[Hoàng Khuyết Khúc Hệ Liệt] – Bộ 3 – Niệm Nô Kiều

Chương 34

Mệt mỏi quá...... Tấn Nhã từ khi sinh ra đến nay, chưa từng cảm thấy lễ mừng năm mới nguyên lai lại vất vả đến vậy! Chẳng những phải ứng phó một đám người, còn muốn nơi nơi chốn chốn đề phòng con “đại sắc lang” ── Tễ Hồng Lẫm kia.

Từ sau đêm đó, quan hệ giữa hai người bọn họ đã xảy ra biến hóa thực vi diệu. Trước kia không biết, hiện tại tấng giấy ngăn cách hai người đã bị đâm thủng, lại phát hiện ra kỳ thật Hồng Lẫm luôn nơi nơi chốn chốn ăn đậu hủ của Tấn Nhã! Lúc thì sờ một cái, lúc thì hôn một chút, làm cho Tấn Nhã rất xấu hổ.

“Tiểu Nhã, Tiểu Nhã!” Là thanh âm của Hồng Lẫm.

“......” Lại tới nữa!

“Đi một chút đi!” Bất chấp mọi thứ, Hồng Lẫm kéo Tấn Nhã bước đi.

Tấn Nhã ở phái sau Hồng Lẫm, “Từ từ, chúng ta đi đâu?”

Hồng Lẫm tiếp tục kéo Tấn Nhã hướng đến cửa cung mà đi, “Xuất cung! Hôm nay là Nguyên tiêu, không khí trên đường rất náo nhiệt!”

“Vậy ba ba bọn họ......” Sao lại có Thái tử như vậy a?

“Bọn họ sớm đi rồi!” Cha như thế nào thì con như thế nấy, quả không sai!! ”Sáng sơm ba ba đã mang phụ thân đi trước! Diệc Ưu cũng cùng bọn Tiểu Tứ ra ngoài ngoạn, trong cung cũng chỉ hai chúng ta!”

“......”

“Đừng có chần chờ nữa, đi mau đi mau!!”

── Trên đường──

“Nguyệt sắc đăng quang mãn đế đô, hương xa bảo mã ải thông cù. Thân nhàn bất đổ trung hưng thịnh, tu trục hương nhân tái tử cô.”

Trên đường toàn đầu người, nơi chốn giăng đèn kết hoa. Đăng lâu, đăng thụ, đăng luân, hỏa thụ ngân hoa (đèn đuốc rực rỡ), chiếu sáng cả Hoàng thành! Các nam nhân say mê đối câu đối, ăn bánh nguyên tiêu, có người còn mang của một nhà già trẻ, đồng thú đồng nhạc (cùng nhau vui vẻ). Mà các cô nương ngày thường sống trong nơi khuê các cũng ra khởi mành che, điểm lên uyên ương đăng mong có thể tìm được lang quân như ý.

“Tiểu Nhã, đằng kia có rất nhiều nhân, đi xem!” Hồng Lẫm nhìn ra phương xa.

“Đang đoán đố đèn a!” Tấn Nhã hướng nơi đó nhìn lại, “A, hình như là......” Gặp được người quen!

“Di? Hao giống đại bá cùng Si Ảnh thúc thúc nga!” Hồng Lẫm nói, “Thấm Diêu bọn họ ở đó kìa, thật sự là rất đúng dịp!”

“......” Cái gì mà giống như, chính là bọn họ a, hơn nữa hẳn là không phải đúng dịp...... Khó trách nhiều người vây xem như vậy.

Đám người vây xem chia thành hai phe, nhất phe đứng ở phía sau Tễ Linh Nhạc, một phe đứng sau Si Ảnh, bọn Thấm Diêu cũng chia thành hai bên, ở trung tâm là một lão giả đang đứng làm trọng tài, lão đang chùi mồ hôi toát đầy trên đầu, vẻ mặt không biết nên biểu tình như thế nào cho phải!


Ai...... Tấn Nhã thật sự là thương hại lão a! Thế nhưng lại bị liên lụy vào cuộc “tranh chấp” giữa hai vị này...... Trên đời còn có gì so với chuyện này thảm hại hơn a......

“Bây giờ là đề thứ năm......” Lão giả kia nói, “Thỉnh hai vị chuẩn bị sẵn sàng!”

“Nhanh lên!” Đối phu phu này trăm miệng một lời nói.

“Vâng!” Lão giả kia sắp hôn mê rồi, lão đã sống mấy chục năm, tới nguyên tiêu năm nay sao lại đụng đến chuyện không hay ho như vậy?, “Đề mục là:  lưỡng sơn tương đối hựu tương liên, trung hữu nguy phong sáp bích thiên, đoán một chữ!”

“Là ‘do’!” Si Ảnh lớn tiếng nói.

(由: do, hai bên có hai ngọn núi song song, ở giữa thanh cột chọc trời)

Trong nháy mắt hắn nói xong, người phía sau hắn liền liều mạng vỗ tay, “Hảo hảo!”

“Tiếp...... Đề tiếp theo!” Lão giả kia sắp bị ánh mắt của Tễ Linh Nhạc đông chêt, vội vàng đổi đề, “Tam khẩu trọng trọng điệp, mạc bả phẩm tự sai, đoán một chữ!”

“Là ‘mục’!” Lần này Tễ Linh Nhạc giành trước!

(目: mục, ba cái miệng chồng lên nhau, không tính tính riêng lẻ)

“Nga nga!” Người ở phái sau y vui mừng khôn xiết!

Si Ảnh rất không cam lòng mà cho y một cái mặt quỷ, Tễ Linh Nhạc dùng vẻ xem thường đáp lại! Hai người càng đấu khí thế ngất trời!

“Lẫm ca ca, chúng ta vẫn nên đi thôi!” Tấn Nhã tối chịu không nổi hai người họ.

“Ha ha...... Mới trước đây, mỗi lần hai vị kia đầu võ mồm, nhóm ba ba liền thích cùng bọn ta đánh đố, là ai sẽ thắng! Tiểu Nhã có muốn cược một chút hay không?”

“......” Tấn Nhã đen mặt, “Không cần!”

“Ha hả...... Đi, đến bên kia ăn cái gì đi!” Hồng Lẫm thích nhất là nhìn biểu tình không có cách nào kia.

── Tửu lâu ──

“Ngạn ca ca, ngươi nói thứ này vì sao phải gọi là bánh nguyên tiêu a?” Thiếu niên nhìn bánh Nguyên tiêu trong bát rồi nói.

Một đám người đang ăn bánh nguyên tiêu đều cứng lại, “......”


Thiếu niên bên cạnh hắn hình như đã thành thói quen, tiếp tục ăn một cái, “Bởi vì mấy cái tên bánh chẻo, bánh bao gì đó đều đã bị dùng hết! Nó cũng chỉ có thể gọi là ‘nguyên tiêu’!”

“......” Đây là đáp án gì a??

“Nga? Như vậy a?” Chiếm được đáp án, thiếu niên gật gật đầu, lúc này mới bắt đầu ăn......

“......” Nhà bàn bánh nguyên tiêu có chút lạnh!

Tấn Nhã ngay cả hỏi cũng không cần hỏi, lập tức dừng lại ở ngoài cửa, “Lẫm ca ca...... Vẫn là không cần ăn......”

“Không ăn?” Hồng Lẫm lại xác định.

“Ân......” Dù sao y cũng không đói.

Hồng Lẫm cũng không miễn cưỡng, “Một khi đã như vậy, vậy tiếp tục đi dạo a!”

“Đi ngắm hoa đăng đi!” Lần này là Tấn Nhã đề nghị.

“Không thành vấn đề!” Hồng Lẫm đương nhiên đáp ứng.

“Hôm nay người gặp được thật đúng là nhiều!” Tấn Nhã cảm thán, “Nói không chừng như thế này còn có thể gặp được ba ba bọn họ nha!”

“......” Hồng Lẫm dừng lại, lăng lăng nhìn phía trước.

Tấn Nhã thiếu chút nữa nhào vào hắn, “Lẫm ca ca? Xảy ra chuyện gì?”

“Ta nghĩ không cần chờ......” Hắn chỉa chỉa phía trước, “Chúng ta đã gặp rồi!”

“A?” Tấn Nhã nhìn về hướng hắn chỉ......

Thật sự, Tuyền cùng Phạm đang ở phía trước cách đó không xa, một đám cả nam lẫn nữa đang vây quanh bọn họ, thật không biết đang làm cái gì......

“Bọn họ đang làm cái gì a?” Tấn Nhã tò mò hỏi.


“Đi, đi xem!” Hồng Lẫm nói xong liền bước đi.

Nguyên lai nơi này đang ở tiến hành thi văn thơ, người thắng có thể đem lời mình muốn nói nhất hoặc văn thơ ghi lại trên đèn ***g, treo lên nơi cao nhất của Hoàng thành!

Giải thưởng này đưa tới không ít nam tử dự thi, đại đa số là vì hướng cô nương mình yêu dâng lên một phen tâm ý! Hiện giờ thắng bại đã định, đang tiến hành bước cuối cùng, chính là để người thắng đề chữ lên đèn ***g......

“Vậy ba ba bọn họ ở chỗ đó...... Chẳng lẽ......” Tấn Nhã đoán.

Hồng Lẫm lắc đầu, bất đắc dĩ mà cười nói: “Ba ba vẫn là như vậy! Nhìn bộ dáng vui sướng của hắn, tám phần là thắng!”

“Hắn làm như vậy nguyên nhân là......”

“Đương nhiên là vi lấy lòng phụ thân rồi!” Hồng Lẫm dám khẳng định.

“Ta còn không biết văn thơ của ba ba lại tốt như vậy!” Tấn Nhã thở dài, “Trong đám người kia có không ít tài tử nổi danh đâu!”

“Đúng vậy! Thi tử thi phú của ba ba, quả thực là văn sở vị văn a!”

Bọn họ ở bên kia tán thưởng, người chủ sự bên này đã bắt đầu tuyên bố: “Hiện tại thỉnh vị Kì công tử đề từ!”

“Ha hả......” Tuyền ở một bên cười tươi như hoa, đề bút vung lên, lưu loát ở trên đèn ***g viết lên thi từ từng học qua.

“Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,

Cánh xuy lạc, tinh như vũ.

Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.

Phụng tiêu thanh động,

Ngọc hồ quang chuyển,

Nhất dạ ngư long vũ.

Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,

Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.

Chúng lý tầm tha thiên bách độ,

Mạch nhiên hồi thủ,

Na nhân khước tại,


Đăng hoả lan san xứ.”

(Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở, 

Rụng như mưa, sao rực rỡ. 

Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ. 

Phụng tiêu uyển chuyển, 

Ánh trăng lay động, 

Suốt đêm rồng cá rộn. 

Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ, 

Phảng phất hương bay, cười nói rộ. 

Giữa đám tìm người trăm ngàn độ, 

Bỗng quay đầu lại, 

Người ngay trước mắt, 

Dưới lửa tàn đứng đó. 

—– Diệp Luyến Hoa dịch)

“Hảo từ, hảo từ a!!” Chủ sự kia không ngừng trầm trồ khen ngợi.

Tuyền cũng không để ý hắn, chỉ bảo hắn đem hoa đăng này đặt eln6 nơi cao nhất của Hoàng thành, rồi sau đó cười hì hì đối Phạm nói: “Phạm a, tiết tguyên tiêu năm nay, vi phu đem cái này tặng cho ngươi!”

“Thấy rồi! Nhọc ngươi nghĩ ra đoạn văn này!” Phạm ngoài miệng như thế nói, lại dào dạt nụ cười hạnh phúc!

Xung quanh không biết bao nhiêu người nhìn Phạm bằng ánh mắt hâm mộ. Nhân sinh khổ đoản chân ái khó cầu a!

Tấn Nhã cũng nhìn Phạm như vậy, không biết trong lòng suy nghĩ đến cái gì.

Hồng Lẫm lộ ra nụ cười, kéo kéo Tấn Nhã, “Tiểu Nhã, đi! Ta mang ngươi đi đến nơi này!”

“Ân? Đi đâu?” Không đợi y phản ứng, Hồng Lẫm đã kéo y đi rồi.