Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 1 - Chương 59: Hội trường (4)

Edit: Docke
Hội trường nháy mắt an tĩnh, Y Nhân sờ sờ mặt thấy nóng bừng, ngẩng đầu nhìn về hướng hoàng đế đang đi đến.
Lần trước diện thánh, tuy rằng nghe được tiếng vua, nhưng rèm trúc trùng trùng, trước sau vẫn chưa nhìn thấy được chân nhan.
Lúc này, Y Nhân lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Lan Thuần.


Vừa thấy, Y Nhân đã giật mình — Cô đã gặp qua Hạ Lan Khâm, Hạ Lan Tuyết cùng Hạ Lan Du. Hạ Lan gia huyết thống tốt như vậy, vẫn cho rằng, thân là hoàng đế, Hạ Lan Thuần nhất định phải là đại soái ca (anh chàng đẹp trai) trăm năm khó gặp. Thế nhưng nam tử trước mắt, tuy rằng thần thái uy nghi, nhưng không có được vẻ xuất chúng như những người Hạ Lan gia khác, cùng lắm chỉ có thể xem là đoan chính dễ nhìn mà thôi.


Hắn cứ thường thường vô kỳ như thế đi qua đám người hai bên đang chấp tay khấu đầu.
Chỉ là vầng trán rộng kiêu căng, âm lãnh, khóe mắt dài như vậy trước nay chưa từng thấy.
“Chúng khanh gia bình thân.” Phất tung hoàng bào, y ngồi xuống, hai tay thả lỏng.


Mọi người đứng dậy, Y Nhân vốn là nửa quỳ nửa quỵ, nên đứng dậy càng nhanh.
Hạ Ngọc chưa kịp về lại chỗ, liền đứng ở cạnh Y Nhân, chờ thánh thượng phát biểu.


Hạ Lan Thuần không nói gì, chỉ nhàn nhạt đưa mắt dò xét toàn trường. Sau đó, Chu công công thừa dịp xin chỉ thị: “Bệ hạ, Thừa tướng đại nhân cầu kiến.”
“Tuyên.” Hạ Lan Thuần khoát tay, một người trung niên mặc bổ phục, cao to hiên ngang, bước nhanh tới trước điện, quỳ lạy, hô ba lần muôn năm.


Y Nhân nghe danh thừa tướng đại nhân đã lâu, biết ông là phụ thân của Bùi Nhược Trần, nghiêng mắt nhìn qua, quả nhiên là một mỹ nam hiếm có, đặc biệt ở tuổi này so với Bùi Nhược Trần càng thêm phần oai phong đạo mạo.
“Hãy bình thân”. Hạ Lan Thuần hỏi thẳng: “Chẳng hay khanh gia có chuyện gì?”


“Bệ hạ, thần nhận được tin báo, có người tư cấu lương thảo.” Bùi Lâm Phổ tiến lên phía trước, đưa cho Chu công công một danh sách nhỏ, trình lên Hạ Lan Thuần: “Đây là bằng chứng, do người của thần phái đi thu thập được, xác thực có người tư tạo binh khí, tích trữ lương thực, hơn nữa đều là lấy từ quốc khố.”


Lời vừa nói xong, mọi người đều cả kinh. Mặc dù khϊế͙p͙ sợ hoàng uy không dám nói lời nào, nhưng tiếng xôn xao to nhỏ truyền đi không ngớt.
Tội mưu phản, không phải là chuyện nhỏ.
“Rốt cuộc là người phương nào?” Hạ Lan Thuần tựa hồ cũng không giật mình, chỉ là ngón tay hơi run, từ từ lật xem danh sách.


Dung Tú ngồi chếch bên cạnh, hơi liếc mắt nhìn qua danh sách, sắc mặt đột biến, nàng vội cắn chặt môi, cố không để lộ ra ngoài.


“Thần đã suốt đêm thẩm lí và phán quyết, điều tra rõ việc này là do Hộ bộ Trương Khiêm sắp đặt, về phần hắn có bị ai xui khiến…” Bùi Lâm Phổ ngừng một lát lấy hơi rồi nói: “Hôm qua hắn đã sợ tội tự sát, thần chỉ có thể truy từ những người thường ngày có liên quan, quen biết mà tróc nã về quy án, từng người thẩm vấn. Chỉ là, những người này, đều là người quyền quý hoặc cố thần trong triều, nên đặc biệt tới thỉnh chỉ, xin bệ hạ ban cho thần thánh chỉ, không bị quan giai ràng buộc.”


“Có những ai?”
“Hữu Chiếu tướng Lâm Phong, Quốc sư Dung Vô Hối, Binh Bộ thị lang Vưu Khoa…” Bùi Lâm Phổ dừng một chút, lại nói: “Còn có Tiêu Dao Vương.”


Lúc ông thuyết giá xướng tên, chỉ ra từng người, sắc mặt Dung Tú lại thêm phần trắng bạch, đến cuối cùng, hầu như cắt không còn giọt máu, chỉ do được giáo dưỡng để trở thành hoàng hậu, nên vẫn còn ngồi vững được.


“Không cần thẩm tra.” Không chờ Hạ Lan Thuần hạ chỉ, chỗ ngồi phía bên phải, truyền tới một giọng nam nhân trong sáng dễ nghe.
Dung Tú sắc mặt giãn ra. Hạ Lan Thuần dường như ngưng thở, con ngươi trầm mặc, đoán không ra tâm tình.


Thanh âm vừa dứt, Hạ Lan Tuyết tiêu sái bước ra giữa hội trường, phất tung vạt áo, khấu đầu quỳ xuống.