EDITOR: DOCKE
Ngôi mộ của Hạ Lan Vô Song biến thành một đống hỗn độn.
Bên trong đống tro tàn, hai người vừa mới gặp mặt, đối diện mà đứng.
“Ra ngoài đi.” Tức phu nhân im lặng một hồi, sau đó xoay người, đoạn tuyệt mà lạnh lùng.
Hạ Lan Tuyết lại dừng lại thật lâu trước đống hỗn độn. Đáy mắt như có gió giục mây vần, không biết đang suy nghĩ cái gì. “Cuộc đời như giấc mộng, cũng như chớp điện, chân tình hay giả dối, đều chỉ là hư vô.” Đợi đến khi đi tới cửa mộ, Tức phu nhân nhìn lên vách tường đen đủi trên đầu, cảm thán một tiếng.
Bà rốt cuộc đã biết được tâm ý của Hạ Lan Vô Song dành cho mình, nhưng mà, thì thế nào đây?
Thời gian đã trôi qua, tất cả đều đã thành hư vô.
“Tức phu nhân, bà có biết hài cốt bà vừa đánh nát, là của ai hay không?” Hạ Lan Tuyết cúi đầu, nói vọng theo phía sau Tức phu nhân. “Không phải hài cốt của bá phụ, mà là của phụ vương ta, là hài cốt của Hạ Lan Vô Hạ, người mà bà vẫn chưa từng thật sự chú ý đến. Năm đó toàn thân bá phụ đã thối rữa, sau đó lại mất tích một cách thần bí, căn bản không hề lưu lại hài cốt. Hai mộ bia này giống nhau như đúc, ngoại trừ cái tên trên bia. Sau khi mẫu hậu qua đời, ta đã đưa di thể của mẫu hậu vào lăng mộ của phụ vương, hy vọng bọn họ có thể hợp táng. Nhưng vào rồi mới phát hiện, lăng mộ của phụ vương hoàn toàn trống không. Cây trâm mà bà vừa lấy được, cũng là vật mà phụ hoàng yêu quý nhất khi còn sống. Vừa rồi, người kia không phải bá phụ, mà là phụ vương. Người vẫn luôn yêu bà, không chỉ có bá phụ, mà còn có cả phụ vương của ta.”
“Hài cốt của phụ vương vì sao lại xuất hiện ở đây? Vấn đề này, vừa rồi ta vẫn chưa nghĩ thông suốt. Nhưng hiện tại, ta đột nhiên hiểu ra. Phụ vương biết bà sẽ trở về tìm bá phụ, cho nên đặt quan tài của mình trong lăng mộ của bá phụ. Thậm chí, sợ bà tìm không thấy phụ vương, trong ngôi mộ này mới trống trải như vậy, ngoại trừ quan tài ra thì không còn bất cứ thứ gì khác. Mặc dù đã chết, phụ vương cũng muốn được tan xương nát thịt trong tay bà.” Hạ Lan Tuyết than thở thật sâu, nhẹ giọng nói. “Rốt cuộc ta cũng hiểu được, vì sao mẫu hậu vẫn muốn ăn chay niệm phật, không chịu hoàn tục. Chỉ vì trong lòng phụ vương, căn bản không hề có mẫu hậu.”
“Ta sẽ không truy cứu chuyện bà đánh nát di hài của phụ hoàng, đây là hạnh phúc của ông. Ta cũng tin tưởng, cho dù cuộc đời như mây như điện lướt qua trong giây lát, chỉ cần yêu chân thành hết mình, vĩnh viễn sẽ không trở thành hư vô.” Nhìn bóng lưng yểu điệu mà thẳng thắn của Tức phu nhân, Hạ Lan Tuyết nói ra câu nói sau cùng.
Câu nói vừa dứt, vầng hào quang vừa rồi vẫn luôn tràn ngập trên người Tức phu nhân đột nhiên biến mất. Trong mắt anh, bà không bao giờ còn là cái gì truyền kỳ không thể đuổi kịp nữa.
Độc Cô Tức dường như cũng chấn kinh rồi, khϊế͙p͙ sợ lời nói của Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Vô Hạ, đứa bé trai xinh đẹp đơn thuần, luôn đi theo sau lưng Vô Song sao?
Ấn tượng của bà về hắn, đã quá mơ hồ.
Có vài người, nhất định sẽ chỉ là bối cảnh.
Bà không nói gì, cũng không hề quay đầu lại, chỉ thoáng dừng một lát rồi tiếp tục đi tiếp bước chân dang dở vừa rồi.
Đảo mắt, liền biến mất sau những tán tùng bách xanh thẳm dày đặc.
Hạ Lan Tuyết vẫn đứng giữa lăng mộ hồi lâu, sau đó quỳ một gối ngồi xuống, thu dọn tro cốt lẫn lộn vốn mảnh vụn gỗ và đất bụi. Anh cởi áo dài rồi dùng nó bao chúng lại, đặt xuống đúng chỗ vừa rồi Tức phu nhân mới đứng.
“Phụ vương, dư nguyện của người đã xong, ngủ yên đi.”
Nói xong, anh cung kính dập đầu, xoay người đi ra khỏi lăng mộ yên bình, đánh một chưởng chụp lên cơ quan bên ngoài. Bức tường đá ngàn cân lại ầm ầm rung chuyển, đánh rớt một trận bụi bặm.
Lúc này đây, không còn bất cứ người nào đến mở nó ra nữa.
Đợi đến khi Hạ Lan Tuyết đuổi theo đi ra, anh đã không thể nào tìm thấy bóng dáng Tức phu nhân đâu nữa. Anh mệt mỏi nện bước, chậm rãi trở về tẩm cung của mình. Sau khi đẩy cửa cung liền bất chấp tất cả, chỉ muốn nằm xuống liền ngủ.
Tình quá nặng, giang sơn cũng trọng, trọng đến nỗi anh muốn hết hơi.
Anh đột nhiên càng nhớ Y Nhân mãnh liệt hơn trước, nhớ đến mức ngực anh phát đau, sắp thở không nổi.
Tất cả nguy nan đều có thể hóa gaii3, nhưng nếu không có nàng, sinh mệnh chỉ còn là một hồi hư vô.
Hạ Lan Tuyết ở trên giường trằn trọc hồi lâu, chung quy vẫn không thể đi vào giấc ngủ. Anh lại xoay người rời giường, khoác thêm một lớp áo dài, đứng yên trước cửa sổ.
Ngoài cửa sổ có lá, lá rơi vào cửa sổ. Anh giơ tay lên, lá vàng sặc sỡ hạ xuống lòng bàn tay anh.
Những đường gân lá cùng đường chỉ tay của anh gắn bó một đường.
Hạ Lan Tuyết đột nhiên xoay người đẩy cửa ra, vừa bước nhanh ra ngoài vừa cao giọng ra lệnh: “Đi mời Phượng tiên sinh, trẫm phải lập tức khởi hành đi Tuy Xa, ngự giá thân chính!”
Phượng Cử vừa mới định đi ngủ, liền bị người được Hạ Lan Tuyết phái đến lay tỉnh. Hắn vô cùng buồn bực đi đến phòng thảo luận chính sự. Lại phát hiện, đại sảnh thảo luận chính sự đã đầy ắp người. Hạ Lan Tuyết mặc một bộ nhung trang, ngồi ngay ngăn trên ngự tòa như thiên thần.
“Bệ hạ…” Phượng Cửu cũng không kinh hoảng lắm, chỉ than nhẹ một tiếng, có vẻ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Hạ Lan Tuyết chung quy vẫn là Hạ Lan Tuyết. Anh sẽ không ngồi yên chờ tin tức, tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết.
Chỉ cần anh cho rằng anh muốn làm chuyện gì, lập tức sẽ đi làm. Lập tức, lập tức, không chút do dự.
“Đây có thể là một chiến dịch cực kỳ gian nan. Nhưng nếu kiên trì chiến dịch gian nan, luôn luon có hy vọng thắng lợi. Còn nếu cái gì chúng ta cũng không làm, điều có được chỉ là tất bại.”
Hạ Lan Tuyết nghiêm túc đứng trước mọi người, ngạo nghễ nói: “Trên có Thiên Triều, chúng ta phải chủ động ứng đối tất cả chuyện này, chứ không phải bị đánh bị động. Trẫm phải phản công Viêm Quốc. Cho dù đem toàn bộ hậu phương bán cho Băng quốc cùng phản quân, cũng muốn dùng thủ cấp của của kẻ thù cùng người trong Viêm Cung để tế điện. Bây giờ Thiên Triều đang bốn bề thọ địch, chúng ta phải chủ động ứng đối tất cả. Cho dù phải bán cho băng quốc cùng phản quân cũng muốn dùng Viêm Cung đập nồi dìm thuyền, lấy tiến vì thủ.”
Chỉ có điều, sau lưng vẻ hiên ngang lẫm liệt đó, còn có một lý do mà người kia không thể nói ra miệng được.
Một khắc anh cũng không chịu chờ, chỉ vì muốn gặp Y Nhân.
Lập tức, ngay lập tức!
Đoàn người của Y Nhân sau khi trải qua sáu ngày lặn lội, rốt cuộc cũng đến biên cảnh Tuy Xa.
Bên phía Băng Quốc không có tin tức gì truyền đến, cũng không biết Lãnh Diễm hiện tại thế nào rồi.
Lúc sắp đến cột mốc biên giới, bởi vì chiến tranh lại nổ ra, trạm kiểm soát kiểm tra rất nghiêm. Y Nhân được Viêm Hàn đặc biệt tặng cho lệnh bài, có thể qua ba cửa trảm sáu tướng, thật sự không gặp phải khó khăn gì. Tuy nhiên, khi đến cửa cuối cùng, tướng sĩ giữ cửa ở đây chẳng hiểu sao, dù thế nào cũng không chịu cho Y Nhân qua cửa…
Chiến cuộc gấp gáp, giữa hai nước đã chặt đứt mọi quan hệ qua lại. Lúc Y Nhân đến nơi đó, triều đình vừa mới công bố lệnh khóa cửa.
Thân phận của Y Nhân luôn được giữa bí mật. Trên thực tế, đối với quan chức lớn nhỏ trong Viêm quốc mà nói, cô căn bản chỉ là một người không đáng nhắc đến. Tuy rằng cô cầm trong tay lệnh bài của Viêm Hàn, nhưng cũng chỉ là một loại lệnh bài thông quan chứ không phải là thượng phương bảo kiếm gì. Tướng sĩ giữ cửa chỉ nghĩ rằng, cô là một gia quyến của gia đình quyền thế nào đó ở kinh thành, ăn no rửng mỡ không biết gì nên mới muốn đến Xa An thành, nơi tiếp giáp với Tuy Xa.
Xa An thành thuộc lãnh thổ của Viêm quốc, Tuy Xa là lãnh thổ của Thiên Triều. Giữa hai thành còn cách nhau một sa mạc. Mấy thị vệ phụ trách đưa Y Nhân về, sau khi trải qua cân nhắc kỹ lưỡng cũng cho rằng pháp lệnh quốc gia là nặng nhất. Dù sao bệ hạ cũng không hề căn dặn nhất định khi nào thì phải đưa Y cô nương về đến Thiên Triều. Hiện nay thời cuộc rối loạn, chạy đi chạy lại không an toàn. Không bằng cứ ở lại thành Xa An nghỉ ngơi, chỉnh đốn một lát.
Vì vậy, Y Nhân tiến vào phủ nha của thành Xa An.
Mỗi ngày đều có xung đột to to nhỏ nhỏ xảy ra ở cổng thành. Có khi là binh lính Thiên Triều đột kích, bọn hắn dùng đá tảng được lấy từ sa mạc để bắn lên muốn phá tường thành, có khi lại dùng thang leo lên. Có đôi khi trên tường có người bị nện xuống, có đôi khi dưới tường có người bị bắn chết.
Y Nhân vừa vào đến thành Xa An được vài ngày, ban đầu còn có thể ngồi trên thiên thai của phủ nha phơi nắng, nhưng mấy ngày sau này ngày nào cũng ngửi thấy mùi máu tanh, nhìn thấy người chết, Y Nhân không bao giờ còn muốn lên thiên thai nữa.
Nhưng nhìn không thấy, không có nghĩa là không nghe được. Mỗi ngày mỗi ngày, tiếng kêu la không dứt bên tai.
Đây là chiến tranh, là thời kỳ chiến tranh vũ trang.
Y Nhân đang ôm mặt, ngồi trước bàn trang điểm mà thở dài.
Thân thể của thai nhi bắt đầu hiện hình. Cơ thể cô ban đầu có gầy xuống, bây giờ lại tròn tròn mây mẩy, hình dáng châu tròn ngọc sáng còn hơn cả khi xưa.
Tới ngày thứ năm, bên phía Hạ Lan Khâm phái người đến hỏi thăm lộ trình của Y Nhân. Nhưng sứ giả vừa mới vào thành liền bị một tên thủ vệ sợ hãi bắn chết.
Bắn chết sứ giả, là điều tối kỵ của binh gia.
Sau khi Hạ Lan Khâm nhận được tin tức thì nổi giận lôi đình.
Hắn vẫn không nhẫn tâm ác độc chiếm thành Xa An, cũng là vì lo lắng Y Nhân sẽ đi qua nơi đó. Nếu chọc giận Xa An thành, Y Nhân khó tránh sẽ có nguy hiểm.
Nhưng ngay cả sứ giả cũng đã bị bắn chết, như vậy, bất luận hắn nhường nhịn thế nào, Y Nhân chung quy vẫn gặp sẽ nguy hiểm. Không bằng trước khi Y Nhân đến đó, nhanh chóng chiếm lấy Xa An đi.
Khi đó, Hạ Lan Khâm vẫn chưa biết, Y Nhân đã ở trong thành Xa An.
Phượng Thất giải ngựa xong, dắt con ‘Đạp Tuyết’ mà Hạ Lan Khâm vừa mới tặng cho, chậm rãi thong thả đi đến trước lều trại trung quân.
Việc kinh doanh ngựa ở Thiên Triều gần như đều do nàng đảm trách. Mọi người trong quân đội nhận ra nàng là Phượng Thất tiểu thư, cũng biết nàng là bạn thân của đại tướng quân. Ở trong này, nàng có thể tự nhiên đi lại, hoàn toàn không hề bị kiểm tra.
Cho dù có xông thẳng vào lều trại trung quân, chỗ quân sự trọng yếu, cũng không có ai ngăn cản nàng.
Kẻ ngu ngốc cũng nhìn ra được Đại tướng quân sủng nịch nàng thế nào. Chỉ có bản thân nàng không biết mà thôi.
Vén rèm lên, Hạ Lan Khâm quả nhiên đang đứng trước sa bàn, trầm tư nhìn trên sa bàn bày rất nhiều lá cờ đủ mọi màu sắc.
“Hắc, Hạ Lan Khâm!” Phượng Thất thình lình nhảy đến ngay sát sau lưng Hạ Lan Khâm, rất quen thuộc vỗ vai hắn, nói: “Nghe nói Hạ Lan Tuyết… không đúng, Tuyết Đế sắp đến Tuy Xa?”
Hạ Lan Khâm quay đầu, tuyệt không để ý đến chuyện mình vừa mới bị đánh lén, hắn cười cười nói: “Tính khí Tam đệ là vậy đó, nói được thì làm được. Nhưng hắn đến Tuy Xa, cũng là một chuyện tốt.Sau này có hắn trấn thủ Tuy Xa, ta vừa vặn có thể thân chinh ra ngoài hành quân đánh giặc.”
“Thích quá, cho ta đi với!” Phượng Thất đã ồn ào vài lần đòi ra chiến trường, nhưng lần nào cũng đều bị Hạ Lan Khâm bác bỏ. Nàng đã canh cánh trong lòng từ lâu. “Chỉ khi nào tự mình ra chiến trường, ta mới có thể chân chính nhìn thấy ngựa được dùng trên chiến trường như thế nào, kết hợp với binh khí thế nào là hữu hiệu nhất. Chỉ có như vậy, các ngươi mới có thể tìm ta mua binh mã thôi.” Máu kinh doanh đã muốn ăn sâu vào tim nàng rồi.
Hạ Lan Khâm cười khổ nói: “Ta đã giao toàn bộ quyền lực và trách nhiệm cho nàng, không có ai dám cạnh tranh với nàng, nàng còn lo lắng cái gì?”
“Không được, ngươi có thể tín nhiệm ta, ta tất nhiên không thể để ngươi thất vọng.” Phượng Thất còn thành thật trả lời, “Phẩm đức quan trọng nhất của thương nhân, chính là thành tín!”
“Được rồi, để lần sau đi.” Hạ Lan Khâm vừa cười ha hả vừa di dời ánh mắt trở về sa bàn, tiếp tục nói: “Chỉ có điều, trước khi Tam đệ đến đây, ta phải chiếm được Xa An. Bằng không, Tam đệ đến mà không thấy được Y Nhân, đến lúc đó sẽ khó mà thu thập.”