Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 3 - Chương 39: Đại hội kén rể của lãnh diễm và thông báo của y nhân 8

EDITOR: DOCKE
Đại hội bắt đầu, chiêng trống rùm beng.
Phượng Thất và Phượng Cửu vẫn đang ngồi trong một quán trà sang trọng nhất Băng Quốc, tựa như chẳng có mấy hứng thú đến sự kiện này.  


Ngoài bọn họ ra, tất cả những người còn lại trong quán trà đều rất nóng lòng sốt ruột ngồi bắt chéo chân chờ mấy gã sai vặt chạy tới chạy lui đưa tin tức về.
Thật ra quán trà này đã bị Phượng Thất bao cả rồi. Sở dĩ còn có người khác là bởi vì Phượng Thất tiếp tục cho thuê lại.


Nàng căng một biểu ngữ ở cửa, viết: “Đánh cược còn chưa kết thúc, không cần phải vội. Nhàn nhã ngồi uống trà lại có thể biết được tin tức mới nhất của đại hội. Quán trà của chúng tôi đã mời một tiên sinh kể chuyện nổi tiếng nhất đến tường thuật tình hình tại hiện trường. Quý khách có thể vừa nhấm nháp loại trà thượng hạng nhất của Băng Quốc vừa nghe kể chuyện. Mười hai bạc một vé, hoan nghênh quý khách đến quán.”


Bởi vậy, quả nhiên có người vì ham lợi, trả mười hai bạc để mua một ly trà nhạt mà bình thường chỉ có giá hai văn tiền.
Toàn bộ hai trăm chỗ ngồi trong quán trà đều không còn chỗ trống.


Phượng Cửu thấy thế là đủ, nói: “Thất tỷ, tỷ thật đúng là bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng đều biết cách kiếm tiền nha.”


Phượng Thất trừng mắt nhìn hắn, ra vẻ đương nhiên nói: “Dù sao chúng ta cũng muốn uống trà nghe chuyện. Hai người thì quá buồn tẻ, tìm thêm vài người đến ngồi chung có cái gì không tốt? Đừng tưởng lần này ta mất máu không nhiều, ngươi cũng làm cho lão tỷ ngươi rất đau lòng đó.”


Mấy ngàn vạn lượng bạc trắng lòa, đau chết nàng. Cho nên, hiện tại có thể kiếm lại được một lượng thì nhặt một lượng.
Phượng Cửu hỉ hả cười cười.
Khuôn mặt bình thường miễn cưỡng thản nhiên, cũng bởi vậy mà nổi lên nét dịu dàng thân tình.


Phượng Thất, là người thân duy nhất mà Phượng Cửu nghĩ đến, cũng là người duy nhất trong Phượng Trang có liên quan đến hắn.
“Tiên sinh kể truyện đó, Thất tỷ mời vị nào vậy?”
Phượng Cửu vừa bắt tay châm một chung trà mới, vừa tùy ý hỏi han.


“Hắn sẽ ra ngay thôi.” Phượng Thất cười cười, ra vẻ cao thâm khó đoán. Vẻ mặt anh lãng ương tức bay lên, phát sáng.


Đang nói, Phượng Cửu liền nhìn thấy một người tâm không cam tình không nguyện, thong thả đi lên lầu. Y mặc một bộ sam tử thường dân, tóc tùy ý cột bên vai phải. Tướng đi cà lơ phất phơ trông có vẻ rất nhàn tản. Miệng hãy còn ngậm một cọng cỏ khô. Hình tượng thật sự không dám khen tặng.


Nhưng diện mạo cũng cực kỳ đáng khen, thế cho nên ‘Dung mạo’ như thế đều có thể quyến rũ nhóm tiểu cô nương dưới lầu liên tiếp nhìn theo.


“Vừa nhắc đến tiên sinh kể truyện, hắn đã tới rồi.” Phượng Thất nghe thấy tiếng bước chân cũng xoay người lại, quay mặt về phía cầu thang, cười nói: “Xin hỏi, trên đời còn có người kể truyện nào kiệt xuất hơn Lưu Trục Phong Lưu tiên sinh đây không?”


Phượng Cửu lúc này mới thật sự bội phục Thất tỷ – - Lúc trước trêu cợt Lưu Trục Phong đến mức y đòi chết đòi sống cũng không nói, không ngờ lúc này vẫn có thể “Mời” y đích thân đến quán trà này tường thuật đại hội. Nếu lúc bán vé có chú giải rằng người kể truyện chính là Lưu Trục Phong thì chỉ sợ, một ngàn lượng bạc một vé cũng sẽ bán hết sạch.


Bởi vậy có thể thấy được, Phượng Thất là người làm ăn phúc hậu cỡ nào.


Lưu Trục Phong đang đi đến giữa cẫu thang, cũng đã nhìn thấy Phượng Thất, hắn ba bước hóa thành một bước chạy vọt đến trước mặt Phượng Thất, lại vừa thở dài vừa cầu xin: “Bà cô ơi, ngươi nhanh chóng nói rõ ràng với cái kẻ điên Lục Xuyên kia dùm cái đi. Hắn cứ ép người gây sự như vậy hoài, ta cũng trốn điên rồi. Ngươi nói ta xem, ta là một thanh niên tốt thế này mà suốt ngày cứ bị một đại thúc truy đuổi, mất mặt xấu hổ biết bao a.”


“Thế nào, lúc trước chẳng phải từng nói với ta rằng, rất muốn cùng Lục Xuyên tỷ thí một phen hay sao?” Ánh mắt của Phượng Thất là điển hình của ánh mắt đan phong: rất to, khóe mắt xếch lên, vừa nhìn liền cảm thấy du khí đặc biệt rộng rãi.


“Ta chỉ muốn tỷ thí một lần thôi, chẳng lẽ bắt ta phải bồi thường cả tính mạng của bản thân và gia đình luôn sao?” Lưu Trục Phong than thở, bóp bóp cổ tay không ngừng, “Cứ bức mãi như thế, ta chỉ còn cách cưới một nương tử về để bác bỏ tin đồn.”


Phượng Thất che miệng mà cười, “Ta lại nghe nói, tối hôm qua ngươi thu nhận một tình nhân. Khi nào thì thành thân? Ta định tặng cho ngươi một bao lì xì dày.”
“Bao nhiêu, lì xì bao nhiêu?” Lưu Trục Phong cũng không lo lắng tính mạng của bản thân và gia đình nữa, hai mắt phát sáng mà nhìn Phượng Thất.


Phượng Thất làm như có thật, nói: “Nếu ngươi thành thân thì ba trăm triệu lượng bạc mà ngươi thiếu ta trước kia liền coi như xóa bỏ. Như vậy đã được gọi là hậu hĩnh chưa?”


Lưu TRục Phong nhìn nét mặt như cười như không của Phượng Thất, lúc này mới vỡ lẽ, nhưng vẫn ho khan một tiếng, sau đó hai mắt nhìn trời nói: “Ta thiếu tiền ngươi khi nào chứ…”


Phượng hất mỉm cười, từ trong lòng ngực lấy ra một tờ chứng từ. Trên chứng từ viết ngang ngược mấy chữ to: “Tháng ba năm Giáp Thân có mượn của Phượng Thất tiểu thư ba trăm triệu lượng bạc dùng một chút. Trong vòng ba năm nếu không thể hoàn trả, nguyện lấy thân gán nợ. Lưu Trục Phong.” Thể chữ đầm đìa, phong thái câu chuyển bay bướm lại có chút đường hoàng. Nét chữ một đời phóng khoáng  như thế, không phải của Lưu Trục Phong thì còn có thể của ai đây?


Lưu Trục Phong đương trường nhụt chí, liếc trái liếc phải giống như muốn tìm một cái lỗ chuột mà trốn vào cho rồi.


“Như thế tính ra, hình như đã được lập từ ba năm trước.” Phượng Thất quơ quơ tờ khế ước nhận nợ trong tay, như cười như không nói: “Lấy thân gán nợ. Không biết Thiếu chủ Lưu Viên treo biển hành nghề ở Giang Nam, một đêm có thể thu được bao nhiêu tiền…”


“Để ta tính thử xem nhé. Nhất hồng danh đứng đầu bảng, một đêm cũng kiếm được một trăm lượng bạc. Thiếu chủ có thân phận tôn quý, thế nào cũng phải gấp mấy lần, hai vạn lượng bạc – - Vậy chỉ cần một vạn năm nghìn đêm là có thể trả hết nợ nần rồi. Trừ đi những đêm không có khách hoặc là những lúc Thiếu chủ không được thoải mái thì phải là hai vạn đêm. Một năm có ba trăm sáu mươi lăm đêm. Hai vạn đêm chính là năm mươi năm, sáu mươi năm, bảy mươi năm…” Phượng Thất nói xong, thật sự bắt đầu dùng đốt ngón tay tính toán. Lưu Trục Phong nghe được mặt mũi đều tái xanh, lại ho khan một tiếng. Hắn nhụt chí nói: “Biết rồi biết rồi, cứ để Lục Xuyên tiếp tục truy sát ta là được chứ gì. Ta không quản gì hết, các ngươi chẳng phải muốn biết tình huống ở hiện trường hay sao? Có còn muốn nghe nữa hay không đây?”


“Thiếu chủ không tham gia đại hội lần này sao? Vì sao mới sớm vậy mà đã ra ngoài rồi?” Phượng Cửu coi như là người thành thật, thấy tỷ tỷ mình khi dễ được ngay bèn vội vàng đứng ra hòa giải.


“Heiz, mấy cái đơn giản như vậy, sớm đã làm xong cả rồi.” Lưu Trục Phong khoát tay nói, “Mỗi khu đều chia làm năm tổ. Tổ của ta chủ yếu là vàng thau lẫn lộn, quan lính tan rã.”
“Đấu văn và đấu võ đều đã xong cả rồi sao?” Phượng Cửu có điểm kinh ngạc, nói.


“Đúng vậy, đều đã xong.” Lưu Trục Phong trong nháy mắt, nhanh chóng tự nhiên trả lời.
“Vậy vương gia…” Thần thái của Phượng Cửu cũng không phải là sốt ruột, chỉ là thân thiết lại tự nhiên mà toát ra như vậy.


Phượng Thất nhìn ra cả, cười cười, bưng một ly tràn hãy còn đang uống. Ánh mắt rất thản nhiên chuyển ra ngoài cửa sổ.


Quán trà mà bọn họ đang ngồi là tòa kiến trúc cao nhất kinh thành Băng Quốc. Bọn họ lại ngồi ở vị trí cao nhất, chỉ cần nhìn ra xa là có thể thấy rõ hội trường thi đấu dựng trước Băng Cung. Phượng Thất nheo mắt lại, đột nhiên vui vẻ kêu lên một tiếng: “Nhìn kìa, là Hạ Lan Tuyết!”


Phượng Cửu nghe vậy cũng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.


Quả nhiên nhìn thấy trên năm tòa đài cao có một dáng người áo trắng đang ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn (tấm nệm tròn lót ngồi) giữa đài. Mà chung quanh người đó lại có bốn người dáng vẻ đại nho thuộc phần tử trí thức đang ngồi vay quanh. Phượng Cửu có thị lực rất tốt, xa xa nhìn thấy rõ ràng. Nhóm đại nho thần sắc ngưng trọng, khẩn trương, còn Hạ Lan Tuyết ngồi chính giữa lại cười đến là thong dong nhàn tản. Ngẫu nhiên nói ra một đôi câu cũng vô cùng thanh thản thong dong.


“Bọn họ đang ở Biện Kinh.” Lưu Trục Phong ngại cho thân phận con nợ của mình, không khỏi ân cần giải thích: “Biện Kinh thuộc loại văn đấu, chính là đưa ra một luận đề, hai bên nói có sách, mách có chứng, dùng tài hùng biện thuyết phục đối phương. Chỉ cần bốn đại nho kia toàn bộ đều nhận thua thì coi như người tham dự đại hội thắng – - Vòng này thì Hạ Lan Tuyết không thành vấn đề. Mười bảy tuổi hắn đã nhờ vào tài hùng biện của mình mà nổi tiếng khắp thiên hạ. Chuyện hắn ở Đại Chiêu Tự khẩu chiến với đàn tăng, nói đến mức các cao tăng đều cúi đầu nhận thua cũng không phải là chuyện hiếm có đối với hắn. Hiện giờ càng ngày càng thông hiểu đạo lý, sẽ không có nhiều khó khăn.”


Quả nhiên, chẳng bao lâu sau bốn đại nho chung quanh đã sôi nổi đứng dậy, hành một đại lễ rất long trọng với Hạ Lan Tuyết – Xoay người chín mươi độ.
Hạ Lan Tuyết khiêm tốn nhã nhặn đáp lễ, ý thái đường hoàng thư thái đến cực điểm – Không hề khoe khoang kiêu ngạo, cực kỳ chừng mực.


“Xem kìa, Hạ Lan Tuyết thắng rồi!” Phượng Thất chỉ qua hướng đó, nói.
Về kết quả này, Phượng Cửu cũng không thấy kỳ lạ, chỉ có chút tò mò hỏi Lưu Trục Phong, “Vậy đề tài hùng biện của Thiếu chủ là gì?”
Vì sao lại xong nhanh đến như vậy?


“Ồ, mấy người kia vừa hỏi ta về đạo lý lớn luân hồi chuyển kiếp, ta liền hét to một tiếng: ‘Ta vốn là yêu nghiệt. Người và yêu cùng hội tụ, gọi là Nhân Nghiệt. Phật tổ ở trên trời, cực khổ dưới mặt đất. Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây!” Lưu Trục Phong cười hắc hắc, giảo ảm nói tiếp, “Phải nói, đúng là hiên ngang lẫm liệt. Bốn người kia lập tức nhận thua, chỉ kém phục sát đất.”


Phượng Thất cười lớn, Phượng Cửu chỉ lắc đầu cười yếu ớt.
“Đó là Viêm Hàn đúng không?” Phượng Thất làm như có phát hiện mới, lớn tiếng hỏi.


Lưu Trục Phong liếc mắt bay qua, sau đó gật đầu, “Là Viêm Hàn. Lại nói tiếp, tên hoàng đế Viêm Hàn này cũng không phải hạng tầm thường, là kiểu người chính phái, chính nhân quân tử.”
“Phong độ cũng rất tốt.” Phượng Thất không khỏi tán thưởng một câu.


Phượng Cửu nương theo tầm mắt của bọn họ mà nhìn qua. Bên cạnh đài thi văn cũng dựng năm đài thi võ giống như vậy. Viêm Hàn giống như vừa mới đánh bại một người dự thi, thu chưởng đứng trang nghiêm. Bộ dáng khí định thần nhàn, căn bản chẳng giống người mới vừa chém giết chút nào. Hắn chỉ đơn giản ngoái đầu, đưa mắt nhìn lại mà cũng có một loại khí thế trấn định thiên hạ, làm cho những người dự thi đang nóng lòng muốn thử cũng không thể động đậy.


“Thật ra Viêm Hàn rất được. Diện mạo đẹp, thân phận cao lại có tài trí. Nếu không phải đang giúp Hạ Lan Tuyết, ta thật sự muốn ủng hộ hắn.” Phượng Thất ở một bên hưng trí nói.


“Hắn có tâm bề trên. Người trong lòng của hắn chính là tiểu tình nhân của ta.” Lưu Trục Phong thình lình nói một câu, “Tới tham dự đại hội, chẳng qua chỉ là vì nể mặt nữ vương bệ hạ mà thôi, làm cho có lệ đấy mà.”


“Người trong lòng hắn là tiểu tình nhân của ngươi?” Phượng Thất trừng lớn con mắt, tò mò hỏi.
“Đúng vậy đúng vậy. Tiểu tình nhân của ta rất thú vị, để hôm nào giới thiệu cho ngươi làm quen.” Lưu Trục Phong cười híp mắt hào hứng.


Chỉ có điều, lúc nhắc đến ba chữ ‘Tiểu tình nhân’ Lưu Trục Phong thật sự có cảm giác vui mừng. Cứ nghĩ đến cái cô Y Nhân suốt ngày mơ mơ màng màng, u u mê mê kia là hắn lại thấy nhớ nhớ.


Cho dù nàng không mấy nhiệt tình, cũng không có cái gì gọi là mới mẻ đã nghiền nhưng chẳng hiểu tại sao, khi có một người bạn như vậy vẫn khiến cho hắn cảm thấy thích thú rất nhiều.
“Hắn là Liễu Khê đúng không?” Phượng Cửu đột nhiên thốt ra một câu.