EDITOR: DOCKE
Hai người quanh co một hồi, rốt cuộc cũng ra khỏi Băng Cung của Lãnh Diễm. Chờ đến lúc nhìn thấy ánh sáng thì Y Nhân phát hiện mình đã ở trong một ngọn núi giả. Xuyên qua núi giả, cô nhìn thấy đình đài lầu các trước mặt vô cùng quen mắt. Nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, Y Nhân loáng thoáng nhớ lại, đây chính là nơi ở trước kia của mình, cũng là tứ điện dùng cho khách ở tạm.
Không ngờ tẩm cung của Lãnh Diễm lại đi thông đến nơi này, Y Nhân hơi kinh ngạc.
“Tẩm cung của Lãnh nữ vương không những được thông đến nơi này mà chủ yếu, nó có thể thông đến mọi nơi thuộc Băng Cung. Kiệt tác của ta đó, thấy thế nào hả?” Lưu Trục Phong dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Y Nhân, đắc chí nói.
Y Nhân ném cho hắn một cái liếc mắt: Ra mòi, Lưu Trục Phong có lẽ cũng phải hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi rồi đấy chứ, sao trông cứ thấy giống nhi đồng tranh công thế nhỉ?
Khác xa với những gì đồn đãi về Lưu Trục Phong, cũng làm cho người ta được mở rộng tầm mắt.
Thấy Y Nhân nhìn mình, Lưu Trục Phong cười đến nheo cả mắt. Hai khe hở thật dài tinh tế tưởng chừng như vô hại, lại ẩn chứa bên trong thứ ánh sáng lấp lánh.
“Viêm Hàn đang ở đâu?” Y Nhân quay đầu, tìm kiếm hình bóng Viêm Hàn.
Lưu Trục Phong lôi kéo cô đi lên phía trước dò xét, sau đó chu môi nói: “Đó kìa.”
Y Nhân nhìn xuyên qua đám hoa cỏ sum suê về phía trước, quả nhiên trông thấy bóng dáng Viêm Hàn.
Chính xác ra, không chỉ có Viêm Hàn.
Đứng đối diện Viêm Hàn, chính là kẻ đã cùng cô đấu rượu, lại còn là kẻ thua cuộc, Hạ Ngọc.
Liễu Khê đứng ngay phía sau Hạ Ngọc. Hắn đứng dưới bóng mái hiên, giống như muốn cùng bóng râm kia hòa làm một.
Nhưng những điều đó cũng không làm cho Y Nhân ngạc nhiên.
Điều khiến Y Nhân ngạc nhiên chính là: Hạ Lam Tuyết cũng ở đó.
Hạ Lan Tuyết cùng kề vai với Lãnh Diễm, đứng bên cạnh bọn họ, khoanh tay đứng nhìn, thần sắc nhạt nhẽo. Đôi mắt quyện quyện hạ xuống, giống như đã xuất thế lại dường như vẫn còn lưu luyến cõi trần.
Tựa như một thần tử đã mệt mỏi chuyện thiên đình, lại vô tình với nhân gian.
“Hạ Lan Tuyết cũng tham gia đại hội lần này sao?!” Hạ Ngọc sớm đã quyên chuyện hắn đang lý luận với Viêm Hàn, rất khó mà tin nổi hỏi han: “Hiện tại hắn không những không phải là vương tôn công tử mà còn là tên tù trốn trại của Thiên Triều, lấy thân phận gì mà tham gia đại hội lần này?!”
Hạ Lan Tuyết cũng không trả lời, chỉ thản nhiên nhìn Lãnh Diễm.
Lãnh Diễm thong dong trả lời: “Lấy thân phận thủ lĩnh của Thiên Nhất Các.”
Hạ Ngọc ngẩn người: “Thiên Nhất Các?”
Lãnh Diễm cười cười, khóe miệng mang theo vẻ trào phúng, hỏi: “Chẳng lẽ Tiểu Hầu gia chưa từng nghe nói về Thiên Nhất Các sao?”
Sắc mặt Hạ Ngọc khẽ trầm xuống, mất hứng trả lời: “Tất nhiên có nghe qua. Thiên Nhất Các không phải là căn cứ chính xác chuyện Hạ Lan Tuyết trăm phương ngàn kế muốn làm phản hay sao? Một Vương gia, chẳng những một mình xây dựng một tổ chức tình báo, hơn nữa còn trải rộng cả Thiên Triều. Quy mô như thế, ngoại trừ dùng để tạo phản, còn có thể làm gì!”
“Hạ tiểu Hầu gia cũng nói, quy mô của Thiên Nhất Các không thể khinh thường. Lấy thân phận Các chủ của Thiên Nhất Các để tranh đấu trong đại hội lần này, cũng dư dả chứ nhỉ.” Lãnh Diễm thản nhiêm ngầm đưa ra một lời kết thúc, không hề quản đến cảm xúc của Hạ Ngọc mà quét mắt về phía mọi người, nói: “Bổn cung mặc kệ các ngươi có ân oán riêng tư gì, hiện tại đại hội kén rể sắp được cử hành, bổn vương hy vọng. Bất luận là chuyện to tát thế nào cũng đều bỏ qua một bên, để sau hẵng tính. Nếu không, là không thèm nể mặt Băng Quốc chúng ta rồi đó.”
Những lời nói này có vẻ rất nghiêm trọng. Viêm Hàn tuy rằng không hề tình nguyện, nhưng cũng không muốn dễ dàng khơi mào bất hòa giữa Viêm Quốc và Băng Quốc.
“Về phần Y Nhân…” Lãnh Diễm lại chuyển hướng sang Viêm Hàn, nói: “Cũng đang làm sứ giả Thiên Triều ở đây.”
Viêm Hàn ngẩn người, tiện đà nhíu mày hỏi: “Làm sao Bệ hạ biết được?”
Lãnh Diễm vẫn thản nhiên, nói một câu bỏ qua: “Chờ đại hội kết thúc viên mãn, bổn cung sẽ trả lại cho ngươi một Y Nhân hoàn hoàn chỉnh chỉnh.”
Lúc nói ra điều này, Lãnh Diễm cũng không nhìn Viêm Hàn, mà lại nhìn Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã nhận được thịnh tình của nàng, cũng cho biết anh đã hiểu lời cảnh báo của nàng.
Hàng lông mi Viêm Hàn khẽ nhướng lên, lẫm lẫm mà nhìn Lãnh Diễm.
“Cho nên, đại hội nhất định phải kết thúc một cách viên mãn.” Lãnh Diễm cũng không cảm thấy chột dạ chút nào, hướng về Viêm Hàn, chân thành nói: “Cũng hy vọng Băng Quốc cùng Viêm Quốc, có thể kết tình thâm giao vĩnh viễn.”
Ý ngầm bên trong chính là: Nếu bây giờ Viêm Hàn gây áp lực cản trở nàng, hoặc làm ra chuyện gì vượt cấp, vậy thì vấn để băng giao giữa hai nước cần phải suy xét lại.
Viêm Hàn nhẫn nhịn, đợi một hồi mới đè nặng âm thanh, hỏi: “Mới vừa rồi không biết Y Nhân đã làm khách ở chỗ Bệ hạ. Nếu đã như vậy, mong rằng bệ hạ sẽ chiếu cố cho nàng thật tốt. Nàng luôn luôn mơ hồ, cũng sẽ không làm ai bị tổn thương. Ta cũng không hy vọng có ai làm nàng bị thương tổn gì.”
“Ta sẽ không hại nàng, cũng hy vọng chư vị có thể an phận. Nếu được vậy, hy vọng đại hội ngày mai, có thể nhìn thấy biểu hiện kiệt xuất của chư vị.” Lãnh Diễm cũng không giải thích gì, mỉm cười. Sau đó xoay người, đi ra khỏi sân.
Hạ Lan Tuyết không xa không gần, theo sát phía sau, vẫn không tỏ ra bất kỳ cảm xúc nào, giống như một con rối vậy.
Chờ Lãnh Diễm đi xa rồi, Y Nhân mới rợm bước đi ra khỏi chỗ nấp. Cô vừa định đi, lại bị Lưu Trục Phong kéo lại.
“Ta muốn ra ngòai.” Y Nhân quay đầu lại, thấp giọng nói.
“Bây giờ ngươi đang là tù phạm của Băng Quốc. Ta không có tư cách thả ngươi đi.” Lưu Trục Phong híp ánh mắt nhỏ dài, thành thật nói.
Y Nhân không nói gì, nhưng không còn kiên trì tiếp tục ra ngoài nữa.
Cô vẫn không quen làm liên lụy đến người khác.
“Ây da, vốn chuẩn bị đưa ngươi đến xem đại sự. Ai ngờ Lãnh Diễm đến quấy rối, chưa gì hết đã kết thúc rồi. Thật là mất hứng.” Lưu Trục Phong lại bày ra bộ dáng thất vọng, vẫn đứng đó mà cảm thán than thở.
Y Nhân vẫn không nói gì.
Cô phát hiện: Có vẻ như Lưu Trục Phong là loại người e sợ thiên hạ không loạn.
“Chỉ có điều, xem tình huống, Viêm Hàn đối với ngươi cũng chẳng có gì đặc biệt. Biết rõ ngươi ở trong tay Lãnh Diễm vậy mà vẫn không dám đòi về.” Lưu Trục Phong đảo con mắt, lại ở bên cạnh châm ngòi thổi gió: “Ta cảm thấy. Nếu đổi thành Hạ Lan Tuyết, hắn nhất định sẽ không quan tâm Lãnh Diễm là ai. Ngươi có thấy thế không?”
Y Nhân ném cho hắn một cái liếc mắt, thấy bộ dạng vui sướng khi người gặp họa, bộ dáng chờ xem náo nhiệt của hắn, không khỏi chưng hửng.
Sau đó, Y Nhân không nói một lời, xoay người quay trở lại đường về.
“Này, ngươi vẫn chưa trả lời mà!” Lưu Trục Phong ở phía sau, vừa hô to gọi nhỏ, vừa chạy đuổi theo.
Đuổi đến sát phía sau Y Nhân, Lưu Trục bắt lấy tay Y Nhân, một tay cầm lấy tay cô, tùy ý nói: “Đi lung tung sẽ lạc đường đó.”
Y Nhân cũng không để ý đến hắn, chỉ yên lặng đi theo.
Cũng không biết mới vừa rồi Lưu Trục Phong châm ngòi, rốt cuộc cô có để ở trong lòng hay không.
———- *** ———-
Sau khi trở lại phòng, hai cung nữ kia vẫn đứng thẳng tắp như tượng điêu khắc. Đợi Y Nhân trở lại giường rồi, Lưu Trục Phong lấy từ trong ngực ra một cái chai, đặt ở dưới mũi các nàng phẩy phẩu. Sau đó, hắn nắm chắc thời điểm, nói rất nhanh với Y Nhân trên giường: “Ta sẽ tìm thời gian đến chơi với ngươi. Tiếp theo, ngươi phải nghe theo lời ta đó.”
Y Nhân chớp mắt mấy cái, không hiểu ra sao, nhìn hắn: “Vì sao còn muốn tìm ta chơi?”
“Hẹn gặp lại lần sau nha, tạm biệt.” Hắn nhìn nhìn ánh mắt của hai cung nữ kia, quay đầu lại cực nhanh bỏ lại một câu. Cũng không biết thân hình nhoáng lên như thế nào, trong nháy mắt đã biến mất sau màn vải.
Lưu Trục Phong biến mất không lâu sau, hai cung nữ như vừa bừng tỉnh sau một giấc mộng dài. Cứng người một chút, sau đó hoang mang nhìn nhau, tiện đà quay mạnh đầu nhìn về phía Y Nhân.
Y Nhân phủ hờ tấm chăn, ngồi dựa vào đầu giường, chớp to đôi mắt mà nhìn các nàng.
Các nàng nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa lại đứng thẳng tắp, giống hệt thần bộ.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân chỉnh tề. Hai cung nữ đứng thẳng tắp, ánh mắt lẫm lẫm nhìn về phía trước.
Tiếng bước chân dừng lại. Có người vén rèm lên. Lãnh Diễm từ sau bức rèm chầm chậm đi vào. Theo sau nàng là Hạ Lan Tuyết. Những người khác, chắc chắn đã bị giữ lại trong đại sảnh ngoài tầng thứ ba.
“Có chuyện gì xảy ra không?” Lãnh Diễm mím đôi môi đỏ tươi, hỏi với vẻ cực kỳ uy nghi.
Hai cung nữ kia vội vàng lắc đầu nói: “Không hề xảy ra chuyện gì hết ạ.”
“Nàng ta đang làm gì?” Lãnh Diễm nhìn nhìn Y Nhân hỏi.
“Ngủ ạ.” Hai người không hẹn mà cùng trả lời.
“Ngủ?” Lãnh Diễm giật mình: Ở trong tình huống này mà nàng ta vẫn còn ngủ được sao.
Hạ Lan Tuyết ở phía sau, nghe vậy cũng cười.
Trong lòng tự nhiên cảm thấy yên ổn trở lại.
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng thoải mái, giống như đang nói: Quả nhiên là Y Nhân.
Y Nhân nghiêng nghiêng đầu, cũng nhìn anh một cái, sau đó ngây ngô nhếch miệng lên.
Tuy rằng không hề trao đổi ngôn ngữ gì, nhưng đột nhiên, dường như vô cùng ăn ý, hai người đều cảm thấy rất an tâm.
Đương nhiên, Lãnh Diễm không hề chú ý đến chi tiết nhỏ nhặt này. Nang đang khó mà tin nổi, nhìn ngắm vẻ mặt thoải mái của Y Nhân, không khỏi cân nhắc: Bọn hắn, rốt cuộc thích nàng ta cái gì chứ?
Viêm Hàn cùng Hạ Lan Tuyết, đều là một trong những nam nhân ưu tú nhất trong nhận thức của Lãnh Diễm. Vì cái gì mà lại yêu thích loại nữ nhân ngu ngốc này?
Lãnh Diễm rất không cam tâm, cũng thật sự không nghĩ ra.
“Hôm nay ngươi đã được thấy nàng rồi. Nàng rất tốt, ngươi yên tâm rồi chứ? Bây giờ chúng ta đi được chưa?” Thoáng dừng một lát, Lãnh Diễm một lần nữa xoay người, thúc giục Hạ Lan Tuyết.
Nàng không muốn cho bọn họ có nhiều thời gian ở cạnh nhau.
Hạ Lan Tuyết gật gật đầu, tỏ vẻ không dị nghị gì.
Khi quay mặt về phía Lãnh Diễm, sự dịu dàng cùng ý cười trong ánh mắt anh, lại một lần nữa lật đổ địa vị của sự vô cảm vừa rồi.
Lãnh Diễm cũng không nghi ngờ điều gì, đi nhanh ra ngoài. Hạ Lan Tuyết cũng không hề quay đầu lại.
Y Nhân ôm lấy mền, ngồi đó một hồi, ngẩn ngơ. Sau đó tiếp tục giấc ngủ vừa nãy đã bị Lưu Trục Phong quấy rầy làm gián đoạn.
———- *** ———-
Ngoài Băng Cung, Lãnh Diễm đang đi phía trước đột nhiên dừng bước.
Nàng khoanh tay đứng trên bậc thang cao cao, tầm mắt trải dài nhìn ra không trung mênh mông: Hoàng hôn buông xuống, rặng mây đỏ phủ kín phía chân trời.
Hoàng hôn, là cảnh trí tráng lệ mà bi thương.
Hạ Lan Tuyết cũng chỉ có thể dừng lại, đứng phía sau nàng, cũng nhìn ra khoảng trời đỏ bừng ấy.
“Hạ Lan Tuyết, ngươi sẽ hận ta ư?” Lãnh Diễm đột nhiên hỏi.
Giọng nói bình thản, cũng không quay đầu lại.
Hạ Lan Tuyết nhìn bóng lưng thanh tuyệt cảu nàng, không trả lời.
“Bây giờ, đại khái là ngươi đã chán ghét ta rồi chứ.” Lãnh Diễm vẫn chưa quay đầu lại, chỉ mỉm cười: “Ngươi đang nghĩ, ta là một nữ nhân bá đạo, ghen tỵ, mạnh mẽ lại không nói lý lẽ.”
“… Ta không nghĩ như vậy.” Hạ Lan Tuyết nhẹ giọng nói: “Ta không hề đánh giá ngươi.”
“Ngươi không đánh giá ư?” Giọng Lãnh Diễm run lên, lập tức lại khôi phục lại bình thường, hỏi: “Vậy thì ngươi nghĩ, bây giờ đang làm gì?”
“Giao dịch.” Hạ Lan Tuyết nhún nhún vai, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ không sao cả: “Là một giao dịch mà cả hai chúng ta đều không có hại, chỉ vậy thôi.”
Lãnh Diễm đưa lưng về phía anh, trầm mặc hồi lâu, rồi bỗng nhiên nở nụ cười.