Hoàng Đình

Quyển 3 - Chương 58: Quạt ba tiêu

Dịch giả: Mink

Dãy núi đang rung lắc dữ dội. Lúc này các ngọn núi hóa thành bụi đất bay lên trên không trung.

Khói đen phủ kín khắp nơi, bay lên tận chân trời. Sơn cốc nơi Trần Cảnh đến lúc nãy thì bây giờ cũng đã bị dìm xuống, không còn nhìn thấy nữa.

- Ha ha… Ha ha… Ha ha.

Tiếng cười sảng khoái vang lên, thể hiện rõ sự sung sướng khi lại được tự do sau hàng ngàn năm bị giam cầm trong phong ấn.

Thân núi vỡ ra. Một con trâu xanh to như núi nhảy lên trời. Nó ngửa mặt gào rống. Tiếng rống của nó lan ra như sóng khí, tạo thành mây đen che kín bầu trời. Ngay sau khi rống xong, thân thể nó thu nhỏ lại như một con trâu bình thường. Nó quay lại nhìn lướt qua Trần Cảnh, rồi chạy về phía ngược lại. Bốn vó của nó tung bay không phát ra âm thanh gì, nhưng những nơi nó đi qua thì bụi bay mù mịt, mặt đất chấn động.

Động tĩnh nơi này quá lớn, tất nhiên đã có rất nhiều người chú ý tới. Một trong số họ vội vã đuổi theo con trâu khi thấy nó chạy đi.

Ở phía xa chân trời có vài điểm ánh sáng rơi xuống, đồng thời ở một hướng khác cũng có vài điểm ánh sáng đang bay đến nơi này với tốc độ cực nhanh.

Tất cả có tổng cộng là tám điểm sáng trong bầu trời tối đen này.

Lúc đầu tất cả đều hướng về phía Trần Cảnh nhưng giữa đường thì có bốn điểm ánh sáng tách ra đuổi theo con trâu.

Hồng đại hiệp lo lắng hỏi:

- Hà Bá gia, có sát khí.

- Đúng vậy, sát khí rất mạnh.

Trần Cảnh vừa cười vừa nói. Ngay lúc này, bốn điểm ánh sáng bao quanh Trần Cảnh rồi hóa thành bốn người với khuôn mặt, quần áo khác nhau. Bọn họ đều nghe lệnh của Tử Vi đại đế đến giết Trần Cảnh. Ngoài ra việc Trần Cảnh và Thạch Nham ám sát Tử Vi đại đế ở cung Tử Vi khiến bọn họ mất hết thể diện. Dù sao họ cũng là thần tướng dưới trướng của Tử Vi đại đế, nên tất cả đều muốn bắt giữ Trần Cảnh để rửa sạch nỗi nhục này.

Bây giờ nói chuyện là không cần thiết, tất cả ngôn từ lúc này đều là dư thừa.

Đấu pháp giữa những người tu hành, thắng bại chỉ trong một khoảnh khắc.

Bốn người phân ra bốn phương, tạo thành trận pháp khóa chặt hư không nơi này. Ngay khi họ tách ra thì mỗi người đều thi triển một chuỗi pháp quyết. Trong hai tay bọn họ tỏa ra ánh sáng chói lòa.

Ở phía Đông là đệ nhị thần tướng cung Tử Vi Hoang Nguyên. Mặt như đứa trẻ, nhưng đôi mắt lại tỏa sáng lạnh lẽo.

Ở phía Nam là đệ ngũ thần tướng …

Ở phía Tây là đệ lục thần tướng …


Ở phía Bắc là đệ bát thần tướng …

Nguyên ma của Trần Cảnh đã từng đánh nhau với bọn họ nên ai cũng hiểu rõ thủ đoạn quỷ dị khó lường của hắn.

Lúc bốn người đồng loạt ra tay, Trần Cảnh không chỉ phòng thủ tránh chiến giống như lần trước, rồi dùng độn pháp quỷ dị của nguyên thần rời đi. Dù sao thì đây là nguyên thần hóa ma của Trần Cảnh, điểm khác biệt lớn nhất so với bản thể là khả năng thiên biến vạn hóa, có thể trốn vào bên trong hư nguyên khiến đám các thần tướng không thể phát hiện.

Không thấy Trần Cảnh niệm chú bấm pháp quyết, thân thể đã hóa thành làn khói tản đi. Hồng đại hiệp và Nhan Lạc Nương cũng biến mất theo. Đệ ngũ Đệ ngũ thần tướng hoảng sợ, thần thức của gã đã hoàn toàn khóa chặt Trần Cảnh lại, thế nhưng Trần Cảnh lại biến mất mà không có chút dấu hiệu nào, khiến gã không thể nắm bắt được.

Đột nhiên trong lòng gã vang lên cảnh báo. Gã chỉ kịp ngẩng đầu thì đã thấy một bàn tay đè xuống.

Bàn tay cực lớn, khiến cho gã cảm thấy như cả bầu trời đang ép xuống, không thể tránh, không thể trốn được. Dù sao gã cũng không phải kẻ yếu, cũng không giống như đệ thất thần tướng Thất Sát tinh quân cứ một đầu đâm thẳng vào bên trong đó.

Pháp quyết trên tay gã cũng không thay đổi. Một tia sáng từ ngón giữa bay ra, đánh vào bàn tay đang chụp xuống phía trên. Ngay khi tia sáng chạm đến lòng bàn tay thì chỗ va chạm đột nhiên tan ra, một tòa miếu thần xuất hiện ở đó. Miếu thần u ám, thâm trầm giống như bên trong chứa đựng cả thiên địa.

Ngay lúc này, tâm tình của đệ ngũ thần tướng thay đổi đột ngột. Gã dùng toàn bộ pháp lực đánh ra, đồng thời cũng nhanh chóng bay về phía sau. Gã không phải chỉ đơn giản lui lại mà đang sử dụng một loại độn pháp tinh diệu. Tuy không tinh diệu và nhanh bằng độn thuật hóa cầu vồng nhưng lại có chỗ đặc biệt riêng.

Dù gã lui lại bao xa vẫn cảm thấy mình chưa thoát khỏi bàn tay kia và bên trong miếu thần có một người đang âm thầm nhìn chằm chằm vào mình.

Tia sáng chói lóa đã xông vào bên trong miếu thần ở giữa bàn tay kia. Đây không phải pháp thuật đơn giản mà là nửa pháp thuật nửa thần thông, tên của nó là Thông U Phệ Tinh pháp.

Tia sáng kia tuy sáng ngời, nhưng bên trong miếu thần lại tối tăm mù mịt. Ngay khi tia sáng vào bên trong miếu thần, cơ hồ như lập tức chiếu sáng tỏ nơi này. Đệ ngũ thần tướng vẫn không thể nhìn thấy rõ tượng thần ở trong miếu thần. sau khi vào trong này, tia sáng kia lập tức hóa thành một người không phải là đệ ngũ thần tướng, mà là một cô gái có đường cong hoàn hảo, làn da sáng bóng như ngọc. Cô ta uốn éo, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra sức hấp dẫn vô hạn.

Cô ta có vẻ ngoài rất xinh đẹp, hấp dẫn nhưng chỗ đáng sợ nhất của ả là đồng thời tồn tại ở thế giới thực lại có thể xâm nhập vào ý thức của người khác. Người bị nhập không thể khu trừ cô ta, đến cuối cùng sẽ cắn nuốt hết tinh nguyên.

Cô ta vừa mới uốn éo cơ thể, miệng phát ra âm thanh vô tận hấp dẫn thì từ xà nhà ở trong miếu thần bắn ra một luồng ánh kiếm chém xuống, lập tức xé nát cơ thể của ả. Tuy vậy nhưng thân thể của cô ta lại tập hợp rồi ngưng kết thành một người mới. Ánh kiếm liên tục quay tròn tại nơi đó vào tạo thành một vòng xoáy xé nát cơ thể của ả.

Đệ ngũ thần tướng muốn dùng Thông U Phệ Tinh pháp để ngăn cản nguy cơ. Dù không thể đạt đến mức độ đó thì cũng có thể kéo dài thời gian để gã chạy trốn. Sự thật là gã vẫn không thể thoát khỏi bàn tay đang đuổi theo phía sau. Quá hốt hoảng, gã cắn lưỡi, phun ra máu để thi triển Thông U Phệ Tinh pháp một lần nữa. Đột nhiên bàn tay phía sau nhanh chóng biến lớn ra, tích tắc sau đã bắt được gã.

Lúc này, đệ ngũ thần tướng không thể nhìn thấy ở trong hư không đột nhiên một cái hồ lô bằng ngọc thạch xuất hiện. Chiếc hồ lô có mắt và miệng, nhảy ra từ trong hư không. Ngay khi xuất hiện, nó lập tức bắn ra hai tia sáng màu đỏ.

Thời gian từ khi bốn vị thần tướng xuất hiện đến bây giờ trôi qua rất ngắn. Từ lúc Trần Cảnh biến mất đến khi đệ ngũ thần tướng nhìn thấy bàn tay rồi bị nó bắt lại cũng xảy ra rất nhanh.

Hai tia sáng bắn ra thì một tòa miếu thần xuất hiện ở giữa hư không. Miếu thần chỉ cao chừng một trượng, không quá to nhưng lại có vẻ cực kì thần bí.

Ánh sáng bắn vào phía trên miếu thần rồi lập tức khuếch tán, lan tràn, tạo thành một hình cầu bao phủ miếu lại.

Ở bên trong, miếu thần lúc sáng lúc tối. Đột nhiên từ bên trong miếu thần, một luồng ánh kiếm bắn ra, chém thẳng vào lồng sáng. Nó cắt đứt lồng sáng, đồng thời miếu thần cũng biến mất rồi xuất hiện ở bên trên chiếc hồ lô.

Chân thân của Trần Cảnh là tượng đá và Nguyên Ma của hắn đều ở bên trong miếu thần. Tượng đá đặt ở trên bệ thần, còn nguyên ma dung nhập vào miếu thần. Trần Cảnh muốn thu chiếc hồ lô này vào bên trong miếu thần để trấn áp. Trái ngược với suy nghĩ của hắn, chiếc hồ lô không thèm giãy giụa, phản kháng mà còn chủ động bay vào miếu thần.


Bây giờ Trần Cảnh đang cực kì cảnh giác. Khi hắn ám sát Tử Vi đại đế thì chiếc hồ lô này suýt chút nữa đã giết chết hắn. Tuy bây giờ Trần Cảnh không cảm thấy một chút pháp lực chấn động nào từ nó nhưng cảm giác mách bảo hắn phải cẩn thận. Mấy năm gần đây hắn chưa bao giờ cảm thấy như vậy. Dù cho bây giờ hắn đã ngưng kết miếu thần nhưng cũng không thể nào ngăn chặn cái cảm giác này.

Trước đây Trần Cảnh không biết lai lịch của chiếc hồ lô này. Sau khi hắn nhập định tu hành, hợp nhất mọi loại thần thông trên người, dựa vào trí nhớ của Triệu Tiên chân nhân, hắn biết có một loại linh bảo nằm xen giữa tiên thiên và hậu thiên có tên là Trảm Tiên hồ lô. Chiếc hồ lô này vô cùng thần bí. Nó chỉ mới xuất hiện vài lần trong lịch sử. Nếu không phải đạo thống của người sáng lập La Phù là Ngọc Đỉnh chân nhân, đệ tử thân truyền của Đạo tổ thì Triệu Tiên chân nhân cũng căn bản không biết điều này.

Trảm Tiên hồ lô cũng không phát ra bất kì chấn động pháp lực nào nhưng vẫn có thể bay về hướng miếu thần. Trần Cảnh đã bỏ qua ý tưởng muốn thu lấy chiếc hồ lô lúc trước. Hắn cảm thấy nếu mình để cho hồ lô tiến vào bên trong miếu thần thì sẽ phải chịu nguy hiểm cực lớn. Nếu không phải thời điểm này, không phải tại đây, hắn sẽ liều lĩnh để Trảm Tiên hồ lô vào bên trong miếu thần. Dù cho chính hắn không chắc mình có thể trấn áp được, nhưng khẳng định sẽ không để Trảm Tiên hồ lô chém tới nguyên thần, ý thức bên trong.

Từ trong miếu thần, một luồng ánh kiếm bay ra đâm vào Trảm Tiên hồ lô, lại không thể làm nó bị xước. Kiếm ý không cách nào xâm nhập vào hồ lô, nên cũng không thể tiếp xúc với ý thức của nó. Chính vì thế thần thông mê huyễn của Mê Thiên điệp không thể thi pháp.

Trước đây, chỉ cần là người tu hành thì ý thức thần niệm sẽ xuất hiện ở bên ngoài thân thể, chỉ cần đụng chạm vào Mê Thiên kiếm là sẽ bị mê huyễn. Bây giờ Trảm Tiên hồ lô lại không như vậy. Ánh kiếm lướt qua. Ngay lúc này, cửa miếu thần biến thành nhiều cánh cửa ảo ảnh trùng trùng điệp điệp đan xen do tiếng kiếm ngân cùng với tiếng sáo tạo ra thành. Nguyên ma vốn đã dung nhập vào trong miếu thần cũng biến ảo theo. Cả nó và miếu thần đều muốn bỏ chạy, nhưng dù biến hóa thế nào thì Trảm Tiên hồ lô vẫn cứ bay đến miếu thần.

Chiếc hồ lô đang càng lúc càng tiến đến gần cửa vào miếu thần. Trần Cảnh nghĩ thầm: “Nếu đã không thể tránh lui thì đành phải chiến đấu vậy.”

Tuy Trảm Tiên hồ lô rất lợi hại nhưng Trần Cảnh cảm thấy nó cũng không đến mức như truyền thuyết miêu tả, không như trong thần thoại rằng Kim Tiên gặp phải Trảm Tiên hồ lô, nguyên thần cũng bị định trụ (bắt đứng im tại chỗ) tại cung Nê Hoàn, nháy mắt bị chém chết. Lúc này, tuy rằng Trảm Tiên hồ lô thần kỳ, nhưng Trần Cảnh vẫn cảm thấy mình vẫn có khả năng đánh bại chiếc hồ lô này.

Đột nhiên, trong hư không vang lên giọng nói:

- Trảm Tiên hồ lô.

Người nói đang hơi kinh ngạc.

Bầu trời tối đen, miếu thần xuất hiện ở không trung, thoắt ẩn thoắt hiện, phiêu diêu bất định nhưng chiếc hồ lô vẫn luôn ở phía trước cửa và đang càng lúc càng tiến gần hơn. Hư không ở trước cửa miếu thần như một vùng đầm lầy nhưng không gây ra chút xíu ảnh hưởng nào tới chiếc hồ lô.

Ngay sau tiếng nói kia, một cơn cuồng phong cuốn thẳng lên chín tầng trời.

Trong gió, bốn luồng linh quang tán đi rồi hóa thành bốn người tung bay như lá bị gió cuốn đi. Đó là bốn vị thần tướng khác của cung Tử Vi.

Sau khi cuồng phong tan biến, một con trâu xanh đạp mây đen bay thẳng lên không trung. Có một cô gái xinh đẹp, lạnh lùng mặc váy xanh đang cưỡi trên lưng nó. Nàng cầm một cái quạt nhỏ màu xanh biếc.

- Chẳng lẽ mọi thứ muốn quay lại như trước kia.

Cô gái thở dài, nói. Ngay khi dứt lời, cô ta quạt một phát về phía miếu thần và Trảm Tiên hồ lô.

Cuồng phong gào thét xuất hiện, từ bốn phương tám hướng cuốn về phía miếu thần và Trảm Tiên hồ lô.

Miếu thần trong cuồng phong như thể là hình chiếu trong nước mà biến mất, như ngọn lửa đèn cầy bị dập tắt.

Trảm Tiên hồ lô chỉ nhẹ nhàng lắc lư, hai mắt của hồ lô bắn ra hai tia sáng đỏ về phía cô gái. Cô ta lại tiếp tục quạt một lần nữa. Hai đạo cuồng phong trùng điệp với nhau rồi đánh về phía tia sáng. Tia sáng đỏ vặn vẹo như bị gió thổi méo mó, nên tốc độ đã chậm đi rất nhiều nhưng vẫn đánh về phía cô gái cùng con trâu xanh kia.

Thấy thế, con trâu xanh tung nhảy lên, cưỡi gió bay đi. Cô gái lại quạt nhẹ một cái. Cuồng phong sinh ra rồi lại nhập vào cơn gió trước khiến nó mạnh hơn.

Con trâu xanh cưỡi gió, phiêu hốt bất định vòng quanh Trảm Tiên hồ lô. Mỗi lần di chuyển, cô gái đều quạt một phát.

Đột nhiên, một giọng nói truyền đến.

- Đại đế, Định Phong châu.

Ngay lập tức, một luồng ánh sáng trắng rơi vào trong gió khiến cuồng phong giảm mạnh xuống.

Trảm Tiên hồ lô lắc lư, hóa thành Tử Vi đại đế. Lão nắm lấy Định Phong châu, nhìn cô gái kia, nói:

- Hóa ra vẫn còn có người sống. Quạt ba tiêu của ngươi có lợi hại đến đâu cũng không thể khiến người khác bị thương.

Cô gái có vẻ cũng biết điều này. Ngay lúc này, nàng hướng về chính mình quạt một phát. Cuồng phong xuất hiện. Cô gái cưỡi trâu xanh theo gió bay đi mất.