Hoàng Đình

Quyển 2 - Chương 23: Trọc Lãng Quan

Dịch giả: Hoangtruc

oOo

Hắn cẩn thận nếm trải, buông bỏ thủ vững của bản tâm, dung nạp lấy tội nghiệt của mình. Sau khi giọng nói của lão kiếm khách vang lên, lòng hắn tựa như có dòng nước xiết cuốn theo cả đất cát đi. Con sóng nước đạo ấn trong suốt trong lòng hắn vỡ nát lại nháy mắt ngưng tụ lại. Chỉ là lúc này nó không còn trong suốt nữa, mà đã vẩn đục, như thể một con sóng ngưng kết từ bùn đất dơ bẩn trộn lẫn với nhau, rất phù hợp với tên gọi trọc lãng ấn ký (Ấn ký con sóng đục).

Trọc lãng ấn ký này không ngừng biến hóa, không ngừng xoay tròn, chìm nổi, sáng tối bất định, mà vẩn đục lại không ngừng cuồn cuộn bên trong.

Lúc Trần Cảnh từ bỏ việc chống cự, thử dung nạp, hắn cũng thầm nghĩ tới giọng nói của lão kiếm khách. Tới bây giờ hắn mới thật sự nhận ra, lão kiếm khách vẫn luôn chỉ dẫn mình đi tới. Hắn nghĩ lại, có lẽ lão kiếm khách đã tạo một sự dẫn dắt trong ý thức mình, khi bị xúc động có thể nhớ lại một vài thứ trước kia. Chẳng qua hắn cũng hiểu được, tư tưởng hắn chưa đến bước đó, chưa lĩnh ngộ ra được thì căn bản không thể xúc động được ấn ký không rõ tồn tại ở đâu đó.

Chấp nhất có thể thành đại đạo, nhưng dung nạp lại càng mang đầy hoài bão.

Thế gian này có rất nhiều kinh nghiệm của tiền nhân và đạo lý được ghi chép trong sách vở. Cũng từng có rất nhiều người đọc qua, nhưng chỉ khi tư tưởng tiến rất gần tới những kinh nghiệm của hiền nhân lưu lại thì mới chân chính hấp thu chúng thành tư tưởng của chính mình. Lúc này mới có thể phát hiện, hóa ra đã từng có người tổng kết ra kinh nghiệm, nhưng vì sao trước kia lại không để ý đến chứ?

Chỉ khi trên người xảy ra chuyện, mới ghi lòng tạc dạ lấy.

Trần Cảnh thả lỏng nhưng không có nghĩa là buông xuôi. Hắn chỉ thả xuống cái phần chấp nhất trắng đen tách bạch kia đi, để rồi bao dung tất cả, chính mình và người khác.

Con sóng trong lòng hắn không ngừng biến hóa, cuối cùng trở thành một con sóng đạo ấn vẩn đục. So với con sóng đạo ấn trước đó, con sóng này giản dị hơn, nhưng nặng nề hơn nhiều. Con sóng trước kia trong suốt, có thể soi rõ vạn vật nhưng lại giòn tan, vừa đụng sẽ vỡ. Những thay đổi này không lớn, nhưng với Trần Cảnh thì đó chính là biến đổi cả về chất.

Khi con sóng đạo ấn này ổn định lại, toàn bộ những thứ Trần Cảnh nhìn thấy trong mắt, nghe được bên tai, cảm nhận được đều rút đi như thủy triều, thống khổ và áp lực đè nặng lên tâm hồn cũng tiêu tan. Hắn mới phát hiện, hóa ra có nhiều chuyện chỉ cần rộng lòng tiếp nhận, cũng sẽ không gian nan như trong tưởng tượng.

Địa ngục vẫn còn đó, nhưng Trần Cảnh đã không còn thấy thống khổ nữa. Người đang chịu hình phạt đã không còn là hắn, mà như trở thành người xa lạ không có bất kì liên quan nào đến hắn. Hắn nhắm mắt lại, lòng thầm nghĩ: “Tất cả đã là quá khứ, đã hóa thành kí ức về cuộc sống trước kia, trở thành ý niệm trong tâm trí ta, đã không còn là tư tưởng chủ đạo của ta nữa.”

Có trăm lời vạn ý, cũng chỉ gói gọn lại thành một câu: “Tất cả đã là quá khứ, con đường phía trước thênh thang, ta ngẩng đầu sải bước về phía trước.”

Khi hắn mở mắt ra, ảo giác về địa ngục trước mắt đã tiêu tán. Ánh trong mắt hắn, trong lòng hắn là một dòng sông trải rộng từ chân núi Côn Lôn đến sát tới cửa biển. Chẳng qua khoảng hơn trăm dặm ở nơi sát đầu nguồn và cửa sông lại mờ ảo không rõ ràng, nhưng Trần Cảnh biết không lâu nữa hắn sẽ biến toàn bộ dòng Kinh Hà này thành thần vực của mình.

Bên ngoài trăng sáng sao thưa, một bóng người từ tượng thần thoáng hiện, Trần Cảnh xuất hiện trước miếu Hà Bá. Hồng đại hiệp đang cùng với Lý Anh Ninh ngồi tu hành ở đó. Tuy Trần Cảnh đã vượt qua được kiếp nạn Thần minh, nhưng âm thần hắn vẫn không ngưng thật được hơn. Hắn cũng cảm giác được có lẽ phương pháp tu hành “Thần Du Tinh Không quyết” không hợp với hắn, bởi vì thân thể hiện tại vẫn là tượng đá. Hắn cũng đã sớm nghĩ đến việc tìm phương pháp khác, có lẽ thế gian này căn bản không có được, mà nhất định phải tự tìm kiếm bên trong chính con người mình.

Hồng đại hiệp phát hiện Trần Cảnh, bèn cao hứng kêu lên:

- Hà Bá gia không sao cả, lão tôm con biết người sẽ không sao mà.

Trần Cảnh chỉ nhìn nó cười cười, tất nhiên không thể nhận ra dáng cười của bóng dáng không ngưng thật kia. Hồng đại hiệp cũng không nhìn thấy, nhưng nó vẫn chắc chắn là Hà Bá gia đang cười. Dường như nhận thấy ý cười phảng phất trong gió, nó cũng không kìm được mà cười lớn. Tiếng cười quái dị, trong mắt người phàm thì dáng tươi cười kia đầy hung ác dữ tợn, nhưng Trần Cảnh vẫn biết đó là vui vẻ phát ra từ sâu nơi đáy lòng nó.

- Hà Bá gia, cô nàng kia đi rồi.

Hồng đại hiệp cao hứng nói.

- Ta biết.

- Có lẽ sau này không quay lại nữa.

- Ừ, ta biết.


- Hà Bá gia, vì sao cô ta lại đột nhiên đi mất?

Hồng đại hiệp nghi ngờ hỏi, lại phát hiện lời này mang nghĩa khác, bèn vội vàng tiếp:

- Hà Bá gia, không phải là nàng ta không nên đi, mà ý con là nàng ta oán khí đầy người đến đây, vì cái gì mà đột nhiên lại bỏ đi?

- Ha ha, ta hiểu ý ngươi. Nàng ta đầy oán hận ta, lúc đến là vì báo thù cho nên oán khí sát khí đầy người. Vẽ xong bức tranh mười tám tầng địa ngục trong miếu xong, oán khí trong lòng nàng ta tiêu tán, tất nhiên sẽ bỏ đi.

Hồng đại hiệp đột nhiên cảm thấy gần đây ngộ tính của mình tăng lên không ít. Nếu là trước kia, nó khó mà hiểu được mấy lời nói này của Trần Cảnh. Nó nghĩ ngợi một lúc, rồi nói thêm:

- Cô nàng kia còn nói, nếu Hà Bá gia cảm thấy tội nghiệt trên người khó tiêu tán, thì nên làm người lương thiện, đi làm việc thiện.

- Ta biết, ta cũng có nghe thấy nàng ta nói.

Hồng đại hiệp còn nói thêm:

- Nàng ta nói cần làm ba triệu sáu trăm ngàn việc thiện.

Trần Cảnh cười đáp:

- Thiện hạnh há lại tính toán đong đếm, làm việc thiện không thể so đo. Không thể cho rằng làm việc thiện là nhiệm vụ phải hoàn thành. Nếu so đo làm việc thiện, thì đã không phải là chân thiện.

Hồng đại hiệp có chút không rõ, bèn nghĩ thầm: “Cho dù có tâm làm việc thiện hay vô tâm làm việc thiện thì đều là việc thiện cả mà. Đối với người nhận được, thì đều là trợ giúp cả. Chỉ cần giúp được người cần được giúp đỡ thì coi như đã làm việc thiện rồi, có liên quan gì tới vô tâm chứ?”

Nó đang nghĩ cho Trần Cảnh, nghĩ rằng phải tận lực giúp Trần Cảnh hoàn thành ba triệu sáu trăm ngàn việc thiện kia. Nhưng nó không biết, kỳ thật Trần Cảnh đã thoát khỏi ma chướng ẩn dấu sâu trong lòng, hoặc nói đã dung nạp rồi.

Đối với Trần Cảnh mà nói, hắn lý giải chuyện làm việc thiện là một loại tu hành bất hành(*), không thể là hành động có mục đích được. Mà thiện tâm là từ đáy lòng, là tâm tính mà một vị thần nhất định phải có. Hoặc cũng có thể nói mỗi sinh linh đều có loại tâm tính này.

Lý Anh Ninh cũng tỉnh lại, nó đến bên cạnh nhìn Trần Cảnh, rồi đột nhiên nói:

- Hà Bá gia, gần đầy con tu hành không thể tiến thêm được nữa, trong lòng xao động, nhập định đả tọa rất gian nan.

Trần Cảnh nhìn Lý Anh Ninh nay đã trưởng thành, không khỏi nhớ tới đứa nhỏ mười tuổi năm xưa vì một đêm không ngủ được mà thắp đèn đi tới miếu Hà Bá, lòng hắn cảm thán. Lại thêm thế hệ trưởng thành nữa. Thế gian này có gì vô tình hơn năm tháng đây!

Ý niệm này chợt lóe lên rồi lập tức biến mất trong lòng. Hắn nhìn Lý Anh Ninh, thầm nghĩ: “Chính ta cũng phải lần mò tự tìm lấy cách thức tu hành. E là nó cũng phải tự mình lĩnh ngộ ra cách thức tu hành riêng. Nếu tâm cảnh không đủ, tĩnh tu chỉ khiến nó nảy sinh ý nghĩ xằng bậy mà thôi.” Vì vậy hắn bèn hỏi:

- Người đời sống trên thế gian này đều có mục đích, vì danh, hoặc vì lợi. Ngươi thì vì cái gì?

Trần Cảnh phát hiện tâm tính mình như ôn hòa đi nhiều, những lời nói này cũng rất bình thản.

- Con muốn trở thành Thiên Tiên tiêu dao thiên hạ.

Lý Anh Ninh đáp.

“Thiên Tiên?” Trần Cảnh lặp lại hai tiếng này, lòng hắn chợt động, nói:


- Muốn trở thành Thiên Tiên, hãy làm một ngàn ba trăm việc thiện.

Trần Cảnh thầm nghĩ, làm việc thiện cũng là một loại tu hành. Hiện tại nhìn tâm tình Lý Anh Ninh rất bất ổn, cho nên mới bảo nó làm một ngàn ba trăm việc thiện. Nếu nó làm đủ, nhất định sẽ có được thu hoạch.

Lý Anh Ninh khẽ ngẩn người, trầm tư một lát rồi nói:

- Vâng, Hà Bá gia, vậy con đi đây.

Nói xong, nó quay người định đi. Trần Cảnh gọi nó lại, dặn dò:

- Pháp lực ngươi không cao, trời đất bên ngoài nhiều nơi nguy hiểm. Ta ban cho ngươi một đạo thần phù, nếu nguy nan có thể đảm bảo tính mạng.

Dứt lời, cả người Trần Cảnh đột nhiên bất động, sau đó thân thể hắn như biến thành một tờ giấy theo gió tung bay. Thế nhưng chỗ đó vẫn còn một Trần Cảnh đứng nguyên như cũ. Trần Cảnh này đưa tay vẫy, người giấy đang tung bay bỗng hóa thành một bức tranh nhỏ, trên đó là hình Trần Cảnh, có điều lại không rõ ràng lắm. Nhìn như Trần Cảnh đứng đó, lại như một bóng đen ngưng thực, không thấy rõ mặt mày.

Tay hắn miết lấy tờ giấy ngưng tụ từ hư không kia, lấy khí tức bản thân làm mực vẽ sắc thái của thần vực sông Kinh Hà vào, đồng thời bức tranh đen trắng kia cũng dần hiện lên sắc thái thần bí. Áo bào của bóng đen kia dần nhuốm thêm màu xanh lam, chỉ có điều gương mặt của người đó vẫn mờ ảo thần bí.

Trần Cảnh cuộn tròn bức tranh lại, đưa cho Lý Anh Ninh, dặn:

- Bức tranh này ngưng kết bởi khí tức bản thân ta, cho dù ngươi tới chỗ nào ta đều cảm ứng được. Nếu có chuyện, ngươi có thể gọi thẳng tên ta. Nghe được, ta sẽ thông qua bức tranh này thi triển một chút thủ đoạn giúp ngươi ngăn địch.

Lý Anh Ninh trịnh trọng tiếp nhận bức tranh, cầm trong tay quả nhiên nặng nề hơn nó tưởng, không thua thanh kiếm trong tay nó bao nhiêu cả. Nó cũng không mở ra xem thử. Tuy không nghĩ rằng Trần Cảnh có thể có được thần thông xuyên qua bức tranh giúp nó giết địch, như thế quá sức tưởng tượng đi, nhưng nó cũng không nghi ngờ, mà lập tức nói:

- Tục danh Hà Bá gia, Anh Ninh sao dám gọi thẳng.

Trần Cảnh cười đáp:

- Ngươi không cần phải thế, ta không để ý đến điều đó.

- Hà Bá gia không thèm để tâm, Anh Ninh lại không thể vô lễ.

Lý Anh Ninh cố chấp đáp.

Trần Cảnh trầm mặc một lúc rồi nói:

- Thật ra không cần phải gọi thẳng tên ta mới được. Trong lòng ngươi niệm đến, ta có thể cảm ứng được.

- Trong lòng niệm đến, hay gọi thẳng miệng ra cũng không khác nhau, cũng đều là vô lễ khinh nhờn. Dù chết Anh Ninh cũng không thể làm như vậy.

Lý Anh Ninh quỳ rạp xuống đất lớn tiếng nói.

Trần Cảnh nói:

- Vậy ngươi có thể gọi thần chức của ta, như vậy ta cũng có thể cảm ứng được.

- Vâng Hà Bá gia, chỉ là Anh Ninh ngu dốt, không biết danh xưng thần chức của Hà Bá gia là gì?

Lý Anh Ninh lại hỏi.

Trần Cảnh lại trầm mặc lần nữa, một lúc sau mới đáp:

- Ta từng nhận sắc phù của Thiên đình, lại phá thần cấm, rối loạn trật tự Thiên đình. Ta hưởng nhang khói của nhân gian, nạp linh lực của cả Kinh Hà và trấn Quân Lĩnh vào người, như vậy đã không còn thuộc Thiên đình hay địa phủ nữa. Ta vâng mệnh chúng sinh trong trời đất, không có thần chức, không thần vị, không tên họ, ngươi chỉ cần quan tưởng bức tranh ta, trong tâm thỉnh ta xuất hiện, thì ta sẽ xuất hiện.

Trần Cảnh thản nhiên nói. Những lời này không chút tiêu cực, cũng không có nửa phần ngông cuồng, cao ngạo, nhưng trong mắt Hồng đại hiệp, khi Trần Cảnh nói những lời này tựa như nước sông ầm ầm chảy dài. Lúc này nó phát hiện đã không thể nào biết được Hà Bá gia suy nghĩ gì nữa rồi.

--------

(*Bất hành nhi hành ( 不行而行) là "Không làm mà làm", một câu nói thường được dùng trong Thiền tông để chỉ những hành động không có tác ý, không để lại dấu vết gì trong tâm của người làm. Đó chính là vô vi nhi vô bất vi (zh. 無為而無不為) được viết trong Đạo đức kinh, với ý nghĩa là không làm nhưng không gì không làm, nghĩa là làm tất cả mọi việc mà trong tâm không lưu lại bất cứ dấu vết nào của động cơ và kết quả của việc làm: người làm không làm vì mình, không làm cho mình (không làm vì tôi - bản ngã, không làm cho tôi - bản ngã), mà do nhu cầu, đòi hỏi tự nhiên của công việc, xuất phát từ tình yêu vô điều kiện đối với tha nhân và vạn vật.)

-----oo0oo-----