Edit: Docke
Thập Nhất thấy thế cũng không lẩn trốn nữa, hơi sửa sang lại quần áo rồi bước ra khỏi chỗ ẩn nấp, làm bộ như vừa mới đi tới.
Đến trước mặt Viêm Hàn, Thập Nhất hơi khúm núm, chào: “Bệ hạ.”
Viêm Hàn gật gật đầu, hỏi: “Y Nhân hiện giờ đang làm gì?”
“Tiểu thư nói hơi mệt, đang ngủ.” Thập Nhất thành thành thật thật trả lời.
Viêm Hàn cũng không lấy làm lạ, chỉ cười cười, ngẩng đầu nhìn sắc trời đã quá trưa, thản nhiên nói: “Ngươi đi đường xa đến đây, cũng đã mệt rồi, hay là đi nghỉ tạm đi.”
Thập Nhất vội vàng tạ ơn: “Vâng.”
Viêm Hàn lại liếc mắt nhìn vào trong điện đã buông mành chi chit. Cuối cùng quyết định không quấy rầy Y Nhân nữa, nhẹ nhàng xoay người rồi rời đi.
Thập Nhất lại trong khoảng khắc đó mà gọi Viêm Hàn lại: “Bệ hạ!”
Viêm Hàn dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng, thái độ cũng có vẻ thân thiết.
Thập Nhất dường như được cổ vũ, vừa nhăn mặt vừa cố sức nói: “Bệ hạ, nô tỳ muốn thay mặt tiểu thư, cám ơn bệ hạ.”
Viêm hàn nhíu mi, không lên tiếng mà chỉ nhìn nàng.
Thập Nhất vì thế lại nói tiếp: “Tiểu thư từ nhỏ đã chịu nhiều khổ sở. Từ nhỏ đã bị hạ nhân khi dễ, lão gia phu nhân cũng không thương tiểu thư. Về sau, lúc vào ở trong phủ vương gia cũng bị vương gia lạnh nhạt. Lúc sau còn lang bạt kỳ hồ… Trong mắt nô tỳ, bệ hạ chính là người thương yêu tiểu thư nhất. Tiểu thư sống ở đây rất tốt. Cho nên, nô tỳ muốn thay mặt tiểu thư, cám ơn bệ hạ.”
“Y Nhân đã nếm trải rất nhiều khổ sở sao?” Viêm Hàn giật mình, lập tức lại cảm thấy buồn cười.
Trông bộ dáng của Y Nhân, nàng chẳng giống người phải chịu khổ chút nào.
Hoặc là, nàng chưa bao giờ coi đó là khổ.
Nhưng hiện tại, Y Nhân ở Viêm cung lại rất sành ăn. Viêm Hàn ngược lại còn cảm thấy thiệt thòi cho cô.
Cô tự khép kín bản thân rất nhanh.
Tuy rằng rất bình yên, rất thỏa mãn, nhưng Viêm Hàn vẫn không thể nào chạm đến khoảng cách không thể vượt qua đó.
“Bất kể thế nào, cám ơn bệ hạ. Nô tỳ… nô tỳ cũng cả gan cầu xin bệ hạ, vĩnh viễn đừng để tiểu thư thất vọng. Tiểu thư đã phải thất vọng quá nhiều rồi.” Thập Nhất nói xong liền quỳ xụp xuống, nặng nề mà dập đầu khấu lạy một cái.
Viêm Hàn vội vàng đưa tay ngăn nàng lại. Đầu Thập Nhất còn chưa chạm đất đã bị cánh tay Viêm Hàn nhẹ nhàng nâng dậy.
“Ngươi nói rằng nàng đã phải thất vọng quá nhiều, là những chuyện gì?” Viêm Hàn tò mò hỏi.
Chỉ cần là tin tức về Y Nhân, hắn đều muốn biết.
Muốn biết những mối quan hệ của cô, những chuyện cô đã từng trải qua, suy nghĩ của cô cùng ham muốn của cô.
Nhưng dù đã vận dụng hết những thám báo xuất sắc nhất của Viêm Quốc thì tin tức mà Viêm Hàn thu được vẫn như cũ, cực nhỏ: Y Nhân, người Y thị sống ở Giang Nam. Cha là thương nhân giàu nhất Thiên Triều, có chị là Y Lâm hiện là Lâm Phi được hoàng đế sủng ái. Mười sáu tuổi. Trước năm mười sáu tuổi không có nơi nào ghi lại tin tức gì về cô. Theo quản gia cũ của Y gia cho biết: Khoảng thời gian đó đều cả ngày ngu ngốc, mười sáu năm trời chưa từng bước ra khỏi viện của Y gia. Sau thay tỷ tỷ lấy chồng, vào Tiêu Dao Vương phủ. Từ đó về sau, trong vòng một năm ở Tiêu Dao Vương phủ may mắn gặp được Bùi Nhược Trần, có chút quan hệ. Còn những chuyện khác cũng không có gì đặc biệt.
Theo lời những nô bộc cũ của Tiêu Dao Vương phủ, mười người thì có đến bảy người không biết đến vị vương phi này. Còn ba người còn lại thì nói về Y Nhân trong giai đoạn này như sau: Bình thường lười nhác, không hề có tiền đồ.
Lúc sau, Bùi Nhược Trần cưới Hạ Lan Du, công chúa của Thiên Triều làm vợ. Y Nhân đón đường cướp kiệu nên được mọi người biết đến, cũng vì thế mà bị người đời chế giễu. Nửa tháng sau phát sinh sự kiện Hạ Lan Tuyết làm phản. Tiêu Dao Vương phủ chạy tứ tán không còn. Y Nhân cũng không biết tung tích.
Những chuyện kế tiếp, Viêm Hàn cũng đã biết được bảy tám phần.
Đây là một bản lý lịch sạch sẽ đến mức người ta không thể không sinh nghi.
Những mối quan hệ của cô, cả vũ trụ quang đãng kia cũng không trong sáng và thong dong như cô.
Cho nên, Y Nhân đối với Viêm Hàn mà nói, từ đầu đến cuối đều là một mê cung không thể hiểu thấu đáo, làm cho người ta càng ngày càng lún sâu.
Nghe Viêm Hàn hỏi, Thập Nhất nheo một mắt lại, trả lời: “Phụ thân của tiểu thư vì chuyện của Tiêu Dao Vương mà đoạt tuyệt quan hệ với nàng. Tiêu Dao Vương cũng vì Dung hoàng hậu mà có một lần đã đẩy tiểu thư rơi vào tay thích khách Liễu Sắc. Tiểu Bùi công tử vốn rất tốt với tiểu thư, nhưng lại vì ích lợi riêng của bản thân mà bỏ rơi tiểu thư để cưới công chúa. Tiểu thư đối xử với mọi người rất tốt nhưng vẫn bị người ta vứt bỏ. Những chuyện này còn không đủ để thất vọng sao?”
Viêm Hàn trầm ngâm. Lúc đầu nghe mấy chuyện này cũng chỉ cảm thấy thản nhiên, nhưng dần dần lại cảm thấy rất đau lòng.
Nhưng mỗi lần bị bỏ rơi, đều là sau khi cô thật tình trả giá.
Một người cho dù không hề có biểu hiện gì nhưng cô vẫn phải có cảm giác.
Chỉ cần có cảm giác thì sẽ có thương tâm, sẽ cảm thấy khó sống… Tuy rằng sự thương tâm và khó sống đó, ngay cả chính bản thân cô ta cũng chưa từng thể nghiệm và quan sát.
“Ngươi yên tâm. Tiểu thư nhà ngươi từ nay về sau sẽ không phải thất vọng nữa đâu.” Viêm Hàn quay mắt nhìn về phía người đầy tớ gái vẫn đang cúi thấp người, phi thường chân thật, phi thường thành khẩn mà hứa hẹn.
Thập Nhất vốn chỉ muốn làm cho Viêm Hàn đồng tình cảm động, làm cho hắn cảm thấy thương tiếc tiểu thư hơn. Không ngờ lại nghe được Viêm Hàn thận trọng cam đoan như thế, không khỏi có chút ngạc nhiên, mơ hồ, lại càng cảm thấy trấn an.
Nàng lui người, cung kính thi lễ rồi cúi đầu lui về phía sau, xoat người bước đi.
Viêm Hàn vẫn đứng ở trước tẩm cung một hồi, đột nhiên thay đổi chủ ý, đi nhanh vào trong điện.
Bọn cung nữ thái giám canh giữ ở tầng tầng mành che bị một trận hoảng sở, hốt hoảng vén rèm lên, quỳ xuống đất cung nghệnh Viêm Hàn xâm nhập.
Đúng vậy, là xâm nhập.
Đây vẫn là lần đầu tiên Viêm Hàn vào tẩm cung của Y Nhân trong lúc cô đang ngủ say. Đã từ lâu, bọn cung nữ thái giám từng lén trộm đánh đố, cược xem khi nào thì bệ hạ sẽ không thể nhịn được nữa, trực tiếp xông vào cung, xơi tái cái người không biết điều là Y Nhân kia.
Hiện giờ, hơn nửa tháng qua, bệ hạ đối với cô dụng tâm như thế, săn sóc chu đáo như thế, nhưng trước sau cô vẫn cứ tỉnh tỉnh mê mê, cả ngày chẳng biết làm gì khác ngoài việc ăn, ngủ, phơi nắng.
Loại tình huống này đã sớm bị đám hạ nhân bàn tán sôi nổi. Thậm chí trong lòng còn tràn đầy căm phẫn.
Đến hôm nay, rốt cuộc thì bệ hạ cũng ra oai rồi!
Bọn hạ nhân quỳ rạp dưới đất, vừa cúi đầu cụp mắt vừa âm thầm mừng rỡ. Tầng mành cuối cùng bị xốc lên, Viêm Hàn đi vào, mành vì thế lại khép lại. Đám khán giả vốn vẫn phủ phục dưới đất, đều không hẹn mà cùng vểnh tai lên, chờ nghe ngóng những âm thanh không thuần khiết từ bên trong truyền ra.
Những âm thanh này, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến cho bọn họ hưng phấn không thôi.
Quả nhiên, bệ hạ không phụ sự mong đợi của mọi người.
Chưa đầy bao lâu, liền nghe được từ phía trong mành truyền ra một tiếng la kinh hoàng ‘A’.
Ngay sau đó, là tiếng giường lắc lư dập dờn.
Kế tiếp, là tiếng Y Nhân bật hơi, gần như rên rỉ.
Mọi người bò lồm cồm dưới đất, trên trán thấm mồ hôi, vẻ mặt mừng rỡ.
Nữ nhân làm cao làm giá chướng mắt kia, rốt cuộc cũng đã bị bệ hạ cưỡng bức. Những mê luyến bệ hạ đối với nàng ta, phỏng chừng cũng sẽ tan thành mây khói rồi.
Nhưng không biết nữ nhân lười kia sau khi bị người ta cưỡng chế sẽ có diễn cảm như thế nào đây. Cũng không đến mức giống như lúc nàng ta được bọn hắn mặc quần áo cho mà vẫn cứ ngủ mơ mơ màng màng chứ?
Mọi người không thuần khiết, có những suy nghĩ bất lương.
Trong mành lại truyền ra tiếng Viêm Hàn tha thiết hỏi: “Thế nào?”
“… Không biết, cảm giác giống như đột nhiên bị rơi xuống.” Y Nhân u mê đáp.
Những người ở ngoài bức mành lại ra vẻ rõ ràng: Xem ra, công lực của bệ hạ vẫn không hề giảm chút nào, gây sức ép liên tục, khiến cho tiểu nha đầu kia thích chết được.
Bên trong quả nhiên lại truyền ra tiếng Viêm Hàn cười khẽ, cực kỳ ôn nhu, tựa như bức mành màu hồng phấn kia vậy.
Viên thái giám tổng quản ban đầu vẫn đi theo Viêm Hàn, đột nhiên giơ tay lên, chỉ vào một tiểu thái giám ở phía trước, thấp giọng dặn dò: “Nhanh chóng đem tin tức này truyền lại với Vệ tiên sinh. Còn nữa, phải báo với quý phủ của Lý đại nhân cùng Lưu đại nhân. Còn phải phái người đi ghi chép lại.”
Tiểu thái giám lĩnh mệnh mà đi. Những người còn lại vẫn đang phủ phục trên mặt đất, trong lòng ngổn ngang trăm mối, không biết là buồn hay vui.
Màn che nhẹ nhàng.
Viêm Hàn buông cây búa nhỏ bằng gỗ trong tay ra, cười khanh khách mà nhìn Y Nhân. Tiến lại gần, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: “Không phải giống như rơi xuống, mà thật sự là nàng đã bị rơi xuống.”
Y Nhân nhất thời mở to mắt, nhìn trái nhìn phải đánh giá một chút. Quả nhiên phát hiện, cô không còn nằm trên giường nữa mà đang nằm ở bậc thềm trước giường.
Nhưng trên bậc thềm cũng được lót một chiếc thảm dương nhung thật dày. Tuy không bằng giường, nhưng cũng không cảm thấy đau.
“Còn bị sái cổ nữa không?” Viêm Hàn một tay kéo cô dậy, mời cô ngồi bên cạnh mình rồi cười hỏi.
Y Nhân xoay cổ, sau đó vui sướng trả lời: “Thật sự không còn đau nhức nữa. Biện pháp của ngươi thật tốt.”
Mới vừa rồi, lúc Viêm Hàn đột nhiên đi vào, Y Nhân bị tiếng bước chân đánh thức. Vốn đang chuẩn bị trở mình ngủ tiếp, ai ngờ vừa mới xoay cổ, cô đã phải la lên một tiếng kinh hoàng’ A’… Cổ đau đớn vô cùng. Quả thật tư thế ngủ rất bất nhã, cho nên mới bị sái cổ.
Viêm Hàn thấy thế, vội vàng tiến lên xoa bóp cho cô, lại vận dụng công phu tiểu cầm nã thủ, thuận tiện mát xa cho cô.
Y Nhân thoải mái lăn qua lăn lại trên giường, không cẩn thận liền bị té lăn xuống giường.
Vì thế, người bên ngoài mới nghe được đoạn âm thanh cực kỳ trùng hợp kia.
Chính người bên trong mành cũng không nghĩ ra nổi, người bên ngoài nghe được đoạn âm thanh tuyệt đối gây hiểu lầm đó, đã dùng tốc độ có thể so sánh với vận tốc ánh sáng, lan truyền ra ngoài.
“Y Nhân, ta có lời muốn nói với nàng.”
“Ơ, chuyện gì?” Y Nhân vừa đáp, vừa xoay cổ qua lại.
Viêm Hàn buồn cười nhìn cô, tiếp tục nói: “Mấy ngày nữa, ta muốn đến Băng Quốc tham gia đại hội kén rể của Băng Quốc nữ vương Lãnh Diễm. Đây là chuyện rất quan trọng đối với Viêm Quốc, cho nên ta không thể không đi.”
“À…” Y Nhân còn đang mải nắn cổ, bộ dáng giống như chưa nghe được gì.
Vì thế, Viêm Hàn lại trầm giọng, chậm rãi nói: “Ta tham gia đại hội kén rể, có thể cưới được Lãnh Diễm. Nàng không có gì muốn nói sao?”
“A, chúc mừng.” Y Nhân rốt cuộc ngừng động tác, xoay người, cử chỉ chân thành nhìn hắn, nói: “Ngươi muốn thành hôn sao?”
Viêm Hàn thất vọng, đau khổ nhưng vẫn chỉ đăm đăm nhìn cô.
Y Nhân không có cảm giác chột dạ chút nào. Cô nhìn lại hắn, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần là những chuyện ngươi muốn làm thì không có gì không tốt cả.”
Viêm Hàn trầm mặc một hồi, sau đó cười cười, ôn tồn nói: “Đúng vậy, chỉ cần ta cam tâm tình nguyện, nàng như thế nào cũng không sao cả.” Dừng một chút, hắn lại nói tiếp: “Nàng đi cùng ta chứ. Nghe nói Băng Quốc phong cảnh rất đẹp. Hàng năm tuyết đọng trắng xóa. Hiện tại cũng đúng vào mùa tuyết rơi… Phải chuẩn bị thêm nhiều quần áo ấm một chút, chúng ta có thể sẽ đi rất nhiều nơi.”
“Được.” Y Nhân đồng ý hai tay hai chân, nhưng đột nhiên lại nhớ đến chuyện gì, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi đi thành thân, vì sao lại muốn ta đi cùng?”
“Bởi vì cả đời này, nàng chỉ có thể đi theo ta.” Viêm Hàn bá đạo bỏ lại một câu, sau đó cười cười, trong lành như không khí rồi đứng lên, đi nhanh ra ngoài mành.
Tiếng cười kia sạch sẽ rộng rãi, không có một tia u uất nào.
Y Nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn theo bóng lưng hắn. Rất lâu sau đó, đột nhiên cúi đầu, thở dài một tiếng.
———- *** ———–
Từ Viêm Quốc đến Băng Quốc phải đi theo đường núi. Càng tiến đến phương Bắc, thời tiết càng rét lạnh.
Y Nhân trốn trong xe ngựa, trên người ủ một tầng dương nhung thật dày. Không hiểu vì sao lại vẫn cảm thấy lạnh, môi cô run lên bần bật.
Thập Nhất thêm một ít than đá vào bếp lò ở giữa toa xe. Sau âm thanh xèo xèo, trong toa xe nhất thời tràn ngập không khí ấm áp.
Y Nhân thở dài một hơi nhẹ nhõm, cọ cọ mông, miết đến gần bếp lò.
“Thật không hiểu là khí hậu gì nữa, sao lại lạnh như vậy?” Thập Nhất xốc màn xe lên, nhìn tuyết trắng tung bay lãng đãng bên ngoài, ai oán nói: “Những người sinh sống quanh năm ở đây chẳng lẽ đều là những kẻ lông rậm sao? Bằng không thì làm sao mà chống lạnh được!”
“Thập Nhất sai rồi.” Bên ngoài toa xe truyền đến tiếng cười sang sảng. Mặc một thân trang phục cưỡi ngựa màu đen, Viêm Hàn thúc ngựa đi đến bên cửa xe, quay đầu lại cười nói: “Người Băng Quốc nổi tiếng tụ tập nhiều mỹ nhân. Người ở đây da dẻ rất trắng, mắt to, mũi cao, vóc người lại thon dài. Cả đám đều là mỹ nhân bại hoại.”
Thập Nhất thè lưỡi, giương mắt nhìn Viêm Hàn trên lưng ngựa, không tự chủ được hỏi han: “Nam nhân Băng Quốc có thể so sánh với bệ hạ sao?”
Viêm Hàn cười to.
Thập Nhất không khách khí, nheo mắt đánh giá Viêm Hàn.
Cưỡi trên con tuấn mã một hồng tím, Viêm Hàn quả thật càng thêm oai hùng bức người hơn trước. Khuôn mặt như được điêu khắc bởi vì hơi lạnh nên có điểm trắng như băng tuyết, lưu loát anh lãng tựa như nham thạch. Ánh mắt hơi nhỏ dài rất hòa hợp với khuôn mặt, càng tăng thêm vẻ hùng tráng. Đôi môi hơi mím lại, cong lên một độ cung tuyệt đẹp dị thường.
Rõ ràng là một khuôn mặt rất lãnh khốc, rất đàn ông, nhưng khóe môi vẫn cho thấy một sự ôn nhu chết người.
Thập Nhất tin tưởng, cho dù người Băng Quốc quả thật đều là mỹ nhân bại hoại chăng nữa nhưng có thể so được với Viêm Hàn, e rằng cũng không quá ba người.
Nói như vậy thì không phải tiểu thư đang rất nguy hiểm sao?
Chờ đến khi Viêm Hàn thúc ngựa rời khỏi, Thập Nhất mới buông màn xe, lo lắng nhìn Y Nhân mà nói: “Băng Quốc nữ vương kia, sẽ không mặt dày mặt dạn đến mức đòi gả cho bệ hạ đấy chứ?”
Y Nhân sưởi ấm, lơ đãng trả lời: “Ơ, cũng có thể.”
“Chẳng lẽ tiểu thư không lo lắng chút nào sao?” Thập Nhất vội vàng truy hỏi.
“Lo lắng cái gì cơ?” Y Nhân mờ mịt ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Thập Nhất một cái, sau đó vươn tay xoa xoa trên bếp lò, thản nhiên nói: “Vốn chẳng phải hắn muốn cưới nàng ta sao?”
“Đương nhiên không phải. Nếu bệ hạ muốn kết hôn với Băng Quốc nữ vương thì vì sao lại mang tiểu thư theo?” Thập Nhất chỉ hận không thể đánh cho cái đầu gỗ kia tỉnh lại, “Tâm tư bệ hạ đối với tiểu thư, chẳng lẽ tiểu thư thật sự không biết gì sao?”
Y Nhân gãi đầu, lắc đầu, coi như tự động lọc bỏ những lời này.
“Tiểu thư!” Thập Nhất vẫn chưa chịu thôi, phóng người qua. Hai tay cầm lấy khuôn mặt cô, trước sau lắc lắc, phe phẩy, “Con người phải tích phúc, qua hết thôn này sẽ không còn khách điếm nào nữa đâu!”
Y Nhân bị nàng lắc lắc đến điên đảo, trong miệng cứ ú ớ, liên tiếp phát ra những âm thanh kỳ quái. Đợi đến khi Thập Nhất dừng lại thì đầu óc cô đã choáng váng, không còn phân rõ phương hướng nữa rồi.
Cho dù như vậy, Thập Nhất vẫn không chịu buông tha cho cô, nàng căm tức Y Nhân, gằn từng tiếng mà hỏi: “Tiểu thư, vì sao ngươi lại không chịu theo bệ hạ!”
Những lời đồn đãi về Viêm Hàn và Y Nhân lần trước, Thập Nhất cũng loáng thoáng nghe được. Trong lòng vốn mừng thầm. Nào biết khi chứng thực với Y Nhân thì câu trả lời cho cô lại làm cho Thập Nhất thất vọng.
Đúng là đầu gỗ mà.
“Bây giờ ta một lòng theo hắn mà.” Y nhân không biết là khờ thật hay là đang giả ngốc nữa. Cô cứ vô tội mà nhìn Thập Nhất, cẩn thận nói: “Hắn nói cái gì thì ta làm cái đó, không có gì không ổn chứ? Có không?”
Thập Nhất muốn phát cuồng.
Trên thực tế, đúng là cô đã làm như vậy.
Nàng một lần nữa nâng mặt Y Nhân lên, dồn sức vào tay, đem khuôn mặt tròn tròn, nhỏ nhắn phúng phính như mặt trẻ con kia ép thần một đống. Cái miệng cong lên tựa hồ như muốn dính vào mũi. Lúc này đây, ngay cả những tiếng ú ớ khiển trách, Y Nhân cũng không phát ra được nữa.
“Ngươi nói xem, rốt cuộc ngươi suy nghĩ được cái gì hả! Bệ hạ có gì không tốt? Bệ hạ tuyệt đối là thiên hạ độc nhất vô nhị! Chẳng lẽ trong lòng tiểu thư còn có người khác? Không thể nào, tiểu thư còn có thể kén cá chọn canh hay sao?!” Thấp Nhất cứ thế mà tuôn xối xả, rốt cuộc cũng buông Y Nhân ra. Y Nhân thở phì phò, đưa tay xoa xoa hai má đau nhức, ủy khuất nhìn chằm chằm vào Thập Nhất.
“Chẳng lẽ tiểu thư vẫn còn nhớ mãi không quên Tiểu Bùi đại nhân?” Thập Nhất suy tư một hồi lâu, xem chừng người mà Y Nhân từng để ý, hình như chỉ có Bùi Nhược Trần thôi.
Chỉ có điều, sau khi Bùi Nhược Trần thành thân, cô cũng không cảm thấy khổ sở khó sống lắm… cũng không đáng vì hắn mà thủ thân trong trắng như ngọc chứ.
“Hả?” Y Nhân không hiểu gì hết, nhìn nàng với bộ dáng ngây ngốc.
Thập Nhất nghĩ rằng mình đã đoán đúng rồi, không khỏi lẩm bẩm: “Nhưng Tiểu Bùi công tử đã thay đổi nhiều lắm rồi.”
“Hả?”
“Tiểu Bùi công tử sau khi từ Tuy Xa trở về, tính tình đã thay đổi hẳn. Nghe nói, không chỉ không tốt với Du công chúa mà còn cưới về rất nhiều cơ thϊế͙p͙. Du công chúa tức giận đến mức hồi cung mà ở. Hơn nữa, Thuần Đế cũng rất tín nhiệm, rất sủng ái hắn. Hắn hiện tại chính là đại thần quyền thế nhất Thiên Triều đó.” Thập Nhất rung đùi đắc ý nói: “Hắn lợi dụng chức quyền trong tay, tùy ý làm bậy. Gạt bỏ hơn mười vị kinh quan, đều là những người bất đồng ý kiến với hắn. Trong kinh thành, rất nhiều người đều nói hành vi của hắn quá vô sỉ.”
Y Nhân chớp mắt mấy cái, có vẻ khó mà tưởng tượng được những lời Thập Nhất vừa nói.
“Cho nên a, tiểu thư không cần mong nhớ tiểu Bùi công tử nữa.” Thập Nhất còn thật sự tổng kết.
“Bùi Nhược Trần…” Y Nhân cứ thế gọi tên của hắn, ngay sau đó lại không nói gì tiếp nữa.