EDITOR: DOCKE
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Mặt nước vẫn phẳng lặng như trước. Hạ Lan Tuyết vẫn không xuất hiện.
Viêm hàn lặng im một hồi, bỗng nhiên đứng lên, đưa tay kéo Y Nhân rồi xoay người liền đi.
Y Nhân hơi lảo đảo, nghi hoặc ‘Này?’ một tiếng, nhưng động tác cũng không ngừng lại bao nhiêu. Dù có phản đối cũng không được.
“Chiều nay chúng ta sẽ khởi hành, lập tức trở về Viêm Quốc.” Giọng nói của Viêm Hàn đột nhiên nôn nóng. Khuôn mặt anh tuấn cho dù Thái Sơn có sụp ngay trước mắt cũng không biến sắc, lần đầu tiên – khẩn trương.
Y Nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hắn, nỉ non gọi: “Viêm Hàn.” Sau đó nhẹ giọng nói, “Nếu hồi lâu ta không thấy ngươi, ta cũng sẽ nhớ ngươi mà.”
Dù có ngốc cũng biết giờ phút này hắn đang ghen.
“Sẽ không có chuyện hồi lâu nàng không nhìn thấy ta, bởi vì nàng sẽ luôn luôn ở bên cạnh ta.” Viêm Hàn nói, có chút bá đạo.
“Ơ…” Y Nhân đưa cánh tay rảnh rỗi lên gãi đầu, lại lảo đảo theo sát vài bước, rốt cuộc nỗ lực đứng lại, “Hiện giờ ta không thể đi được.”
Cô nhất định phải đợi A Tuyết, cô nhất định phải xác nhận được anh an toàn.
“Vì sao?” Viêm Hàn quay đầu lại nhìn cô. Ánh mắt nóng bỏng, giống như muốn thiêu đốt mỗi một câu từ mà cô sắp nói ra.
Y Nhân vẫn bình tĩnh nói tiếp, “Bởi vì, ta lo lắng cho A Tuyết. Ta muốn biết anh ấy rốt cuộc có sao không.”
Viêm Hàn nheo nheo mắt, bỗng nhiên cười rộ lên. Tiếng cười hoàn toàn tự giễu, cười đến là đìu hiu mà run sợ. Rốt cuộc hắn đang làm cái gì vậy? Từ trước đến giờ, hắn luôn thẳng mặt nghênh địch. Giờ khắc này, rốt cuộc lại đang làm gì thế này?!
“Theo ta đi, hoặc là ở lại chờ Hạ Lan Tuyết. Y Nhân, nàng nhất định chỉ được chọn một.” Vừa dứt tiếng cười, Viêm Hàn đột nhiên vô cùng đoạn tuyệt. Hắn dừng trước mặt Y Nhân, gằn từng chữ. “Hỏi lòng nàng một chút đi. Y Nhân, nói cho ta biết, đáp án cuối cùng của nàng là gì?”
“Chờ A Tuyết.” Y Nhân trong suốt nhìn hắn, hơi mỏng môi, nhẹ mà tàn nhẫn phun ra ba chữ.
Ánh mắt cô vẫn vô tội như trước, nhưng bàn tay cũng không an hợp, xiết chặt rồi lại buông ra.
Ý đồ của Viêm Hàn, không phải Y Nhân không có thể nghiệm và quan sát. Nhưng hiện tại, Hạ Lan Tuyết sống chết chưa rõ, cô không thể đi được – - Vào lúc này hắn lại bắt cô lựa chọn, đối với cô mà nói, thật sự không công bằng.
Còn đối với Viêm Hàn, câu trả lời của cô đã cắt đứt dòng suy nghĩ, không còn đường sống.
Viêm Hàn yên lặng buông cô ra, cúi đầu, mỉm cười.
Nụ cười nhạt như cành liễu mảnh, nhìn không ra ý tứ bên trong.
Đúng lúc này, một tên thái giám thân hình nhỏ thó chạy nhanh đến, thở hồng hộc. Hắn chạy thẳng đến chỗ Viêm Hàn, cũng chưa ngừng thở phì phò được, hơn nửa ngày mới đứt quãng nói: “Viêm… Viêm bệ hạ, nữ vương mời ngài đến Ngự thư phòng, có việc quân cơ quan trọng cần thương lượng.”
Viêm Hàn gật gật đầu, cuối cùng nhìn nhìn Y Nhân, dừng lại, nhẹ giọng nói: “Nàng chờ ta một chút. Ta lập tức sẽ quay trở lại.”
“Ơ…”
Y Nhân chớp mắt mấy cái, Viêm Hàn đã sải bước đi theo tên thái giám kai đến Ngự thư phòng ở phía Đông. Vì thế, cô lại một lần nữa trở lại bên hồ, áp hai tay lên má. Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, không hiểu sao lần đầu tiên cô lại cảm thấy có chút lo lắng.
Lúc Viêm Hàn đi vào Ngự thư phòng, phát hiện Lãnh Diễm và vương phụ tương lai của Băng Quốc – Hạ Ngọc, cùng Liễu Khê đều ở trong thư phòng.
Không khí quanh ba người rất là ngưng trọng. Lãnh Diễm nghiêm nét mặt, ngồi ngay ngắn phía trên. Hạ Ngọc cùng Liễu Khê đều ngồi bên phải của Lãnh Diễm. Thần sắc của Hạ Ngọc có vẻ ngượng ngùng. Vẻ mặt của Liễu Khê lại là bình yên, thậm chí có loại vui sướng khi thấy người gặp họa.
“Có chuyện gì vậy?” Viêm Hàn và Lãnh Diễm có địa vị ngang hàng với nhau, gặp mặt cũng không cần vấn an tham hỏi. Hắn lo lắng Y Nhân ở lại một mình bên hồ, nên vội vàng hỏi thẳng.
“Bổn cung đã từng hứa, chỉ cần đại hội lần này có thể kết thúc viên mãn, Băng Quốc sẽ cùng Viêm Quốc viễn vĩnh giao hảo, không bao giờ phân xâm.” Lãnh Diễm ngẩng đầu, thản nhiên nói. “Không biết Viêm Hàn có bằng lòng trong giờ phút này ký kết quốc thư hay không?”
“Đương nhiên bằng lòng!” Viêm Hàn vui mừng quá đỗi. Đây vốn là mục đích mà hắn phải vượt ngàn dặm để đến Băng Quốc.
Chỉ có điều, thái độ lúc nãy của Lãnh Diễm thật sự rất khó hiểu, cũng không biết tại sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện này trong cái ngày đáng vui mừng này?
Viêm Hàn nghi hoặc, đưa mắt tuần tra Hạ Ngọc cùng Liễu Khê một phen. Thấy sắc mặt Hạ Ngọc càng nổi lên vẻ khó chịu, Viêm Hàn nhất thời hiểu ra. Nhất định là Hạ Ngọc đã lấy danh nghĩa Vương phụ tương lai để khuyên bảo Lãnh Diễm liên hiệp với Thiên Triều tấn công Viêm Quốc, giúp Thiên Triều giải quyết con hổ cùng rừng này. Lãnh Diễm nhất định là quả quyết bác bỏ. Vì muốn ngăn chặn vọng tưởng loại này của Hạ Ngọc, cho nên mới kí kết quốc thư bang giao trước.
Nghĩ vậy, Viêm Hàn không khỏi âm thầm thở dài. Lãnh Diễm quyết định gả cho Hạ Ngọc, có thật sự là một lựa chọn chính xác không?
Đáng lẽ y phải vì nàng mà phấn đấu quên mình, nhưng tình yêu say đắm của người trẻ tuổi, có năng lực thiêu đốt được bao lâu?
Một thiếu niên nhỏ hơn nàng đến bảy tuổi, tâm trí lại nhỏ hơn cả chục tuổi, thật sự có thể hiểu được sự mỏi mệt cùng khổ tâm của Lãnh Diễm hay sao?
Viêm Hàn tựa hồ đã đoán được những rối rắm kế tiếp mà Băng Quốc sẽ gặp phải.
Lãnh Diễm quật cường, cuối cùng cũng không chịu đem những chuyện này ra kể lể. Nhưng khuôn mặt lặng yên không gợn sóng kia, sớm đã xẹt qua một tia bất đắc dĩ cùng ủ rũ
“Vương phụ, chàng cũng ký tên vào đi.” Chờ Viêm Hàn ký tên vào quốc thư xong, Lãnh Diễm nhấc lên chiếc bút lông đã thấm đẫm mực nước, thuận tay đưa cho Hạ Ngọc.
Hạ Ngọc quẫn trí, đưa hai tay nhận lấy, dừng bút ở bốn chữ ‘Thân thiện hữu hảo’ trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc cũng thật cẩn thận đặt bút ký tên.
“Từ nay về sau, Vương phụ là Vương phụ của Băng Quốc, nhất định phải lo việc của Băng Quốc, hiểu nỗi khổ của Băng Quốc. Như vậy, quốc dân mới có thể kính yêu chàng – Bổn cung mới có thể tôn kính chàng!” Đợi hắn ký xong nét cuối cùng, giọng nói của Lãnh Diễm thản nhiên vang lên.
Ngòi bút của Hạ Ngọc ấn xuống một chút. Một đường mực nồng đậm cứ như vậy mà lưu trên quốc thư hai nước.
Viêm Hàn đưa tay nhận lấy, ngắm nghía. Sau lớp vải quốc thư hoa văn in nổi, hắn lại thoáng nhìn thấy nét mực ký tên kia. Không hiểu vì sao, nỗi đìu hiu ùa tràn vào lòng.
Lãnh Diễm kinh tài tuyệt diễm như thế, hội đủ tất cả tố chất tốt đẹp nhất của một nữ tử, cuối cùng cũng phải thỏa hiệp.
Còn hắn. hắn đối với Y Nhân thế nào?
Vì sao vẫn cứ mãi kiên trì sự kiêu ngạo của mình, vẫn mãi kiên trì… không chiếm được toàn tâm của nàng?
***
Y Nhân ngồi bên mặt hồ một hồi, mặt hồ rốt cuộc cũng có động tĩnh. Ỡ giữa hồ, những vằn nước càng lúc càng lớn, dòng nước cùng càng lúc càng siết. Rốt cuộc, chỉ nghe ‘ùm’ một tiếng, một người ngửa mặt trồi lên khỏi đáy hồ. Những giọt nước từ trên khuôn mặt của hắn trượt xuống. Tóc ướt đẫm dán vào hai má, hiện rõ hình dáng của khuôn mặt, dưới ánh mặt trời, rạng rỡ phát sáng. Y Nhân chỉ cảm thấy mắt hoa lên. Đến khi định thần lại mới nhận ra người đó là Lưu Trục Phong.
Cô vội vẫy vẫy tay, cực kỳ vui sướng gọi một tiếng “Lưu Trục Phong!”
Lưu Trục Phong cũng vẫy vẫy tay về phía cô. Khóe miệng cười cười. Nước từ khóe môi loang ra, rồi nhẹ nhàng rơi xuống. Sau đó, hắn trầm mình lặn xuống, một lát sau lại trồi lên, nhưng lúc này đây, là hai người.
Lưu Trục Phong cơ hồ đang kéo Hạ Lan Tuyết. Một tay kéo bả vai Hạ Lan Tuyết, tay kia ra sức khua nước. Vất vả lắm hai người mới bơi được vào bờ.
Y Nhân vội vàng chạy đến. Lưu Trục Phong đưa Hạ Lan Tuyết lên mặt đất, để cho anh nằm thẳng. Sắc mặt Hạ Lan Tuyết cực kỳ suy yếu, sau khi nổi lên mặt nước thì ho khan một tràng, giống như lúc ở dưới hồ đã uống không ít nước.
“Anh ấy không sao chứ?” Y Nhân trợn to đôi mắt mà nhìn khuôn mặt trắng vàng như giấy của Hạ Lan Tuyết, đáy lòng co rút liền nhanh chóng lôi kéo tay áo của Lưu Trục Phong, hỏi.
Tay áo của Lưu Trục Phong ướt sũng, nước cũng theo cánh tay Y Nhân đẫm vào quần áo của cô.
“Không có chuyện gì đâu, chỉ bị thương chút nguyên khí thôi. Hơn nữa, tay phải của hắn đã nhiều ngày rồi không hề động đậy được, cho nên không cẩn thận, bị đuối.” Lưu Trục Phong vốn muốn tự hong khô quần áo cho mình, nhưng không hiểu vì sao hắn lại không muốn vội vã rời khỏi cánh tay của Y Nhân, chỉ có thể để dòng nước tùy ý thẫm đẫm toàn thân.
“Tay không động đậy được?” Y Nhân nhìn cánh tay vô lực của Hạ Lan Tuyết đang đặt ở bên phải, trong lòng vừa đau lại vừa xót. Cô buông Lưu Trục Phong ra, nâng cánh tay lạnh như băng của Hạ Lan Tuyết lên đặt vào lòng bàn tay mình mà vuốt ve.
Đại khái là ý thức được mình không được ai để mắt đến, Lưu Trục Phong bỗng nhiên cảm thấy mất mát một cách khó hiểu. Hắn chép chép miệng, lui về phía sau từng bước. Ngóng nhìn hai người trước mặt, suy nghĩ hồi lâu rồi bỗng nhiên bật cười, cứ như vậy xoay người bỏ đi.
Hạ Lan Tuyết ho ra không ít nước trong màng phổi, rốt cuộc cũng hít thở lại bình thường. Anh chậm rãi yên tĩnh trở lại. Nhưng sau khi bình tĩnh lại Hạ Lan Tuyết vẫn không vội đứng dậy hoặc nói chuyện. Anh chỉ nằm yên tại chỗ, lẳng lặng mà nhìn Y Nhân.
Y Nhân ngồi chồm hổm trên mặt đất, vuốt ve tay phải của anh, trong lòng đau đớn không thôi, cũng im lặng mà nhìn anh.
Sau đó, Hạ Lan Tuyết đột nhiên nhỏm người dậy. Cánh tay dài chụp tới, tuy rằng toàn thân ướt sũng, vẫn cứ cố kéo Y Nhân vào lòng.
Quần áo của cô nhất thời đều bị tẩm ướt, dán cả vào người – Dán trên người cô, cũng dán cả trên người anh.
Gió thổi đến, cô cảm thấy lạnh, rùng mình một cái. Hạ Lan Tuyết thấy thế càng ôm cô nhanh hơn, ôm chặt vào lòng, càng lúc càng ôm chặt.
“Đều đã xong cả rồi.” Hạ Lan Tuyết ở bên tai cô, nhẹ giọng nỉ non.
“Ơ…” Y Nhân cũng muốn biểu đạt chút gì đó, nhưng bị anh ôm quá sức nên khiến đầu óc cô trống rỗng.
“Thái hậu bệnh nặng, ta nhất định phải trở về. Y Nhân, chúng ta cùng nhau trở về.” Hạ Lan Tuyết căn bản là không hỏi cô, mà là cực kỳ khẳng định, lặp lại câu nói kia, “Chúng ta cùng nhau trở về.”
Y Nhân không nói gì thêm, chỉ cúi đầu ‘Ừm’ nhẹ một tiếng.
Gió càng thổi càng lạnh, thổi bay những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, cũng thổi ảnh ngược của hai người trên mặt hồ lắc lắc đãng đãng, vô cùng động lòng người.
***
Khi Viêm Hàn trở lại bên hồ thì nơi đó đã không một bóng người.
Chính xác ra, còn có một nam tử miệng ngậm cọng cỏ, ngửa mặt nằm bên bờ hồ nhìn lên bầu trời trống không – - Chỉ là, hắn không phải là người mà Viêm Hàn muốn thấy, bởi vì hắn bị coi thường.
Viêm Hàn đi tới đi lui một hồi bên hồ. Bước chân lúc đầu rất gấp, sau đó dần dần chậm lại, cuối cùng hắn đứng bên cạnh người đang nằm ngửa, ngồi xuống đất. Sắc mặt nặng trũi, nhìn không ra manh mối.
Người đang nằm ngửa trên bãi cỏ nhất thời xoay người ngồi dậy, không có gì ác ý, cười nói: “Bọn họ đã đi rồi.”
Viêm Hàn không tiếp lời, chỉ có điều, hai tay đặt bên sườn đột nhiên nắm chặt lại.
Lưu Trục Phong quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó đứng dậy, phủi phủi vạt áo, thản nhiên nói: “Tạm thời ta sẽ không trở về Lưu Viên, muốn du ngoạn chung quanh một năm, có lẽ sẽ đến Viêm Quốc. Đến lúc đó, mong rằng bệ hạ có thể chiêu đãi ta, cho ta chút sỉ diện. Vậy nhé, tạm biệt!”
Viêm Hàn vẫn ngồi yên tại chỗ, tay nắm lại càng chặt. Nét mặt cũng rất bình tĩnh, lưng thẳng. Dần dần, hòa với bãi đất trống cùng hồ nước thành một mảnh thê lương, tựa như một bức điêu khắc vĩnh viễn.
Mà ngày thì đã chênh chếch bóng tà.