Hoàng Huyết Khúc Chi Tiêu Dao Nhạc

Chương 46

Thu được ám hiệu của Tiểu Tứ, kỵ binh sớm đóng giữ quanh tại núi này đồng loạt vọt lên! Nguyên bản vòng vây càng lui càng nhỏ, thẳng tới gần đàn nhện!

Mục tiêu của đàn nhện nguyên lai chỉ có Tiểu Tứ cùng Diệu Ngạn, mà sau khi cảm nhận được mặt đất chấn động mãnh liệt, đàn nhên bên ngoài thay đổi phương hướng...... Tựa hồ là theo bản năng cảm giác được có nhiều hơn thức vật đến gần chúng nó! Đám nhện di động cực nhanh, rất nhanh liền tới trước mặt các tướng sĩ......

“Bá!” Sau khi xác định vị trí của đàn nhện, binh lính theo mệnh lệnh, không chút do dự đốt mũi tên, từng nhánh hỏa tiễn rời cung bắn ra. Bọn họ đều là trải qua tuyển chọn kỹ càng, tiến pháp tự nhiên không kém, một phát bắn trúng!

Hỏa tiễn rơi xuống đàn nhện, trong khoảnh khắc đốt thành một mảnh! Nhưng đám nhện này không biết thế nào, sinh mệnh cực kỳ ngoan cường, cho dù trúng hỏa tiễn, cho dù lưng cháy đoàn, chỉ cần không chết, chúng nó sẽ không ngừng tiến nhanh đến...... Thậm chí có một vài nhện lửa, dùng hết toàn lực còn hòng leo lên một vài con ngựa của binh lính mà gặm cắn!

Đám nhện này “lửa rừng đốt bất tận”, một đám lại một đám, sống khó coi hết mức, nhìn kia không thấy điểm cuối của đám màu đen kia..... Lòng người cũng dần dần bắt đầu dao động, thật sự có thể đem chúng nó toàn bộ tiêu diệt sao? Thật sự làm được sao?

“Con bà nó, đám súc sinh này!” Có vài tướng sĩ vội vàng xao động nhịn không được cắn răng chửi.

“Chậc, đáng giận! Vì sao còn động?!” Có vài người không ngừng bắn hỏa tiễn, nhưng tiễn pháp đã không còn chuẩn xác như lúc trước.

Cũng có người phẫn hận muốn thúc ngựa chạy thẳng vào đàn nhện bắn chết, khiến trận hình có vài lỗ hổng......

Phong thấy tình huống của bọn họ không quá tốt, sinh lòng không ổn, cứ tiếp tục như vậy lòng người tan rả, tất cả mọi người sẽ chết ở trong này!

Chỉ thấy hắn giơ cao một tay, chợt ra lệnh: “Các vị, không cần hoảng! Ngẫm lại người nhà của các ngươi, ngẫm lại quê hương của các ngươi, bọn họ đều phải dựa vào chúng ta bảo hộ, vì bọn họ, chúng ta quyết không thể ngã ở nơi này!” Nói rồi còn như làm tấm gương tốt bắn ra một mũi tên, thẳng trúng mục tiêu, “Không cần vội, tin tưởng chúng ta quyết không thua đám súc sinh này!”

“Hưu!” Lúc quân lính còn chưa kịp phản ứng, lại thêm một mủi tên nhọn bắn trước mặt bọn họ, nhưng lần này người nâng cung là Thao Liễm vương, chỉ nghe hắn dùng giọng điệu khinh thường nói: “Hừ, tinh anh của Kỳ Nghệ không hơn gì cái này, sao so với dũng sĩ của Thao Liễm chúng ta được?”


“Cái gì?” Rất nhiều người không cam lòng chịu nhục giận dữ khởi nghĩa, giơ cung lên lấy phương thức đồng dạng đem hỏa tiễn bắn tới trước mặt Kì Viêm hướng hắn thị uy!

“Ta được thiên thần của Kỳ Nghệ phù hộ, sao có thể bại bởi các ngươi?”

“Đúng vậy đúng vậy! Mạnh miệng đừng nói là quá sớm!”

Không biết Kì Viêm có phải cố ý hay không, nhưng kích thích của hắn không thể nghi ngờ là một phương “thuốc hay” cho các tướng sĩ, ý chí chiến đấu một lần nữa được đốt cháy......

“Vương vì sao phải kích thích bọn họ như vậy......” Sí không rõ, bọn họ chết, Kỳ Nghệ không phải là vật trong bàn tay sao?

Hàn bên cạnh không mang theo chút hơi ấm trả lời: “Bởi vì......” Cầm lấy cung tiễn, nhắm ngay một đám nhện trước mặt, tên dài nhóm lửa, kéo căng cung bắn ra, lập tức trước mặt là một đoàn lửa, “Bọn họ đã chết, chúng ta cũng không thể sống ra ngoài! Ngươi...... Tránh!” Quay đầu nhìn Sí, lại kinh giác bên người hắn có khác thường!

“Cái gì?” Sí quay đầu lại, nhưng đã không còn kịp rồi!

Một đám nhện thừa dịp này chưa chuẩn bị đã muốn ăn luôn binh lính bên cạnh hắn, hiện giờ sát ý dày đặc nhắm ngay Sí, hướng hắn đánh tới!

“Sí......” Ngại mệnh lệnh, Hàn không được tiến lên hỗ trợ chỉ có thể ở tại chỗ, nhìn Sí sắp bị nuốt chửng, bỗng nhiên một ý tưởng kỳ lạ xâm nhập vào trong đầu...... Hàn hiện tại khoanh tay đứng nhìn, mà nếu thật hôm nay Sí chết, xong việc cũng định chết theo!

Nhưng khi chờ hắn từ trong suy nghĩ tỉnh lại, lại có một nhánh hỏa tiễn từ phía xéo đối diện Sí bắn thẳng đến, bắn trúng đám nhện này, thuận lợi giải vây cho hắn!

Người nào? Sí cùng Hàn đều tiến tới phía đó nhìn lại......

“Tễ Tường Phong?!” Khiến bọn hắn kinh ngạc chính là, người cầm cung không phải người khác, mà là người bọn họ coi là tử địch kia!

“Có rảnh không cần nói chuyện yêu đương, xong mọi việc rồi nói sau cũng không muộn!” Ngữ khí của Phong hơi trêu chọc, nói xong liền tiếp tục tập trung chú ý đối phó đám nhện.

“Nói bậy cái gì!” Sí mặt đỏ kêu to.

Mà Hàn càng giống như bị nói trúng tâm sự mà không nói gì, hắn lập tức dời tâm tư về phía đàn nhện.


..........................................

“Tiếp tục như vậy không được!” Tuyền lau mồ hôi, bây giờ vẫn tìm không ra tung tích của Phạm, không khỏi khiến cho hắn có chút hoảng hốt, bỗng nhiên ngẩng đầu, một cây đại thụ chọc trời cho hắn gợi ý, “Tiểu bơ, lên cây được không?”

“Cây?” Thần cũng ngẩng đầu nhìn lại, “Đúng vậy, từ trên nhìn xuống liền đơn giản hơn!”

“Đúng, Tiểu bơ, Tiểu kẹo đường, Thấm Diêu, Diệc Ưu, còn có Thao Liễm vương ngươi lại phái những người này lên cây! Chúng ta trên dưới giáp công!” Tuyền sai bảo nói, không thể phủ nhận hắn có tư tâm, bọn nhỏ leo lên không thể nghi ngờ sẽ an toàn một chút.

“Hiểu được!”

Công kích từ trên cao liền đơn giản hơn, không chỉ tầm nhìn cực tốt, góc độ bắn cũng có ưu thế! Một phát bắn đi xuống, phạm vi lửa cháy so với trên mặt đất lớn gần gấp đôi.

“Như vậy thật sự nhanh hơn nhiều!” Thần vui đến quên cả trời đất, một phát lại một phát.

Khi hắn đang bắn đến hưng phấn cực kỳ, đột nhiên một nhánh hỏa tiễn bay thẳng tới mặt, sát qua gò má hắn, bắn trúng lên thân cây phía sau hắn!

“Ngươi làm gì a?” Bất mãn đối Sí bắn tên quát, nhưng thuận thế nhìn về sau lại phát giác một con nhện lớn bị cố định trên thân cây!

“Sí?” Hàn có chút giật mình, Sí cư nhiên sẽ cứu thần?

Không nghĩ tới sí lớn tiếng đối Phong kêu: “Tễ Tường Phong, ta hận nhất là thiếu nhân tình, hiện giờ ngươi và ta không thiếu nợ nhau!”

“Thiết, rõ ràng nghĩ muốn tạ ơn Phong...... Giả bộ khốc cái gì......” Thần cười nhạt, hơn nữa nhanh bắn hỏa tiễn trên tay, tranh thủ sớm đi đem chúng nó tiêu diệt......

Hai tầng công kích trên thấp rõ ràng có hiệu quả, đám nhện không có hậu viện, hơn nữa đói khát lâu ngày, sức lực của chúng nó dần dần yếu xuống, mà nhóm binh lính cũng càng đánh càng hăng!

Dưới thế tiến công mãnh liệt, đám nhện ở sâu trong rừng rậm cơ hồ đều đã bị biển lửa bao phủ......


“Xem ra sắp hoàn thành!” Diệc Ưu nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong biển lửa mờ mịt bỗng nhiên có một bóng dáng quen thuộc tiến vào tầm mắt của hắn......”Phạm...... Thúc thúc?”

── Trong sơn động ──

“Tiểu Tứ!” Diệu Ngạn ra sức giữ chặt Tiểu Tứ muốn một mình trở về, “Bình tỉnh một chút, Phạm thúc thúc không có việc gì!”

“Buông!” Tiểu Tứ giãy dụa, “Phụ thân có việc, ta thấy được!”

Vừa rồi thoáng nhìn rõ ràng, Phạm trên mặt hơi biến hóa, rõ ràng là bị nhện gây thương tích, nếu tiếp tục như vậy...... Hậu quả không thể lường được!

“Ngạn ca ca, buông, ngươi không biết...... Nếu phụ thân ta  gặp chuyện không may...... Trời...... Ta không dám nghĩ ba ba sẽ làm ra cái gì! Để ta trở về được không?” Tiểu Tứ đã gần như cầu xin.

Diệu Ngạn bất đắc dĩ lắc đầu, “Không được, là phụ thân ngươi bảo ta mang ngươi đi, ta không thể làm trái ý của hắn! Thực xin lỗi......”

“......” Tự biết không có hy vọng khiến Diệu Ngạn buông mình ra, Tiểu Tứ suy sút ngồi xổm trên mặt đất, “Đều là ta không tốt...... Ta ngu ngốc, vì sao lúc trước nhắc tới loại lời hỗn trướng đó! Gì mà mặc kệ sống chết của người khác...... Ta người thứ nhất không làm được!”

“Tiểu Tứ......” Diệu Ngạn ôm chặt lấy y, “Ngươi đúng vậy...... Chính là chúng ta đều là người...... Là người sao có thể buông tình cảm của nhân loại chứ!”

“......” Tiểu Tứ khẽ cắn môi không trả lời.

Diệu Ngạn yêu thương lấy tay đem đầu y dựa vào đầu vai của mình, “Không có việc gì, Phạm thúc thúc là người tốt sẽ được trời phù hộ,  Tuyền thúc thúc lại tốt như vậy...... Ông trời sẽ không làm khó bọn họ......”

Tay Tiểu Tứ nắm lấy y sam của Diệu Ngạn, độ ấm của hắn có thể khiến y cảm thấy ấm áp, nhưng cũng có một cỗ chua xót khôn kể nảy lên trong lòng...... Thông qua yết hầu, mũi, chui thẳng lên mắt, hốc mắt tựa hồ nổi lên gì đó......

Lại vừa nghĩ tới ánh mắt cuối cùng của phụ thân nhìn mình, lực đạo trên ngón tay bất giác tăng thêm...... Lập tức, ánh mắt nổi lên sương mù, hai hàng dịch thể trong suốt như thủy tinh chảy xuống, rơi trên vai Diệu Ngạn!

Cảm giác được quần áo vốn ẩm ướt lại có chút ướt thêm, Diệu Ngạn không khỏi kéo Tiểu Tứ, “Tiểu Tứ?” Lại ngạc nhiên phát hiện, trong cặp mắt sẽ không rơi lệ giờ đây lại long lánh.

“Đây là...... Gì?” Tiểu Tứ đưa tay khẽ vuốt hai má, lau đi hai giọt nước mắt...... Y khó tin nhìn Diệu Ngạn, “Ngạn ca ca...... Ta......”


“Là nước mắt! Tiểu Tứ...... Ngươi lại khóc......” Miệng Diệu Ngạn không tự giác hiện ra đường cung đẹp đẽ, “Thật tốt quá!”

“Là nước mắt?” Tiểu Tứ vẫn không thể tin được, “Ta lại khóc......”

Lúc này, mặt nước bỗng nhiên nổi lên gợn sóng, một bóng người tiến vào trong sơn động, “Tiểu Tứ!”

Đột nhiên quay đầu lại, “Tam ca? Ngươi đã đến rồi...... Đó chính là nói......” Tiểu Tứ chạy qua.

“Không có việc gì! Phần lớn nhện đã diệt toàn bộ, còn một phần nhỏ giao cho bọn lính đối phó...... Các ngươi......” Phong ôm lấy bả vai Tiểu Tứ, lại kinh giác trên khuôn mặt khẩn trương của đệ đệ có thêm chút nước mắt, “Ngươi khóc?”

“Ân......” Tiểu Tứ tùy ý lau mặt, “Trước không chỉ nói việc này, phụ thân đâu?”

“Phụ thân y......” Phong giống như có khó nói.

“Phụ thân đã xảy ra chuyện, đúng không?” Tiểu Tứ lo lắng cực kỳ.

“...... Tóm lại, đi ra rồi nói sau!” Phong trốn tránh trả lời, cùng Diệu Ngạn trao đổi ánh mắt một phen, quyết nghị trước đem Tiểu Tứ ra ngoài rồi nói sau.

..........................................

“Phốc!” Ba người trồi lên mặt nước, Tiểu Tứ không đụng tới Ngạn, không để ý cái khác, hoang mang ở trong đám người tìm kiếm bóng dáng của phụ thân......

“Phụ thân...... Phụ thân......” Tiếng gọi âm ỉ không ngừng, nhưng không ai đáp lại.

Diệu Ngạn đi theo phía sau y, hướng Phong hỏi: “Phạm thúc thúc xảy ra chuyện gì? Ngươi nhất định biết......”

“......” Phong hai tay nắm chặt, tựa hồ ẩn nhẫn đau khổ nào đó.


Phía sau, ở một chỗ truyền đến xôn xao, khiến cho ba người chú ý!

“Ba ba...... Ngươi làm gì?” Là thanh âm của Thần.

Thanh âm của Diệc Ưu cũng lập tức truyền đến, “Bệ hạ, không cần......”

“Phụ thân, ba ba!” Tiểu Tứ vội vàng chạy về hướng kia, Diệu Ngạn cùng Phong theo sát phía sau.