Hoàng Đình

Quyển 2 - Chương 125: Một sợi tơ hồng thêu huyết hà

Dịch giả: †Ares†

oOo

Đời người một kiếp, đời cỏ một thu.

Nếu như hoa cỏ là dựa vào hạt giống mà kéo dài sinh mệnh, thì con người lại là dựa vào con cháu mà kéo dài. Phần lớn các bậc phụ mẫu đều sẽ giáo huấn, ấn định tư tưởng của mình cho con cháu ngay từ khi chúng còn nhỏ. Điều này có điểm tốt, cũng có điểm xấu. Những chuyện nghe từ nhỏ từ phụ mẫu phần lớn đều là tiếp nhận bị động, đến khi trưởng thành mặc định sẽ có bắt chước chủ động, mà đối tượng con người ta bắt chước đầu tiên chính là phụ mẫu.

So với những loại truyền thừa huyết mạch của linh loại, tư tưởng được ấn định từ nhỏ của nhân loại cũng coi như một loại truyền thừa.

Bất kể là loại linh loại nào, tới thời điểm nhất định đều sẽ đi tiếp thu những điều mà bản thân cảm thấy chính xác, hoặc cảm thấy rung động. Nếu như những tư tưởng đó hòa hợp, có thể giải thích ra được vạn vật trong trời đất thì được nhân gian gọi là đại hiền, mà người tu hành thì xưng là đắc đạo.

Đạo vốn không phân chia lớn nhỏ, nhưng sau khi lý giải thông suốt thì lại có phân chia.

Cho nên, khi một người tu hành cảm giác mình không thể tiến thêm tấc nào nữa, thì việc họ thích làm nhất chính là du lịch khắp thế gian, chứng kiến đủ loại sự vật khác nhau, đồng thời cũng thích tìm người luận đạo cùng.

Trước miếu thần Tú Xuân loan, thần tướng cõng tượng Hồng đại hiệp, hầu chân nhân Tùng Thanh, thúy bối Thu Nguyệt Vô Hoa cùng Lý Anh Ninh đang vây Âm Tu kia vào giữa. Ngay cạnh đó là một gốc cây, trên cây có một con chim sơn ca đậu trên cành, hai mắt lấp lóe sáng.

- Chư vị vây ta vào giữa như vậy là muốn cùng ta luận đạo, hay là đấu pháp?

Âm Tu cười nói.

Hồng đại hiệp tức giận quát:

- Luận đạo thì sao, đấu pháp thì sao?

- Nếu là luận đạo, các ngươi không cần mở miệng. Xem các ngươi yêu thân chưa bỏ, không bằng nghe ta giảng đạo hóa hình, nhất định ba năm cởi bỏ yêu thân.

Âm Tu đứng thẳng ở giữa, một thân áo đen, tự tin nói.

Mặc kệ Hồng đại hiệp tức đến dựng đứng cặp mắt lồi, Âm Tu tiếp tục nói:

- Nếu là đấu pháp, các ngươi không cần động thủ. Bằng vào các ngươi yêu thân còn không cởi, ta chỉ lật tay cũng có thể khiến các ngươi hồn phi phách tán.

Hồng đại hiệp gặp không ít người tu hành, nhưng chưa từng gặp kẻ nào kiêu ngạo như vậy. Âm Tu vừa nói xong, xích đen trong tay Hồng đại hiệp đã quất tới.


Ở một bên, hầu chân nhân Tùng Thanh đảo đảo con mắt, sớm đã cầm chuỗi Phật châu giấu ở sau lưng. Vỏ sò không nói lời nào, tế ra ngọc Lục Mục, còn rất ăn ý xuất hiện trước mặt Âm Tu trước cả xích đen của Hồng đại hiệp. Dưới hào quang từ ngọc Lục Mục, chẳng ai nhìn thấy được gì, xích đen quật xuống, nhưng nhanh nhất lại là hầu chân nhân Tùng Thanh, nó đã phát động chuỗi Phật châu kia trói lấy thân Âm Tu. Cuối cùng mới là sợi xích đen của Hồng đại hiệp bọc ngoài.

Chỉ nghe Âm Tu cười nói:

- Hóa ra các ngươi cũng chỉ có bản sự thế này, ha ha...

Trong tiếng cười, gã hóa thành một làn khói đen rồi khuếch tán ra ngoài, nháy mắt che cả hư không trước miếu Hà Bá.

Lúc này, Trần Cảnh đang trong thành Diêm La thưởng thức ảo cảnh, đột nhiên sinh lòng cảm ứng. Hắn giơ tay vạch trên không một cái, một làn sóng nước cỡ chiếc lá sen xuất hiện. Làn nước xanh kia dần dần hiện ra hình ảnh một vùng mây đen, trong mây mơ hồ thấy được một ngôi miếu thần, trước miếu là một con sông.

Trần Cảnh nhìn không ra mây đen kia có lai lịch gì, quan sát hồi lâu mà mây đen vẫn không hề biến hóa. Hắn thầm cảnh giác, nhưng cũng không nhìn tiếp, mà tiếp tục thưởng thức ảo cảnh đang gặp, lấy thần niệm cảm ứng những điều rất nhỏ trong đó, tìm hiểu đạo ý bên trong.

Hư Linh cũng không ở cạnh Trần Cảnh. Nàng dẫn Đại Yêu Tiểu Yêu đi tìm sổ sinh tử. Trần Cảnh vốn cũng muốn cùng đi, nhưng rõ ràng những ảo ảnh xuất hiện từng đợt trong hư không hấp dẫn hắn nhiều hơn.

Hắn bước đi khắp thành, mỗi vài bước lại nhìn thấy một ít pháp thuật, có lúc đoán được ra người xuất hiện là nhân vật nào trong truyền thuyết, có lúc lại không thể. Hắn không khỏi nghĩ thầm, hóa ra còn nhiều người có bản lĩnh như thể thông thiên, lại biến mất trong năm tháng đến vậy.

Một sợi tơ máu vặn vẹo ở trên chín tầng trời, giống như một sợi tơ hồng, chui vào biến mất trong hư không, chốc lát lại chui ra. Cảnh tượng này giống như có một đôi tay thiên đạo vô hình đang ở trong hư không, cầm kim thêu từng đóa bọt sóng màu đỏ. Thời gian qua rất chậm, Trần Cản vẫn không nhúc nhích nhìn lên, cuối cùng từng đóa bọt sóng kia nối thành một mảnh, trở thành một con sông máu cuộn trào.

- Chẳng lẽ đây chính là U Minh Huyết hà?

Trần Cảnh lẩm bẩm ra tiếng.

- Người nơi khác, U Minh Huyết hà không thể nhìn lâu, cẩn thận.

Ngay khi Tràn Cảnh lẩm bẩm ra câu nói kia thì trong tai hắn nghe được một câu như vậy. Hắn chuyển mắt nhìn theo, cách đó không xa có một người đàn ông thấp bé tuổi chừng bốn mươi đang nhìn mình. Bên cạnh người này còn có một gánh hàng, cái nồi trong đó không ngừng bốc ra khói trắng, thoang thoảng ngửi được mùi thịt chui vào lỗ mũi. Trần Cảnh thất kinh, từ khi hắn thành thân tượng tới nay, ngũ thức lục cảm vẫn luôn không có. Tuy bây giờ trông hắn không khác gì người thường, nhưng chỉ cần tinh ý một chút sẽ nhận ra hắn có chút cứng ngắc. Hơn nữa, chính hắn cũng rõ trong cơ thể mình có rất nhiều chỗ tuy có linh lực, nhưng lại không có kinh mạch, không thành pháp. Chỉ có huyệt Đàn Trung, đan điền và sống lưng có pháp lực sinh sôi không ngừng.

Lại quay đầu nhìn quanh, hắn chỉ thấy từng ngôi nhà san sát thành từng dãy, đều do đá dựng thành, mỗi ngôi nhà đều có khắc hình người giết thú.

Những người đó, mỗi người đều có thân thể mạnh mẽ, cầm trong tay các loại lưỡi dao sắc bén, giết chết tất cả các loại quái thú trên mặt đất. Những quái thú kia đều là loại hung mãnh, không phải thú thường. Trần Cảng bỗng nhớ tới vu tộc. Mỗi người trong số họ đều là chiến sĩ trời sinh, không tu pháp thuật, chỉ tu thân thể. Hơn nữa, hình được khắc trên mỗi ngôi nhà tựa hồ là nói cho người khác biết chủ nhân trong phòng đã giết qua dạng hung thú gì.

Trần Cảnh bỗng nghĩ tới điều gì, nói:

- Nhất thời mê muội, không biết thời gian trôi qua, cũng không biết mình đã đứng thẳng bao lâu.

- Ha ha, người xứ khác, ngươi đứng ở nơi này chừng năm ngày rồi.


Người đàn ông thấp bé kia nói.

Trần Cảnh giật mình, lại nói thêm:

- Đã lâu như vậy sao, ta cũng không biết.

Hắn nhìn quanh, giả bộ kinh ngạc, nói:

- Ta cũng không biết mình đi thế nào lại tới đây.

Trần Cảnh vừa nói vừa đi tới gần người kia.

Người đàn ông nói:

- Ngươi từ phía Nam mà đến, vừa đi vừa nhìn quanh.

Vừa nói, y vừa mở vung nồi, múc một chén canh, nói:

- Lại đây, uống một chén canh thuồng luồng tuyết.

Trần Cảnh nghĩ: "Lẽ nào ta nhìn không thấy họ, họ lại có thể thấy ta?"

Hắn nhận lấy bát canh, chỉ thấy trong bát là một mảnh sương mù xám mông lung, chẳng nhìn thấy cái gì. Trong mắt hắn hiện ra sóng nước, cảnh tượng trước mắt lập tức biến hóa, chỉ thấy một vùng sông máu như dải lụa đỏ từ trên trời cuốn tới, càng lúc càng lớn, cuối cùng che khuất bầu trời, nhấn chìm luôn Trần Cảnh.

Trần Cảnh kinh hãi, bị một ít luồng khí mùi máu xông thẳng vào sâu trong linh hồn. Trong mắt hắn lại nhìn thấy một ma vật đang gầm thét, oằn mình ẩn hiện trong sóng nước.

Hắn cảm thụ được máu loãng sền sệt vô cùng chân thực, có mùi máu tươi xộc thẳng vào lỗ mũi. Một con sóng máu chồm tới, thân thể vẫn bất động của Trần Cảnh bị đẩy vọt lên. Đột nhiên có một thân hình từ trong sóng chui ra, nhào tới Trần Cảnh, há mồm muốn cắn vào cổ họng của hắn.

Trần Cảnh lập tức cúi đầu, từ trong miệng phun ra Trát Lý Tây Huyết Liên. Trát Lý Tây Huyết Liên tức thì đánh tới kẻ nhào tới Trần Cảnh. Bên trong sóng máu, Trát Lý Tây Huyết Liên như có thêm vô số thần thông yêu pháp, đại chiến với kẻ kia, nhưng vẫn chỉ ở hạ phong. Thân thể kẻ kia đột nhiên lại chuyển, lại cũng hóa thành Trát Lý Tây Huyết Liên. Trần Cảnh lập tức hiểu kẻ kia cũng là Tu La, là sinh linh độc hữu trong U Minh Huyết Hà.

Tuy gặp đại biến, nhưng Trần Cảnh chỉ thoáng kinh hãi, đã nhanh chóng trấn định lại. Cho tới nay hắn vẫn luôn cẩn trọng, khi thưởng thức ảo cảnh cũng vẫn luôn duy trì tỉnh táo, không đến mức vì quá chìm sâu vào mà khiến ảo giác trở thành pháp thuật chân thật giáng lên người hắn. Thế nhưng khi hắn nhận ra đây là U Minh Huyết Hà thì lại bị người đàn ông thấp bé kia làm giật mình, sau đó lại tập trung thần niệm vào bát canh, cũng chính là lần duy nhất toàn tâm cảm nhận, bởi vì hắn phát hiện bát canh kia tựa hồ cũng có thể để hắn cảm nhận điều đặc biệt. Cuối cùng hắn lại bị cuốn vào sông máu, bị bao phủ đến trở tay không kịp.

Trần Cảnh có chút không rõ, không hiểu là có phải lúc trước mình nhìn U Minh Huyết Hà quá lâu mà sản sinh ảo giác khác, và ảo giác mới là người bán canh thịt kia, hay người bán canh dó là người trong thành Diêm La, y cho mình một chén canh có kèm pháp thuật đặc biệt bên trong, rồi chuyện tiếp đó khiến mình trở tay không kịp hay không?

Mùi máu tanh làm Trần Cảnh có chút choáng váng. Cho dù hắn thân tượng thần rõ ràng không ngửi được hương vị, lúc này lại vẫn ngửi thấy.

Bỗng có một luồng ma lực đặc biệt muốn chui vào trong thân thể hắn. Nước máu như là máu của chính bản thân hắn, vừa dính phải sẽ lập tức thẩm thấu vào cơ thể hắn. Trần Cảnh cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt, nguyện lực nhang đèn từ trên thân tượng theo tâm mà ra, muốn đuổi dòng máu tanh đang muốn thấm vào cơ thể kia đi.

Đột nhiên, sông máu càng thêm cuồn cuộn. Ở bên sóng nước, Trần Cảnh không tự chủ được, thân thể theo sóng mà động. Chỉ thấy từ hư không đột nhiên xuất hiện một đạo nhân, bay về phía hắn.

Đạo nhân tướng mạo cương nghị, cả người lộ ra một khí thế lăng lệ. Vừa tới gần sóng nước, đạo nhân bỗng rút một thanh kiếm từ bên hông ra. Kiếm ra khỏi vỏ, một luồng hào quang màu trắng lan tỏa mãnh liệt như nước. Trong tích tắc ấy, Trần Cảnh thấy rõ trên vỏ kiếm có hai chữ "Tru Tiên".

"Hắn là Thông Thiên giáo chủ." Trần Cảnh vừa nghĩ tới đây thì luồng ánh kiếm kia đã vạch mở sông máu, khóa chặt lấy hắn. Trong tai hắn vang lên tiếng kiếm ngân chói tai. Sát khí phô thiên cái địa mà đến kia để hắn lần nữa thưởng thức một loại kiếm ý khác trong thế gian.

Tim hắn như muốn đập kịch liệt, không biết là bởi vì sợ hãi, hay bởi vì nhìn thấy kiếm ý này mà hưng phấn.

-----oo0oo-----