Kẻ bắt cóc rõ ràng đã dao động, cục diện nhất thời rơi vào thế giằng co.
Y Nhân nấp sau hòn giả sơn vốn định len lén di chuyển vị trí, nhưng vừa rón rén đi được vài bước, lại không nhịn được mà ngoảnh lại, lén nép mình xuống cạnh ngọn giả sơn mà nhìn sang bên kia.
Đập vào mắt cô đầu tiên là tấm lưng của kẻ bắt cóc, y bận đồ dạ hành màu đen, lộ rõ vẻ oai dũng tráng kiện, còn nữ tử bị y dùng trường kiếm uy hϊế͙p͙ thì chỉ thấy được nửa mặt nghiêng, nhưng nửa gương mặt của nàng đã đủ khiến cô hít sâu một hơi.
Cô chưa từng thấy nữ tử nào thanh lệ như vậy, tuy Y Lâm đã là mỹ nhân hiếm có nhưng so với nàng còn kém xa.
Nàng ta thanh khiết, mong manh, cao quý nhường ấy, trong tình hình này cũng chẳng hề lộ vẻ sợ hãi, chỉ một mực bình thản, như không cốc u lan.
Thông qua phục sức Y Nhân đã nhận ra nàng, chính là nữ tử khi nãy trò chuyện riêng với Hạ Lan Tuyết, hoàng hậu của Thiên triều.
Cô chợt động tâm niệm, ánh mắt dời đến Hạ Lan Tuyết bên kia, phía trước có rất nhiều kẻ đứng lố nhố, dẫn đầu đương nhiên là Hạ Lan Tuyết và Hạ Lan Khâm, đằng sau là một đám cung nữ thị vệ, còn cả mấy phi tần vò nát khăn tay, sợ đến nỗi hoa dung thất sắc – có điều trong mắt mấy phi tần đó ít nhiều gì cũng có vẻ hả hê khoái trá. Trong đám bọn họ, còn có cả Y Lâm.
Tiếc rằng Y Nhân chẳng hề trông thấy nàng ta, cô chỉ một lòng chú ý tới Hạ Lan Tuyết đứng trước mặt. Y đứng rất vững vàng, vẻ mặt thản nhiên, dửng dưng như không, nhưng cô thấy rõ cánh tay y ẩn trong tay áo giấu sau lưng đang siết chặt lại, thậm chí run rẩy cả lên.
“Được lắm, đã như vậy chúng ta đành cá chết lưới rách thôi!” Đúng lúc này, cục diện giằng co bị tiếng cười của kẻ bắt cóc phá tan, Y Nhân thấy y vung kiếm lên, thấy vẻ mặt rất nhiều rất nhiều người, hoặc mừng hoặc sợ, thấy vẻ phẫn nộ của Hạ Lan Khâm cùng sự hoảng hốt của Hạ Lan Tuyết.
Ánh mắt Hạ Lan Tuyết không giấu nổi vẻ kinh hoàng, giữa lúc đó trường kiếm lấp loáng ánh chiều tà, chém gãy một gốc đào, hoa rơi lả tả.
“Đợi đã!” Ma xui quỷ khiến Y Nhân nhao ra từ phía sau, liều mạng túm lấy thanh kiếm sắp chém xuống.
Kẻ bắt cóc đương nhiên không ngờ đột nhiên lại có người xông ra, động tác hơi khựng lại, mũi kiếm đã bị Y Nhân túm được.
Máu trên tay cô ròng ròng chảy xuống, nhỏ tí tách xuống đất, chỉ là cô còn chưa kịp thấy đau.
Kẻ đó thoáng kinh ngạc, thuận thế xoay kiếm bổ vào giữa, không biết là chém về phía Y Nhân hay Tiểu Dung hoàng hậu.
Trong sát na điện quang thạch hỏa đó, Hạ Lan Tuyết vẫn căng thẳng nãy giờ cũng nhảy vọt lên lao tới trước, vươn tay ra kéo Tiểu Dung mà mình tâm tâm niệm niệm vào lòng rồi nhanh như chớp vọt ra khỏi hiểm cảnh. Có điều trước khi vọt ra, y áy náy ngoảnh lại nhìn Y Nhân, lạ lùng là y chẳng hề thấy ánh mắt ai oán của cô, mà trái lại, chỉ có vẻ thản nhiên nhẹ nhõm.
Chỉ còn mình Y Nhân ở bên mình tên bắt cóc, hai tay đầy máu, ngẩn người ra.
Kẻ đó thẹn quá hóa giận, kiếm trong tay dường như sắp chém xuống.
“Muội muội!’ Y Lâm nấp phía sau không nhịn được la lên.
Mũi kiếm khó khăn lắm mới dừng lại cách cô chừng một sợi tóc, kẻ kia ngoảnh lại nhìn Y Lâm, trông thấy một nữ tử diễm lệ phi thường, mình vận áo lụa bảy màu, đầu giắt đầy châu ngọc, ánh mắt kinh hoàng không có vẻ giả tạo.
Nữ tử phục sức hoa lệ nhường này hẳn phải là quý phi nương nương, còn kẻ được quý phi nương nương kêu bằng muội muội chắc cũng là một phi tử của hoàng đế.
Ý nghĩ xoay chuyển như điện xẹt, kẻ kia liền đổi ‘giết để trút giận’ thành ‘kiềm chế’.
Y Nhân chỉ thấy trên cổ lạnh ngắt, Hạ Lan Tuyết ở phía đối diện vẫn đang ôm Tiểu Dung hoàng hậu trong lòng, đưa mắt qua nhìn cô – ánh mắt phức tạp đến mức cô nhìn không ra nguyên cớ.
Ngược lại vẻ mặt Hạ Lan Khâm vô cùng sảng khoái: “Nếu ngươi đả thương vị cô nương này, ta không giết các ngươi mà sẽ khiến từng người các ngươi sống không bằng chết, chẳng biết ngươi có nghe qua hình phạt lăng trì, lột da sống, chảo luộc người hay chưa?” Đang nói, chợt Hạ Lan Khâm để lộ nụ cười vô cùng âm hiểm: “Từ sau khi rời quân ngũ, lâu lắm rồi không dùng tới những hình phạt này, ta đang ngứa tay đây.”
Y Nhân nhận thấy kẻ đang kiềm chế cô thoáng rùng mình.
“Ta đã nói rồi, ta không muốn đả thương ai hết, chỉ yêu cầu các người thả huynh đệ ta ra thôi.” Kẻ đó vẫn nghiến răng nói.
Hạ Lan Khâm cười khẩy không đáp.
“Ta cho các ngươi thời gian suy nghĩ, ba ngày sau ở đầu cầu sông Bắc, chúng ta lại giao dịch tiếp.” Kẻ đó biết rõ nơi nay chẳng thể ở lâu, bèn quyết định chuồn trước rồi nói, liền ném lại một câu rồi gấp rút lùi lại.
Y Nhân bị y kéo đi loạng choạng, chỉ thấy trường kiếm kề ngang cổ mình bất cứ lúc nào cũng có thể cứa vào.
Cô chợt nghĩ tới cảnh bà ngoại giết gà mỗi dịp cuối năm, cũng sực nhớ đến đùi gà rán KFC ăn từ năm nào.
Tình thế lại thay đổi, đám đông cũng tản đi.
“Tiêu Dao vương phi vì cứu quốc mẫu mà xả thân cầu nhân!” Một tên thái giám bên cạnh đột nhiên hô lên.
Y Nhân khẽ nhoẻn cười: bản thân mình còn chưa thành nhân nữa.
Vả lại cô chỉ thấy mình làm chuyện khiến Hạ Lan Tuyết cảm động thế này, y mới toàn tâm toàn ý nuôi mình cả đời, bằng không e rằng một ngày nào đó y sẽ đổi ý tống mình đi. Đây há chẳng phải là cô đang dốc sức đổi lại ngày ba bữa cơm no cho mình sao?
Đó chính là toàn bộ nguyên nhân khiến cô dũng cảm xông ra – khác xa với sự vĩ đại mà mọi người vẫn tưởng.
Đương nhiên cô chưa kịp nói rõ động cơ thực sự của mình ra thì đã bị nắm áo kéo đi, cả người đằng vân giá vũ, thoắt đã mất hút.