Hoàng Hậu Phúc Hắc

2: Hoàng Hậu Vào Bếp

Đột nhiên, hoàng hậu đôi mắt long lanh đang đi vào cỏi thần tiên.

Vừa thở dài lại thở ngắn."Nàng lại thèm trà sữa thì phải biết làm sao đây?""Cổ đại này nàng có nên mở một tiệm trà sữa không?"Đi ngự trù là được rồi.

Nàng tự nấu trà sữa uống luôn.

Ha ha..Bất giác các cung nữ và thái giám đều nhìn chằm vào người đứng đầu lục cung vừa cười vừa suy tư.

Rồi lại nhìn nhau.

Không ai hiểu hoàng hậu đang tự nhiên im lặng lại liên tục cười nắc cười nẻ."Người đâu dẫn ta đi đến ngự trù?"Thái giám sửng sờ khi nghe hoàng hậu muốn đến ngự trù.

Phải nói rằng từ trước đến nay chưa từng có một vị hoàng hậu nào lại đòi đến đó.

Nhưng mệnh lệnh thì họ vẫn phải nghe theo.Nhìn hoàng hậu đứng trước bếp lửa hồng dùng đôi tay nhỏ mịn thon thả chỉ huy cái đầu bếp nào lấy đường, trà, sữa, bột, và dụng cụ nấu ăn đều trố mắt nhìn.

Ngự trù bình thường tấp nập người ra kẻ vào đều nghiêm chỉnh đứng yên chờ sự sai sử của nàng.Nàng lấy một cái nồi lớn đổ đường vào cho thêm trà rồi đảo đều tay.

Đường tan chảy hòa quyện vào trà tạo ra sôi sùn sụt.

Một màu nâu óng ánh đẹp mắt tiếp cho thêm nước đợt sôi rồi lọc cặn trà tiếp lại đổ thêm sữa tươi vào.

Nếm vừa miệng thì nhắc bếp xuống.

Đổ trà sữa vào bát vì đây không có ly thủy tinh.

Bỏ thêm bột lọc đã trộn đủ màu sắc vo viên rồi luộc qua vào.

Thêm đá nhỏ vào.

Nàng nhìn tô trà sữa thơm ngon trước mắt nước miếng muốn chảy ra rồi nhưng ngại mặt mũi nhìn cung nữ và thái giám tò mò muốn chết nhưng không dám tiến đến xem.

Hoàng hậu ra lệnh đem bưng cái tô đến viện Hoa Liên của nàng.

Còn lại thưởng cho cung nữ và thái giám, đầu bếp..Ngồi ngăm nhi trà sữa thơm mùi trà cùng vị béo của sữa liếm liếm đôi môi Hồng căng mộng nước như muốn được hái.

Tất cả hình ảnh đều lọt vào mắt vị hoàng thượng gần như bị hoàng hậu xem là vô hình thoáng muốn biết điều gì khiến một người lười biếng và thích nhàn nhã lăn vào ngự trù.Hắn được thái giám truyền tin hoàng hậu đích thân vào ngự trù nấu một món ăn rồi đem đi.

Mọi người đều có phần riêng hắn thì không có.

Một ngọn lửa như thêu đốt lòng ngực của hắn.

Hắn muốn hun hắn cắn lên môi nàng còn vươn một lớp sữa mỏng nếm thử hương vị món ăn nàng nấu.

Bất giác hắn tiến lại gần nàng.Hoàng hậu giật mình phát hiện căn phòng của nàng từ lúc nào có thêm một người không mời lại tự đến còn không gõ cửa.

Mà hình như là phòng nàng không có cửa mọi người ơi.

Ai dám vào đây? Phải biết là nơi hoàng hậu nghỉ ngơi nha.

Nàng nhìn kỹ người đàn ông Tuấn tú phi phàm trước mặt người được gọi là hoàng thượng đang mĩm cười nhìn nàng nhưng ánh mắt lại muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Tuy người hiện đại nhưng phải biết gần vừa như gần hổ.

Lúc nào cũng có thể bay đầu.

Cái đầu nàng thì nàng lại rất là tiếc thương nó.

Thanh Xuân nàng còn chưa tận hưởng hết đâu.

Tự nhiên xuyên không một cách lãng xẹt nàng còn đang bất mãn lắm đây.

Mặc dù không chết nhưng ở đây không có người thân và bạn bè nàng hoàn toàn cô độc và yếu thế.

Cẩn thận nhìn người đối diện nàng nhẹ nói:"Thỉnh an Hoàng Thượng, không biết ngài đến đây có việc gì không?"Hắn phát hiện từ khi nàng tỉnh lại, quy củ dường như điều bị nàng lơ đi.

Thậm chí, tuy miệng nói thỉnh an nhưng cái mông nàng chưa hề rời khỏi cái ghế.

Tuỳ tiện qua loa như thế thật khiến hắn có cảm giác không được chào đón.

Phải biết đi đến đâu đều được kẻ nịnh người bợ.Ánh mắt của nàng nhìn hắn mặt dù đã cố tình che giấu nhưng hắn vẫn có cảm giác nàng không muốn gặp hắn.

Không muốn hắn ở đây.

Vậy thì hắn càng muốn ở lại..