Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 2 - Chương 54: Sơ mưu (7)

Edit: Docke


“Ta vẫn muốn cho nàng toàn bộ những gì tốt đẹp nhất, chưa từng để nàng gánh chịu chút gì không tốt, không ngờ làm như vậy, trái lại đã đánh mất nàng rồi?” Hạ Lan Tuyết hầu như nói không ra lời, chỉ là cười. Dáng tươi cười nhạt dần nhạt dần, từ từ trắng xóa. Dường như do tác dụng của thuốc, anh trở nên suy yếu thần kỳ. Toàn thân hầu như dựa hẳn vào bàn, hô hấp dồn dập.  


Dung Tú cũng tỉnh lại một ít. Hình như bất thình lình đối mặt với thực tế, chẳng những không đánh bại nàng, trái lại còn tiếp cho nàng thêm sức mạnh lạ thường. Nàng đứng lên, đứng trước mặt Hạ Lan Tuyết, mỗi câu mỗi chữ, bình tĩnh mà nói: “Cỏ vô ưu, khả năng sẽ khiến ngươi trong một thời gian ngắn bị mất đi cảm giác. Trong khoảng thời gian này, chúng ta sẽ lấy danh nghĩa của ngươi liên lạc với Phượng tiên sinh, giải tán Thiên Nhật Các, đồng thời thanh trừ tất cả các cứ điểm của ngươi. Chờ đến khi ngươi tỉnh lại, Bệ hạ sẽ không bao giờ… còn nghi kỵ ngươi nữa. Ngươi cũng có thể trở về triều đình làm lại Tam vương gia của ngươi. Sau đó, lại có thể tìm được một người thật tốt, đáng để ngươi yêu và kết hôn, sống cùng nhau đến trọn đời, con cháu đầy đàn. Như vậy có được hay không? A Tuyết?”


Hạ Lan Tuyết không trả lời. Tác dụng của thuốc càng lúc càng lợi hại. Mặt anh trắng dã như mặt quỷ, toàn thân hư thoát.
Chỉ còn lại chút sức lực cố gắng chống chọi, cho nên vẫn chậm chạp chưa chịu ngã xuống.


“Dung Tú, ngươi giết ta đi.” Cuối cùng, đến cuối cùng, anh chỉ cật lực nói được một câu, “Đừng để ta sống mà không bằng chết.”


Anh hiểu rõ thủ đoạn của Hạ Lan Thuần. Cái mà Hạ Lan Thuần nói là giải tán, đương nhiên không phải là để toàn bộ thuộc hạ của anh phân phát về nhà, mà là hoàn toàn, hoàn toàn tiêu diệt.


Với tính cách của Hạ Lan Tuyết, nếu những người đi theo anh vì anh mà gặp phải bất trắc, còn mình lại quỳ gối dưới chân hung thủ cúi đầu nghe lệnh. Như một cái xác không hồn. Như vậy, so với cái chết còn thê thảm, còn đau đớn gấp trăm ngàn lần.


“Nếu ngươi còn nhớ được một chút tình ý trước đây, hãy giết ta đi, ngay bây giờ!” Anh cao giọng lập lại một lần nữa. Khí lực càng ngày càng không còn chống đỡ nổi nữa. Dung Tú lại chỉ an tĩnh mà đứng trước mặt anh, hờ hững mà nhìn. Bộ dáng làm như không hề bị thuyết phục chút nào.


Dáng dấp của Hạ Lan Tuyết cũng đã vô cùng chật vật. Sự lựa chọn và hy sinh của anh, vào giờ khắc này, lại trở nên buồn cười quá đỗi.
Buồn cười mà ấu trĩ.
Anh lại chính là nhân vật chính trong vở hài kịch này.
Bọn họ đứng đối diện nhau, mặt đối mặt.


Nói dài dòng nhưng tất cả chỉ trong vòng nửa khắc.
Sau đó, tiếng cười của Hạ Lan Tuyết vang lên.


Hạ Lan Tuyết rốt cuộc cũng ý thức được mình đang đảm nhiệm vai gì. Ánh mắt đau đớn cùng cực. Thế nhưng trên mặt, dáng tươi cười lại càng lúc càng lớn. Tiếng cười suy yếu mà kiên cường dẻo dai. Sự tự giễu sâu đậm như vậy, tựa như con dao nhỏ đang đục khoét tâm can.
Lại không hề vương máu.


Sự hổ thẹn và không đành lòng chợt xẹt qua ánh mắt Dung Tú, rất nhanh, lại biến thành coi thường.
Khi nữ nhân thay đổi, thì còn vô tình triệt để hơn hẳn nam nhân. Có lẽ chỉ là chuyện trong nháy mắt, vì vậy mà hồng nhan bạch cốt.


“Cứu hắn đi.” Y Nhân nãy giờ vẫn nhéo Viêm Hàn không buông, bỗng nhiên mở miệng nói: “Đưa hắn đi đi.”
Cô không thể để cho Dung Tú nhìn thấy tình trạng hiện giờ của Hạ Lan Tuyết nữa.


Cô thậm chí còn không muốn để cho bất cứ ai nhìn thấy Hạ Lan Tuyết như vậy. Cho dù đã bị lưu vong thì vẫn phải bảo trì phong tư của một nhân vật tuyệt thế, chứ không nên, không nên đứng ở chỗ này, bị một nữ nhân không biết ơn nghĩa là gì, chà đạp như vậy!


Viêm Hàn ra chỉ thị cho thuộc hạ ở dưới nhà. Bóng người đột nhiên lay động, lập tức muốn đánh vào nhà.
Y Nhân buông lỏng tay ra, ghé mình vào sát nóc nhà, tiếp tục theo dõi tình hình bên trong.


Khi Viêm Hàn phát giác cánh tay mình đã được buông lỏng, nghiêng đầu nhìn Y Nhân. Sau đó hắn đột nhiên ý thức được, Y Nhân nắm tay mình, không phải vì cô bị kích thích mà là cô lo lắng hắn sẽ bỏ đi, cô lo lắng sẽ không có ai ở phía sau cứu giúp Hạ Lan Tuyết.


Cô đối Hạ Lan Tuyết tận tâm tận lực như vậy… Viêm Hàn sờ sờ cánh mũi, cảm thấy hơi đố kỵ