EDITOR: DOCKE
Hạ Lan Tuyết vội vàng cúi đầu, kìm nén để tim không đập nhanh nữa. Ngón tay thon dài len lỏi trong những sợi tóc nồng đậm của cô, hơi hơi đè xuống. Sau đó lấy một ca nước, từ từ dội từ đỉnh đầu cô dội xuống.
Y Nhân vội vàng nhắm chặt hai mắt. Những giọt nước ấm áp nhẹ nhè rơi xuống.
Động tác của Hạ Lan Tuyết rất nhẹ. Anh vừa tinh tế gội rửa, vừa lấy ngón tay kìm huyệt đạo trên đỉnh đầu của cô. Y nhân trước đây rất không thích để người khác gội đầu cho mình, nhưng lúc này lại cảm thấy rất hưởng thụ. Anh dùng sức vừa đủ, tinh mịn mềm nhẹ, cho nên thoáng cái Y Nhân đã quên mất người phía sau là một nam tử.
Dịch Kiếm ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
Vương gia trong ấn tượng của hắn có thể chỉ trích gian xảo, có thể làm thơ chơi nhạc, có thể phong lưu phóng khoáng, cũng có thể vì hồng nhan mà giận dữ, nhưng chưa từng dịu dàng như vậy, cẩn thận như vậy, vì một người con gái mà gội đầu cho nàng.
Diễn cảm của Hạ Lan Tuyết cũng rất nhàn nhã, rất tự nhiên, giống như đang làm một chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Sát muối rồi lại nhẹ nhàng xoa bóp, lại dùng nước xả sạch sẽ.
Bọt nước trượt xuống, lưu đầy trên mặt Y Nhân. Có vài giọt nước còn nghịch ngợm, lẻn vào đôi mắt trong sáng của cô.
Sau đó, Hạ Lan Tuyết lấy một cái khăn sạch thật to phủ lên đầu Y Nhân tựa như phủ lên người thú cưng vậy, cẩn thận chà xát qua lại.
Đến khi tóc đã được lau khô, Hạ Lan Tuyết buông khăn mặt ra. Y Nhân rốt cuộc cũng lộ mặt ra, sắc mặt hồng hồng, tóc rối bù như tổ quạ, lòa xòa lung tung. Cô trợn to mắt lên nhìn anh. Ánh mắt đó, quả thật trông giống như một con chó nhỏ đáng thương. Đôi đồng tử đen nhánh như muốn xoáy sâu vào đáy lòng người đối diện.
“Nàng về trước đi. Nàng đã nói là sẽ tin ta, vậy vì sao còn phải lo lắng nữa.” Hạ Lan Tuyết vỗ vỗ hai má cô, dùng ngón tay từ từ dịu dàng vuốt thẳng những sợi tóc của cô, sau đó nhẹ nhàng nói.
Y Nhân không biết vì sao lại cảm thấy mắt mình ươn ướt.
Có một con kiến đang bộ trong lòng, ngưa ngứa, cưng nựng lại đau buốt, không thể biến mất.
Cô đột nhiên đi lên phía trước, nghiêng người ôm lấy cổ Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết giật mình, trong lòng lại cũng có cảm giác ẩm ướt.
Một loại cảm giác ẩm ướt không thể tiêu mất, cũng không có cách nào bỏ qua.
Anh cũng ôm lại cô, theo bản năng vỗ vỗ lưng cô, nhưng cũng không nói gì.
Giữa hai người lúc này giống như có một thứ gì đó sai rồi, đã bỏ lỡ, mất đi rồi lại tìm thấy, cầu mong mà không được.
Rắc rối phúc tạp.
Sau đó, Y Nhân đẩy anh ra, thật sự không nói một lời nào đã đi thẳng ra ngoài.
Hạ Lan Tuyết ngơ ngác đứng yên tại chỗ. Mãi đến khi Y Nhân ra gần đến cửa, anh mới xoay người, lớn tiếng nói: “Ta sẽ dẫn nàng đi.”
Nhưng lời anh còn chưa dứt, Y Nhân đã ra đến cửa rồi, cũng không biết là cô có nghe thấy hay không.
***
Lưu Trục Phong có vẻ bất đắc dĩ đi tới cuối hành lang, sau đó quay đầu nhìn lại người mặc áo xám đeo kiếm lạnh lùng kia.
“Lục Xuyên, phải làm thế nào ngươi mới có thể tin tưởng ta? Ta không hề động đến Phượng Thất. Sở dĩ nàng nói như vậy, hoàn toàn chỉ muốn kích ngươi thôi. Ngươi cần gì phải bám riết theo ta không tha chứ?” Lưu Trục Phong không thể nhịn được nữa, đã hết chịu nổi rồi, rốt cuộc rít gào lên.
“Vì sao trước đó ngươi không giải thích?” Lục Xuyên vẫn đứng im bất động. Cái bóng u tối ẩn hiện trong bóng đêm. Hắn thốt ra một câu, nhẹ mà xác định, không thể nghi ngờ.
“Bởi vì ta ham chơi. Ta muốn lợi dụng cơ hội lần đó để ngươi – một kẻ cực hiếm khi động thủ với người khác, đến tìm ta.” Lưu Trục Phong chán nản nói, “Ta nào biết đâu rằng, ngươi lại khó chơi như vậy.”
“Ngươi nhất định phải cưới Phượng Thất.” Lục Xuyên vẫn bất động, vẫn chỉ buông một câu, tựa như ngàn năm không đổi.
“Ta đã nói rồi, ta đối với nàng hoàn toàn, ngay từ đầu, luôn luôn không có ý nghĩa, chỉ là bình thủy tương phùng (bèo nước gặp nhau) mà thôi. Cùng lắm cũng chỉ trêu chọc nàng một hai câu – Một nam nhân bình thường bắt gặp một nữ nhân xinh đẹp, trêu chọc hay khen ngợi một hai câu cũng bình thường thôi mà. Không có lý nào mới khen tặng thôi mà cũng phải cưới nàng ta đúng không.” Lưu Trục Phong cảm thấy oan uổng chết đi được. Rốt cuộc hắn đã tạo nghiệt thế nào mà đời này lại bị tên sát thần Lục Xuyên này đuổi bắt như vậy chứ.
“Ngươi nhất định phải cưới Phượng Thất.” Lục Xuyên vẫn chỉ nói một câu muôn thuở.
Lưu Trục Phong không biết nói gì nữa, nên đành im lặng.
Hắn đảo mắt nhanh chóng nhìn xung quanh, băn khoăn cân nhắc nên làm sao bố trí đường ngầm để thoát thân, làm sao có thể nhanh chóng bày trận chống lại kiếm pháp xuất thần nhập hóa của Lục Xuyên. Nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy đau đầu không thôi. Kiếm của Lục Xuyên quá nhanh. Đến lúcđó, hắn cũng không thể nắm chắc, không thể khẳng định được rốt cuộc ai có thể nhanh hơn ai.
Đang lúc hai người đang giằng co thì ở hàng lang bên kia, một giọng nữ giòn tan sinh động đột nhiên vang lên: “Lưu Trục Phong, ta làʍ ȶìиɦ nhân của ngươi được không.”
Mọi người đều ngạc nhiên.
Mọi người nơi này, đã không chỉ còn là hai người đứng đối kháng với nhau Lưu Trục Phong và Lục Xuyên nữa rồi.
Lục Xuyên rất hung hăng càn quấy. Hắn muốn vào tìm Lưu Trục Phong gây sự, tuyệt đối sẽ không lén lút lẻn vào, mà là quang minh chính đại đi vào, xem thủ vệ Băng Cung như không khí, một đường xông tới.
Đương nhiên, nói như vậy cũng đã là cất nhắc đám thủ vệ đã trải qua trăm trận chiến đấu này rồi. Cơ bản là hắn vô cùng dễ dàng chóng vánh, chỉ với một nhát kiếm. Kiếm khí sắc bén, vừa mới xẹt qua đã khiến cho ba bốn hàng ngũ tướng sĩ võ trang phải lảo đảo.
Sau đó, hắn lại lừng lững đi đến, dùng một loại trực giác kinh người nhất để xuất hiện ở ngay đúng vị trí mà Lưu Trục Phong sắp sửa xuất hiện.
Mà sự kiện này sớm đã kinh động đến mọi người trong Băng Cung. Ngoại trừ Lãnh Diễm, cả Viêm Hàn và Hạ Ngọc cũng đã lần lượt chạy tới hiện trường.
Liễu Khê không xuất hiện. Từ khi hắn bị Vũ gia bắt cóc, đã một ngày một đêm rồi không ai gặp lại hắn nữa.
Mọi người đã đuổi tới nơi, vừa mới tới liền đã nghe được lời thổ lộ này.
Bọn họ không hẹn mà cùng quay lại tìm người đã phát ra âm thanh.
Dưới ánh trắng thê lương, Y Nhân chậm rì rì đi tới.
Mái tóc dài còn ẩm lặng lẽ tung bay, môt thân cẩm bào rộng thùng thình suy sụp, bên hông đơn giản thắt một dây đai lưng. Thoạt nhìn trông rất giống một người đã ngủ say rất lâu vừa tỉnh, còn đang mơ màng.
Mà trong số mọi người, Viêm Hàn là kinh hoàng nhất.
Đã nhiều ngày không gặp, Y Nhân hình như đã thay đổi rất nhiều. Trong lúc nhất thời cũng không nói ra được là thay đổi chỗ nào.
Nhưng có một loại ảo giác: hắn vừa mới quờ được một chút hình dáng của cô thì chỉ trong nháy mắt, cô lại lặn xuống đáy sóng.
Y Nhân nhìn Lưu Trục Phong trước mặt không chớp mắt, đi đến lặp lại câu nói vừa mới thốt ra: “Ta làʍ ȶìиɦ nhân của ngươi nha.”
Chỉ cần trở thành tình nhân của hắn, cô có thể lấy được Biển sao thạch. Như vậy, Hạ Lan Tuyết có thể không cần phải tham gia cái đại hội nguy hiểm đó nữa.
Lưu Trục Phong ngơ ngơ ngẩn ngẩn, còn chưa phản ứng kịp.
Viêm Hàn lại kinh ngạc, không thể nói rõ tâm tình lúc này. Vốn định lớn tiếng chất vấn Y Nhân, nhưng miếng cứ mấp máy mãi mà không nói ra thành lời được. Rốt cuộc lại chỉ trầm mặc, trầm mặc nhìn tình trạng trước mắt.
Lục Xuyên lạnh lùng quét mắt nhìn cô một cái.
Lãnh Diễm cũng thấy làm lạ, nhấc tay cho bọn thị vệ canh giữ lui ra ngoài, không cần hành động thiếu suy nghĩ nữa. Trường hợp này cực kỳ quỷ dị.
Cuối cùng, vẫn là Lưu Trục Phong cất tiếng cười to, đánh vỡ bầu không khí yên lặng. Hắn nháy mắt với Y Nhân, sau đó hào khí nói với Lục Xuyên: “Ta có tình nhân rồi, cho nên ta không thể cưới, không thể cưới Phượng Thất. Nha đầu Phượng Thất đó, hay là ngươi đi cưới đi. Hơn nữa, nàng vốn là thích ngươi. Nếu ngươi không tin, cứ việc đi hỏi Phượng Cửu.”
“Nàng ta là tình nhân của ngươi?” Ánh mắt lạnh lùng của Lục Xuyên như muốn kết băng. Hắn nghi ngờ nhìn qua nhìn lại hai người họ.
Y Nhân không lên tiếng, chẳng có vẻ gì phản đối. Lưu Trục Phong cũng gật đầu lia lịa, “Đương nhiên, nếu nàng không phải là tình nhân của ta, ta dẫn nàng đi lang thang làm gì? Nếu nàng không phải là tình nhân của ta, sao có thể đứng trước công chúng nói ra những lời nói không màng đến lễ nghĩa liêm sỉ như vậy được?”
“Ơ…” Y Nhân nhìn lên trời, không nói gì.
Lục Xuyên không nghe Lưu Trục Phong nói ma nói quỷ, phóng tia mắt như điện chằm chằm nhìn vào Y Nhân, trầm giọng hỏi: “Ngươi cũng đã biết, Lưu Trục Phong đã từng có hứa hẹn với một cô nương rất tốt?”
Y Nhân lắc đầu, “Không biết.” Sau đó cô lại cười ngô nghê, nói: “Nhưng cũng đâu có sao, ta coi hắn như tình nhân vài ngày, sẽ không làm chuyện gì cản trở.”
Lưu Trục Phong thiếu chút nữa đã ngã chúi nhủi.
Mọi người được một trận cười ồ.
Trái tim Viêm Hàn đang bị treo lơ lửng giữa không trung, nhất thời rơi bịch xuống đất.
Sợ bóng sợ gió, đúng là sợ bóng sợ gió, náo kịch a náo kịch.
Lục Xuyên cũng rất không vui, giọng nói của hắn càng trầm hơn: “Nếu ngươi chỉ tính chơi đùa, cần gì phải đi chia rẽ nhân duyên của người khác?”
“Không phải nhân duyên.” Lưu Trục Phong vội vàng phản bác, “Ai nói Y Nhân chỉ chơi đùa thôi? Y Nhân đã cùng ta thề non hẹn biển. Chờ đại hội kết thúc, chúng ta sẽ trở về Lưu Viên làm đám cưới. Có đúng không, Y Nhân?”
Y Nhân đang chuẩn bị trả lời ‘Đương nhiên không phải’ nhưng lại nghe thấy Lưu Trục Phong ở bên tai cô thấp giọng uy hϊế͙p͙: “Chẳng phải ngươi muốn lấy Biển sao thạch sao? Chỉ cần ngươi đồng ý, ngày mai ta sẽ lén trộm Biển Sao thạch về cho ngươi!”
Liều mạng bị Lãnh Diễm đuổi giết, cũng tốt hơn là dây dưa với Lục Xuyên. Lưu Trục Phong lần này xem như đập nồi dìm thuyền.
“Ơ…” Y Nhân trầm ngâm một lát rồi chấp nhận.
Đôi đồng tử của Lục Xuyên lập tức thu nhỏ lại. Dung nhân vốn đã giống như băng tuyết lập tức trở nên vô cùng xơ xác tiêu điều.
Sát khí tràn ngập như một đám sương mù, làm cho mọi người ở đây đều cảm thấy ngột ngạt.
Lãnh Diễm rùng mình, vừa an bài quân phòng thủ, vừa tổ chức quân vây xung quanh đám người đứng xem.
Lưu Trục Phong cũng không dám phớt lờ. Hắn ôm chặt lấy thắt lưng Y Nhân, dự định nếu xảy ra chuyện gì không hay liền chuồn đi chạy lấy người.
Y Nhân đứng rất gần Lưu Trục Phong. Cô gần như còn thấy được lòng bàn tay Lưu Trục Phong đang túa mồ hôi.
Khuôn mặt cà lơ phất phô của hắn cũng thật sự nghiêm túc một cách thần kỳ.
Y Nhân không thể không thừa nhận, những lúc Lưu Trục Phong thật sự nghiêm túc cũng khá là anh tuấn.
Tà khí biến mất, vô cùng đứng đắn.
Viêm Hàn lại đứng vững trước áp lực, làm thế chuẩn bị đi lên phía trước.
Hắn đã nhận thấy được sát ý của Lục Xuyên, sao có thể tùy ý bỏ mặc được?
Hiện trường – hết sức căng thẳng…