Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 1 - Chương 43: Ghen

Bùi Nhược Trần nhỏm dậy đã làm kinh động đến Y Nhân, có điều cô chỉ mơ mơ màng màng trở mình một cái rồi lại ngủ khò.
Hàng mi dài thật dài khẽ lay động chẳng khác nào cánh bướm, đôi môi hồng hồng khẽ dẩu ra, rồi lại chóp chép trong vô thức.


Giữa lúc Bùi Nhược Trần do dự chẳng biết có nên gọi cô tỉnh dậy hay không, bàn tay vừa chạm tới mặt cô thì sực nhớ lại tối qua, trong lúc mơ hồ, mình từng nghe thấy tiếng ca hát: là một giọng non nớt thơ ngây trong trẻo, bài nào bài nấy đều lạ hoắc nhưng lại êm tai lạ lùng.


Cánh tay y bỗng khựng lại giữa chừng, nơi đầu ngón tay nhạy cảm dường như còn cảm thấy được những sợi lông tơ mềm mịn kia khẽ run rẩy, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng người ồn ào náo loạn.


Bùi Nhược Trần ngẩng đầu nhìn, thấy cửa phòng đã bị ai đó khẽ khàng đẩy ra, Hạ Lan Tuyết mặt sa sầm đứng ngay giữa cửa, thưởng thức cảnh tượng trong phòng.
Ánh mặt trời ban sớm hắt từ ngoài vào, khiến chiếc bóng của y dài ra đen sẫm.


Đám gia đinh Bùi phủ vừa tất tả đuổi theo sau Hạ Lan Tuyết, vừa bẩm: “Vương gia, vương gia, quả thực vương phi nương nương không ở trong tệ phủ, người trong phủ chẳng ai thấy nương nương cả…”


Vừa chạy vừa kêu, đám gia đinh đã chạy tới trước cửa, thấy cảnh tượng trong phòng, bọn họ không khỏi ngớ người ra lẩm bẩm: “Ấy, ở đây mọc ra con nha đầu này thế nhỉ?”
Bùi Nhược Trần lập tức bỏ tay xuống, cúi đầu cười thầm.


Hạ Lan Tuyết sa sầm mặt xuống, rảo bước tiến vào phòng, cúi xuống xốc Y Nhân đang gục đầu phía cuối giường lên.
Cô lại chóp chép miệng rồi cựa mình, lựa một tư thế thoải mái nhất trong lòng y, tiếp tục ngủ khò khò, chẳng biết tý gì hoàn cảnh bên ngoài.


“Nghe nói Nhược Trần bị thương nên bản vương thân tới thăm hỏi.” Hạ Lan Tuyết chăm chú quan sát Bùi Nhược Trần, bất giác thu lại vẻ hung hăng đáng ngờ vừa nãy, tươi cười nhẹ nhàng nói: “Tối qua Y Nhân đã làm phiền quý phủ rồi!”


Nhìn gương mặt tuấn mỹ phảng phất mấy phần tiều tụy của y, Bùi Nhược Trần biết cả đêm qua y đã tìm Y Nhân khắp nơi, nhưng chính mình cũng chẳng hiểu sao cô lại xuất hiện ngay bên giường nữa, đành lấp lửng gật đầu nói: “Xin vương gia đừng khách khí.”


“Nghe Nhược Trần nói chuyện trung khí sung mãn, ắt hẳn cũng chẳng có gì đáng ngại, cái ơn cứu giúp Y Nhân ngày sau bản vương sẽ lại tới tận nơi cảm tạ, hôm nay ta không tiện quấy quả nữa.” Hạ Lan Tuyết quày quả ném lại một câu rồi ôm lấy Y Nhân rảo bước tiến ra ngoài.


Đám gia đinh chạy theo sau Hạ Lan Tuyết thấy Tiêu Dao vương quả nhiên đã bế một nữ tử từ phòng thiếu gia nhà mình ra, hơn nữa nữ tử đó tóc tai bù xù, hãy còn đang ngủ khò khò thì không khỏi nghi hoặc, rồi một đồn mười mười đồn trăm, chỉ trong vẻn vẹn một buổi trưa, câu chuyện đó đã không cánh mà lan ra khắp chốn.


Có điều chỉ có ba phiên bản tường thuật rành rọt rõ ràng:


Phiên bản 1: Bùi thiếu gia vì sắp thành thân với Hạ Lan Du công chúa, biết rõ sau này làm phò mã, lời nói cử chỉ đều sẽ bị ước thúc nên trước đám cưới ra sức phóng đãng hình hài, chuyện này bị Tam ca của công chúa là Hạ Lan Tuyết biết được, liền tới tận nơi bắt tại trận, đòi lại công đạo cho muội muội.


Phiên bản 2: Bùi gia là đệ nhất đại gia của Thiên triều, thế lực sánh ngang với Thái sư phủ Dung gia, nhà ngoại của đương kim hoàng hậu, hiện giờ Dung gia có đương kim hoàng hậu Dung Tú, Bùi gia có quý phi Bùi Nhược Lan, ngang tài ngang sức, bất phân thắng bại. Nhưng nếu  thêm Bùi Nhược Trần làm phò mã nữa thì khí thế sẽ áp đảo hẳn Dung gia. Vậy nên Tiêu Dao vương, người vẫn luôn qua lại thân thiết với Dung gia, vì lợi ích của Dung gia đã cố ý sai người quyến rũ Bùi Nhược Trần, rồi lại tự mình tới phát giác, bôi nhọ danh dự Bùi thiếu gia nhằm ngăn cản Du công chúa lấy chồng.


Phiên bản 3: Bùi Nhược Trần bắt cóc Tiêu Dao vương phi, Hạ Lan Tuyết  bị cắm sừng thẹn quá hóa giận, đã đại náo phủ tể tướng!


Nhưng khi những lời đó truyền tới tai Bùi Nhược Trần, y chỉ cười cười, ngón tay thon dài gõ gõ lên bức mật thư vừa được trình lên, bên trong viết: “Đám người trong Nam Thiên trà trang đã theo địa đạo bỏ trốn, chưa bắt lại được.”
Xem ra phải phát lệnh truy nã rồi.