Hoàng Đình

Quyển 3 - Chương 48: Giấc mộng cửu u địa ngục

Dịch giả: Hoangtruc

Một câu của đệ nhị nguyên ma vừa ra, ba phía hư không lấy hắn làm trung tâm hiện ra ba người.

Kẻ trước mặt hắn là một người mặc áo trắng tuấn tú, nhìn qua chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, ánh mắt đầy thuần tĩnh, mái tóc đen dài, một thân áo trắng lại có thêm một chiếc chuông nhỏ đeo ngay cổ. Người sau lưng không ai khác, là đệ cửu thần tướng, Huyết Đao thiên quân Dạ Lan Thành. Còn bên kia là một người hắn không rõ tên họ.

Đệ nhị nguyên ma chỉ nhìn vào con bướm trong lòng bàn tay, như thể không để ba người kia vào trong mắt, miệng lại nói:

- Tử thi phía sau kia, lại muốn chết thêm lần nữa ư?

Phía sau hắn chính là Huyết Đao thiên quân Dạ Lan Thành. Vừa xuất hiện, tay gã đã ấn lên chuôi Thị Huyết Nhiếp Phách đao, sát khí hiển lộ. Đệ nhị nguyên ma vừa nói ra, trong lòng gã vừa giận vừa sợ. Bản thể của gã là tử thi nhưng hiếm người trên đời này biết được, lại chưa từng nghĩ tới có người vừa liếc mắt đã rõ ràng cả thế này. Hơn nữa cả người gã đang đầy sát khí, đã che giấu hết mùi tử khí trên thân đi rồi.

Tay gã ấn chặt đao, lại không rút ra. Trong mắt gã, người trước mắt toàn thân âm tà mờ mờ ảo ảo, nhìn như thể là cơn gió, không rõ thật ảo. Đao trong tay cũng vì thế khó mà rút ra được.

Đao này không rút ra, gã định mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên cảm thấy có một mũi nhọn vô hình ép tới. Đó là một loại ý vô hình xâm nhập vào tận trái tim của gã. Gã chỉ có thể ngưng thần thủ vững, miệng không thể thốt nên lời nào.

“Ha ha ha…”

Đệ nhị nguyên ma ngửa mặt lên trời cười to, nói:

- Thiên đình Tử Vi, là nơi tối cao trên thế gian này lại có tử thi đứng trên đại điện. Chẳng lẽ thiên hạ này không còn vật sống sao?

Hắn vừa nói nên câu, Thiên Đao Dạ Lan Thành đã không nhịn được nữa. Gã hét lớn một tiếng, tay vung lên rút trường đao ra, một tầng ánh đỏ dâng lên. Có điều đao chỉ vừa mới ra khỏi vỏ được một nửa, đệ nhị nguyên ma vốn còn đang xoay đầu đưa lưng về phía gã chẳng biết đã xuất hiện trước mặt gã từng lúc nào. Hai mắt hắn lóe lên tia lạnh lùng, cũng không có động tác gì mà chỉ tung người nhào tới.

Cái bổ nhào kia tựa như con sông vỡ đê tràn xuống.

Đao trong tay Dạ Lan Thành rút vội ra không có đủ được ba phần lực lượng đã bị đệ nhị nguyên ma nhào vào người. Dạ Lan Thành chỉ cảm thấy bản thân mình như phải nhận lấy một lực cường đại đánh mạnh vào, thân thể kiên cố như linh bảo đã bị chia năm xẻ bảy dưới cái bổ nhào này rồi.

Rồi thân thể gã nhẹ bẫng lại, ý thức theo đó mà trở về. Có điều thân thể lại không khống chế nổi mà rớt xuống mắt đất. Thân thể gã tan rã, ý thức khó tụ lại được rồi. Đệ nhị nguyên ma đã sớm xoay người lại, đối mặt với những người khác, cũng không thèm liếc mắt nhìn lại Dạ Lan Thành. Con bướm kia vẫn đang đậu trên đầu vai hắn. Dạ Lan Thành đầy bi phẫn, không cam lòng, lại đầy bất đắc dĩ. Lúc vừa xuất hiện gã đã sơ ý, bị người khui ra nội tình không ai biết đã ảnh hưởng tới ý cảnh của gã, đao khó có thể rút ra. Sau đó gã lại cố sức rút ra, toàn bộ tinh, khí, thần lại không thể hợp nhất được. Chính trong khoảnh khắc gã cố sức rút đao ra, ý cảnh thủ vững bản thân như bị thủng một lỗ, đã bị đệ nhị nguyên ma chớp thời cơ xông vào mà vỡ tung.

Đệ nhị thần tướng của cung Tử Vi đứng đó, không nhúc nhích. Người trước mặt y vô cùng thần bí. Y chưa từng gặp qua Trần Cảnh nên cũng không xác định được thân phận đệ nhị nguyên ma này. Hơn nữa trên người đệ nhị nguyên ma này còn có một luồng đạo khí cao xa, lại đầy tà tính.

Một thần linh, tất có thần khí riêng. Thần khí có thể trong hoặc đục, đậm hoặc nhạt. Đệ nhị thần tướng Hoang Nguyên này không phải chưa từng gặp qua người hóa ma, thế nhưng căn bản bọn họ không thể so với người trước mắt kia được. Đó là sự khác nhau một trời một vực. Nếu ma vật có phân chia thứ bậc, thì trước đây y nhìn thấy chẳng qua là một tiểu thương đi lại chốn nhân gian chợt có được một thân quan lộ hiển hách, thế nhưng một thân ma khí đục ngầu kia có lắng đọng cỡ nào cũng khó mà thành đại khí được. Còn trước mặt y lúc này, đó là ma trên chín tầng trời. Ma khí mang theo một luồng ý mờ ảo cao xa, đứng nơi đây lại như không chỗ nào không hợp làm một với hư không xung quanh. Nhìn trong mắt, rõ ràng hắn tại nơi đó, thế nhưng lại cảm thấy như không có gì cả, an tĩnh tựa như gió xuân. Rồi vừa nháy mắt đánh giết đệ cửu thần tướng Dạ Lan Thành lại như bùng nổ ra, sát khí và bá khí như vọt thẳng lên cao, khiến y không tìm được cảm giác có thể ra tay được.

Tới cảnh giới của bọn họ, lúc đấu pháp nhất định trong lòng phải có được sự ổn định. Đó là một loại cảm giác, dù cho đối phương có che giấu thực lực khiến cảm giác gặp sai lầm, thế như đó vẫn là cảm giác được. Đằng này dù đệ nhị nguyên ma có động hay không động cũng chỉ có một cái cảm giác duy nhất. Cảm giác thấy người trước mắt như sương mỏng trong núi, nhìn không chân thật rõ ràng, cũng không nhìn thấy rõ hết mọi thứ, không biết bắt đầu từ đâu, cũng biết biết phần cuối cùng là nơi nào.

- Ngươi có biết thứ gì đang đậu trên vai ngươi không?

Hoang Nguyên hỏi, giọng nói cũng rất thanh tú.

Đệ nhị nguyên ma không nhìn hắn, chỉ nghiêng đầu ghé mắt nhìn qua con bướm nói:

- Chỉ là một con bướm cô độc lạc đường không biết chỗ quay về mà thôi.

- Vậy ngươi sai rồi. Đó không phải là con bướm đi lạc không biết đường về, mà là kiếm linh Mê Thiên kiếm, sẽ quay về chỗ của Thiên thần Ti Vũ.

Hoang Nguyên nói.

- Là của hắn thì thế nào? Hiện tại trong tay ta, thì là của ta.

Đệ nhị nguyên ma đáp.

Hoàng Nguyên yên lặng một lúc, đột nhiên nói:

- Ngươi chính là hắn.

- Làm sao nhìn ra được?

Đệ nhị nguyên ma hỏi.


- Dù chưa từng gặp qua hình dáng, đã thấy qua tượng thần. Ngươi cực kỳ giống hắn.

Hoang Nguyên đáp.

- Ta không phải là hắn. Hắn không phải là ta.

Đệ nhị nguyên ma nói.

- Ngươi là hắn, hắn cũng là ngươi.

Hoang Nguyên nói.

Không đợi đệ nhị nguyên ma nói thêm, người bên cạnh vốn chưa từng lên tiếng đột nhiên nói:

- Cần gì nhiều lời với hắn, ai quan tâm hắn là ai? Nếu cản đường, cứ giết sạch là được.

Người này mặc một bộ áo bào vàng nhạt, nhìn qua cũng chừng hai mươi mấy tuổi. Trên áo bào còn có đóa đóa hoa chìm. Có thể nhìn thấy Trần Cảnh dùng một chiêu thần thông đã đánh cho Dạ Lan Thành rơi thẳng xuống mặt đất không có lực hoàn thủ mà vẫn có thể thản nhiên nói lời này, có thể thấy gã cũng là kẻ có thần thông quảng đại.

Đệ nhị nguyên ma nghiêng đầu nhìn gã, hai mắt chợt lóe sáng, rồi nói:

- Hổ hoa sao không ngồi núi xưng vương, mà phải đến trời này chịu sai bảo.

Người kia thầm kinh hãi. Gã thật sự không ngờ Trần Cảnh có thể nhìn thấu bản thể của mình, chỉ cười lạnh nói

- Ngươi đường đường là một thần linh nhận kỳ nguyện của chúng sinh, lại nuôi dưỡng ma thân trên chín tầng trời. Thật sự lòng dạ khó dò.

Đệ nhị nguyên ma cười lạnh hỏi:

- Thế nào gọi là ma?

- Ngươi chính là ma.

Người bị đệ nhị nguyên ma gọi là hổ hoa nói.

- Vậy ngươi là gì?

Đệ nhị nguyên ma tiếp tục hỏi.

- Ta là Yêu, là một trong đám chúng sinh. Mà ngươi thì không phải, ngươi là kẻ địch của chúng sinh.

Năm đó Trần Cảnh còn ở miếu Hà Bá đã từng trả lời vấn đề về Ma. Hắn dựa theo tâm ý phát triển lên mà phân chia, không ngờ người này trực tiếp phân chia dựa theo thân thể bên ngoài.

- Đạo bất đồng.

Đệ nhị nguyên ma chỉ nói một câu này, sau đó không nhìn gã nữa. Lúc này Hoang Nguyên lại nói:

- Ta từng nghe Triệu tiên sinh nói về ngươi.

Nghe lời này, đệ nhị nguyên ma nghĩ ngay tới Triệu Ngọc Bạch. Bởi người trước hắn có bản thể là một con cáo chín đuôi. Trong thiên hạ, chỉ có Thanh Khâu mới có tộc cáo chín đuôi.

- Ta nghe nói y đang mở lớp giảng bài trong núi Thanh Khâu. Ngươi là đệ tử của y sao?

Đệ nhị nguyên ma hỏi.

- Trước đây từng ngồi nghe tiên sinh giảng bài ba năm.

Hoang Nguyên đáp.

- A, nghe ra được gì sao?


Trần Cảnh vẫn rất quan tâm tới chuyện của Triệu Ngọc Bạch, cũng muốn từ vị đệ nhị thần tướng của cung Tử Vi này nghe ra xem y hiện nay thế nào rồi.

- Tiên sinh thường nói, hành sự tùy vào tâm.

Hoang Nguyên đáp.

- Tâm lại nên thế nào?

Đệ nhị nguyên ma lại hỏi.

- Tâm án chiếu theo tâm ngài ấy.

Hoang Nguyên lại nói.

- A, hóa ra y không thay đổi gì cả. Thật sự rất tốt.

Đệ nhị nguyên ma vừa nói xong, Hoang Nguyên mới nói tiếp:

- Tiên sinh có đạo lý của tiên sinh, ta nghe giảng ba năm qua lại cảm thấy khá phức tạp. Hành sự dựa vào tâm mình cũng được, như vậy tu hành mới có lợi.

- Vậy hiện tại ngươi thì sao chứ?

Đệ nhị nguyên ma lại hỏi.

- Đương nhiên là diệt ma.

Hoang Nguyên dứt lời, cả người đã vọt lên, ánh sáng tản chói mắt.

Người còn lại cười to, rống lên một tiếng tựa như hổ gầm chốn thâm sơn.

***

Sau lúc hừng đông, mọi người trong Ngô phủ đã tỉnh lại rồi. Đêm qua Trần Cảnh còn chưa kịp nhập vào trong mộng thì bọn họ đều đã tỉnh lại, cho nên hắn còn chưa rõ trong mộng có chuyện gì, chỉ đành đợi tới đêm mai lại nhập vào mộng của mọi người xem xét. Cũng may Ngô Đại Dụng cũng không hỏi vội, đảo mắt lại đến buổi tới, một nhà người trong Ngô phủ lại đi ngủ. Trần Cảnh tỉ mỉ quan sát, hóa ra tất cả đều cùng thấy một giấc mộng. Trong mộng có một ông lão đang khóc lóc kể lể.

Hoàn cảnh này cũng không phải ở nhân gian, mà là cõi âm. Ông lão kia bị nhốt trong một phòng giam đen kịt, thỉnh thoảng bốn phía xung quanh lão có bóng người đi lại. Trong đó có một người thường đi tới đấm đá lão một phen, mà bóng người bốn phía lại bật cười ha hả.

Giấc mộng đêm nay là như thế.

Ngày nằm mộng thứ ba, lão nhân kia bị một người kéo đi, mang ra treo lên một nơi cao trong nhà giam, rồi dùng roi quật lên người lão. Người kia vừa quật roi, vừa mắng chửi khó nghe. Trong tiếng mắng đó, Trần Cảnh nghe ra hai người có quen biết nhau. Chỉ nghe người quật roi luôn miệng chửi mắng:

- Ai bảo ngươi không cùng ta đi giết Trương Tứ, ai bảo ngươi không đi trộm trâu của Vương gia với ta, ai bảo ngươi phá vỡ chuyện tốt của ta với Triệu quả phụ.

Mà ông lão kia bị đánh chỉ khóc lớn, trong tiếng khóc có nghe ông ta nói:

- Cả đời ta tuy không làm nhiều việc đại thiện, nhưng cũng không làm việc ác qua, làm sao chết đi lại tới nơi này. Chết rồi cũng không được an ổn.

Ngày thứ tư, Trần Cảnh hỏi Ngô Đại Dụng có biết ông lão bị đánh kia không, ông ta mới nói:

- Tuy không nhìn thấy rõ lắm, nhưng nghe giọng nói rất giống giọng của phụ thân đã qua đời.

Trần Cảnh lại hỏi phụ thân ông ta qua đời bao lâu rồi. Được đáp rằng ông lão qua đời không bao lâu thì một nhà người bắt đầu nằm mơ như vậy.

Trần Cảnh lại hỏi ông ta có biết người đánh phụ thân của mình không, Ngô Đại Dụng nói hình như đó chính là một người bạn tốt của gia phụ khi còn sống.

Ngô Đại Dụng lại hỏi Trần Cảnh có biết đó là nơi nào không.

Trần Cảnh trầm ngâm một chút rồi đáp:

- Nơi đó giống như là Cửu U địa ngục.

Ngô Đại Dụng kinh hãi, nói:

- Làm sao lại vậy được? Phụ thân ta suốt đời chưa làm chuyện ác, làm sao khi chết lại thê thảm như vậy?

Dứt lời, ông ta bèn quỳ rạp xuống đất, cầu:

- Thỉnh đạo trưởng cứu lấy cha ta.

Trần Cảnh đành nói:

- Chuyện này ông nên đến miếu Thành Hoàng cầu đi.

Thật tình hắn cũng không biết làm sao đi tới địa ngục được, cũng không biết qua bảy mươi năm nay thì cõi âm đã biến hóa thế nào rồi.

Ngay lúc Trần Cảnh vừa khuyên Ngô Đại Dụng đến miếu Thành Hoàng cầu thì bên tai hắn nghe thấy giọng nói của một người:

- Ha ha, thì ra Ti Vũ thiên thần ở đây. Ta cũng đang tìm Thành Hoàng, không rõ Ti Vũ biết Thành Hoàng ở đâu không?