Hoàng Đình

Quyển 1 - Chương 69: Đệ tử thiên la

Dịch giả: †Ares†

oOo

Thiên La môn ở núi Thiên La đã bị hủy từ mấy năm trước bởi một trận lửa lớn, hơn ba nghìn đệ tử chỉ còn Diệp Thanh Tuyết và Trần Cảnh sống sót. Trận lửa lớn chẳng những thiêu rụi Thiên La môn, còn thiêu rụi luôn cả mấy ngọn núi quanh đó. Diệp Thanh Tuyết trở lại núi Thiên La thì nơi đây đã là một mảnh đất khô cằn. Nàng tự tay dọn dẹp đống hoang tàn đổ nát, xây một căn nhà gỗ mới, lại dựng lại tấm bia ở trước lối lên núi, nhưng không viết gì trên đó.

Từ lúc nàng trở lại, cũng không có bất kỳ kẻ nào tới núi Thiên La. Nhưng hôm nay lại có một người, à mà không, phải nói là một tôm tới. Con tôm này gãy mất một bên càng, trên người có nhiều vết đen xì như bị lửa thiêu.

Năm đó, Trần Cảnh bị đuổi giết rơi xuống giữa sông, rồi qua vài biến cố trở thành Hà Bá, thì con tôm đỏ này cũng lang thang xuất hiện. Những linh vật giữa sông như nó thường thường đều tùy ý qua lại ở những nơi có nước, chỉ cần không sinh sự thì Hà Bá nơi đó sẽ không làm khó. Mà lần này nó rời sông lên núi, cũng may là Thiên La không có yêu quái thành tinh, mới để kẻ không học nổi cả thuật cưỡi mây như nó bò dần lên được. Còn những động vật thông thường như hổ, báo, gấu, sói thì đều không dám lại gần nó, có chạm mặt cũng sẽ tự đi vòng.

Cứ thế, Hồng đại hiệp một đường uy phong lẫm liệt xuyên rừng lên núi, cái càng còn sót lại kẹp theo một thanh Lang Nha bổng màu đen, miệng thì không ngừng lảm nhảm:

- Hóa ra trong núi này toàn người lương thiện. Khi Hà Bá gia trở về, ta nhất định phải cầu Hà Bá gia phong cho ta một cái chức Sơn Thần...

Tới nơi, còn chưa lên núi, nó đã hô lớn từ dưới chân núi:

- Thần Cô, Thần Cô, không tốt rồi, tượng thần của Hà Bá gia không biết bị kẻ khốn khiếp nào đập nát rồi... Thần Cô, Thần...

Chữ "Cô" còn chưa ra khỏi miệng, trước mắt nó đã có thêm một người, áo trắng như tuyết, đôi mắt trong veo, nhưng khi nhìn vào lại khiến Hồng đại hiệp cảm giác như có tia điện chui vào trong đầu mình.

Nàng cũng không hỏi, chỉ lẳng lặng nhìn nó. Hồng đại hiệp lập tức khẩn trương đến nỗi nói lắp bắp:

- Tượng... tượng thần của Hà Bá gia... tượng thần nát...

Nó vừa mới dứt lời, trước mắt nhoáng lên một cái, người đã biến mất.

Nó vội vàng quay đầu, ngẩng lên cao, nhưng không thấy gì cả. Nó lại hô lớn:

- Thần Cô, sao không mang con đi với...

Nói xong, không thấy ai đáp lời, nó tiu nghỉu quay về đường cũ, miệng lẩm bẩm:

- Thần Cô tốt thì tốt thật, nhưng không có chiếu cố lão tôm ta như Hà Bá gia.

Nó vừa đi vừa ngẫm nghĩ, chợt nghĩ ra một ý:

- Nếu Thần Cô mở miệng, lão tôm ta nhất định sẽ được làm linh thú trông núi Thiên La này...

* * *

Trong thần miếu, nhang khói vẫn nghi ngút không ngừng, thế nhưng tượng Hà Bá trước mặt Diệp Thanh Tuyết đã không trọn vẹn. Quanh bệ đá dùng để đặt tượng đầy những mảnh đá vụn. Một bên chân tượng thần bị nát vụn, một góc đầu vỡ ra, còn cả một cánh tay đã gãy lìa nằm trên mặt đất. Trên tượng thần phủ đầy rêu xanh, lẫn trong đó lại có những mảng màu đỏ hỗn loạn.

Càng nhìn, nàng càng chau mày.

Từ ngoài cửa thần miếu chợt có hơi nước bốc lên, một cái vỏ sò màu xanh hiện ra, rồi tiến vào trong miếu.

Diệp Thanh Tuyết cũng không quay đầu lại, hỏi:

- Tượng thần xảy ra vấn đề khi nào?

- Đại khái là ba tháng trước, trên mặt tượng thần bắt đầu mọc ra rêu đỏ, một thời gian sau lại chuyển hóa thành màu xanh.

Từ trong vỏ sò truyền ra giọng nói vẫn của bé gái như trước, nhưng không phải rất rõ ràng, mà mơ hồ, lúc trầm lúc bổng trong hơi nước.


Diệp Thanh Tuyết không nói gì thêm, chỉ quay đầu nhìn thoáng vỏ sò. Vỏ sò lại nói:

- Lúc ấy chúng ta cũng không biết như vậy là sao, sau mới có lão rùa đen ở Ác Long hạp nói, đây là Hà Bá về tới nhân gian, tượng Hà Bá mới xuất hiện điều này.

- Nói như thế nào?

Diệp Thanh Tuyết hỏi.

- Năm trước, Thành Hoàng mượn dịp đại thọ để mang thần linh tới chúc thọ cùng xuống Âm phủ, Hà Bá gia rơi xuống đó không trở về. Đã qua một năm, tượng thần cũng không có bất kỳ biến hóa nào, mà bây giờ tượng thần biến hóa là do ảnh hưởng từ Hà Bá gia. Lão rùa đen kia nói, thần linh hưởng nhang đèn, nhang đèn vượng, thần miếu bất hủ, tượng thần như mới. Bây giờ nhang đèn trong thần miếu vẫn tốt, thế nhưng tượng thần lại xảy ra vấn đề, chứng tỏ Hà Bá gia đã gặp chuyện.

- Ngươi nói là tượng thần nát một chân, gãy một cánh tay là bởi vì chân thân của sư đệ ta đã nát một chân gãy một tay?

Diệp Thanh Tuyết hỏi lại, vẫn giọng điệu bình thường, không có gì biến đổi.

- Vâng, vừa mới bắt đầu chúng ta cũng không biết là như vậy, tưởng có người làm phép, cho nên ta cùng Hồng đại hiệp thay nhau ngày đêm canh chừng, đến khi tượng thần nứt vỡ ra, chúng ta mới chia hai hướng, Hồng đại hiệp đi mời Thần Cô, còn ta đi Ác Long hạp tìm lão rùa đen kia, qua đó mới biết là Hà Bá gia gặp chuyện.

Trong mắt vỏ sò, dù là hoàn cảnh nào thì Diệp Thanh Tuyết cũng hờ hững như vậy. Lần đầu nó thấy nàng là khi Trần Cảnh cứu nàng trên Tú Xuân loan, khi đó pháp lực của nàng đã khô cạn, gần như phải chết, nhưng sắc mặt của nàng giống hệt hiện giờ, điềm đạm bình tĩnh, coi thường sinh tử. Sau này, khi Trần Cảnh chiến đấu kịch liệt với Hà Bá Phong Lâm độ, vỏ sò chỉ lo có kẻ tranh thủ thời cơ đến mưu lợi, nhưng cuối cùng lại không thấy người nào xuất hiện, làm nó cảm thấy rất kỳ quái. Ở vài ngày sau, nó mới nhìn thấy một cô gái áo trắng đang đứng trên đỉnh ngọn núi cạnh đó, chính là sư tỷ của Hà Bá gia. Nó cứ nhớ mãi hình ảnh ấy, hoặc có thể nói là hình tượng Diệp Thanh Tuyết đứng lặng thinh trấn thủ trên đỉnh núi trong mưa gió đã khắc thật sâu vào trong lòng nó. Theo nó, đây mới thật sự là phong phạm của Tiên đạo nhân gian.

Không chuyện gì có thể làm biến sắc, coi sinh tử như mây bay, bình tĩnh ung dung, trong lòng lại kiên trì chấp nhất.

Nhưng mà, khi Trần Cảnh bị hãm sâu trong thành Tần Quảng ở Âm phủ, thì vỏ sò mới phát hiện, Diệp Thanh Tuyết cũng không vĩnh viễn điềm đạm, còn có một mặt làm cho người ta phải kinh hãi. Cảm giác này không phải của riêng vỏ sò, mà còn của rất nhiều người khác nữa.

Diệp Thanh Tuyết không nói lời nào, vỏ sò lại nói:

- Tượng thần thiếu chân cụt tay, Hà Bá gia cũng nhất định là thiếu chân cụt tay rồi. Nhìn tượng thần bong tróc ra từng mảng từng mảng, Hà Bá gia nhất định đang bị thương rất nặng.

Diệp Thanh Tuyết đột nhiên nói:

- Sư đệ đã trở lại nhân gian, vậy ba tháng qua có chuyện lớn gì phát sinh không?

Diệp Thanh Tuyết một mực thanh tu trên núi Thiên La, không để ý tới hồng trần.

Vỏ sò lắc đầu nói không biết, lại bổ sung:

- Nghe nói thần linh có phương pháp thông truyền thiên địa, Sơn Thần núi Thúy Bình pháp lực cao thâm, có lẽ sẽ có tin tức của Hà Bá gia.

Diệp Thanh Tuyết lại lắc lắc đầu, nói:

- Mặc dù pháp lực của người này cao, nhưng cũng là hạng người bỏ đá xuống giếng, hơn nữa lai lịch thần bí. Năm đó sư đệ ta gần như hồn diệt nên phải đi cầu nàng ta mượn phép, nàng ta còn ép sư đệ ta chấp nhận một lời hứa. Giờ nếu ta đi tìm nàng, dù nàng ta không đưa điều kiện, ta cũng không muốn thiếu nợ nàng ta. Nếu sư đệ trở về, nhất định phải để hắn nhanh chóng hoàn thành lời hứa kia, chứ nếu để lâu, nhất định sẽ xảy ra sự cố.

Vỏ sò không ngờ Diệp Thanh Tuyết có cách nhìn như vậy về Sơn Thần núi Thúy Bình. Ấn tượng về Diệp Thanh Tuyết trong nó chợt thay đổi một chút.

- Thế nhưng Hà Bá gia thành thần mới chưa được bao lâu, ngài ấy không có bằng hữu, chỉ toàn là kẻ địch.

Vỏ sò nói.

- Không có bằng hữu sao? Ha ha, vậy ta là gì, ta là sư tỷ của hắn, hắn là đệ tử của Thiên La môn ta.

Diệp Thanh Tuyết xoay người, bước ra khỏi miếu Hà Bá. Ánh chớp chợt lóe, Diệp Thanh Tuyết đã biến mất.

* * *


Diệp Thanh Tuyết cũng không đi xa. Nàng xuất hiện lại trong thành Bá Lăng. Đang là ban ngày, ánh chớp có sáng mấy cũng không đua tranh được mặt trời. Dưới tàng liễu rủ bên cạnh một cây cầu đá, chợt có một tia chớp lóe lên, đã có thêm một người đứng đó. Người này mặc bộ đồ trắng hơn cả tuyết, điệu bộ bình tĩnh thong dong. Người đi trên phố cũng không có ai chú ý tới nàng.

Phía trước cây liễu có một đạo sĩ già coi bói, chòm râu thưa thớt ngả màu khô vàng, mắt nhắm hờ, bên cạnh lão dựng một cây cờ màu trắng, bên trên viết hai hàng chữ to như rồng bay phượng múa: "Ngửa lên nhìn thần tiên trên trời, cúi xuống xem u hồn địa phủ, muốn hỏi chuyện nhân gian, chỉ cần ba lượng bạc."

Diệp Thanh Tuyết thấy lão, còn chưa mở miệng, thì lão đạo kia đã vuốt vuốt bộ râu thưa thớt khô vàng, đoạn thản nhiên nói:

- Tiên không vào thần vực*, Diệp chưởng môn thật sự rất can đảm.

(*Tiên thì không vào lãnh địa của thần)

- Ta không phải tiên, cùng lắm chỉ là một người mộ tiên cầu đạo mà thôi.

Diệp Thanh Tuyết xoay người lại, nói.

- Luyện tinh, hóa khí, luyện khí, hóa thần. Đến hóa thần đã đủ xưng tiên, Diệp chưởng môn còn trên cảnh giới hóa thần, sao lại không phải là tiên chứ!

Lão đạo sĩ coi bói không nhìn Diệp Thanh Tuyết, vẻ mặt lại như nắm rõ tất cả trong lòng bàn tay.

- Hóa thần đủ xưng tiên? Ta nghe nói chỉ có hiển hóa nguyên thần, phản chiếu hư không mới có thể xưng là vào Tiên đạo, từ khi nào thì mới chỉ là hóa thần đã được xưng tiên?

Giọng của Diệp Thanh Tuyết rất từ tốn dễ nghe, xung quanh bắt đầu có người chú ý tới nàng. Không ít hoa hoa công tử cũng bước qua thăm dò, muốn nhìn cho rõ khuôn mặt ẩn sau tán liễu phất phơ kia.

- Khẩu khí của Diệp chưởng môn thật lớn, "chỉ là hóa thần" sao? Trong trời đất có được bao nhiêu tu sĩ đạt cảnh giới hóa thần chứ. Có một câu thế này: thiên hạ toàn luyện tinh, luyện khí mới nhập môn, hóa thần sao mà khó, chưa từng nghe phản hư.

Lão đạo sĩ lại nói tiếp:

- Xem ra lời đồn là sự thật, bằng không Diệp chưởng môn sẽ không dám tới thành Bá Lăng.

Diệp Thanh Tuyết cũng không trả lời lão, nói sang việc khác:

- Hôm nay ta tới là để xin lão tiên sinh tính giúp một quẻ.

Lão đạo sĩ lại vuốt vuốt chòm râu lưa thưa, nói:

- Mời Diệp chưởng môn cứ nói.

- Sư đệ của ta gặp nạn, muốn mời lão tiên sinh tính xem, giờ hắn đang ở nơi nào.

Diệp Thanh Tuyết nhẹ nhàng nói.

- Phàm là việc suy đoán, nhất định phải có dẫn dắt, tâm phải đồng cảm, như thế mới có thể ngàn dặm truy tung. Người cô muốn đoán là thần linh, nên việc càng khó. Có thể tìm được hay không thì phải xem chính cô.

- Xin hỏi vậy là thế nào?

- Việc trời đất, bất kể khó hiểu đến thế nào, đều có dấu vết có thể tìm ra. Cho nên, trước hết cần Diệp chưởng môn đưa ra chút dấu vết, từ đó mới có thể tính ra điều cô muốn.

Lão đạo sĩ nói không nhanh không chậm. Diệp Thanh Tuyết bước ra từ sau hàng liễu, đi tới trước bàn gieo quả của lão đạo, ngồi xuống, hỏi:

- Làm sao để đưa ra dấu vết?

- Hỏi quẻ giống như hỏi thiên địa, chữ viết ra quẻ lại là câu trả lời. Cô tĩnh tâm viết ra một chữ trong tâm muốn viết, ta sẽ từ thiên ý xa xăm mà tìm kiếm được đáp án cô muốn.

Diệp Thanh Tuyết vừa lộ mặt, mắt của đám hoa hoa công tử trên đường đã muốn rớt hết cả ra. Kẻ nào cũng cố ưỡn thẳng ngực, cố phe phẩy chiếc quạt trong tay sao cho tiêu sái nhất. Khi Diệp Thanh Tuyết ngồi xuống, cả đám đều xông tới, trong đó có một thanh niên có chút anh tuấn khẽ phe phẩy chiếc quạt vẽ hình hoa sen trong tay, nói:

- Vị cô nương này nếu muốn xem bói, phủ của tại hạ có một vị là truyền nhân của Phục Hy, chuyên tinh bát quái, có thể tính chuyện thiên hạ. Thành Bá Lăng mặc dù thái bình, lại có không ít kẻ giỏi hãm hại lừa gạt người.

Lão đạo sĩ ngồi ngay ngắn bất động, không thèm để ý tới việc thanh niên này đang ám chỉ mình là kẻ lừa đảo.

Diệp Thanh Tuyết không quay đầu, chỉ thản nhiên nói:

- Vậy sao?

Nàng thuận miệng nói xong, bèn cầm lấy chiếc bút lông trên bàn của lão đạo sĩ, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đưa bút. Công tử kia nhìn đến không chớp mắt, kìm lòng không đậu nuốt nước miếng, lại nói:

- Cô nương chắc là tìm người, quái sư trong phủ của tại hạ giỏi nhất là tìm người. Cô nương đợi một chút, tại hạ sai người mời quái sư đến tính cho cô nương một quẻ.

Nói xong, y ghé sát tai một người bên cạnh, thì thầm mấy câu. Người nọ lập tức chạy nhanh đi, hiển nhiên là đi mời thầy bói được công tử kia nói là truyền nhân của Phục Hy rồi.

-----oo0oo-----