Hoàng Đình

Quyển 2 - Chương 43: Kinh thành

Dịch giả: Hoangtruc

oOo

Một đường cưỡi sóng xuôi dòng đi xuống, Trần Cảnh có nói:

- Thành Hoàng trong ba tòa thành này đều có tâm muốn tiêu diệt hai thành còn lại, nhất định không muốn kéo dài thêm nữa. Bởi vì trước mắt đã thấy được sắp có sóng to gió lớn, là điềm loạn trước lúc định lại càn khôn. Bọn họ sao có thể bị giữ chân trong một vực này được? Cho nên lúc này mới định nhờ ngoại lực bên ngoài đến, phá vỡ cục diện bế tắc này.

Thần sông Kinh Hà Trần Cảnh được coi là một ngoại lực tốt nhất. Bởi vì dòng Kinh Hà xỏ xuyên qua trung tâm ba tòa thành.

Trần Cảnh lại nói với Hồng đại hiệp:

- Bọn họ đều không có ý tốt. Dẫn ta tiến vào, trước là mượn lực lượng của ta phá vỡ hai tòa thành khác. Còn nếu có khả năng, ba tòa thành bọn họ sẽ vây giết ta. Bởi vì đây là một loạn cục, kẻ nào cũng vì mình, lại phải dây dưa với nhau, chém giết ngoài sáng trong tối có đủ cả.

Hồng đại hiệp lại hỏi:

- Vậy hà cớ gì Hà Bá gia lại phải dây vào vũng nước đục này? Không bằng cứ để bọn họ liều mạng ta sống ngươi chết.

- Ha ha, thời gian cấp bách.

Đây chính là lời thật lòng của Trần Cảnh. Cho dù vì bản thân hắn, hoặc vì cảm nhận được biến hóa của trời đất, thì hắn đều cần phải có tín ngưỡng. Hắn cần gia tăng thực lực mới có thể tồn tại vững vàng trong trận mưa gió cuồng phong sắp tới.

Ba tòa thành hình thành thế chân vạc, kềm chế lẫn nhau, hoặc đánh nhau hoặc hỗ trợ nhau. Nếu một bên quá mạnh mẽ, thì hai bên còn lại nhất định hợp tác với nhau.

Nhân gian loạn, tiên thần cũng loạn.

Chiến trường của ba đại thành này luôn ở trên sông Kinh Hà. Những ngày gần đây, tình hình binh đao luôn diễn ra lại đột nhiên bị kềm chế lại.

Chiến tranh nhân gian, lại chịu ảnh hưởng của cuộc chiến giữa các thần linh.

Ngày thứ ba kể từ ngày các tướng tá trong quân trại hai bên bờ sông Kinh Hà nhận được mệnh lệnh không được phép ra ngoài, mặt sông chợt dâng lên một tầng sương mù dày đặc. Trong sương mù có tiếng ca truyền đến, tiếng ca cực thô ráp, nhưng lại tràn đầy một loại hào khí.

Lời ca này là Hồng đại hiệp học theo từ trong đám quân binh từng lướt thuyền trên sông. Hiện tại nó không kìm lòng được, lại hát vang lên lời này.

Hơi nước trên sông rất dày đặc, nhìn xa chỉ thấy trong sương mù có một con tôm đỏ thẫm to lớn chở theo một tượng đá, chậm rãi đi đến. Tượng đá và con tôm đều bị sương mù phủ trùm, mông lung mà thần bí.

Trên đầu tường của ba tòa thành đều đang có người đứng. Trong đó có mặt cả ba người từng ghé qua miếu Hà Bá lúc trước.

Tiếng ca của Hồng đại hiệp từ trên mặt sông đầy sương mù vọng tới, càng lúc càng lớn. Sương mù trên mặt sông cuồn cuộn, bao phủ lấy pho tượng trên lưng Hồng đại hiệp. Sương mù ngày càng dày đặc, ngày càng nặng nề, rồi dần co rút lại, cuối cùng trở thành một ngôi miếu thần màu xám. Miếu này không có tên, nhìn xuyên qua cửa miếu còn có thể thấy lờ mờ một pho tượng đang đứng yên nơi đó.

Miếu này xuất hiện trên mặt nước, lại rất yên tĩnh.

Rồi Hồng đại hiệp đi ra khỏi miếu thần. Nó không nói gì, chỉ đứng trước tòa miếu được sương mù ngưng kết thành nhìn quanh bốn phía. Sóng sông dưới chân nó cuộn trào mãnh liệt, có một loại cảm giác như nó đạp lên trên hết thảy sóng sông bốn phía, không để kẻ nào vào mắt.

Cho tới nay, mỗi khi đến nơi này nó đều rất cẩn thận, cực kỳ đề phòng, thậm chí còn không dám lộ mình lên mặt nước. Tất cả là vì nó sợ bị thần linh nơi thành trì hai bên bờ sông giết chết, như vậy ngay cả Hà Bá gia cũng không thể cứu được mình. Thứ hai là nó cũng sợ gây thêm phiền toái cho Hà Bá gia.

Lần này thì khác, tuy nó vẫn có lo lắng, có rất nhiều thần linh ở ba tòa thành bên bờ sông, tùy tiện lấy ra một người cũng đều là dạng không dễ trêu chọc tới. Nhưng nó vẫn làm ra cái tư thế không để bất kì vị thần nào vào trong mắt.

Bởi vì nó biết mình phải làm như vậy. Lúc này sau lưng nó là Hà Bá gia, nếu nó sợ hãi, thì chẳng phải Hà Bá gia sẽ bị đám thần linh này khinh thường hay sao?

Trên tòa Kinh thành mặt Bắc của con sông, một người đột nhiên cười lạnh nói:

- Một con Yêu còn chưa hóa hình cũng dám diễu võ dương oai. Thật nực cười!

Kẻ đó chỉ như đang nói chuyện với bằng hữu, nhưng âm lượng lại vang vọng khắp ba tòa thành trì, hiển nhiên là có ẩn chứa phép thuật bên trong. Thần linh trong ba tòa thành cũng nghe được, có người nhếch khóe miệng mỉm cười, có người không thay đổi sắc mặt, cũng có người cười lạnh nhìn kẻ vừa nói ra đầy khinh thường.


Ngay khi kẻ đó vừa dứt lời, miếu thần trên mặt sông chợt lóe lên ánh sáng trắng rồi chớp tắt. Giữa ánh sáng đó là một con bướm với ba mảng cánh màu lam nhạt, mảng cánh còn lại có màu vàng kim nhàn nhạt. Trong màu vàng kim đó còn có màu đen và màu lam trộn lẫn với nhau.

Con bướm bao quanh bởi tầng sáng chói mắt chỉ lóe lên cạnh cửa miếu rồi biến mất. Sau đó, đầu tường ở Kinh thành chợt lóe sáng, đầu người vừa lên giọng kia rơi khỏi bờ vai, một luồng máu tươi từ cổ phun thẳng lên trời.

Ánh sáng trắng biến mất, lại chớp lóe lên trong miếu thần phủ đầy sương mù. Tiếng kiếm ngân nhẹ hòa vào tiếng gió lan ra hư không, đầu của vị thần nói câu châm biếm đó vẫn còn đang rơi xuống. Một tiếng tủm vang lên giữa dòng Kinh Hà, tiếng kiếm ngân kia cũng vừa tán mất trong hư vô.

Độc tác của Trần Cảnh khiến rất nhiều người kinh ngạc. Bọn họ không nghĩ Trần Cảnh lại tàn nhẫn, cường thế đến mức này. Nhưng cũng có người cảm thấy bình thường. Nếu đổi lại là bọn họ ở một nơi đất khách như Trần Cảnh, chắc chắn cũng sẽ làm như vậy, có điều không thể nhấc tay xử lý nhẹ nhàng thoải mái, cũng không thể mộng ảo mà sắc bén được như vậy mà thôi.

Vị thư sinh áo trắng nhẹ phe phẩy quạt trắng trên đầu tường Tây Tương thành khẽ ngừng tay lại. Rồi y lại tiếp tục phe phẩy quạt, chỉ là tốc độ phẩy quạt có nhanh hơn một chút. Còn người thanh niên mặc áo bào đen trên đầu tường Giang Đông thành nghiêm mặt lại, ngoài ra cũng không lộ thêm ý tứ gì khác. Nếu như nói hành vi vừa rồi của Trần Cảnh làm bọn họ ngoài ý, thì việc Liễu Y Y đứng đầu tường Kinh thành khẽ biến đổi sắc mặt, rồi cười rộ lên một tràng tươi cười ngọt ngào mới làm thư sinh áo trắng và thanh niên mặc áo bào đen trầm tư.

So sánh thực lực ba bên, thì Kinh thành mạnh mẽ nhất, cả Tây Tương thành và Giang Đông thành liên hợp lại mới miễn cường ngang ngửa mà thôi.

Dù là xét về phương diện thực lực giữa các thần linh, hay là lực lượng của một quốc gia đều là như vậy.

Trần Cảnh là một yếu tố phá cục. Có thể mượn sức hắn để ép hai thành khác, cũng có thể là ba thành hợp lại đoạt lấy bài vị Kinh Hà của hắn.

Đối với thần linh khắp thiên hạ mà nói, Trần Cảnh có một bảo vật khiến cho tất cả yêu ma quỷ quái đều thèm muốn, cho dù thần linh cũng không ngoại lệ. Đó không phải là Mê Thiên kiếm, không phải kinh “Hoàng Đình”, không phải “Tế Kiếm tâm kinh”, mà chính là tượng thần của hắn.

Từ lúc nhục thân dung nhập vào tượng thần, hắn đã trở thành thứ mà tinh quái quỷ mị đều thèm muốn. Điều kiện tiên quyết là phải giết chết ý thức hắn, trước khi tín ngưỡng tản đi mất thì phụ thân vào tượng thần. Như vậy, có thể đạt được mọi thứ của Trần Cảnh.

Thần vực của Trần Cảnh càng lúc càng lớn, tượng thần của hắn lại vẫn không hóa hình. Dần dần, mọi người đều biết căn bản của hắn là ở tượng thần, cũng có thêm nhiều người có chủ ý với tượng thần của hắn. Chỉ là pháp lực và cảnh giới của hắn đã khiến người thường không dám mơ tưởng tới. Nhưng khi có kẻ có chủ ý đến hắn, thì chắc chắn đó sẽ là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.

Trần Cảnh tới đây cũng là có mục đích riêng. Hắn đã cảm nhận được tác dụng của tín ngưỡng trong thành Bá Lăng, hiện tại lại có thêm điều hiểu rõ, đó là hắn tu hành cần có tín ngưỡng nguyện lực.

Gần đây hắn mới có cảm nhận, cảm thấy thần vực có mạnh hơn nữa cũng sẽ có cực hạn. Bởi vì một ngày nào đó Kinh Hà bị cắt đứt, trở nên khô cạn, linh lực Kinh Hà sẽ cạn kiệt, như vậy một Hà Bá như hắn sẽ chỉ thành trò cười mà thôi. Cho nên hắn cảm thấy chỉ có tín ngưỡng của con người mới giúp hắn thoát khỏi cực hạn này. Hơn nữa, phương pháp tu hành của hắn còn chưa hoàn thiện, tín ngưỡng sẽ là một yếu tố trọng yếu trong đó. Do vậy mà hắn đến nơi này.

Nếu như bọn họ không thỉnh hắn tới, Trần Cảnh sẽ không đi tới. Cho dù Trần Cảnh rất cần tín ngưỡng hắn cũng không tới đây. Nhưng bọn họ mang tâm bất chính, thỉnh hắn tham gia vào cuộc chiến ba nước này, tất nhiên hắn cũng sẽ sinh ra ý nghĩ đoạt lấy ba tòa thành này.

Sinh tồn trong loạn thế, ai mới là con mồi?

Miếu thần bị sương mù che khuất, như ẩn như hiện.

Vị trí của miếu thần cực kỳ đặc biệt, không quá gần ba thành để bị ba thành vây giết được.

Ba thành cũng không ai đi ra gặp Trần Cảnh, bởi vì tất cả ước định ở miếu Hà Bá Tú Xuân loan đã thỏa thuận xong. Ba thành đã ước định xong với Trần Cảnh. Trong đó, thư sinh áo trắng và thanh niên áo bào đen thuộc phe đồng minh với nhau, bọn hắn hi vọng Trần Cảnh trợ giúp phá Kinh thành. Sau khi thành công, Trần Cảnh sẽ được tôn là Kinh Hà Vương, ba thành cùng chia sẻ tín ngưỡng.

Ý tứ thanh niên mặc áo bào đen không khác với thư sinh áo trắng là bao, chỉ có thêm vài điểm khác biệt nho nhỏ.

Liễu Y Y ở Kinh thành tới Tú Xuân loan chỉ nói rằng hi vọng Trần Cảnh có thể đáp ứng Tây Tương thành và Giang Đông thành, sau đó vào thời khắc mấu chốt sẽ phản kích lại bọn họ, cùng nhau phá Đông Tây hai thành. Sau này sẽ chia hai thành Đông Tây đều cho nhau, kết làm huynh đệ thần vực, cùng ứng phó với càn khôn biến hóa sắp tới.

Trần Cảnh không nhận lời ba thành, cũng không nói từ chối. Cho nên hiện tại bọn họ cũng không biết rốt cục thì Trần Cảnh trợ giúp bên nào.

***

Trong phủ thành chủ Kinh thành, có một người ngồi trên đài cao ngay chính giữa, bên dưới là khoảng hai mươi người chia thành hai hàng văn thần võ tướng. Kỳ thật bọn họ không phải người phàm, mà có thần linh, có yêu linh. Người ngồi ghế chủ vị trên cao kia là Thành Hoàng Kinh thành, cũng là Khôi vương của Khôi quốc. Còn thiếu nữ áo đỏ Liễu Y Y thì ngồi ngay vị trí thứ nhất bên trái Khôi vương.

- Các khanh nghĩ xem Trần Cảnh sông Kinh Hà vừa đến đã chém giết thần linh Kinh thành ta, là mang ý gì a?

Ông ta vừa mở miệng, trong điện đã hiển lộ thêm mấy phần khí tức đế vương đầy uy quyền. Đáng tiếc bên dưới có người tu hành, có thần linh, có yêu quái, có tinh mị, khí tức hỗn tạp nên đã làm giảm sự trang trọng đi không ít.

Khôi vương lên tiếng, người khác lập tức nhìn về phía Liễu Y Y. Ả này là một tiểu Thành Hoàng trong Khôi thành, chẳng qua không rõ học được phép thuật lợi hại từ nơi nào, hơn nữa lại đa mưu túc trí nên mới chiếm được vị trí thứ nhất bên trái Khôi vương. Hơn nữa lần này chính ả ta đích thân đến Tú Xuân loan, nên mọi người đều nhìn ả.

Liễu Y Y híp mắt như có như không liếc nhìn mọi người, rồi mới trả lời Khôi vương:

- Ngày đó Trần Cảnh không từ chối đề nghị của chúng ta, nhưng cũng không nói đóng ý. Lần này hắn đột nhiên tới, lại giết người của chúng ta, tất nhiên hắn là muốn biểu thị điều gì đó.


- A, Y Y dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?

Khôi vương hỏi.

Liễu Y Y tiếp tục nói:

- Hắn đến đây hẳn có mưu đồ. Mưu đồ đơn giản nhất là vì tín ngưỡng và bảo vật. Nhưng trong thời cuộc chiến tranh chiến địa nơi này, hắn chỉ hai lựa chọn hoặc ở bên Kinh thành ta hoặc bên Tây Tương, Giang Đông thành. Trừ cái này ra, lẽ nào hắn còn muốn độc chiếm cả ba thành?

Ả nói xong, lại ngồi xuống lại, yên lặng mắt nhắm hờ.

Không ai cho rằng một mình Trần Cảnh giết được Thành Hoàng ba tòa thành. Cho nên điểm này chỉ lóe lên trong lòng mỗi người, rồi không ai nghĩ tới nữa.

Lúc này có người hỏi:

- Vậy hắn chọn là Kinh thành phía Bắc Kinh Hà hay hai thành phía Nam Kinh Hà đây?

- Cái này phải xem biểu hiện của hắn rồi.

Ngay khi Liễu Y Y vừa nói xong. Đột nhiên có một người bước vào trong điện, nhanh chóng quỳ xuống bẩm báo:

- Bẩm đại vương, có một người nữ tử cầu kiến.

- Nữ tử gì?

Hai mắt Khôi vương khẽ nhíu, hỏi. Mọi người không khỏi nhìn qua Liễu Y Y. Khóe miệng ả ta mỉm cười, mắt cụp mi rủ, không nhìn những người khác.

- Bẩm đại vương, cô ta tự xưng là từ Kinh Hà đến.

- Truyền.

Khôi vương dựa người ra sau, đầu khẽ ngẩng lên nói. Ông ta chỉ mới giơ tay nhấc chân, đã có một khí tức khó giải thích xuất hiện, như tương hợp với cả tòa phủ điện và Kinh thành này.

Người truyền lệnh kia chỉ là người phàm, không phát hiện cô gái kia có gì đặc biệt. Nhưng Khôi vương phát hiện chính mình cũng không có cảm ứng được cô gái này đến đây. Ông ta thầm kinh ngạc, nhưng bên ngoài cũng không có biểu hiện gì.

Sau khi người truyền lệnh đi ra, mọi người cũng đều ghé mắt trông ra cửa, như muốn nhận biết xem rốt cuộc là ai mà dám một mình đi vào Kinh thành này. Chỉ có Liễu Y Y vẫn tỉnh bơ, không nhìn về phía cửa.

Chốc lát sau, một bóng người xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời của cửa điện, bóng người nhỏ nhắn, mặc một thân váy dài. Ngay sau đó, một cô gái xuất hiện trước mặt mọi người, dịu dàng điềm tĩnh, cất bước băng qua cánh cửa, im hơi lặng tiếng.

Sau lưng nàng, có hai con khỉ mặt chó theo sát hai bên, một con to lớn, con còn lại gầy nhỏ hơn không ít.

Nàng bước đi rất yên lặng, không dính chút bụi bặm.

Mọi người đều có phép thuật, lấy pháp nhãn nhìn cũng chỉ thấy trên người nàng là một tầng khói đen nhàn nhạt. Ngoài ra, thân thể nàng cực kỳ ngưng thực, do đó mới có cả cái bóng xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời.

Thân thể Khôi vương lại nhích về phía sau, hai mắt híp lại, như thể muốn nhìn thấu cô gái này.

Nàng kia không nhanh không chậm đi tới trước mặt Khôi vương, vị trí không xa cũng không gần, ngay trung tâm của đại điện. Trong pháp nhãn của mọi người, nàng dịu dàng nói:

- Hư Linh Hà Tiền, phụng mệnh Hà Bá gia, bái khiến Khôi vương.

Nàng nói xong liền cúi đầu, cong mình hành lễ bái kiến.

Xung quanh là hổ là sói, nhưng nàng vẫn như đi trong đêm tối. Mỗi lời nói, cử động đều im ắng dịu dàng.

Ngay khi Hư Linh vừa đến cửa, Liễu Y Y đã nhìn qua nàng, đánh giá từ đầu đến chân.

Mấy năm nay, tên tuổi Trần Cảnh không tầm thường, đến Khôi vương cũng không dám khinh thường. Cho nên mọi người đều biết rõ những người bên cạnh Trần Cảnh. Trong đó, người khắc sâu ấn tượng nhất không phải là Hồng đại hiệp luôn đi bên cạnh hắn, mà là Hư Linh, lão tổ Hà Tiền đầy thần bí.

Liễu Y Y không khỏi nghĩ thầm:

- Ta muốn nhìn xem, ngươi thật sự có bản lĩnh đảm đương cái danh tiếng to lớn kia hay không?

Ả vừa mới nghĩ như vậy, đã nghe Khôi vương đáp lời:

- Ừm, ngươi chính là lão tổ Hà Tiền. Không thể tưởng được lại động lòng người như vậy, đến ta còn cảm thấy vấn vương. Không bằng ngươi tới Kinh thành, bản vương phong ngươi làm Linh phi, cùng bản vương hưởng thụ tín ngưỡng Khôi quốc.

Ông ta vừa nói mấy lời này, hai con khỉ mặt chó đang ngồi chồm hỗm bên người Hư Linh đột nhiên rít gầm lên, mặt mày hung ác. Một luồng sát khí từ trên người chúng nó hiện ra, tùy thời đều có thể đánh tới kẻ địch.

Lúc này, Hư Linh vốn đang rũ mi cụp mắt, rốt cuộc cũng ngẩng lên, nhìn Khôi vương.

Bộ dạng mềm yếu của nàng dễ khiến người ta nhìn qua cảm thấy rất dễ lấn lướt, khiến người ta quên mất nàng còn là một vị quỷ linh, một lời không hợp tức thì sẽ giết thần diệt tiên ở ngay bên ngoài thành Bá Lăng.

-----oo0oo-----