EDITOR: DOCKE
Vũ gia nhìn hai người mà không hiểu chuyện gì, hơn nửa ngày ông mới tiến lên, túm lấy áo Y Nhân giống như túm một con gà con, lôi Y Nhân ra khỏi lòng ngực Hạ Lan Tuyết.
“Phu nhân, Hạ Lan Vô Song không phải là người tốt, cô đừng bị hắn lừa gạt.” Dù sao thì ngay từ đầu, Vũ gia đã không có cảm tình gì với người nhà Hạ Lan.
Y Nhân bị kéo mạnh ra, chỉ có thể bị lôi giữa không trung, tha thiết nhìn Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết mất mát, đứng lên. Anh biết Vũ gia sẽ không tổn hại Y Nhân, mà anh lại đang có việc cần phải làm. Chỉ còn ba vòng nữa, chỉ còn lại có ba vòng thi nữa thôi.
Quay lại trường đấu. Xa xa truyền đến tiếng kèn trống và tiếng hoan hô. Xem ra, vòng thi thứ ba đã bắt đầu rồi.
“Buổi tối ta lại đến tìm nàng. Đến tối, ta sẽ giải quyết hết thảy.” Hạ Lan Tuyết nhanh chóng nói một câu, sau đó xoay người, dứt khoát quay trở lại hội trường.
Anh không thể mang đến cho Y Nhân cái gì trong tình huống thực tế khó khăn này được.
Y Nhân vẫn đang nhìn anh, tha thiết mong chờ.
Hạ Lan Tuyết lại bỏ đi cực kỳ đoạn tuyệt, không quay đầu nhìn lại đến một lần, giống như sợ một khi đã quay đầu lại thì sẽ không còn dũng khí để bỏ cô đi để tiếp tục con đường đầy hung hiểm như thế được nữa.
***
Trở lại trường thi đấu, quả nhiên vòng thứ hai đã kết thúc. Toàn bộ đài cao đều hiện ra rõ ràng. Trước mặt là hai vạn Ngự Lâm Quân sắp hàng chỉnh tề, bố cục chặt chẽ cẩn thận, khí thế bức trời, nghiêm mật canh chừng một đài cao hơn mười trượng được dựng từ gỗ thô. Trên đỉnh đài là vật mà người Băng Quốc hoan hỉ nhất – một quả tú cầu màu đỏ.
Băng Quốc hàng năm đều ngập trong băng tuyết, tự nhiên phá lệ yêu màu đỏ tha thiết. Màu đỏ, cũng là quốc sắc của Băng Quốc, giống như quốc sắc của Viêm Quốc là màu đen cùng màu vàng, quốc sắc Thiên Triều là màu vàng sáng và màu trắng. Từng quốc gia đều có tính chất đặc biệt cùng tính cách riêng của mình.
Lãnh Diễm ngồi ngay ngắn trên chỗ cao nhất của đài cao. Toàn thân mặc lễ phục màu đỏ, mái tóc bới cao thành một búi như mây như sương. Khuôn mặt như băng sương như ngưng như tụ. Làn da trắng như tuyết, màu áo đỏ như lửa – màu sắc vô cùng tương phản đã làm cho Lãnh Diễm nổi bật lên giữa mọi người, cao ngất, phát sáng, tựa như thần tiên phi tử – một người phi phàm.
Nàng thờ ơ nhìn bách tính của mình đang ngẩng đầu nhìn nàng sùng kính. Trong long bọn họ đang khuấy động khó tả.
Giờ phút này, bách tính Băng Quốc đang tập trung quan sát mấy vị nam tử đứng trước đài xem ai mới là người xứng đôi với nữ vương bệ hạ nghiêm túc không thể phạm nhất của bọn họ, trong lòng tuyển lựa không thôi. Ánh mắt của dân chúng sắc bén mà nóng bỏng quét qua quét lại trên người bọn hắn: Thiếu niên Hạ Ngọc có thân hình cao gầy, vẻ mặt hưng phấn; Mấy công tử nổi danh cực phú trong chốn giang hồ lại có vẻ do dự; Còn Liễu Khê lại rất bình thản, khóe môi thoáng nhếch lên như cười như không, lại có một loại tự tin mạnh mẽ khó tả – Đúng vậy, là Liễu Khê.
Trận đấu võ mới vừa rồi của hắn cùng Viêm Hàn, điều khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt chính là người thua cuộc lại đúng là Viêm Hàn.
Chính xác ra, Viêm Hàn cũng không phải thật sự thua. Trong lúc bọn hắn giao đấu, cũng không biết Liễu Khê đã nói gì với Viêm Hàn mà hắn đột nhiên dừng tay, sau đó thật khách khí nói: “Liễu công tử tài trí còn hơn cả ta. Trận tỷ thí này, không đấu cũng biết.” Nói xong, Viêm Hàn không đánh tiếp nữa mà chủ động bị knock – out. Bởi vậy, Liễu Khê thắng.
Mọi người ồ lên. Nhưng danh tiếng của Liễu Khê đã rất cao, mặc dù có chuyện này cũng không gây ra nhiều ngôn luận lắm.
Đang lúc mọi người đều chăm chú quan sát nhóm tuyển thủ, Hạ Lan Tuyết rốt cuộc chạy tới. Anh để một tay sau lưng, tư thế vẫn thoải mái tự nhiên như thường ngày. Viêm Hàn vốn đã định rời đi lại nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, trong lòng cũng cảm thấy an tâm. Mới vừa rồi hắn không thể đi xem Y Nhân thế nào nhưng biết Hạ Lan Tuyết đuổi theo nên cũng cảm thấy yên tâm. Bây giờ lại nhìn thấy Hạ Lan Tuyết bình an trở về, bên phía Y Nhân có lẽ cũng không sao.
Đây là một mâu thuẫn rất kỳ quái. Cho dù Viêm Hàn và Hạ Lan Tuyết không hề thích nhau nhưng cả hai đều tin tưởng đối phương sẽ không để Y Nhân chịu bất cứ một tổn thương gì. Chỉ cần có đối phương tồn tại thì Y Nhân cũng sẽ được an toàn.
“Tiêu Dao Vương đến muộn.” Thấy Hạ Lan Tuyết vào thời điểm cuối cùng mới chạy tới kịp lúc, Lãnh Diễm thật ra rất vui sướng nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ lạnh lùng thản nhiên, mắng một câu lấy lệ.
Hạ Lan Tuyết cúi đầu nhận lỗi, sau đó cũng không màng đến ánh mắt gay gắt khó hiểu của Hạ Ngọc, thản nhiên đi lên đài.
Vì vậy mà trên đài, năm tuyển thủ đã tập hợp đông đủ.
Lưu Trục Phong không xuất hiện, vì vậy người xếp thứ hai trong tổ của hắn được đôn lên bổ sung.
Tiếng kèn vang lên hùng tráng. Hai vạn Ngự Lâm Quân cầm trường thương trong tay. Trường thương dày đặc, phát ra hàn quang lóe sáng dưới ánh mặt trời.
Trên mặt bọn hắn đều là khí thế quyết đấu với kẻ thù một mất một còn, tuyệt không hề giống như sắp phải đối mặt với vương phụ tương lai của bọn hắn.
Năm tuyển thủ phân ra năm hướng, bắt đầu đợi tín hiệu vang lên liền đồng loạt xông vào hàng ngũ Ngự Lâm Quân tả xung hữu đột. Người nào lấy được quả tú cầu trên đài cao mười thước kia, đích thân dâng lên nữ vương bệ hạ thì sẽ trở thành người thắng cuộc của vòng đấu này.
Ở gần chỗ Lãnh Diễm nhất là hai tuyển thủ Hạ Ngọc và Liễu Khê, những người khác đứng cách đó khá xa.
Binh khí của tuyển thủ đều là kiếm.
Trường kiếm, nhưng không sắc bén.
Đây chỉ là một cuộc tỷ thí còn đao kiếm lại không có mắt. Do vậy mà kiếm của các tuyển thủ đều không có đầu nhọn.
Nhưng trường thương trong tay đám Ngự Lâm Quân lại là trường thương chân chính, thực sự đã cùng chủ nhân của chúng trải qua hàng trăm trận chiến, nhuốm đầy máu tươi.
Đây là một cuộc tỷ thí cực kỳ không công bằng – Cũng là một cuộc tranh đấu hung hiểm dị thường.
“Có lẽ Lãnh Nữ vương căn bản muốn nhân cơ hội này đem tất cả tinh anh thiên hạ có thể uy hϊế͙p͙ Băng Quốc, một lưới bắt hết!” Viêm Hàn bình tĩnh, kính thanh tự nói một câu. Bỗng nhiên lại chú ý tới, Hạ Lan Tuyết cầm kiếm bằng tay trái, tay phải của Hạ Lan Tuyết trước sau vẫn đặt ở sau lưng, chậm chạp không lấy ra.
“Chẳng lẽ thực lực chân chính của hắn là thuận tay trái?” Viêm Hàn hơi hơi giật mình.
Lại nhìn thần sắc của Hạ Lan Tuyết, thong dong tự nhiên, không giống như có chuyện gì khó giải quyết – - Viêm Hàn lại nghi hoặc.
Đang nghĩ ngợi, hắn lúc lắc đầu, nhất thời nhìn thấy Vũ gia cùng Y Nhân xuất hiện. Viêm Hàn vô cùng vui mừng, cũng chẳng quan tâm nghiên cứu tay trái của Hạ Lan Tuyết nữa. Hắn rời khỏi chỗ ngồi, đi nhanh đến chỗ Y Nhân. Đợi đến lúc đi đến trước mặt cô, Viêm Hàn gọi: “Y Nhân, vừa rồi nàng đi đâu vậy?”
Y Nhân đang vội vàng tìm kiếm bóng dáng Hạ Lan Tuyết, nghe thấy có người gọi mình liền ngẩng đầu lên nhìn. Thấy là Viêm Hàn, đôi mắt Y Nhân cong híp lên, cười đến là phấn khởi.
“Vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra?” Viêm Hàn thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô, thân thiết hỏi.
“À, Thập Nhất đi rồi.” Y Nhân vẫn đang tìm kiếm, chỉ trả lời ngắn gọn.
Viêm Hàn nghe mà không hiểu lắm, nhìn qua xung quanh, quả thật không thấy nha đầu Thập Nhất: Chẳng lẽ là không chịu nổi buồn chán, tự mình rời cung?
Viêm Hàn còn muốn hỏi nữa lại phát hiện Y Nhân đã chuyển lực chú ý sang nơi khác, vẻ mặt vô cùng chuyên chú.
Viêm Hàn nhìn theo ánh mắt của cô, nhìn thấy người nọ. Khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc trầm xuống, trong đôi mắt lập tức xuất hiện một tia vắng vẻ.
Y Nhân đang nhìn Hạ Lan Tuyết. Nhìn thấy Hạ Lan Tuyết cầm kiếm, chắp tay, sau đó vào trận.
Trong ánh mắt của cô tràn ngập hình ảnh của anh, cũng giống như trong ánh mắt Viêm Hàn đều tràn đầy hình bóng của Y Nhân.
Tiếng kèn lại vang lên. Âm điệu thê lương, tốc hành tận trời.
Mọi người vào trận, bắt đầu cuộc chém giết.
Chỉ chốc lát sau đã có hai người bị knock out. Phương thức knock out đều là bị ngã xuống đất, sau đó bị người ta đá ra ngoài.
Trên trường đấu chỉ còn lại Hạ Lan Tuyết, Liễu Khê cùng Hạ Ngọc.
Hạ Lan Tuyết thì không cần nhiều lời, cho dù công lực đã bị mất mát nhiều nhưng anh vẫn là cao thủ hạng nhất hạng nhì.
Liễu Khê cũng không biết học được từ đâu loại thân pháp quỷ dị, bay cuốn, trôi nổi không chừng. Hắn không giao phong chính diện với địch mà là đánh cầm chừng để bảo tồn lực lượng.
Hạ Ngọc cho dù tuổi còn trẻ nhưng tốt xấu gì cũng là thế tử Hạ Hầu, cũng là người đã ra vào sa trường từ nhỏ – - Đối với trận pháp trên chiến trường của Ngự Lâm Quân, hắn cũng rất thành thạo.
Ba người theo ba hướng, đồng loạt nhắm đến tú cầu được treo ở giữa đấu trường.
Đánh đánh một hồi, Hạ Lan Tuyết đột nhiên phát hiện: Hình như mọi người đang đánh nhau với mình có vẻ đều hạ thủ lưu tình. Bọn hắn lưu tình, hoàn toàn làm cho Hạ Lan Tuyết mới vừa phải tốn lực bức độc, có thời gian để thở.
Ví như: Một tên Ngự Lâm Quân dùng trường thương tấn công từ sau lưng Hạ Lan Tuyết, nhưng đến lúc đâm tới gần hắn lại đột nhiên nhớ tới: Hình như cậu hai con dì cả của mẹ biểu tỷ đã dùng một trăm lượng cược cho Hạ Lan Tuyết thắng.
Ý nghĩ này làm cho động tác của hắn hơi dừng một chút. Hạ Lan Tuyết đã nhân cơ hội xoay người, trường kiếm múa lên, tưới chân khí, lột bỏ trường thương của hắn.
Xem ra, mấy ngàn vạn lượng bạc mà Phượng Thất tung ra, đã có chút tác dụng.
Cứ như vậy, Hạ Lan Tuyết khí thế không thể chống đỡ, sấn tới giữa trường đấu.
Cơn đau nhức ở tay phải càng lúc càng nghiêm trọng, nhưng vẫn còn trong phạm vi khống chế.
Tay trái đã đẫm mồ hôi.
Mà tú cầu đã ở ngay trước mắt.
Anh ngẩng đầu, nhìn quả tú cầu đỏ tươi sáng rỡ đang ở trong gang tấc. Đang định nhảy lên thì bỗng nhiên nghe được một tiếng thét chói tai: “Phản đồ, ngươi đừng hòng lấy được tú cầu.”
Lời còn chưa dứt, Hạ Ngọc đã liều mạng lao đến. Vừa ra tay đã gây ra một trận loạn đả, chiêu thức hoàn toàn không còn muốn sống.
Hạ Lan Tuyết không thể không cùng hắn dây dưa. Nếu là trước kia, nhất định chỉ trong mấy chiêu đã có thể chế trụ được, nhưng hôm nay thật sự đã không còn sức lực, anh lại không đành lòng làm Hạ Ngọc bị thương – - Dù sao cũng là biểu đệ mà Du Nhi yêu thích nhất. Hơn nữa, năm xưa còn đích thân ôm ấp chăm bẵm hắn.
Một kẻ phấn đấu quên mình, một người lại tràn đầy băn khoăn. Hai người càng đấu càng khó hòa giải. Phía bên kia, một bóng người nhàn nhạt, nhẹ nhàng khéo léo lướt qua bọn hắn, thẳng tắp đi đến trên đài.
Liễu Khê vươn cánh tay ra chụp tới. Quả tú cầu đỏ tươi cứ như vậy, dễ dàng chóng vánh rơi vào tay Liễu Khê. Hạ Ngọc chán nản đến cực điểm, từ giữa không trung hạ xuống. Hạ Lan Tuyết quả thật rất biết thích ứng với mọi hoàn cảnh. Chỉ là làn da tái nhợt, cánh tay cầm kiếm nổi cả gân xanh, ngón tay trắng xanh.
“Đa tạ.” Liễu Khê cứ như vậy đứng ở chỗ cao nhất, mỉm cười nhìn hai người nói một câu. Sau đó hắn giơ tú cầu trong tay lên ngang đầu, dáng vẻ đặc trưng của người chiến thắng.
Phía dưới truyền đến một tràng hoan hô nhiệt liệt. Mọi người cho dù là vui hay buồn hoặc nhàm chán vẫn cứ nhảy nhót ăn mừng.
Đương nhiên, bất luận là ai thắng, bọn họ đều sẽ nhảy nhót không thôi.
Đó chính là hình thức đón chào người thắng cuộc.
“Đi lấy nước!”
Ngay vào lúc Liễu Khê đang thỏa thuê mãn nguyện triển lãm tú cầu trước mọi người, bỗng nhiên nghe thấy một tên binh sĩ hoảng sợ quát tháo.
Trong lòng mọi người rùng mình, không hẹn mà cùng nhìn qua phía khán đài: Quả nhiên trông thấy khán đài cuồn cuộn bụi mù, khói đen u tối. Ngọn lửa bốc cháy hỗn loạn, hung hăng càn quấy phun ra nuốt vào. Tiếng gỗ ngã đổ, lăn lộn ầm ầm
Chỗ Viêm Hàn cùng Y Nhân đứng cách khán đài không xa. Hắn không chút nghĩ ngợi đã nắm lấy Y Nhân, nhanh chóng giải thoát cô ra khỏi hiểm cảnh.
Ngọn lửa càng cháy càng mạnh, càng lúc càng bốc cao. Trên khán đài nhất thời tràn ngập biển lửa. Người dưới khán đài sôi nổi thét lên chói tai rồi chạy tứ tán ra chung quanh. Có người hô lên: “Bảo vệ bệ hạ!”, không để ý đến sống chết nhằm thẳng đến chỗ cao nhất nơi Lãnh Diễm đang ngồi. Lãnh Diễm chậm rãi đứng lên, đứng ngay chỗ khói lửa mịt mùng nhất, đứng trên đỉnh cao nhất của khán đài, lạnh lùng quét mắt nhìn xuống thế gian trăm thái.
Khán đài được dựng toàn bộ từ gỗ, âm thanh gỗ cháy tí tách vang lên không dứt. Tầng dưới chót phía tây đã sụp, khán đài trầm trầm. Lãnh Diễm đưa tay vịn vào lan can phía trước để chống đỡ thân mình, cũng không té xuống. Thần sắc của nàng lại vẫn rất bình thản từ tốn, thậm chí có chút ủ rũ – - Không hề ý thức chút nào về tình cảnh nguy hiểm của mình.
Những người vốn muốn xông vào chỗ hiểm để bảo hộ nữ vương nhưng bời vì sốt ruột mà nhất thời rối loạn kết cấu. Một đám chạy rầm rầm trên con đường đi lên đỉnh khán đài vốn cũng đã bị lửa thiêu cực kỳ yếu ớt, cả khối gỗ đều căm giận sụt xuống. Vô số người chon than trong biển lửa mãnh liệt. Người may mắn sống sốt rốt cuộc cũng vọt lên được. Nhưng vừa tiếp cận đến chỗ Lãnh Diễm mới phát hiện được: Trước người Lãnh Diễm mới là nơi lửa cháy mãnh liệt nhất, nhưng chỗ này được chế tạo từ những thanh gỗ ngàn năm tuổi cho nên bền hơn những chỗ khác rất nhiều.
Bọn hắn và nàng – bị ngăn cách bởi một bức tường lửa.
Đại hỏa sau lưng Lãnh Diễm như một cơn lốc vàng thịnh hỏa. Cơn lốc phất lên, ɭϊếʍƈ lên những sợi tóc của nàng, ngoại bào của nàng, âm thanh phần phật. Màu đỏ u ám bao phủ lên dung nhan tuyệt mỹ như bang như sương của nàng, đẹp đến mức thấu tim thấu xương – không giống sắc đẹp chốn nhân gian.
Đang lúc mọi người hoang mang lo sợ hết sức, hai bong người đã nhảy vọt đến trước bức tường lửa, một áo trắng như mây, một cẩm y như ngọc. Hạ Lan Tuyết đã vội vàng nhặt một cây đại tộc kỳ rơi dưới đất, thẫm đẫm nước lạnh rồi phủ lên đỉnh đầu, sau đó lập tức vọt đến chỗ Lãnh Diễm.
Theo sát phía sau Hạ Lan Tuyết, ngồi không đổi họ đi không đổi tên – chính là Hạ Ngọc. Hạ Ngọc cũng không kịp chuẩn bị chu đáo như Hạ Lan Tuyết, nhưng hắn thấy tình cảnh Lãnh Diễm như vậy, hắn không thể không đi.
Cũng may có Hạ Lan Tuyết ở phía trước phất mạnh quế kỳ, nhờ vậy cũng có thể bảo vệ Hạ Ngọc ở phía sau. Hạ Ngọc và Hạ Lan Tuyết cùng nhau bình yên đi đến trước người Lãnh Diễm. Sau đó, Hạ Lan Tuyết lôi Lãnh Diễm vẫn còn tỏ vẻ cao ngạo cuốn vào trong quế kỳ, vội vàng nói: “Mau đi ra ngoài!” Nói rất nhanh, có vẻ trách cứ, trách nàng sao đã chết đến nơi rồi mà vẫn còn giả bộ.
Trong lòng Lãnh Diễm sửng sốt, sau đó cánh tay nàng đột nhiên bị ai đó nắm chắc. Nàng ngạc nhiên nhìn lại, đã thấy khuôn mặt của Hạ Ngọc vừa than thiết vừa sợ hãi: “Bệ hạ, người không sao chứ? Không sao thì ra ngoài thôi. Nơi này sắp sụp rồi, chúng ta mau rời khỏi đây đi.”
Mày mặt thiếu niên đó đầy bụi bặm, thật khác hẳn Hạ Lan Tuyết xuân trí đại khí. Hắn cũng rất hoang mang lo sợ. Nưng dù hoang mang lo sợ, hắn vẫn đến cứu nàng.
Lãnh Diễm đột nhiên có một nhận thức rất rõ ràng: Hạ Lan Tuyết liều chết cứu nàng, đơn giàn là vì hắn không thể thấy chết không cứu. Đó chính là đạo nghĩa của hắn. Hạ Ngọc cứu nàng, cũng chân chính không màng đến sự sống chết của mình – - Đó là tình yêu say đắm thuần khiết của một thiếu niên.
Lãnh Diễm giật mình nhìn hai người đó nửa ngày, rồi bỗng nhiên cúi đầu mỉm cười.
Bất kể thế nào, nàng cũng đã có một người không màng đến sống chết đến đây cứu nàng. Tuy rằng hắn còn chưa trưởng thành, tuy rằng hắn không phải là anh hung kinh tài tuyệt diễm trong lòng của nàng, nhưng chỉ cần có lòng, chẳng lẽ không thể trọng yếu hơn bất cứ chuyện gì không?
“Đi nhanh lên!” Hạ Lan Tuyết không hiểu sao giờ phút này rồi mà Lãnh Diễm còn mỉm cười. Anh thật sự không thể nào hiểu nổi, vào thời điểm thế này mà hai người đó còn có thể ung dung tự tại nhìn nhau mỉm cười sao?
Đương nhiên, Hạ Lan Tuyết cũng chẳng quan tâm phân tích làm gì. Anh chỉ cuốn quế kỳ, cuốn theo cả Lãnh Diễm, khóa chặt vào người. Thân hình nhoáng lên một cái, như một con hạc đen to lớn, từ trên đài cao hung hiểm đáp xuống đất.
Chỉ trong nháy mắt sau khi bọn họ đáp xuống đất, đài cao phía sau ầm ầm sụp đổ.
HẾT QUYỂN 3