Dịch giả: MinK
Biên: Hoangtruc
oOo
Trần Cảnh quay lại cửa hàng nhỏ bán mì kia. Hắn đưa toàn bộ tiền bán được cho Hồ Điềm, là cô gái mà Hồ Đại Bảo gọi là Điềm Điềm. Bọn họ là người cùng một thôn nhưng không phải họ hàng. Nhà Hồ Điềm mở cửa hàng này, còn Hồ Đại Bảo là do cha mẹ mất sớm nên mới đến đây làm thuê để kiếm tiền. Hồ Điềm là con gái một, nên cha cô muốn kén một người biết rõ hoàn cảnh như Hồ Đại Bảo làm rể, có điều lão vẫn chưa nói với cô. Hồ Điềm chắc cũng biết điều này nên luôn gây khó dễ với Hồ Đại Bảo. Cũng chỉ khi y đối mặt với Hồ Điềm mới trở thành một anh ngốc, còn thực sự vẫn là một người đặc biệt khôn lanh.
Trần Cảnh đưa tiền cho Hồ Điềm ngay trước mặt mọi người trong quán, cô nhận xong thì cực kì vui vẻ, nói:
- Một gánh mì cũ mà ngươi có thể bán được nhiều tiền như vậy, thực sự là thần tài chiếu cố à. Ngày mai ngươi lại lấy thêm một gánh nữa đi, nếu bán hết luôn được càng tốt.
Trần Cảnh chỉ biết cười trừ gật đầu. Hắn cũng biết cô nàng chỉ đang khích lệ chính mình, chứ không tin đấy là sự thật. Trần Cảnh đi bán từ lúc đầu đến giờ, chưa lần nào bán hết gánh hàng, mà cô nàng cũng không trách cứ gì hắn.
Một số người làm công thời vụ khác nhìn thấy Trần Cảnh giao hết tiền ra, thì nói nhỏ vào tai hắn:
- Sao ngươi lại đưa hết tiền ra, một gánh mì cũng không cần phải nộp nhiều tiền như thế. Ngươi nên giữ lại một ít thì hơn, thật sự là ngốc à?
Cũng có người lén lút hỏi:
- A Cảnh à, thật hào phóng, đưa nhiều tiền như thế, nói xem ngươi giữ lại bao nhiêu tiền.
Trần Cảnh chỉ mỉm cười coi như trả lời.
Hắn vẫn cứ bán sợi mì ngày qua ngày.
Có một điều đặc biệt là mỗi ngày đều sẽ có một thiếu nữ dừng lại mua mì của hắn. Thời gian là vào lúc hoàng hôn, khi mặt trời sắp khuất núi. Mỗi ngày nàng lại mặc một bộ váy khác nhau, không bao giờ lặp lại. Thỉnh thoảng Trương bá đi cùng nàng, có khi lại là một nha đầu. Lúc mới đầu nàng muốn mua tất cả mì, Trần Cảnh lại nói:
- Mua nhiều như vậy, người trong phủ của cô sẽ phải ăn thay cơm. Cô chỉ nên mua một cân thôi.
- Được.
Lan Khanh Lăng đỏ cả mặt nhưng vẫn thoải mái đồng ý.
Từ đấy về sau, mỗi ngày vào lúc hoàng hôn nàng đều tới mua một cân sợi mì, bất kể có gió lớn hay mưa rào, đều tự mình đi đến.
Cuộc sống của Trần Cảnh ở thành Quân An cũng không vì có thêm một người khách quen mà thay đổi, còn sau này sẽ có ảnh hưởng gì thì hiện tại hắn cũng không thể biết được.
Nhưng đối với Lan Lăng Khanh, ngay phút giây nhìn thấy Trần Cảnh, cuộc sống của nàng đang từ từ thay đổi. Về lâu dài, nó đã không còn là thay đổi nữa mà thành một phần sinh hoạt hàng ngày, chiếm lấy một phần thời gian không nhỏ của nàng.
Việc đầu tiên khi nàng trở về Lan Lăng vương phủ là bỏ sợi mì vào trong một cái vại chuyên dụng được đặt ở trong phòng ngủ của nàng. Ngay sau đó nàng sẽ cầm bút vẽ lại chân dung Trần Cảnh. Đây đã là bức tranh thứ mười bảy. Trước đó, nàng đi xin Lan Lăng vương một ít tơ lụa loại tốt nhất để vẽ thì ông muốn nàng hãy vẽ ra giấy trước cho quen đã, nếu có sai sót thì sẽ lãng phí. Khi nàng bắt đầu vẽ thì mới phát hiện ra không thể nào thể hiện được cái ý cảnh mà nàng cảm nhận được. Chính vì thế mà việc này đã kéo dài rất nhiều ngày.
Hàng ngày nàng tới mua sợi mì, khi trở về lại cảm thấy ý cảnh phát ra từ trên người Trần Cảnh càng rõ hơn. Nàng không biết rằng trong mắt người khác thì nàng giống như bị ma ám. Dù cho nàng đã tiếp xúc với Trần Cảnh được một thời gian khá lâu, bức tranh đã càng ngày càng có thần vận nhưng vẫn còn thiếu một thứ gì đó mà nàng không biết đó là cái gì.
Đột nhiên một ngày, Hứa Phiên Phiên mời Lan Khanh Lăng đi Bạch Vân quan nghe đạo. Đối với những con ông cháu cha con nhà quý tộc giống như nàng thì đi nghe đạo ở đạo quán, chùa miếu trong thành là một việc rất bình thường. Mỗi khi những nơi đó có giảng đạo thì họ sẽ mời bạn bè của mình cùng đi.
Lan Khanh Lăng là con gái út nên được cha cực kì ưu ái. Chính vì thế có rất nhiều người tới mời, nhưng nàng rất ít đi. Khi Hứa Phiên Phiên mời, nàng chần chừ một lúc rồi cũng quyết định là sẽ đi. Lí do bởi vì Hứa Phiên Phiên là một trong số những bạn bè ít ỏi, đồng thời là chị họ của mình nên nàng mới đồng ý.
Hai người đang ngồi trên xe ngựa, nàng kéo mành lên khiến cho gió thổi nhẹ vào mặt.
- Làm sao lại đi đường này?
Lan Khanh Lăng hỏi. Đây là đang đi đường vòng.
- Đi đường này có thể nhìn thấy cái người một mình ngồi giữa phố sá sầm uất lại như ngồi trên đám mây kia a.
Hứa Phiên Phiên đáp.
Lan Khanh Lăng khẽ kêu lên, giống như cảm thấy việc này không hay lắm. Hứa Phiên Phiên nhìn nét mặt của nàng, cũng không nói gì, chỉ bảo xa phu đi nhanh hơn.
Trần Cảnh vẫn ngồi ở chỗ cũ, tâm của hắn tĩnh lặng như bầu trời trong xanh, gợn rõ từng sợi mây trắng mỏng manh.
Hắn nghe thấy một loạt tiếng bước chân đang chạy về phía mình, tốc độ rất nhanh.
- Rầm.
Một người nào đó ngã sấp mặt ngay bên cạnh Trần Cảnh, tay gã gạt đổ gánh mì của hắn. Sợi mì rơi vãi một đống lớn, còn cái sọt thì lăn ra giữa đường.
Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn thấy người nọ cũng đang quay lại nhìn thoáng qua mình, đầy vẻ hoảng sợ bò dậy chạy tiếp.
Trần Cảnh đứng dậy, nhưng người nọ lại chạy trở về.
- Rầm.
Hắn lại ngã sấp mặt ở trước mặt Trần Cảnh, khiến sọt mì còn lại cũng đổ nốt, sợi mì đổ ra phủ kín một vùng nhỏ.
Ngay lúc này, hai bên đường đang có người đuổi theo, mỗi bên ba người, tổng cộng là sáu người.
Cả sáu người lao lên đánh đấm liên tiếp vào người nọ khiến gã lăn quay trên mặt đất, miệng la hét thảm thiết. Đám người nọ cũng đạp nát bét hết tất cả sợi mì ở trên mặt đất, không thể ăn được nữa.
Sự việc xảy ra rất nhanh, người trên đường còn chưa kịp tụ tập lại thì vừa lúc một chiếc xe ngựa chạy tới. Trên xe chính là Lan Khanh Lăng cùng Hứa Phiên Phiên. Cả hai người đều đang rất hưng phấn, chỉ là lí do lại hoàn toàn khác nhau.
Vụ ẩu đả xảy ra ngay trước mặt Trần Cảnh, mọi người trên đường lập tức quay lại nhìn về phía này.
Trần Cảnh chỉ hơi bất ngờ, rồi quát lớn:
- Dừng tay.
Những người kia không thèm để ý, vẫn tiếp tục đấm đá. Trần Cảnh đành phải lao ra ngăn họ lại, trái ngăn phải né, cuối cùng đẩy được cả sáu người kia ra, giải cứu cho người đang nằm dưới đất.
- Ngươi là ai?
Một kẻ có khuôn mặt hung hãn trong đám híp mắt hỏi.
- Ta là người bán mì.
Trần Cảnh không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào y và nói.
- Bán mì, người không sợ bị vạ lây hay sao?
Y gằn giọng nói tiếp, ánh mắt đằng đằng sát khí.
- Ta đang cứu các ngươi đấy, sắp đánh chết người rồi.
Trần Cảnh trả lời.
- Đánh chết người thì sao, ông đây đánh chết người nhiều lần rồi, vẫn đang sống tốt đây. Nói thêm câu nữa thì ngươi cũng sẽ ăn đòn nốt.
Y nói với giọng điệu hung ác, ngón tay chỉ thẳng vào ngực Trần Cảnh, rồi trầm giọng:
- Khuyên ngươi một câu, không nên vì gã mà bị vạ lây. Cái tiệm mì nho nhỏ của Hồ thị không bảo vệ được ngươi đâu.
Phía sau Trần Cảnh là cờ hiệu của tiệm mì Hồ thị.
Trần Cảnh im lặng một lúc rồi nói:
- Chỉ cần ta nhìn thấy việc bất bình trước mắt, ta đều sẽ quản. Trừ phi ta không nhìn, không nghe thấy.
Khi Trần Cảnh nói ra những lời này, gáy của hắn chấn động, giống như có thứ gì ở đấy nổ tung. Hắn là thần linh, là Thiên Thần Ti vũ, mỗi lời nói, cử động đều khác người thường. lời nói của hắn vừa vang lên đã như là một lời thề cực kì trầm trọng.
Lúc này đạo quán Bạch Vân, chùa Pháp Hoa, miếu Kỳ Thiên, điện Câu Mang trong thành Quân An đều không hẹn mà cùng nhìn thoáng về bầu trời ở trên đầu Trần Cảnh.
- Ha ha.
Người kia ngửa mặt lên trời cười to, cả năm người khác cũng như thế.
- Đã bao nhiêu năm...đã bao nhiêu năm...chưa từng nghe thấy chuyện cười hay đến thế. Hiệp khách à, hành hiệp trượng nghĩa à, đã rất lâu không có ai dám quản việc ta làm, bây giờ lại có ngươi. Thực sự là ông trời có mắt a. “Ta nhìn thấy việc bất bình đều sẽ quản”, ngươi cho rằng mình là Thiên Thần hạ phàm ư?
Y cười nhạo xong liền quay lại nhìn xuống người bị đánh, híp mắt nói:
- Ngươi nên nhanh chóng đưa vật kia ra đây. Phải biết rằng ngươi không có khả năng chạy thoát. Dù cho ngươi có thoát được thì vợ ngươi cùng con gái sẽ bị chúng ta bán làm nô lệ.
Người nọ tái mặt, đầy vẻ sợ hãi. Trong ánh nhìn chằm chằm của đối phương, gã run giọng đáp:
- Ta ném vật kia vào trong gánh mì.
Gã vừa nói xong, sáu tên kia lập tức tìm kiếm gánh mì trên mặt đất, lại lục tung cả đống sợi mì nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Tên đầu lĩnh xoay người lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Trần Cảnh, hỏi:
- Ở đâu?
Trần Cảnh im lặng nhìn hắn, đáp:
- Mọi người nơi đây đều nhìn thấy ta đứng yên tại chỗ, chưa từng cúi người.
Y quay đầu lại, đảo mắt qua xung quanh thì mọi người câm như hến, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, cũng không có ai trả lời.
- Vị huynh đệ này, nếu ngài cầm, xin hãy trả lại đi. Tính mạng cả nhà ta đều nằm trong tay ngài, xin ngài hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho ta đi.
Người trung niên kia cả người đầy máu, nhìn Trần Cảnh cầu xin.
Trần Cảnh nhìn lại, gã quỳ ngay xuống khóc lóc cầu xin:
- Van ngươi, trả lại cho ta đi. Ngươi cũng thấy đó, bọn họ sẽ giết vợ con ta.
Trần Cảnh híp mắt lại, nhìn mọi người xung quanh, nói ra:
- Ngươi không tin ta, ta cũng bất đắc dĩ. Nếu như tin ta, ta tự nhiên sẽ bảo vệ ngươi an toàn.
- Ha ha, tin ngươi, tin ngươi có gì tốt?
Tên cầm đầu lớn tiếng nói.
- Tin ta có thể tiêu tai giải nạn.
Trần Cảnh cực kì nghiêm túc đáp.
Y nhìn ra xung quanh, cười ha ha nói:
- Ai tin, ai tin à, ha ha.
- Ta tin.
Hồ Đại Bảo chui ra từ giữa đoàn người nói ra, đi theo sau là Hồ Điềm.
Nghe thấy câu nói ta tin, Trần Cảnh đột nhiên cảm thấy ở dưới chân mình có một cổ lực lượng, tuy rất yếu ớt nhưng lại nối tiếp với địa khí truyền lên.
Thần linh nếu có thể cảm ứng được linh lực của địa mạch truyền vào trong cơ thể, đó là dấu hiệu cho thấy hắn đã có thể đặt chân tại vùng đất này.