Hoàng Đình

Quyển 1 - Chương 32: Cơ duyên

Dịch giả: †Ares†

oOo

Một cơn sóng sông theo kiếm mà xuất hiện, nâng Diệp Thanh Tuyết né sang, sau đó thanh kiếm kia chắn ở trước người của nàng.

Mây đen do đại chiến hình thành lúc trước đã bị kiếm chém tan, hiện giờ cả phàm nhân cũng có thể nhìn rõ cảnh tượng trên bầu trời.

Trần Cảnh đứng trên mặt sông, hít sâu một hơi. Linh khí ở giữa sông tràn vào trong miệng hắn, theo xuống đan điền, tiến vào bên trong sắc phù.

Ngay sau đó, một tràng tiếng đọc thần chú vang lên, âm thanh trúc trắc không rõ, nhưng lại khiến nước sông cuộn trào. Trong phút chốc, kiếm kia theo âm thanh mà dựng thẳng lên, sát khí tận trời. Ảo ảnh một dòng sông bao lấy bên ngoài thanh kiếm, biến nó thành một con rồng nước bay lên không trung. Kiếm tỏa ra từng đợt sát khí như rồng ngâm, khí thế thổi quét thiên địa vạn vật. Nơi ánh kiếm đi qua, bất kể là mây đen, hay ngọn lửa phô thiên cái địa, hay muôn mảnh lá khô nhìn như có thể cắn nuốt vạn vật linh khí, hay ác quỷ hai sừng, hay tướng quân cầm Quỷ Đầu đao, tất cả đều bị thổi quét trong nháy mắt.

Diệp Thanh Tuyết vừa chạm tới mặt sông thì trên bầu trời có bốn người hiện thân. Sắc mặt mỗi người đều là kinh ngạc xen lẫn hoài nghi. Trần Cảnh cầm lấy thanh kiếm đã quay về vỏ, đứng yên trên mặt sông, ngẩng đầu nhìn bầu trời, áo xanh bay bay.

- Ngươi là ai?

Đạo sĩ tay cầm lá khô thất kinh, hỏi.

- Ta là Hà Bá nơi đây.

- Đã theo Thần đạo, tại sao còn nhúng tay vào việc của Tiên đạo.

- Nàng là sư tỷ của ta.

Sắc mặt bốn người biến hóa, ai nấy như có suy nghĩ riêng.

- Ngươi là đệ tử Thiên La môn?

- Được chư vị đãi đại tiệc diệt môn, may mắn thoát được mạng tàn, an thân tại đây.

- Nếu ngươi đã nhập Thần đạo, thì không còn là người trong Tiên đạo nữa, không thể xen vào việc của Tiên đạo.

- Ta mặc kệ cái gì Tiên đạo Thần đạo, ta chỉ biết nếu hôm nay sư tỷ của ta chết, mặc chân trời góc biển cũng nhất định chém tận giết tuyệt các ngươi.

- Cuồng vọng!

- Sao so được với các ngươi diệt môn của ta. Ba nghìn đệ tử Thiên La đều chết trong tay các ngươi, ai cuồng vọng?

- Đó là Giang Lưu Vân gây tội thì phải chịu tội.

- Ha ha, vậy sao không đuổi theo Giang Lưu Vân, vây ở đây định lấy mạng sư tỷ đệ chúng ta sao?

Bốn người này cũng không phải là hạng người đơn giản. Nếu là trước kia, bất kỳ người nào cũng có thể dễ dàng lấy tính mạng của Trần Cảnh. Nhưng bây giờ hắn là Hà Bá, thân mang lực lượng của ba khúc sông, đúng là làm bốn người đều không dám làm bừa.

Bốn người nhíu mắt lại, hư không ngưng tụ, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống. Trần Cảnh đứng yên, kiếm ngang hông, ánh mắt sắc bén.

Chỗ khác nhau của Thần đạo và kẻ tu hành Tiên đạo là ở việc kẻ tu hành nạp nguyên khí thiên địa cho mình dùng, tu được một thân pháp thuật thần thông, đi được khắp thiên hạ. Còn thần thì chịu hạn chế về địa vực, chỉ có ở địa vực mình làm chủ mới vô cùng mạnh mẽ. Nếu muốn khác biệt, trừ phi là các chính thần trên Thiên đình.

"Kengggg..."

Kiếm kêu trong vỏ, sát ý như băng.

Bốn người biến sắc. Bọn họ đương nhiên biết đây là dấu hiệu người luyện kiếm đạt tới cảnh giới kiếm tâm thông linh, kiếm và tâm tương thông, lòng sinh sát niệm thì kiếm sẽ tự phát tiếng kêu. Bốn người đưa mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được kinh ngạc cùng ý muốn rút lui. Có lẽ đây là do mỗi người đều muốn lùi nên mới cảm giác như vậy từ người khác. Im lặng chốc lát, đạo nhân mặc đạo bào màu lam có thêu ngọn lửa xoay người, đuổi theo hướng Giang Lưu Vân bỏ chạy. Ba người còn lại cũng nhìn thoáng Trần Cảnh, sau đó nhanh chóng đạp không rời đi.

Trần Cảnh đợi mấy người đi hẳn mới xoay người lại nhìn Diệp Thanh Tuyết. Nàng đã tỉnh, thoạt nhìn cũng không chịu tổn thương nào.

Nàng cũng đang nhìn Trần Cảnh, hàng mi cong hơi thưa, con mắt trong suốt sáng ngời, sắc mặt có chút tái nhợt, ngay cả môi cũng trắng bệch không chút huyết sắc, nhưng lại khiến cả người có vẻ thanh tịnh khác thường.

Nàng mím môi cười khẽ, trong mắt hiện vẻ vui mừng.


- Hóa ra sư đệ còn sống, thật tốt.

Giọng nói và cách xưng hô quen thuộc làm Trần Cảnh có cảm giác như mọi chuyện chỉ mới vừa ở ngày hôm qua.

- Vâng, sư tỷ, đệ còn sống.

Trần Cảnh cũng cười, đáp.

- Đệ thành Hà Bá?

Diệp Thanh Tuyết nhìn Trần Cảnh từ trên xuống dưới, tựa như muốn nhìn Trần Cảnh thay đổi thế nào.

- Vâng, sư tỷ, giờ đệ là Hà Bá rồi.

- Cũng tốt, đệ tu kiếm, thành thần càng có thời gian tế kiếm mà lại không bỏ tu hành, rất thích hợp.

Nàng vui mừng nói. Trần Cảnh có thể cảm thấy nàng thật sự vì mình mà cao hứng.

Nhưng Trần Cảnh lại lắc lắc đầu, không tiếp tục đề tài này, nói:

- Sư tỷ, tỷ ở lại đây tu hành đi, đệ sẽ xây cho tỷ một động phủ.

Diệp Thanh Tuyết lắc đầu, cười nói:

- Không được, ta lập tức đi rồi.

- Đi đâu?

- Chưởng môn sư thúc còn đang bị đuổi giết.

- Mặc kệ lão ta, lão ta cũng không phải người tốt.

Diệp Thanh Tuyết không có lên tiếng, lại quay đầu đi.

- Sư tỷ, tất cả mọi người đều nói chưởng môn giết sư phụ, tỷ tin không?

Trần Cảnh cẩn thận hỏi.

- Không nên nói việc này, cũng không nên tin.

Diệp Thanh Tuyết ngẩng đầu. Đây là lần đầu tiên Trần Cảnh thấy nàng có vẻ tức giận, cho nên hắn cũng không nói nữa.

- Ta phải đi. Tính đệ cứng cỏi là chuyện tốt, nhưng chuyện gì cũng có hai mặt, hiện tại chỉ có một mình thì phải càng thêm tu tâm dưỡng tính, không nên tùy tiện tranh đấu với người... Ta đi đây... Nhớ là không nên tùy tiện tranh đấu với người, tĩnh tâm tu hành.

Nàng vừa nói vừa bay lên không. Trần Cảnh còn chưa kịp nói gì, nàng đã dùng thuật độn lôi đi mất dạng.

Diệp Thanh Tuyết không có chịu thương tổn gì, chỉ hao hết pháp lực mà thôi. Sơn Thần núi Thúy Bình có thể cho người khác mượn pháp lực của một núi, Trần Cảnh tự nhận bây giờ mình còn chưa thể cho mượn pháp lực, nhưng vẫn có thể lấy linh lực của khúc sông giúp người khôi phục pháp lực và chữa thương.

Hà Bá và Sơn Thần có bài vị ngang hàng, nhưng mỗi khi Trần Cảnh nhớ tới thủ đoạn của Sơn Thần núi Thúy Bình thì đều cảm thấy bí hiểm.

Hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Tuyết vội vã rời đi, đột nhiên nhướng mày, một cảm giác đau đớn đến tột cùng xông tới. Từ xa xa chỉ thấy hắn ngã thẳng vào giữa sông, trong đôi mắt vẫn phản chiếu bóng hình Diệp Thanh Tuyết dần trôi xa...

Nước sông bao phủ, Trần Cảnh chìm nhanh vào trong nước. Một con tôm đỏ thật lớn và một cái vỏ sỏ phủ rêu xanh xuất hiện ở dưới thân thể của hắn, đẩy hắn vào trong động phủ. Chúng nó không cảm thấy có chỗ nào lạ thường trên người Trần Cảnh, cho nên chỉ biết đưa Trần Cảnh vào bên trong, cẩn thận trông chừng.

Đau đớn ập tới từng đợt, không thể nào ngăn cản, bởi vì chúng đến từ trong linh hồn.

Bên trong thần hồn của Trần Cảnh, một con sâu trắng như tuyết đang cắn từng nhát từng nhát lên sắc phù lòng sông kia, còn Trần Cảnh lại chỉ có thể bất lực trợn mắt nhìn. Mỗi lần con sâu kia cắn một cái, sẽ truyền tới cảm giác đau thấu tim, mà con sâu cũng sẽ lớn thêm một chút.


Sắc phù đã dung hợp cùng linh hồn của Trần Cảnh, bởi thế mỗi nhát cắn kia tương đương cắn lên linh hồn của hắn. Cơn đau như kim châm muối xát để hắn gần như phát điên. Hắn không thể trấn áp con sâu, bởi vì nó đan xen giữa hữu hình và vô hình, lại tan vào trong linh khí, dung hợp cùng một chỗ với linh hồn...

Trần Cảnh không biết con sâu này là thứ gì. Giờ hắn chỉ biết toàn tâm tìm cách đuổi nó ra ngoài. Hắn biết mình bị ám hại, nhất định phải mau giết con sâu này, nếu không linh hồn sẽ bị cắn nuốt, thân thể biến thành công cụ cho kẻ khác.

Lòng sông đột nhiên nứt vỡ ra, hóa thành sương khói màu trắng. Con sâu càng ngày càng lớn kia tựa như biết Trần Cảnh muốn làm gì, khẽ vặn mình rồi hiện ra trong màn sương khói, tả xung hữu đột không cho sương khói ngưng kết.

Như thế vài lần, đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên, một bóng mờ xuất hiện.

Cái bóng kia hút mạnh, sương khói đầy trời tự chui cả vào trong miệng. Bóng mờ lập tức rõ ràng hơn, chính là Trần Cảnh, áo xanh, mắt lạnh, cầm trong tay một luồng sáng trắng hình kiếm, sát khí lẫm liệt.

Đây là ý niệm của hắn thành hình. Hắn há miệng quát:

- Ngươi là Tần Hộ?

Sâu không trả lời, hắn bèn vung kiếm chém tới.

Đúng lúc này, con sâu kia đột nhiên kêu to. Trần Cảnh run lên, tinh thần mê muội, trời đất quay cuồng, cảm giác như bị ai đó đánh một đòn thật mạnh vào sau gáy. Ngay sau đó, sâu độc lại rít lên một tiếng bén nhọn. Trần Cảnh chỉ cảm thấy cảm giác đau đớn chuyển thành hơi tê rồi khuếch tán đến toàn thân, vô cùng sảng khoái. Cả người hắn như bồng bềnh trên không trung, trước mắt hóa thành một biển hoa, muôn hoa khoe sắc, mắt không nhìn thấy điểm cuối.

Giữa lúc hoảng hốt, Trần Cảnh có một loại ảo giác, tựa như nơi này là một thế giới chân thật, còn bản thân mình từ nhỏ đã sống ở đây. Hắn cố gắng tự phủ nhận, tự nói với mình đây là ảo giác, là bị mê hoặc, thế nhưng ý niệm trong đầu lại càng ngày càng mơ hồ.

Hương hoa tỏa ngát, vô số cánh bướm đủ màu bay múa trong biển hoa. Trần Cảnh nhìn theo cánh bướm, tâm cũng bay lên theo, trôi nổi giữa vô vàn đóa hoa từ lúc chúng nở rộ đến lúc chúng điêu tàn, một mùa rồi lại một mùa. Không biết qua bao lâu, Trần Cảnh đã mất đi phương hướng. Hắn cảm giác mình lúc thì biến thành một bông hoa, lúc lại biến thành một con bươm bướm.

Trong không gian ảo cảnh này, luân phiên hoa nở hoa tàn, mà ở thế giới hiện thực thì đã là bước vào đông.

Bầu trời một màu ảm đạm, cả hai bên bờ sông lúc Diệp Thanh Tuyết mới rời đi còn xanh ngắt, giờ cũng đã biến thành xám xịt.

Không gian âm u như sắp có tuyết, mà cũng đã tới lúc tuyết rơi.

Một bông, hai bông, ba bông...

Bông tuyết bay lả tả, lặng thinh rơi từ cao xuống sông Kinh Hà rồi bị hòa tan, biến mất.

Bờ sông lại từ từ đổi sắc, mặt sông bắt đầu kết băng, cả đất trời là một màu trắng xóa.

***

Trong miếu Hà Bá, hương khói vẫn không bị đoạn, thi thoảng lại có người tới dâng hương. Nhan Lạc Nương là người hay tới đây nhất. Từ khi đông về, số lần nàng xuất hiện ở đây càng nhiều, mỗi lần đều ngồi ở cửa nhìn ra mặt sông.

Đột nhiên có một ngày, Nhan Lạc Nương lại đi vào miếu Hà Bá thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên không dính nửa điểm bụi trần, mặc trên người một chiếc đạo bào màu xanh nhạt, tóc búi kiểu đạo sĩ, ngoài ra không mang món đồ trang sức nào cả.

- Bà là ai?

Nhan Lạc Nương nghi ngờ hỏi. Nàng cũng không sợ, bởi vì đây là miếu Hà Bá. Trong lòng của nàng, miếu Hà Bá này là chỗ an toàn nhất.

Đối phương không trả lời câu hỏi, chỉ mỉm cười, nói:

- Tương phùng tức là hữu duyên, bần đạo muốn thu ngươi làm đồ đệ, ngươi có bằng lòng không?

Nhan Lạc Nương chưa từng gặp qua người tu hành, nhưng không lạ, bởi những người già trong thôn thường xuyên kể những truyền thuyết xa xưa, mà ngay cả Hà Bá chém yêu nàng cũng đã thấy tận mắt. Nàng lập tức hỏi:

- Được, nhưng bà có bản lĩnh gì để dạy ta?

- Ha ha, vậy ngươi xem cho kỹ.

Dứt lời, nữ đạo nhân vẫy tay lên bầu trời ngoài miếu, hô khẽ một tiếng:

- Đến... Đến... Đến...

Nhan Lạc Nương trợn trừng mắt, nhìn thấy một đám mây trên trời từ từ hạ xuống, như là một con diều được chủ nhân thu dây lại kéo về. Lúc đầu còn không rõ ràng, thẳng đến khi đám mây kia càng lúc trông càng lớn, cuối cùng bao phủ cả miếu Hà Bá lại, thì nghe nữ đạo nhân thì thầm:

- Thu!

Đám mây kia lập tức biến thành một đám bông, bị nữ đạo nhân cầm lấy trong lòng bàn tay.

- Ngươi xem, bổn sự này có thể làm sư phụ ngươi chưa?

Nữ đạo nhân trung niên hỏi.

Nhan Lạc Nương lại quay đầu nhìn thoáng qua tượng Hà Bá, nói:

- Bổn sự này không coi vào đâu, Hà Bá của Tú Xuân loan chúng ta có thể trảm yêu trừ ma, thần thông quảng đại, bà có thể so được sao?

- Ha ha, trời đất rộng lớn, thuật pháp vô cùng, hắn có ta không chắc có, ta biết hắn không nhất định biết, sao có thể so như vậy được. Nếu tu hành chỉ để đấu phép so thần thông, thì có khác gì đám phàm phu tục tử thích tranh đấu tàn nhẫn nữa?

Nhan Lạc Nương chớp mắt nhìn đối phương, cái hiểu cái không, nhưng trong lòng cảm thấy người này nói rất cao thâm, cực kỳ giống cao nhân đắc đạo.

-----oo0oo-----