Hoàng Đình

Quyển 2 - Chương 86: Lên trời xuống đất

Dịch giả: †Ares†

oOo

Năm đó, Tuyệt Tiên kiếm này ra khỏi vỏ làm cho cả pháp lực lẫn tinh huyết của đảo chủ đảo Kim Ngao đều bị hút khô. Tiếp sau, Trần Cảnh thông qua Trọc Lãng Quan thấy được Triệu Tiên chân nhân cũng có cảm giác lực bất tòng tâm khi sử dụng Tuyệt Tiên kiếm. Vật mà bây giờ Ly Trần lại chẳng có chuyện gì cả. Pháp lực của nàng ta không bằng được Triệu Tiên chân nhân cùng đảo chủ đảo Kim Ngao lúc đó, nhưng nàng ta sử dụng Tuyệt Tiên cực kỳ thông thuận, không hề có cảm giác cố sức nào. Rất nhiều người đều đang cố đoán nguyên nhân của chuyện này.

Lúc này, giếng Tù Long đang phản chiếu hình ảnh mặt trăng. Ánh trăng trong giếng tĩnh lặng, sáng vằng vặc, nhưng bên trong hình ảnh phản chiếu đó lại có bóng của hai người không ngừng lóe lên.

Chỉ thấy một người trong đó lấy người còn lại làm trung tâm, không ngừng biến mất, xuất hiện, lại biến mất. Mà người cầm trường kiếm bị vây vào giữa thì không ngừng xoay chuyển, kiếm trong tay như nước sông chảy xiết, tầng tầng lớp lớp, phảng phất bốn phương tám hướng đều có người tấn công nàng.

Tượng thần tít nơi đáy giếng ngẩng đầu nhìn lên. Hắn giống như thấy được cảnh chiến đấu tại bầu trời ở bên ngoài mặt biển, cũng có lẽ là nhìn qua hình ảnh phản chiếu trong nước này mà biết rõ tình cảnh của hai người kia.

Trong giếng đột nhiên xuất hiện tiếng niệm tụng kinh văn trầm thấp khe khẽ. Từng chữ đều được nhấn mạnh, âm thanh như búa đập vào thành vách, giếng Tù Long cũng khe khẽ rung động. Nước trong giếng nhộn nhạo. Mỗi khi một âm tiết xuất hiện, nước giếng sẽ nhảy lên một cái, ánh trăng phản chiếu trong nước nhất thời hỗn loạn không rõ nữa.

Thời gian dần qua, âm thanh kia càng ngày càng gấp gáp, cũng không còn trầm thấp khe khẽ nữa, mà là trầm bổng du dương, lúc nhỏ đến không thể nghe thấy, lúc lại vang vọng quẩn quanh.

Tại thế giới tối đen trong cơ thể Trần Cảnh, hào quang trên bia thần Ti Vũ phóng ra, xé cả tầng mây dày đặc trên bầu trời. Lại nghe từng tiếng rồng ngâm, lấy bia thần Ti Vũ làm trung tâm, có một loại cảm giác rồng ẩn mình nằm dưới vực sâu, một khi phong vân tụ hội sẽ bay thẳng lên trời.

Tại sống lưng trong cơ thể hắn, con sông lớn kia cuộn trào mãnh liệt, tốc độ càng lúc càng nhanh, lại không biết nước từ đầu nguồn ở nơi nào, tựa như là tụ tập linh khí bên ngoài mà thành nước sông. Còn cuối sông cũng không phải trong đan điền thần phủ, mà nước cứ dũng mãnh tiến vào đó rồi biến mất không thấy. Trong đan điền thần phủ, con bướm kia toàn thân ẩn hiện hào quang, hào quang so với lúc trước còn rực rỡ hơn mấy phần.

Đột nhiên, Trần Cảnh cảm giác thân thể cùng bia thần trong cơ thể rung lên theo một nhịp điệu tương hợp. Thân hắn chợt nhẹ đi, ngay sau đó lại cảm thấy giếng Tù Long kỳ thực cũng tản ra một loại rung động như mạch đập. Trần Cảnh không khỏi thử tương hợp với loại rung động này. Chỉ một hồi sau, cảm giác như bị phong bế cả sáu giác quan ở hắn đột nhiên biến mất. Vô cùng vui mừng, Trần Cảnh vội nhảy ra khỏi giếng Tù Long, vọt lên trên mặt biển. Trong biển đen kịt, thân thể hắn tản ra ánh sáng óng ánh, khiến yêu linh xung quanh dồn dập trốn tránh.

Ở trong nước biển, thân thể hắn nhìn qua cũng không còn là cứng ngắc, mà như là một người thật sự. Hai chân hắn hình như đã có thể tách ra, bơi trong nước biển.

Trên mặt biển bỗng "ào" một tiếng, có một người xé nước mà ra. Liếc mắt thì qua thì có cảm giác cử động của người này có chút cứng ngắc. Rồi ngay khi người này định bay vút lên không, thì lại đột nhiên dừng lại, tiếp đó trở xuống trong biển, nhát mắt đã biến mất, chỉ để lại một vòng xoáy trên mặt biển.

Trần Cảnh lặn sâu trở xuống. Quanh người hắn xuất hiện một vòng xoáy thật lớn, giống như là một cái vòi rồng. Từ trên xuống dưới, những loài thủy tộc xung quanh nếu không chạy kịp đều sẽ bị cuốn vào trong đó, bất kể lớn nhỏ, cùng với vòng xoáy hình thành một cảnh tượng cực kỳ đồ sộ.

Tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ một hồi sau đã lại đến đáy biển. Chỉ thấy nơi đây là một hạp cốc sâu hoắm, được bao phủ trong một tầng hào quang rực rỡ như trăng thu. Chỗ trung tâm hạp cốc có địa thế tụ tập linh khí. Nơi đó có một đài tế, trên đài tế có những sợi dây bùa giăng khắp nơi.

Trần Cảnh từ trên cao nhìn xuống có thể thấy ở giữa đài tế kia có một thiếu nữ tộc Sò vô cùng mảnh mai đang đấu pháp cùng người. Thiếu nữ đó chính là vỏ sò từng tu hành trước miếu Hà Bá Tú Xuân loan hơn ba mươi năm, có tên chính thức là Thu Nguyệt Vô Hoa.

Trần Cảnh vừa xuất hiện, hai người đấu pháp trên đài tế liền lập tức ngừng lại. Mà những người đang vây quanh bốn phía đài tế để quan sát cũng vội kinh hãi tản hết đi. Trong mắt Trần Cảnh, Thu Nguyệt hạp cốc có cấm chế như lưới bao phủ, nhưng hắn không hề dừng lại, cứ thế hạ xuống, trực tiếp phá tan những cấm chế kia, rồi dừng chân trên đài tế.

Cặp vỏ sò như đôi cánh màu xanh sau lưng Thu Nguyệt Vô Hoa chậm rãi rung động. Nàng nhìn Trần Cảnh từ trên trời giáng xuống, cao hứng cười, nói:


- Hà Bá gia, ngài đi ra rồi.

Sau đó nàng còn nói thêm:

- Vốn ta định trở về nắm giữ đài tế truyền thừa trong tộc, rồi lại tới giếng Tù Long.

Trần Cảnh mỉm cười. Thu Nguyệt Vô Hoa cũng có thể nhìn được vẻ tươi cười trên gương mặt tượng đá của Trần Cảnh. Tuy rằng dáng tươi cười còn rất cứng ngắc, nhưng mà cũng đã có thể cảm nhận được rồi.

Người tu hành luyện từ lục phủ ngũ tạng bên trong, sẽ thể hiện ra da thịt bên ngoài. Trần Cảnh chậm rãi luyện hóa bên trong thân tượng thần, nên bề ngoài cũng bắt đầu khác biệt.

- Vậy giờ cô cầm đi.

Trần Cảnh nói.

- Vâng.

Thu Nguyệt Vô Hoa lên tiếng, sau đó ngồi xếp bằng ở chính giữa đài tế.

Lúc này, người còn lại trên đài tế mặt đầy vẻ giận dữ. Phía dưới bỗng có một người lớn tiếng hô:

- Đài tế là thánh vật trong tộc, phải vĩnh viễn lưu lại Thu Nguyệt hạp cốc, há có thể đưa ra ngoài. Huống chi, nàng ta có tư cách gì mà đòi có được đài tế?

Người này nói rất to, thoạt nhìn có uy vọng rất lớn trong tộc. Nhưng lại không có bao nhiêu người phụ hoạ theo y, bởi vì tộc trưởng không hề nói một tiếng nào. Vỏ sò tiếp tục ngồi xếp bằng không để ý đến, mà Trần Cảnh thì chỉ từ từ xoay đầu. Nơi ánh mắt hắn đảo qua, không một kẻ nào không là câm như hến.

Chính tộc trưởng tộc Sò cũng không biết làm thế nào cho phải. Lão ta đã thấy qua thần thông của Trần Cảnh, hiện tại càng cảm thấy Trần Cảnh có khí thế như núi, khiến lão như bị ép chặt ở ngực, cảm giác không thở nổi. Nhưng mà giờ vỏ sò sắp cầm đài tế của tộc Sò, tương đương với muốn đoạt vị trí tộc trưởng của lão. Hơn nữa dù lão là tộc trưởng nhưng cũng chỉ hơi khống chế được đài tế kia, căn bản không có khả năng mang ra bên ngoài.

Cùng lúc lão đau đầu suy nghĩ tìm ra biện pháp, Thu Nguyệt Vô Hoa phun từ trong miệng ra một hạt châu tỏa ánh sáng trắng chói mắt. Hạt châu kia vừa xuất hiện, Thu Nguyệt Vô Hoa liền niệm ra một tràng pháp chú. Hào quang từ hạt châu càng lúc càng rực rỡ, khiến tộc trưởng tộc Sò phải nheo mắt lại. Tới khi lão mở mắt, hạt châu kia đã bay tới vị trí trung tâm nhất của đài tế.

Lão kinh hãi, định mở miệng ngăn cản. Nhưng mà lời nói đến miệng, lại không sao thốt ra nổi, giống như là có người bóp lấy cổ lão, khiến lão cảm thấy hít thở không thông.

Cuối cùng, sau một loạt động tác bắt quyết thủ thế của Thu Nguyệt Vô Hoa, đài tế thu nhỏ dần lại, như trở thành giống như một bàn cờ nhỏ có kích cỡ bàn tay. Nhưng khác ở chỗ bốn cạnh của "bàn cờ" này đều có chữ bùa, bốn góc thì lại phân biệt có chữ bùa bốn đối tám. Trừ những thứ này, trên "bàn cờ" còn có những đường vân đan chéo nhau, mỗi đường nhìn thì như là đường thẳng cả, nhưng lại hóa đường cong, nhìn lâu sẽ khiến người ta cảm thấy quay cuồng rối rắm, ý thức hãm sâu vào đó, không thể tự kiềm chế.

Trần Cảnh vọt người lên, Thu Nguyệt Vô Hoa nhanh chóng theo, bay hướng bầu trời ở trên mặt biển.


Mãi tới khi bọn họ biến mất, cũng không có người nào dám đứng ra ngăn cản.

Chỉ chốc lát sau, Trần Cảnh và Thu Nguyệt Vô Hoa đã lao ra khỏi mặt biển. Cũng trong nháy mắt ấy, Thu Nguyệt Vô Hoa lại lần nữa hóa thành một cái vỏ sò thật lớn, có màu xanh biếc.

Cả hai tiếp tục bay vọt lên cao, hướng về trận đại chiến dưới trăng giữa Ly Trần và Nhan Lạc Nương. Ánh trăng lấp loáng trải lên thân tượng của Trần Cảnh, nhìn xa giống như là mặt nước chợt phóng lên một cột sóng lấp lánh.

Khi Trần Cảnh xuất hiện trên bầu trời, Ly Trần và Nhan Lạc Nương còn đang chiến đấu. Chỉ là trên thân Ly Trần có rất nhiều vết thương, tóc tán loạn, nhìn qua rất chật vật. Nhưng trong mắt nàng ta vẫn giữ nguyên vẻ cao ngạo lạnh nhạt, không hề có chút tức giận hay không cam lòng khi đang ở hạ phong nào.

- Ly Trần, hôm nay ta cho cô trở về.

Trần Cảnh mở miệng nói.

- Hừ, ta cần ngươi cho sao. Ly Trần ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Ngày hôm nay nếu không phải ngươi xuất hiện, nàng ta sẽ chết dưới kiếm của ta.

Ly Trần vừa nói hết câu, liền đã đâm một kiếm vào hư không, trong nháy mắt biến mất không thấy nữa.

Nhan Lạc Nương hiện thân trong ánh trăng, Quảng Hàn kiếm cầm trước ngực, lẳng lặng đứng ở bên cạnh Trần Cảnh. Nàng không phản bác gì về một câu trước lúc đi của Ly Trần, cũng không có chút biểu cảm tức giận nào.

Trần Cảnh đứng giữa trời, nhìn về phía xa, không nói lời nào, chỉ có đôi mắt là có thêm màn nước hai màu đen trắng.

Đột nhiên hắn nói:

- Cô chiếu ánh trăng lên ta, ta đi âm phủ cứu Hư Linh.

Hắn vừa dứt lời, đã vội vã lao thẳng xuống. Vỏ sò cũng không có đuổi kịp, chỉ thấy Trần Cảnh bay xuống, y phục trên thân là đá khắc, nhưng giờ như đã thành thực sự, rõ ràng giống như tung bay theo gió.

Trần Cảnh bay xuống, đột nhiên đánh một quyền vào trong hư không. Một quyền từ tượng thần đánh ra này cũng không nhanh, lại tạo cho người khác cảm giác nặng nề như núi. Hư không rung động, tiếp đó nứt ra. Ngay sau đó,Trần Cảnh há miệng thổi một cái, một con bươm bướm sặc sỡ bay ra, trên thân bướm có hào quang chói mắt. Con bướm bay tới chỗ hư không nứt kia, chỗ đó lập tức vỡ toang.

Một cơn gió lạnh lẽo thổi ra. Nhìn vào trong, chỉ thấy tối đen, chẳng nhìn thêm gì được.

Trần Cảnh xoay người mà vào, một chùm ánh trăng chiếu rọi để hắn hạ thẳng xuống phía dưới bóng tối.

Trong vùng không gian tối tăm này, Trần Cảnh được chùm ánh trăng soi sáng, hạ xuống thẳng một đường. Trong bóng tối, đột nhiên có vô số bóng người nhào lên. Trần Cảnh để mặc chúng nhào vào trên thân, rồi từ thân hắn lại chấn động ra từng vòng sáng trắng, những bóng người như khói đen ngưng kết kia lập tức đều bị chấn tan.

Trong bóng tối lại có vô số tiếng gào thét, xen lẫn tiếng khóc nức nở, hình như còn có cười nhạt, và cả tiếng thì thầm khe khẽ. Trần Cảnh nghe rõ, căn bản không để ý tới, cứ một đường thẳng tắp bay xuống. Trong mắt Trần Cảnh, cái không gian này cũng không phải hoàn toàn đen kịt, mà là một màu tối xám. Tuy rằng hai mắt hắn vẫn không thể nhìn thấu nơi này, nhưng không phải không thấy được gì.

Ánh trăng vẫn tiếp tục chiếu lên thân hắn, cũng chiếu xuống phía dưới. Lại qua hồi lâu, cuối cùng Trần Cảnh thấy được một tòa thành lớn màu đen. Mà trung tâm thành đang có một cô gái mặc váy đen bị vô số ác quỷ vây khốn ở trong đó. Hai bên trái phải nàng có hai con khỉ mặt chó, mỗi con đang nhào tới cắn xé từng con ác quỷ. Còn Hư Linh thì không ngừng xoay Chiếu Hồn bảo giám trong tay. Chốc chốc, nàng lại há miệng hút một đám khí đen.

Giữa đám quỷ, lại có một người mang cái mặt nạ màu vàng lặng lặng đứng nhìn chăm chú. Đột nhiên, người này ngẩng đầu nhìn về phía trên không.

Một chùm ánh trăng từ trên không chiếu xuống, một người trong ánh trăng hạ xuống.

Người mang mặt nạ màu vàng vung tay lên, lập tức có vô số ác quỷ nhào tới hướng Trần Cảnh.

-----oo0oo-----