Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 2 - Chương 49: Sơ mưu (2)

Edit: Docke
Đối với đánh giá về Viêm Hàn, Y Nhân có một cái nhìn rất đúng trọng tâm.
Hắn là một người lắng nghe rất tuyệt vời.
Khi hắn nghe một người nói chuyện, đều sẽ khiến cho người đó có cảm giác như đang được cổ vũ. 


Ông lão nói ra kế hoạch của mình, giọng điệu càng nói càng nhanh, cũng càng lúc càng tự tin hơn.


Cuối cùng, ông đưa ra kết luận: “Vương thượng, đây là một cơ hội tuyệt vời. Chúng ta không những đả kích được Hạ Lan Khâm, chiến thần đầu tiên của Thiên Triều, mà còn có thể gây xích mích khiến Hạ Lan Tuyết và Hạ Lan Thuần sống mái với nhau.”


“Chủ ý của tiên sinh rất tốt.” Viêm Hàn trước dành cho ông một lời khẳng định, sau đó ngồi thẳng người, nói một cách hết sức kiên định: “Nhưng, ta sẽ không làm như vậy.”
“Vì sao?”


“Bởi vì ta đã đáp ứng Y Nhân trước rồi. Cho nên, ta sẽ không lợi dụng nàng làm một chuyện gì, cũng sẽ không vi phạm lời hứa của ta.” Viêm Hàn thản nhiên nói: “Tất nhiên, ta cũng muốn đánh bại Thiên Triều, cũng muốn nhân cơ hội đả kích huynh đệ Hạ Lan. Nhưng nếu ta làm như vậy thật thì ta quá hạ thấp bản thân rồi? Và hạ thấp cả Y Nhân nữa? Một người, có thể vận dụng mưu kế, nhưng không thể không có tín nghĩa. Cho nên, ta không làm.”


“Thế nhưng, Vương thượng…”
Ông lão còn muốn khuyên bảo nhưng Viêm Hàn đã giơ tay ngăn cản, “Tiên sinh, chuyện này ta đã quyết định rồi, không cần nói tiếp nữa.”


Ông lão đành trầm mặc, một lát sau lại trầm giọng nói: “Y Nhân tiểu thư, cùng Hạ Lan gia có liên hệ sâu đậm. Nếu Vương thượng cố ý đưa nàng về, chẳng lẽ không sợ nàng chính là gian tế của Thiên Triều sao?”


“Ta chỉ sợ, ta không có năng lực đưa được gian tế này về mà thôi.” Viêm Hàn cười cười, từ chối cho thêm ý kiến mà nói một câu đón đầu.
Sau đó, hắn cầm lên một nắm cát nhỏ trên sa bàn. Qua kẽ tay, những hạt cát cuồn cuộn chảy xuống.
Màn đêm yên lặng dần buông.


——— —————— —————— —————————–
Vào buổi bình minh của ngày hôm sau.
Y Nhân nghe thấy tiếng động từ ngoài cửa vọng vào, bèn dụi dụi mắt, mơ màng đi ra.


Thuộc hạ tối qua phụ trách theo dõi bên chỗ Hạ Lan Tuyết đã trở về, đang quỳ gối khoanh tay trước mặt Viêm Hàn, hăng hái bẩm báo gì đó.
“Làm sao vậy?” Cô không để ý hỏi.


“Báo cáo theo dõi ấy mà.” Viêm Hàn thu hồi vẻ mặt nghiêm túc đối với thuộc hạ, mỉm cười ôn hòa với cô, “Muốn đi xem không?”
—–***—–
Lần thứ hai bọn họ đến gần nơi ở của Hạ Lan Tuyết, trời cũng gần trưa.


Hạ Lan Tuyết đang ngồi ở buồng trong, cầm một quyển sách thuốc, từ từ giở đọc, dáng vẻ rất chăm chú.
Dùng Tú đang ở trong nhà bếp cách đó không xa, tay cầm cây quạt, nấu cháo rất thành thạo.


Dung Tú đã thay một bộ quần áo vải bông của dân thường. Nhưng vải vóc thô kệch vẫn không làm lu mờ vẻ cao quý thanh lệ của nàng. Khiến cho người ta nhìn vào, chỉ có cảm giác dường như không hẳn là nàng đang mặc bộ y phục này.


Cho dù đang phải nấu cháo, động tác cũng ưu nhã đẹp mắt tựa như một diễn viên trên sân khấu kịch.
Đâu giống như Y Nhân, mặc vải thô thì lập tức biến thành thường dân. Lúc nấu cơm còn khiến cho khắp phòng khắp người mù mịt khói bếp, đầu tóc rối bù.


Dung Tú thật có tài nấu nướng, nhìn tư thái của nàng là nhận ra ngay.
Độ lửa dần dần đủ, nồi cháo đã dậy hương thơm. Ngay cả bọn Viêm Hàn đang ẩn thân trên nóc nhà cũng không tự chủ được mà hít hà.
Lúc này, nàng ta thật xứng đáng với danh hiệu ‘hiền thê’.


Hạ Lan Tuyết ngửi được hương thơm, nhẹ nhàng buông sách xuống, quay đầu nhìn ra cửa.
Ánh mắt anh rất bình tĩnh, trên mặt mang theo ý cười. Nhưng ý cười lại nhàn nhạt, tựa như mặt hồ lăn tăn gợn sóng, tựa như cuộc sống bình thản không hề sợ hãi của anh.


Mùi hương lan tỏa càng lúc càng đậm, nồng thơm ngào ngạt. Ngay cả những người đi đường thỉnh thoảng đi ngang qua cũng đều phải dừng bước, ước ao mà nhìn về phía bên này. Bất giác cảm thán, nương tử nhà ai mà hiền lành đảm đang đến vậy.


“Ăn được rồi.” Nơi cửa, Dung Tú đang bưng cháo, thản nhiên đi tới.