Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 5 - Chương 20: Tình yêu lưu viên

EDITOR: DOCKE
Lưu Trục Phong lôi Y Nhân đi, gần như là nửa tha nửa kéo, ba bước cũng rút thành hai bước lẻn đến sau núi.
Phía sau núi cấm, cây cối sum xuê tối tăm. Bọn họ phải đi trong cảnh tranh tối tranh sáng. 


Y Nhân lảo đảo đi vài bước, quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy vui sướng và khát khao của Lưu Trục Phong, bất giác mỉm cười hỏi: “Lưu Trục Phong, vì sao lại thích nàng ấy?”
“Ửm?” Lưu Trục Phong không phản ứng lại.
“Vì sao lại thích phu nhân?” Y Nhân cười híp mắt, lặp lại.


Sắc mặt Lưu Trục Phong có vẻ quẫn, nhưng lại lập tức thản nhiên, nói: “Là vì nàng vừa hung vừa bá đạo, vừa cô đơn vừa kiêu ngạo, cho nên ta không thể không thích nàng.”
Y Nhân mỉm cười, trầm mặc một hồi, sau mới thấp giọng cảm thán nói: “Nàng hẳn là rất cô đơn.”


Lưu Trục Phong nghe xong, hắn cúi đầu nhìn thấy Y Nhân như có điều suy nghĩ, nhịn không được đưa tay ra xoa đầu cô, cười nói: “Tiểu tình nhân, cái tiểu não túi hạt dưa của cô đang suy nghĩ cái gì vậy?”


Y Nhân ngửa mặt, thản nhiên nói: “Ta chỉ đang nghĩ, rốt cuộc con người phải như thế nào mới có thể không cô đơn.” Ở Lưu Viên, trong cuộc sống không có Hạ Lan Tuyết, cô cũng rất cô đơn. Phía trước phía sau, bên trái bên phải dù ồn ào náo nhiệt thế nào, cuối cùng cũng chỉ là bối cảnh. Chung quy cũng chỉ có một mình cô một bóng.


Thời điểm Hạ Lan Vô Song ruồng bỏ Độc Cô Tức, nàng ở trong dị giới này, đại khái cũng tìm không thấy lý do để rung chuyển trời đất.


Lưu Trục Phong không dự đoán được cô sẽ hỏi một vấn đề nghiêm túc như vậy, đột nhiên hưng trí suy nghĩ hồi lâu, sau đó nghiêm túc trả lời: “Ở chung với ta sẽ không cô đơn. Ta rất biết đùa. Từ nhỏ đến lớn ở một mình trong sơn động, sư phụ cũng không chơi với ta, ta liền tự mình chơi với mình. Ta sẽ tự mình chơi cờ, ta sẽ tự mình ra tuyệt cú. Câu tiếp theo cho đến nay ta cũng chưa nghĩ ra được. Cô có muốn nghe hay không? Nếu là hai người cùng chơi, còn có thể có rất nhiều trò hay. Ví như đánh bài này, ra ngoài giả danh lừa bịp này…”


Y Nhân mặc kệ Lưu Trục Phong tưởng niệm chuyện cũ, nhanh chân bước vài cái bứt lên trước Lưu Trục Phong. Lưu Trục Phong cười hì hì đi lên theo. Nhưng vấn đề vừa rồi còn chưa chấm dứt. Cô đơn – lúc trước điều đã làm cho Lưu Trục Phong động tâm, chính là khuôn mặt nhìn nghiên đìu hiu mà cô đơn trong ánh chiều tà, giống như không hề thuộc về thế gian này.


Khi bọn hắn đi tới bên ngoài sơn động, Lưu Trục Phong đang muốn xui Y Nhân đi vào gọi Độc Cô Tức ra thì xuyên qua cây cối sum suê, đột nhiên phát hiện trước sơn động còn có hai bóng người.
Lưu Trục Phong cảnh giác, đè thấp đầu Y Nhân xuống rồi nấp mình sau thân cây, cảnh giác nhìn qua bên đó.


“Là Phượng Thất…” Đợi đến khi thấy được rõ ràng, Y Nhân nhịn không được thì thào tự nói một câu.


Lưu Trục Phong liếc cô một cái, khóe miệng nhướng cao: “Ta biết là Phượng Thất cùng Lục Xuyên. Hiếm khi bọn họ ở chung một chỗ, nghe thử xem bọn họ đang nói cái gì. Hên xui còn có thể nghe thấy cái tên ông mai Lục Xuyên kia thổ lộ cõi lòng nữa đó.”


Nếu hai kẻ cừu nhân kai có thể tiêu tan hiềm khích trước kia, Lưu Trục Phong cũng ổn định rất nhiều.
Y Nhân trừng mắt, Lưu Trục Phong cũng quá buôn chuyện rồi.
Lưu Trục Phong mặc kệ Y Nhân nghĩ mình thế nào, mắt sáng rỡ, thần thái sáng láng – rình mò chuyện riêng tư của hai người nào đó.


Mà hai người nào đó, thật đã hại hắn rất thê thảm.


Lưu Trục Phong còn nhớ rõ sau khi mình từ sơn động xuất quan, lần đầu tiên ra khỏi Lưu Viên, kết quả, ngày thứ ba liền đụng phải ‘sát tinh’ Phượng Thất. Lúc ấy, nàng lôi kéo hắn giả vờ thành thân, chỉ nói là vì muốn kích thích một người khác. Lưu Trục bị nhốt trong sơn động nhiều năm, đối với mọi chuyện đều cảm thấy thích thú. Nào biết cứ vậy mà u mê gặp phải Lục Xuyên.


Kết quả là, bị Lục Xuyên đuổi giết suốt bảy năm trời.
“Ngươi nói thích thì cứ thích đi, bày nhiều trò như vậy để làm gì, hại mình hại người.” Mỗi khi nhớ lại, Lưu Trục Phong luôn cảm thấy mình chính là vật hy sinh đáng thương nhất trên đời.
Y Nhân cười hắc hắc.


Sơn động phía trước, cặp oan gia dây dưa suốt bảy năm trời rốt cuộc cũng có thể mặt đối mặt, nói rõ mọi chuyện. Phượng Thất lúc xông vào mê chướng đã trực tiếp bị Lục Xuyên bắt đi. Lục Xuyên đương nhiên không thể ngồi yên nhìn nàng lâm vào nguy hiểm.


“Ngươi quan tâm ta, có đúng không?” Phượng Thất túm lấy vạt áo của Lục Xuyên, e sợ nếu buông lỏng, hắn lại xuất quỷ nhập thần biến mất vào cuộc sống mịt mờ.


Yêu phải một người quá mức cường đại, tuyệt đối là một chuyện rất khó khăn. Bởi vì ngươi không thể nắm chắc, hắn luôn ở một thế giới khác hẳn của ngươi.
Giống như những nam tử trước kia đem lòng yêu Tức Phu Nhân – Tham vọng càng nhiều thì lại càng vô vọng.


“Lần sau không cần làm những chuyện nhàm chán như vậy nữa.” Lục Xuyên lạnh lùng nhìn Phượng Thất. Thần sắc không có một dấu vết tươi mới, vẫn là một bức tượng được nặn khắc từ băng. Trên dung nhan anh tuấn vô song đã điểm những nếp nhăn. Mà những nếp nhăn đó cũng giống như được điêu khắc từ băng sương. Không những không già nua mà ngược lại, còn toát lên vẻ tang thương bức người.


Một vẻ tang thương làm cho Phượng Thất mê luyến không thôi.


“Lục Xuyên, đã nhiều năm như vậy, vì sao ngươi vẫn không chịu thừa nhận? Nếu ngươi không thích ta, cần gì phải buộc Lưu Trục Phong cưới ta? Nếu ngươi không thích ta, cần gì phải ngay cả chuyện của Cửu đệ cũng đều quan tâm như vậy? Nếu ngươi không thích ta, cần gì phải cứu ta, cần gì phải trốn tránh ta?” Phượng Thất rốt cuộc vẫn là người hào sảng. Nếu ngày trước, tâm tình của một cô gái ôm ấp tình cảm đã khiến nàng phải chậm trễ bảy năm thì hiện tại, nàng đã không còn thời gian có thể dùng để chậm trễ nữa.


Nàng muốn nghe chính miệng hắn nói ra một lời.
Lục Xuyên vẫn không nói tiếng nào, ngược lại Lưu Trục Phong nấp bên cạnh nhìn lén lại gấp đến độ muốn chết. Trong miệng cứ lầm bầm như niệm thần chú: “Nói đi!”, “Nói đi!”, “Nói đi!”


“Chẳng lẽ ngươi sợ ta sẽ liên lụy ngươi? Ngươi cho rằng, một khi động tình thì địa vị thần kiếm của ngươi sẽ bị uy hϊế͙p͙ sao?” Thấy Lục Xuyên thật lâu không đáp, Phượng Thất tiếp tục hỏi.


“Bởi vì ngươi rất tốt với Phượng Cửu.” Lục Xuyên rốt cuộc cũng trả lời. Dung nhan lãnh tuyệt như núi băng lại lộ chút lo lắng khi nói đến cái tên ‘Phượng Cửu’. “Ngươi là một người tỷ tỷ rất tốt. Ở Phượng Trang, ngươi cũng là nữ tử duy nhất cho Phượng Cửu một sự ấm áp. Cho nên, ta cũng sẽ tốt với ngươi.”


“Cái gì?” Phượng Thất có điểm không hiểu, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hắn.


“Phượng Thất, nếu ngươi muốn nghe sự thật, vậy thì sự thật là – Người mà ta chung tình là Phượng Cửu, chứ không phải là ngươi. Sau này, ngươi không cần phải uống phí tâm cơ nữa.” Lục Xuyên do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng thản nhiên quyết định nói ra bí mật đã chôn dấu dưới đáy lòng nhiều năm trời. Một bí mật mà hắn vốn định mang theo xuống mộ.


Phượng Thất há hốc miệng, trợn to đôi mắt, chết sững giữa trời. “Ngươi, thích Cửu đệ? Nhưng mà… nhưng mà Cửu đệ có biết không…”
“Hắn không biết, ta cũng sẽ không cho hắn biết. Đồng dạng, cũng hy vọng ngươi có thể giữ bí mạt.” Lục Xuyên thản nhiên nói. “Đừng làm hắn phiền lòng.”


Phượng Thất có điểm dở khóc dở cười.
Nhưng nàng rốt cuộc vẫn là Phượng Thất, cũng không lập tức bị đánh bại, chỉ là logic có chút hỗn loại, đầu hơi choáng váng.
Lưu Trục Phong cùng Y Nhân cũng có cảm giác say xe giống y như vậy.
Nam nữ hỗn loạn. Khụ khụ, quan hệ nam – nam sao!


“Nếu người trong lòng ngươi vẫn là Cửu đệ, như vậy… Vì cái gì cứ phải buộc Lưu Trục Phong cưới ta?” Phượng Thất hỏi ra một vấn đề mà đến giờ phút này vẫn còn nấn ná mãi trong lòng Lưu Trục Phong.


“Cũng bởi vì Phượng Cửu. Ngươi nói với hắn rằng ngươi phải gả cho ta, hắn liền hy vọng ngươi sẽ được gả cho ta. Ta vừa không thể cự tuyệt, cũng không thể cưới ngươi. Còn Lưu Trục Phong, hắn là người mà ngươi tuyển định. Ta tin tưởng ít nhiều gì thì ngươi cũng chấp nhận hắn.” Lục Xuyên hiếm khi buông bỏ lãnh ngạo, phảng phất buồn rầu khi giải thích chuyện cũ. “Bất kể thế nào, ta vẫn hy vọng ngươi sẽ có được hạnh phúc. Như vậy, hắn mới có thể vui vẻ.”


Phượng Thất nhìn trời không nói, trầm mặc cả buổi, đột nhiên cất tiếng cười tự giễu.
Lục Xuyên lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt dần dần xuất hiện một ít đồng tình


“Bây giờ suy nghĩ lại, hình như thật sự là ta đã hiểu lầm.” Phượng Thất cố gắng làm cho mình có vẻ thong dong một chút. Nàng cười nói: “Lúc trước ta đến cầu ngươi, ta cầu ngươi cứu Cửu đệ của ta ra khỏi mật thất, ra khỏi sự cầm tù của Phượng Trang. Lúc ấy ta cũng không có nhiều hy vọng, cũng không nghĩ đến đường đường là một Kiếm Thần, thế nhưng sẽ vì một chuyện gia đình tranh cãi mà đích thân ra tay. Ta nghĩ, ít nhiều gì cũng có liên quan đến mình. Hóa ra không phải, hóa ra lúc trước ngươi quyết định đi cứu hắn, chính là bởi vì ngươi nhìn thấy bức họa của hắn, thấy được chân dung của hắn – Trước khi ngươi gặp hắn, ngươi cũng đã động tâm rồi, có phải không?”


“Phải.” Lục Xuyên bất động thanh sắc.


“Khó trách… Khó tách khi ngươi xông vào Phượng Trang, lần đầu tiên nhìn thấy Cửu đệ lại có vẻ mặt si ngốc như vậy. Khó trách ngươi có thể hứa hẹn với hắn, chỉ cần hắn có việc, bất cứ lúc nào chỗ nào cũng đều có thể đi tìm ngươi. Ta còn nghĩ rằng đó cũng là bởi vì ta. Hóa rat a chỉ là ảo tưởng, nghĩ ai cũng mê mình.”


“Ngươi đối với hắn rất tốt, ta thật cảm kích ngươi.” Lục Xuyên lạnh nhạt nói.


Phượng Thất lại cười một tràng dài, “Ngươi không nói thẳng với Cửu đệ, chính là vì Cửu đệ vẫn không thể quên được người bạn thanh mai trúc mã của hắn. Ngươi biết Cửu đệ yêu thích nữ tử, cho nên cũng không dám biểu lộ trước mặt hắn. Thậm chí khi hắn tưởng lầm là ngươi thích ta, ngươi cũng để mặc cho hắn tưởng lầm. Đó cùng lắm cũng chỉ là thủ đoạn nhằm che dấu tai mắt của ngươi mà thôi, đúng không?”


“Thật có lỗi.” Lục Xuyên cụp mắt xuống, cũng không nói xin lỗi nhiều, chỉ nói khẽ. “Ta vốn không muốn cho ngươi ảo tưởng.”


“Nhưng ngươi đã cho rồi, cho suốt bảy năm! Bảy năm qua, chỉ cần ngươi nói rõ ràng một chút thôi, ta cũng không đóng vai hề đi truy đuổi ngươi như vậy!” Vẻ tươi cười của Phượng Cửu chợt tắt, đột nhiên nhấc chân lên, đạp một cước cực mạnh vào chân Lục Xuyên.


Lục Xuyên hơi giật mình, chỉ ngại cho tình thế, cũng không né tránh.
Phượng Thất đạp hắn một cước. Lục Xuyên khe khẽ nhíu mày, diễn cảm trên mặt rất kỳ quái.
Đời này, có lẽ Phượng Thất là người đầu tiên đạp trúng chân Kiếm Thần, cũng là người cuối cùng.


Phượng Thất căm giận rời chân. Nhìn thấy dấu chân trên giầy Lục Xuyên, nàng cũng hả giận.


“Cũng may tình địch của ta là Cửu đệ, ta cũng không đến mức khó sống. Bây giờ ngươi nói cho ta biết vẫn không tính là quá muộn. Bổn cô nương đang thời thanh xuân tươi đẹp. Nếu ta nói muốn lập gia đình, người ứng hôn có thể xếp hàng từ Lưu Viên đến Băng Quốc. Hơn nữa, hiện tại ta cũng chỉ còn có một chút lưu luyến ngươi mà thôi.” Phượng Thất nói xong, nhớ đến tình hình thời gian trước nàng liều mạng trêu chọc Hạ Lan Khâm, không khỏi nở nụ cười. “Nhưng mà Lục Xuyên, ngươi là Kiếm Thần, ngươi đứng trên đỉnh võ học nhưng trình độ đối nhân xử thế thật sự chỉ như một đứa trẻ nít. Tình cảm là phải thẳng thắn nói ra. Ngươi không nói rõ với Cửu đệ, làm sao biết hắn có ý gì với ngươi hay không? Ấn tượng của Cửu đệ về ngươi cũng rất tốt.”


“Ta chỉ muốn coi chừng dùm hắn.” Lục Xuyên chẳng hề lay động, thản nhiên nói ra một câu tựa như ngàn nắm bất biến.
Phượng Thất nghe xong lập tức cúi đầu, mỉm cười, “Nói thật ra, ta có chút ghen tỵ với Cửu đệ.”


Nói xong, nàng xoay mạnh người bỏ đi. Vốn định sẽ rời đi một cách cực kỳ tiêu sái, nào ngờ đi được vài bước lại đụng trúng một thân cây. “Rầm” một cái ngã lăn xuống đất.


Đến khi lồm cồm bò dậy, trên mặt không biết là bụi đất hay là nước mắt, tóm lại là vô cùng dơ bẩn, chật vật mà buồn bực.