh 06 năm 2008, dưới sự giúp đỡ của quốc gia X, cục số 11 lên kế hoạch SIMO, được hỗ trợ bởi người dị năng, đặc công số 003 của cục số 9 thành công lấy được bản vẽ chế tạo HK47.”


Chánh án đẩy gọng kính, vừa đối chiếu văn kiện, vừa trầm giọng nói: “Xin nói rõ chi tiết trong này, lúc đó đồng chí cùng đặc công 003 của cục số 9 có quan hệ gì?”


Cô gái nghe vậy, khẽ nhướng mày, sắc mặt vốn không thay đổi thoáng trở nên lạnh như băng, cô đưa mắt quét qua bảy người đàn ông ngồi bên cạnh chánh án, cuối cùng trầm giọng nói: “Năm 2001, trong lúc nhận sự huấn luyện ở cục số 7, tôi cùng đặc công số 003 – thiếu tá Hoàng Mẫn Duệ ở cùng một phòng. Tháng 03 năm 2004, 003 đến cục tình báo Tân Cương triển khai nhiệm vụ tiêu diệt phần tử khủng bố phía Đông Thổ Nhĩ Kỳ, chúng tôi đã hợp tác hai tháng. Năm 2008 lại hợp tác với 003 thi hành kế hoạch SIMO.”


Chánh án trầm giọng hỏi: “Quan hệ của các cô là như thế nào? Chiến hữu, đồng nghiệp, hay chỉ là xã giao thông thường?”
Cô gái vẫn trầm tĩnh, khẽ nhướng mày, hồi lâu sau mới giọng trầm trả lời: “Chúng tôi là bạn.”


Bồi thẩm đoàn nhất thời vang lên một loạt tiếng ồ nhỏ, cô gái nhướng mày nhìn sang hai người trong đó, ánh mắt sắc bén liếc thấy khoé miệng vẫn còn vương nụ cười của họ.


“Nói cách khác, cô và 003 rất thân thiết, là bạn bè tri âm không hề giấu nhau chuyện gì?” Một nữ thẩm phán khoảng bốn mươi tuổi mặc bộ đồng phục quân sự màu xanh đậm trầm giọng hỏi.


Cô gái quay đầu lại, ánh mắt dạo một vòng qua gương mặt ra vẻ hoà khí của nữ thẩm phán, cuối cùng trầm giọng trả lời: “Thẩm phán, tôi và 003 đều là quân nhân cấp cao được huấn luyện đặc biệt của quốc gia, chúng tôi rất rõ cái gì có thể nói, cái gì có thể không. Vì thế, đối với bốn cử những lời gì có thể nói, những lời gì không nên nói, cho nên đối với bốn ‘không hề giấu nhau’ của bà, tôi cảm thấy bà đã khinh thường tố chất chuyên nghiệp của chúng tôi, không hề kính trọng người có công lừng lẫy và đã hy sinh cho quốc gia.”


Nữ thẩm phán tái mặt, cắn cắn môi, không lên tiếng nữa. Bầu không khí trong hội trường nhất thời có chút ngượng ngập.
Chánh án tiếp tục nói: “Sở Kiều, bây giờ mời đồng chí đơn giản trần thuật và biện hộ về kế hoạch số hiệu M1N1.”


Cuối cùng cũng hỏi đến mấu chốt trọng điểm, hai thẩm phán khoảng hơn năm mươi tuổi đang nghiên cứu bản báo cáo nghe vậy liền dừng lại, vẻ mặt trở nên vô cùng chuyên chú.


Sở Kiều cúi đầu, hồi lâu sau mới ngẩng lên, trầm giọng gằn từng chữ một: “Tôi muốn gặp cấp trên của tôi, hoặc là thẩm phán cùng chánh án của toà án quân sự tối cao, trước khi gặp những người đó thì tôi sẽ không trần thuật bất cứ điều gì về kế hoạch M1N1.”


Chánh án nghe vậy thì nhướng mày, trong giọng nói rõ ràng có chứa sự tức giận, bà chậm rãi nói: “Đồng chí đang nghi ngờ công văn cộng đồng được gửi đến từ cộng đồng quân khu số 5, kể cả các chuyên gia pháp lý cao nhất được toà án quân sự ủy quyền?”


“Tôi không có ý đó.” Sở Kiều ngẩng đầu, lâp lại: “Tôi chỉ muốn gặp cấp trên của mình, không có văn kiện được Hoa tư lệnh ký xác nhận thì xin thứ cho tôi không thể tiết lộ tư liệu cùng nội dung của kế hoạch M1N1.”


Chánh án cau mày, tiếp tục nói: “Vậy, mời đồng chí biện hộ cho hành động hạ lệnh phá thủy tòa tổng vụ hành chính, khiến con tin của 20 quốc gia gặp nạn của mình.”
“Bọn họ không phải là con tin.”


Sở Kiều ngẩng đầu nhìn lên, trầm giọng nói: “Tôi hạ lệnh như vậy, tuyệt đối phù hợp với điều lệnh của quân đội, không giết oan một người. Chỉ cần nhìn thấy văn kiện có chữ ký của cấp trên tôi và Hoa tư lệnh, tôi sẽ lập bản khẩu cung hoàn chỉnh trình lên toà án quân sự. Trước đó thì tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ thẩm lý cùng phán quyết nào.”


Phiên xét xử rơi vào cục diện bế tắc, sau khi dẫn Sở Kiều xuống, tất cả các thẩm phán và tướng lĩnh cũng nối đuôi nhau rời khỏi hội trường. Thiết bị giám sát chặt chẽ theo dõi toàn bộ hình ảnh của bọn họ, tuy nhiên tại một góc của băng ghế những tướng lĩnh cao cấp vừa ngồi, có một thiết bị nhỏ lẳng lặng nhấp nháy ánh sáng màu đỏ.


Thời gian đã không còn nhiều.


Sở Kiều ngồi ở trên giường sắt, cúi đầu im lặng không nói. Bốn phía phòng giam đều được làm bằng thuỷ tinh công nghiệp đặc biệt, từ bên ngoài có thể nhìn thấy mọi hoạt động bên trong, nhưng người bên trong lại không thể nhìn thấy chút động tĩnh gì ở bên ngoài. Với mức độ cứng của kính, ngay cả khi dùng súng tự động cỡ nòng M7KB của Đức bắn liên tục không ngừng cũng chỉ có thể tạo ra một lỗ đạn nho nhỏ, muốn phá vỡ kính để thoát ra thì chỉ có thể với sự giúp đỡ của bom nguyên tử.


Mặc dù nhìn không thấy nghe không được, nhưng thân là chỉ huy cao cấp nhất của cục tình báo bí mật quốc gia, cô biết rõ tất cả các bố trí bên ngoài. Cô chậm rãi đếm nhịp đập của mạch tay, âm thầm tình toán thời gian, cô biết, thời gian dùng bữa sắp đến.


Quả nhiên, có tiếng răng rắc giòn tan vang lên, tấm kính phía dưới được mở ra một lỗ nhỏ, một bàn tay từ từ đưa khay thức ăn vào.


Sở Kiều ngồi trên giường không hề động đậy, nhưng ngay tại thời điểm đó, một hòn đá nhật nhỏ đột nhiên bay ra, chính xác không tiếng động đánh vào chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay, đồng hồ *cạch* một tiếng rơi vào bên trong phòng giam.


Binh sĩ bên ngoài cả kinh, vươn tay vào bên trong mò mẫm hai cái nhưng tay lại không đủ dài. Sở Kiều nghe được tiếng vang, ra vẻ vô tình quay đi, nghi ngờ nhíu màu. Cô biết, ngoài tên này thì vẫn còn một người đứng bên ngoài đang chặt chẽ giám thị cô.


Theo lẽ thường, phạm nhân không được đến gần cửa ngục trong lúc đưa cơm, nhưng tại thời điểm này, Sở Kiều vươn tay làm vài cử chỉ ra dấu với binh sĩ, binh sĩ bên ngoài nhìn thấy rất rõ ràng, lại cố duỗi tay ra nhưng vẫn không chạm đến được, liền nắm tay lại đập lên mặt đất vài lần, tỏ vẻ đồng ý.


Sở Kiều nhảy xuống khỏi giường sắt, nhặt đồng hồ trên mặt đất đặt vào trong tay viên binh sĩ, dịu dàng mỉm cười với lớp thủy tinh không thể nhìn xuyên qua bên ngoài, sau đó bưng khay cơm lên trở lại trên giường.
Bên ngoài nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Tất cả đều rất tự nhiên, không chút khác thường.


Sau khi cơm nước xong, Sở Kiều đi đến nhà vệ sinh bên cạnh, đơn giản mở cửa ra.


Chính phủ coi như cũng còn nhân đạo, nhà vệ sinh vẫn mang tính riêng tư, trừ bả vai trở lên thì phía dưới toàn được làm bằng nhựa mờ đục. Sở Kiều ngồi trên nhà vệ sinh, đầu khẽ cúi xuống, cô biết, bên ngoài có người đang nhìn, hơn nữa thời gian vào nhà vệ sinh không được vượt quá 20 phút.


Ngay lúc những người khác không thể nhìn xuyên thấu vào trong nhà vệ sinh, cô nhẹ nhàng vươn bàn tay trắng nõn ra, ở nơi vừa chạm vào các đầu ngón tay của vị binh sĩ kia có một lớp film mỏng trong suốt, bên trên còn có dấu vân tay của đối phương vô tình bị nàng lấy được. Sở Kiều biết, thời gian không còn nhiều, cô cần phải hành động.