EDIT: DOCKE
“Nếu ta không đồng ý, ngươi muốn thế nào?” Hạ Lan Tuyết trầm giọng hỏi.
“Không thế nào cả, chỉ có điều, nàng nhất định sẽ đoản mệnh hơn ngươi.” Lãnh Diễm thản nhiên bỏ lại một câu, sau đó lui về phía sau từng bước, nhập vào đứng giữa hai hàng thị vệ.
Sắc mặt Hạ Lan Tuyết khẽ biến, đang định nói gì thì tay áo đột nhiên bị người lôi kéo. Anh kinh ngạc quay đầu lại.
Y Nhân ngửa mặt nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi bị bệnh ư?” Vì sao tất cả mọi người đều nói anh không còn sống được bao lâu?
Hạ Lan Tuyết không biết phải trả lời như thế nào. Dịch Kiếm đã mở miệng nói: “Còn không phải vì lần trước uống phải thuốc độc của Dung Hậu sao. Sau lại vì cứu Vương phi mà động chân khí, lại bị Vũ gia cứu hóa ra hại. Hiện tại, Vương gia chỉ còn có thể sống thêm nửa tháng nữa thôi!”
Y Nhân sửng sốt, sau đó tha thiết hỏi: “Có thể chữa được không?”
“Thật ra Biển sao thạch của Nữ vương bệ hạ có thể cứu chữa được, nhưng mà…” Dịch Kiếm khó xử liếc mắt nhìn Lãnh Diễm một cái. Đập vào mắt hắn là một khuôn mặt lạnh lùng, câu nói kế tiếp, rốt cuộc hắn không nói được nữa.
Đúng vậy, vương gia nói ra những lời tuyệt tình như thế, chẳng lẽ còn trông cậy vào nữ vương bệ hạ sẽ dùng quốc bảo để cứu vương gia hay sao?
Tầm mắt của Y Nhân cũng chuyển qua Lãnh Diễm, cô đi về phía nàng.
Thị vệ ra vẻ muốn ngăn cản cô lại nhưng Lãnh Diễm đã giơ tay, thản nhiên cho phép. Vì thế, Y Nhân đứng trước mặt nàng.
Vóc người của Lãnh Diễm cao hơn Y Nhân một ít. Cô đứng trước mặt nàng – một người cao quý xinh đẹp tựa như một vầng ánh sáng, giống như cũng bị áp chế. Nhưng Y Nhân lại không hề hay biết, cô im lặng nhìn Lãnh Diễm. Ánh mắt trong suốt, không hề sợ hãi.
“Ta dùng Chí tôn đồ đổi lấy Biển sao thạch của ngươi, có thể chứ?” Y Nhân nói.
Lãnh Diễm vốn tưởng rằng cô muốn đến cầu xin mình, ngay cả lời cự tuyệt cũng đã chuẩn bị xong cả rồi, nhưng không ngờ Y Nhân lại nói ra một câu làm kinh thế hãi tục như thế.
Trên đời, Chí tôn đồ là vật hấp dẫn nhất, bao nhiêu người vì nó mà ngay cả sống chết cũng không màng. Vậy mà cô cứ như vậy, tùy tiện nói ra, tùy tiện đem tất cả mũi nhọn trên thế giới đều tập trung trên người mình.
“Chí tôn đồ ở trên người ngươi?” Lãnh Diễm thu mắt, chú tâm nhìn Y Nhân, hỏi.
Nói thật ra, mặc dù là lúc Viêm Hàn giới thiệu, Lãnh Diễm cũng không thật sự để Y Nhân vào mắt. Nàng thật sự chưa từng để ai vào mắt. Đối với nàng, một người nếu không có dung mạo tuyệt thế thì ít nhất cũng phải có tài hoa tuyệt thế, nếu không, làm sao có thể được nhiều nam tử vĩ đại kết thân như vậy? Nhưng Y Nhân trước mặt nàng, chẳng những không có dung mạo xuất sắc, mà ngay cả tài trí xuất chúng cũng không có. Nàng làm sao có thể để ý đến cô?
Chỉ có điều, trên người cô đã có Chí tôn đồ.
Chí tôn đồ, người có Chí tôn đồ, là chí tôn thiên hạ.
Lãnh Diễm tự hỏi: Nếu là mình, có dùng nó để đổi lấy mạng sống của Hạ Lan Tuyết hay không?
Thiên hạ và Hạ Lan Tuyết, bên trọng bên khinh?
Lãnh Diễm không có cách nào trả lời được.
Nhưng vấn đề này, đối với Y Nhân mà nói, căn bản không phải là vấn đề. Cô thậm chí còn không có một chút lo lắng nào. Cứ như vậy, vô cùng đơn giản, dễ dàng nói ra: “Ta dùng Chí tôn đồ đổi lấy Biển sao thạch của ngươi dùng một chút, được chứ?”
“Chí tôn đồ ở trên người ngươi sao?” Lãnh Diễm hoài nghi hỏi.
“Ừm.” Y Nhân vừa gật đầu, vừa khẳng định nói: “Lấy được trong mộ phần của Tức phu nhân.”
Lần trước, Vũ gia đã tiện tay cho cô.
“Ngươi đã đến mộ của Tức phu nhân?” Lãnh Diễm đã muốn tin năm phần.
Y Nhân lại gật đầu, sau đó nhìn thẳng vào Lãnh Diễm, lặp lại vấn đề: “Ngươi có đổi hay không?”
Lãnh Diễm trầm ngâm, ánh mắt vừa chuyển, chuyển sang Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết cũng tỏ vẻ kinh ngạc. Anh cũng không dự đoán được hành động của Y Nhân.
“Nếu Chí tôn đồ có trong người ngươi, ta cần gì phải dùng Biển sao thạch để đổi lấy?” Lãnh Diễm bỗng nhiên nở nụ cười. Trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia lạnh gần như là tàn nhẫn: “Ta tự nhiên sẽ có biện pháp bắt ngươi phải giao ra.”
Sau đó, nàng nhìn thẳng vào Hạ Lan Tuyết, một lần nữa cường điệu một câu: “Tự ngươi cẩn thận suy nghĩ đi.”
Hiện tại, Y Nhân đang ở trong tay nàng, nàng không cần phải cùng tù nhân của mình cò kè mặc cả.
Hạ Lan Tuyết đã sớm đoán được quyết định của Lãnh Diễm, cũng không cảm thấy tức giận mà chỉ lo lắng cho Y Nhân. Anh vốn định vứt Y Nhân sang một bên, nhưng sau khi Chí tôn đồ xuất hiện, mọi chuyện e rằng đã không còn có thể dễ dàng giải quyết được nữa.
Hạ Lan Tuyết thay đổi tâm tư thật nhanh, cân nhắc xem nên dùng cách gì để giải vây cho Y Nhân.
Y Nhân cũng không thấy tức giận, chỉ thẳng tắp mà nhìn Lãnh Diễm, gằn từng chữ: “Nếu ngươi không chịu đổi, ta cũng sẽ không lấy Chí tôn đồ ra nữa. Bất kể thế nào, cũng sẽ không lấy ra nữa.”
Giọng nói của cô không cao, rất thản nhiên, nhưng lại kiên định lạ thường, kiên định đến nỗi không ai dám hoài nghi cô.
Hạ Lan Tuyết hiểu tích cách của Lãnh Diễm, nghe vậy không những không hề vui vẻ mà còn ngược lại, hoảng hốt đứng lên. Anh lớn tiếng quát mắng: “Y Nhân! Đừng nói nữa!”
Y Nhân quay đầu lại, thản nhiên nhìn anh một cái, không nói gì.
Lãnh Diễm, quả nhiên, nở nụ cười. Dung nhan Lãnh Diễm, bởi vì nụ cười này mà có cảm giác như đóng băng. Tuy đẹp nhưng lại tỏa ra hàn băng, rét lạnh thấu tận tim gan.
“Bất kể thế nào cũng sẽ không lấy ra nữa sao?” Lãnh Diễm cười yếu ớt, tràn đầy đùa cợt.
Thần sắc Y Nhân không hề… thay đổi chút nào, vẫn thản nhiên như cũ, nhàn nhạt mà kiên quyết.
Hạ Lan Tuyết đột nhiên tiến lên. Lãnh Diễm ngẩng đầu, nhìn anh thật sâu, gằn từng chữ: “Ngươi không nên cử động, nếu không, ta lập tức hạ lệnh, đem các ngươi bắn thành tổ ong. Ngươi có thể tránh né, nhưng Y Nhân thì chưa chắc đâu.”
Phía trên địa lao, toàn bộ lính canh đều giương cung thủ sẵn, thẳng tắp nhằm về phía bọn anh.
Trong lòng Hạ Lan Tuyết toát lạnh, buồn bực không thôi, nhưng cũng không dám lộn xộn nữa.
“Lấy bàn ủi đến đây, hỏi nàng một chút, rốt cuộc có chịu nói hay không.” Lãnh Diễm đi từng bước sang bên cạnh, thuận thế ngồi xuống bên cạnh bàn, thong dong tự tại nhìn bao quát hiện trường.
Hạ Lan Tuyết lo lắng nhìn thị vệ bên cạnh Lãnh Diễm cầm một thanh sắt đầu tam giác đã được nung cháy đỏ, nhất thời thịnh nộ. Anh nhìn thẳng vào Lãnh Diễm, điềm nhiên nói: “Lãnh Diễm, đừng ép ta phải hận ngươi.”
“Hận cũng tốt, ít nhất ta đối với ngươi, cũng là một người đặc biệt.” Lãnh Diễm không chút để ý cười cười, khoanh hai tay lại, không để ý gì đến Hạ Lan Tuyết mà chỉ nhìn Y Nhân.
Đáng tiếc, kỳ vọng của nàng hoàn toàn thất bại.
Nàng vốn nghĩ rằng: Y Nhân ăn nói ra vẻ kiên cường như vậy, cho dù cuối cùng sẽ không thể nào chịu nổi nghiêm hình tra tấn, nhưng ít nhất cũng phải tỏ ra hiên ngang lẫm liệt chứ.
Ai ngờ, Y Nhân vừa nhìn thấy thanh sắt đầu tam giác liền sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, quay đầu đáng thường mà nhìn Hạ Lan Tuyết.
Một bộ dáng sợ chết rất điển hình.
Hạ Lan Tuyết cảm thấy tim mình run lên, lập tức đau đớn đến tột đỉnh.
Bàn ủi kia, rõ ràng còn chưa chạm đến người cô, nhưng hình như đã ấn vào trái tim của anh rồi.
Lãnh Diễm đã định liệu trước được, đứng lên. Tình hình cứ như vậy thì phỏng chừng không cần chính thức hành động, Y Nhân lập tức sẽ cúi đầu chịu thua.
Người cầm bàn ủi càng đi càng gần. Y Nhân cơ hồ có thể cảm thấy được hơi nóng sáng của nó. Khuôn mặt trắng bạch bị màu đỏ của bàn ủi chiếu vào đỏ ửng, càng làm cho thần sắc của cô trở nên thê lương.
Chỉ có điều, miệng Y Nhân vẫn mím chặt như trước… không có dấu vết hé mở chút nào.
Sợ hãi không cần che dấu, nhưng chuyện cần kiên trì thì trước sau vẫn phải kiên trì.
Càng lúc càng gần.
Hạ Lan Tuyết nhiều lần nóng lòng muốn thử, đều bị Lãnh Diễm dùng ánh mắt cản trở. Anh ngẩng đầu nhìn một mảnh cung tên san sát trên đầu, có vẻ vô vọng, lại sốt ruột nhìn Y Nhân.
Bàn ủi đã dí lại gần sát cánh tay của Y Nhân. Y phục của cô cơ hồ đã xèo xèo hơi nước.
Y Nhân sợ đến mức nhắm chặt hai mắt, giả coi như cánh tay kia không phải của mình. Bởi vì đã sợ hãi đến mức cực độ, hơi thở của cô dồn dập từng hồi, tiện đà ngạt thở.
Vốn là một người sợ khổ sợ mệt, chỉ là một người hết sức bình thường, không thể nào vĩ đại như Lưu Hồ Lan. Cô thật sự không thể làm ra vẻ thấy chết không sờn được.
Cuối cùng, chỉ còn millimet cuối cùng, Hạ Lan Tuyết cảm thấy như mình không còn hô hấp nổi nữa, vạn phần khó sống.
Khó sống đến mức nguyện ý làm tất cả mọi chuyện, chỉ cần có thể tiêu trừ nỗi sợ hãi của cô.
“Ta đáp ứng ngươi.” Anh đột nhiên nói: “Dừng tay, ta đáp ứng ngươi!”
Lãnh Diễm nâng tay.
Bàn ủi ngừng lại.
Hạ Lan Tuyết tiến lên trước một bước, nhìn chằm chằm vào Lãnh Diễm, chậm rãi nói: “Ta đáp ứng ngươi, ngươi thả nàng chứ.”
Lãnh Diễm mỉm cười đứng dậy, chầm chậm đi đến trước mặt Hạ Lan Tuyết. trong suốt nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi sớm trả lời một chút thì đâu cần phải làm nhiều việc như vậy. Chỉ có điều, bây giờ ta không thể thả nàng được. Cũng như lời ngươi nói, chúng ta ngay từ đầu sẽ không có cái gì đáng gọi là tín nhiệm và chân thành. Cho nên, ta không thể tin tưởng lời nói của ngươi. Hạ Lan Tuyết, ngươi rất giảo hoạt, ta chỉ có thể càng cẩn thận với ngươi hơn mới được. Y Nhân, trước tiên sẽ ở trong cung của ta, chờ sau khi chúng ta cử hành đại hôn, ta nhất định sẽ đem nàng an an toàn toàn tặng trả lại cho Viêm Hàn.”
“Không được.” Hạ Lan Tuyết cũng trong suốt nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Ngươi đã không tin ta, ta dựa vào cái gì mà tin ngươi. Huống chi, trên người Y Nhân có thể có dấu Chí tôn đồ. Ngươi làm sao có thể để nàng yên ổn ở trong cung? Nếu bây giờ ngươi không thả nàng, vậy thì đành cá chết lưới rách* (ôm nhau chết chung) mà thôi. Ta cũng sẽ không đáp ứng ngươi cái gì.”
“Cá chết lưới rách?” Lãnh Diễm ha ha cười: “Chết như thế nào, ai chết? Chẳng lẽ ngươi muốn hai người ở đây đều phải chôn cùng với ngươi?”
“Đúng vậy.” Hạ Lan Tuyết đột nhiên thoải mái. Anh cười yếu ớt, bật xoay người, tay áo nhẹ nhàng, vô cùng uyển chuyển, “Y Nhân, nàng có bằng lòng cùng chết với ta không?”
Y Nhân chớp mắt mấy cái, vốn đáng lén lút xê dịch hai bước sang bên cạnh né tránh bàn ủi nóng rực kia, sau đó không hiểu gì, nhìn anh.
“Chúng ta cùng chết ở trong này, được không?” Hạ Lan Tuyết vẫn đang mỉm cười, giọng điệu thoải mái tự nhiên, giống như đang hỏi một chuyện vớ vẩn không đáng nói.
Chúng ta cùng nhau ăn cơm, được không?
Chúng ta cùng nhau đi, được không?
Chúng ta cùng nhau xem, được không?
Chúng ta cùng nhau chết, được không?
Y Nhân đột nhiên có một cảm giác rất kỳ quái. Không hiểu sao cô lại nhớ đến dòng chữ lúc trước Hạ Lan Vô Song đã viết cho Tức phu nhân.
Đồng sinh đồng tức.
Cùng sống cùng chết.
Đồng sanh cộng tử chân chính, không phải là sơn minh hải ước, lời thề sơn sắt, mà đơn giản chỉ là một ánh mắt, một nụ cười, là khi đề họa thản nhiên để ngòi bút lưu loát viết ra.
Nhạt nhẽo, bình thường, xuất phát từ tâm.
“Tốt, hay.” Y Nhân bỗng nhiên nở nụ cười, cười như gió mát mây trắng, làm cho người ta như nhận được gió xuân.
“Tốt, hay.” Cô nói.
Tốt, hay lắm, chúng ta cùng sống cùng chết đi – Cam tâm, tình nguyện, không hề né tránh, không hề tiếc nuối.