Hoàng Đình

Quyển 1 - Chương 55: Ai múa roi sét dưới vực sâu

Dịch giả: Lamlamyu17

oOo

Ngay khi Trần Cảnh cho rằng mình sẽ ngủ mê trong bóng tối, thì hắn đã phát hiện thân thể mình đột nhiên bị ai đó ôm lấy, mùi hương dịu nhẹ vương vấn nơi chóp mũi. Trong bóng tối, Trần Cảnh chỉ cảm thấy mình không ngừng bay lên cao. Nhưng mới không bao lâu, phía sau lại có sát khí cuốn sạch tất cả mà đến.

Một ánh chớp xuất hiện, xua tan bóng tối.

Trần Cảnh ngẩng đầu, mới phát hiện gương mặt của Diệp Thanh Tuyết gần trong gang tấc. Dưới ánh chớp, ngay cả lông mi của nàng cũng có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Mái tóc đen của nàng rủ xuống mặt Trần Cảnh như cơn gió nhẹ thổi lướt qua. Trần Cảnh không nghe thấy Diệp Thanh Tuyết niệm chú nữa, thậm chí không cả bắt pháp quyết, nhưng vẫn có một tia sét như tự sinh ra từ hư không. Trần Cảnh không khỏi thầm cảm thán thiên tư vô song của sư tỷ hắn.

Chỗ tia sét đánh xuống, hiện lên thân ảnh tên tướng quân mang trường kích màu đen kia bị bao phủ trong ánh chớp lập loè. Khoảng cách gần như vậy, nhưng gã chỉ hơi dừng lại một chút thì đã ngay lập tức đâm tới một kích, sát khí nồng đậm khiến cho người ta như muốn nghẹt thở.

Ánh chớp tắt đi, đêm tối lại bao phủ, chỉ còn ánh sáng nhàn nhạt từ trên người Diệp Thanh Tuyết. Nàng đang bay vút lên trời cao, thân thể sau vài lần chớp loé đã thoát khỏi tầm tấn công của trường kích. Nhưng mà, mỗi khi Diệp Thanh Tuyết độn một lần, lại phải thi triển một lần lôi thuật. Dưới ánh chớp, tên tướng quân giáp đen cầm kích kia cũng đã cách sau lưng Diệp Thanh Tuyết không xa, tốc độ cực nhanh, dường như còn nhanh hơn nửa phần so với thuật độn lôi của Diệp Thanh Tuyết.

Sét đánh xuống, thân thể tướng quân kia hơi dừng lại, Diệp Thanh Tuyết thì độn bay đi.

Bầu trời không ánh sao, giống như đây là vực sâu không đáy, tít phía trên cao mới có thể nhìn thấy một chút ánh sáng năm màu.

Có đôi khi, bóng tối sẽ khiến cho người ta quên đi thời gian và không gian, khiến cho tất cả vặn vẹo.

Cũng may, cách mỗi một đoạn thời gian sẽ có ánh chớp lóe lên trước mặt Trần Cảnh. Vì vậy, hắn mới có thể biết rõ tên tướng quân giáp đen phía sau đang lặng lẽ đến gần.

Viên ngọc xanh kia của Giang Lưu Vân khiến cho Trần Cảnh hiểu được sự lợi hại của pháp bảo. Hắn chưa từng nghĩ đến trên thế gian này còn có pháp bảo thần kỳ như vậy.

Ánh sáng năm màu bùng lên loá mắt, bất kể pháp lực mạnh ra sao cũng không thể chống lại. Hắn thậm chí có cảm giác như không thể nào ngăn cản. Ngay cả Tần Thành Hoàng, vị thần bậc cao có hai mươi vạn con dân thờ cúng, cũng không thể chống lại. Từ đó có thể thấy được sự đáng sợ của viên ngọc xanh.

Thế nhưng, viên ngọc xanh kia lại không cách nào chống lại tên tướng quân giáp đen không biết xuất hiện từ đâu trong bóng tối kia. Chỉ một lần tấn công, Giang Lưu Vân đã trọng thương. Có lẽ chỗ lợi hại của viên ngọc xanh là ở mê hoặc tâm thần, chứ không phải linh bảo phòng ngự. Nhưng mà, việc tướng quân giáp đen không bị mê hoặc tâm thần cũng đủ để thấy sự cường đại của gã. Giang Lưu Vân thừa cơ chạy trốn khi chiêu Cửu Thiên Thần Lôi của Diệp Thanh Tuyết tấn công tướng quân giáp đen, những người khác tất nhiên cũng không dám ở lại.

Nhưng dưới công kích này của tướng quân giáp đen, Diệp Thanh Tuyết lại vẫn sống sót, còn cứu được Trần Cảnh.

Pháp lực của nàng cũng không phải cao nhất trong đám người này, không bằng Giang Lưu Vân, không bằng Tần Thành Hoàng, cũng không có trọng bảo, pháp môn tu luyện chỉ là phép luyện khí của Thiên La môn, không sánh được phép trường sinh chính tông của Côn Lôn - ngọn nguồn của đạo môn trong thiên hạ, chưa kể rất nhiều môn phái đều có pháp thuật gần giống như "Cửu Tiêu Thần Nguyên Ngự Lôi quyết" nàng luyện. Đây cũng chính là chỗ hơn người của Diệp Thanh Tuyết.

Trần Cảnh không kìm được nghĩ đến những hình ảnh kia, không biết đó là trong mộng ảo hay vẫn là trong thế giới thực. Lúc đó, khi Trần Cảnh từ trên cao lao vào thành Tần Quảng thì thấy nó như một cái vực sâu không đáy. Nếu tất cả là sự thực thì không biết Thần Nữ Vu sơn vẫn luôn đứng trên đầu tường nhìn xuống có thấy một người mặc đồ trắng, ôm theo một người mà bay độn thẳng lên trên hay không? Chắc là không nhìn thấy rồi, nếu như đây là đang bay lên phía đầu tường thì sao Trần Cảnh lại không nhìn thấy đỉnh tường cơ chứ? Trên bầu trời tối đen sâu thăm thẳm, duy chỉ thấy có một ngọn đèn lập lòe như có thể tắt bất cứ lúc nào.

"Không ra được, không ra được..."

Trong đầu Trần Cảnh đột nhiên nảy sinh ra ý nghĩ như vậy, mơ hồ suy đoán ra bọn họ vào bằng cách nào.


Hắn nhìn xuống dưới, chỉ thấy sâu không thấy đáy, đen kịt như vô tận.

"Sư tỷ..." Trần Cảnh muốn mở miệng kêu một tiếng, nhưng phát hiện cổ họng mình cứng đờ, cũng không biết là do thương thế quá nặng hay là máu chặn cuống họng. Ngay cả chính hắn cũng chỉ nghe được tiếng khàn khàn.

Một ánh chớp lập loè xuất hiện, chiếu sáng một vùng không gian nhỏ hẹp. Trần Cảnh nhìn thấy trán Diệp Thanh Tuyết đã có mồ hôi. Nháy mắt khi tia sét đánh xuống, mũi kích của tướng quân giáp đen đã đâm đến bên cạnh Diệp Thanh Tuyết. Một sợi tóc đen bị lưỡi kích xẹt qua, rơi vào bóng tối vô tận.

Trong ấn tượng của Trần Cảnh, chưa từng thấy Diệp Thanh Tuyết bối rối như vậy. Cho dù là lần suýt nữa phải chết ở Tú Xuân loan, nàng vẫn mang vẻ bình thản.

Đúng lúc này, hắn cảm thấy mình đã hồi phục một chút, pháp lực trong cơ thể đang từ từ chuyển động, giống như là dòng sông dần dần tan băng sau mùa xuân. Trần Cảnh thầm mừng rỡ, lập tức tập trung điều tức, khai thông vận chuyển pháp lực.

Chu thiên tuần hoàn, sắc phù vốn đã bị luồng sát khí của tướng quân giáp đen kia làm cho đóng băng, bây giờ đã tan ra. Tập trung tinh thần điều tức, hắn lập tức phát hiện phần giữa lưng được Diệp Thanh Tuyết đỡ lấy, có một luồng khí ấm nóng từ từ thâm nhập vào trong cơ thể.

Khi Trần Cảnh mở mắt ra một lần nữa, Diệp Thanh Tuyết đã không còn tiếp tục trốn tránh, mà cuốn lấy tướng quân giáp đen. Trong tay nàng vung vẩy một cây roi sét. Đó không phải vật thật, mà là sau khi pháp thuật đạt tới mức tinh diệu, có thể biến hư thành thật, làm cho pháp thuật vô hình ngưng tụ thành thực thể. Từ điều này có thể thấy được, Diệp Thanh Tuyết sử dụng lôi pháp đã đến một trình độ đáng sợ. Nếu không phải pháp lực bản thân nàng chỉ là luyện khí hoá thần, e rằng người sợ hãi phải là tướng quân giáp đen. Nhưng hiện giờ nàng cũng chỉ có thể gian nan né tránh, còn may thuật độn lôi đã tới trình độ theo bước mà ra, không cần lộ trước chút tín hiệu nào.

Chỉ có điều, không hiểu vì sao, bất kể là trước đó hay là hiện tại, Diệp Thanh Tuyết cũng không thể trốn ra xa. Ở bên ngoài, một lần độn có thể khiến người biến mất không tăm tích, nhưng trong không gian bóng tối này, khoảng cách như bị giới hạn rất ngắn. Nàng chỉ có thể tránh né trường kích, mỗi lần vung roi sét trong tay cũng chỉ khiến gã tướng quân hơi dừng lại một chút, dường như hoàn toàn không cách nào làm gã bị thương.

Mỗi bước là một độn, chân đạp bụi trần, áo trắng tung bay, roi sét trong tay không ngừng lóe sáng, Diệp Thanh Tuyết như tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian, nhảy múa giữa trời.

Đột nhiên, một giọng nói vọng ra từ bầu trời đen kịt:

- Phá huyễn...

Theo tiếng nói vang lên, hào quang năm màu chiếu xuống từ trên cao. Trong thế giới toàn màu đen này, nó mang một loại vẻ đẹp lạ thường. Trần Cảnh suýt nữa cho rằng thứ ánh sáng rơi xuống xua tan bóng tối này là thực chất.

Thuật độn lôi của Diệp Thanh Tuyết đã đến tình trạng không cần biểu hiện ra bên ngoài. Dưới ánh sáng năm màu chiếu rọi, nàng mang theo Trần Cảnh bay thẳng lên, bồng bềnh như tiên.

Trần Cảnh chỉ nhìn thấy ánh sáng năm màu như mặt trời, hoàn toàn không nhìn rõ những người khác. Trong ánh sáng ấy, tốc độ của Diệp Thanh Tuyết dường như chợt tăng nhanh, không còn cảm thấy bị kéo lại. Thế nhưng, tốc độ tướng quân giáp đen phía sau cũng không không kém chút nào.

Tướng quân giáp đen ngồi trên một bộ xương ngựa cũng màu đen, mắt ngựa đỏ như phóng ra lửa. Ngoại trừ áo giáp đen ra, Trần Cảnh cứ cảm giác như vị tướng quân này là hư ảo. Mặc dù vậy, hắn lại cảm nhận được một loại cảm giác giống như từ cái ấn tỷ có khắc đầu quỷ trong đại điện kia.

Ánh sáng năm màu càng ngày càng mạnh, trong mắt Trần Cảnh đã không còn chút bóng tối nào. Trên trời dưới đất đã ngập tràn thứ ánh sáng ấy. Hắn không biết vì sao người khác không nhận ra mình đã đến, cũng không biết mình đang trông thế nào ở trong mắt người khác. Hắn nghĩ thầm, có lẽ lên tiếng thì bọn họ cũng không nghe được. Hắn hô khẽ lên một tiếng:

- Sư tỷ!

Quả nhiên nàng nghi ngờ nhìn một cái, nhưng không trả lời.


Đột nhiên, thân thể Trần Cảnh văng ra ngoài, đồng thời nghe được tiếng của Diệp Thanh Tuyết:

- Đi!

Trần Cảnh không hiểu lý do, bay lên nhìn Diệp Thanh Tuyết, Diệp Thanh Tuyết đã biến mất ở chỗ ánh sáng năm màu mạnh nhất, mà gã tướng quân giáp đen cũng đuổi sát theo. Đúng lúc này, từ phía trên đỉnh đầu hắn có những điểm sáng lạnh rơi xuống, tựa những bông tuyết tung bay, trong phút chốc đã như trời đông giá rét.

Hắn cả kinh trong lòng, nhưng nháy mắt đã nghĩ đến công tử mặc áo gấm, trong những người này chỉ có y mới có kiếm thuật như vậy.

Hít sâu một hơi, thân thể nhẹ bay, kiếm trong tay như một đóa hoa sen màu đen nở rộ, chặn lại những điểm sáng lạnh lẽo này. Nhưng vào lúc này, một cây trường thương đâm thẳng đến, đơn giản và im lặng. Trong ánh sáng năm màu, tất cả phản ứng của Trần Cảnh dường như cũng chậm hơn rất nhiều, cây thương đến sát bên cạnh hắn mới nhận ra.

Là Tiêu Ngọc Lâu.

Thân thể Trần Cảnh rơi xuống thẳng tắp vực sâu đen kịt không thấy đáy. Kiếm trong tay hắn từ bên dưới hướng lên trên đẩy mũi thương nọ. Đâm kiếm ra, Trần Cảnh mới phát hiện, trên Mê Thiên kiếm lại phủ đầy vết rạn.

Hắn kinh hãi, nghĩ lại vừa rồi thì đã hiểu, nhất định là một kiếm cản trường kích của tướng quân giáp đen lúc trước đã làm cho kiếm xuất hiện vết rạn.

Trần Cảnh vội rụt kiếm về, cây thương tức thì thuận thế đâm lên. Trần Cảnh không dám dùng Mê Thiên kiếm va chạm với thương, muốn bỏ chạy, tiếc rằng dưới ánh sáng năm màu, tất cả thuật ẩn độn thuật đều vô hiệu. May mà hắn nhân kiếm hợp nhất, ngự kiếm như ngự thân, trong khoảng khắc thương đến sát người, hắn gắng gượng tránh đi chỗ yếu hại ở ngực, một thương kia đâm vào lưng.

Đúng lúc này, hào quang năm màu đột nhiên yếu đi, giống như mặt trời bị mây che khuất. Hắn vội vàng nhìn lại, hào quang năm màu vậy mà phát ra từ một toà miếu Thành Hoàng thật to, lúc này nó trông giống như một ngọn đèn trong miếu. Trong lòng hắn bỗng nhiên nghĩ đến Diệp Thanh Tuyết ném mình ra, chắc chắn là đã phát hiện chỗ ánh sáng mạnh nhất là ở miếu Thành Hoàng. Nàng không muốn mình rơi trong đó, cho nên mới làm thế.

Ánh sáng năm màu giảm bớt, trong lúc Trần Cảnh bay lượn, hắn đã nhìn thấy mình bị vây trên khoảng không thành Tần Quảng, bốn phía trên tường thành đều có người đứng.

Một vệt ánh sáng vàng kim nóng cháy đánh xuống từ trên không, là một chiếc cự cự phủ màu vàng.

Sơn Thần Ngô Mông của Ngô Mông sơn!

Rơi!

Trần Cảnh hạ xuống dưới, muốn từ một phía khác bay ra bên ngoài thành.

Thế nhưng một công tử mặc áo gấm xuất hiện ở nơi đó như ảo ảnh, đâm ra một kiếm, ánh kiếm tung hoành, hơi lạnh dày đặc.

Trần Cảnh tránh né lần nữa, lại muốn từ hướng khác xông lên tường thành.

Thương của Tiêu Ngọc Lâu đã đâm đến, thế thương đơn giản, lại mang khí thế muốn đâm rách trời đất.

Chiếc phủ vàng kim của Ngô Mông lại đến, ánh vàng như ráng chiều tán loạn, nhưng lại mang đến nguy hiểm chí mạng.

Trần Cảnh còn một hơi thở giấu trong ngực, mở miệng hô to, ngay cả chính hắn cũng thấy âm thanh mình nói ra thật xa lạ.

"Vì sao không cho ta ra bên ngoài thành, vì sao không cho ta ra ngoài? Vì sao?" Trần Cảnh hét lớn trong lòng.

Nếu lại rơi vào trong thành thì sẽ như thế nào đây, là từ trong giấc mộng tỉnh dậy, thấy mình vẫn nằm ở trên giường, vẫn là ca ca của U U hay sao? Hắn không dám nghĩ tiếp, hắn muốn ra khỏi thành, muốn rời khỏi thế giới này và đi xem thế giới bên ngoài có chân thực hay không. Nhưng bọn họ lại liên tục ngăn cản mình, không cho mình lên thành, không để mình có cơ hội rời khỏi nơi đây đi tìm Hồng đại hiệp cùng trở về Tú Xuân loan.

"Bên ngoài còn rất nhiều việc chờ ta làm, ta không thể chết ở đây."

-----oo0oo-----