Hoàng Đình

Quyển 1 - Chương 147: Từng có kiếm hà nghiêng trời diệt tiên thánh

Dịch giả: Hoangtruc

oOo

Bà còn nói thêm:

- Ta rất hiếm khi giảng giải cho các con nghe về thế đạo trời đất từ lúc mới ban đầu đến nay. Hiện tại ta sẽ nói giản lược qua một lần. Trời đất lúc ban đầu, có hàng tỉ sinh linh, trong đó có một loại sinh linh gọi là Vu, được trời sinh đất dưỡng, thao túng được sấm sét. Trong Vu tộc này lại có mười hai tổ vu, pháp lực thông thiên triệt địa, mỗi vị đó sẽ có một tòa điện tổ vu riêng.

Hiện giờ Hạ Mạt Liên có bối phận lớn nhất trong hàng đệ tử, cho nên cũng lớn gan nhất. Nàng ta không nhịn được mà hỏi:

- Lẽ nào đây là…

- Không sai, đây là một trong mười hai tòa điện tổ vu kia.

Quảng Hàn cung chủ hỏi:

- Các con nhìn thấy vết kiếm trên đầu tường kia không?

Chúng đệ tử Quảng Hàn cung quay qua tỉ mỉ quan sát từng vết nứt vỡ trên đầu tường. Lúc nãy mới liếc mắt nhìn qua vết nứt đầu tường, các nàng đã tự hỏi thầm không rõ nơi này đã từng phát sinh một trận chiến lớn đến mức nào đây.

- Trong những vết kiếm kiếm đó, còn có dấu vết Quảng Hàn kiếm lưu lại.

Tuy rằng giọng nói của Quảng Hàn cung chủ không có nhiều thay đổi, nhưng bất kì người nào cũng đều cảm nhận được kiêu ngạo trong giọng nói của bà. Đột nhiên, các nàng chợt hiểu vì sao sư phụ lại không bao giờ thèm liếc nhìn những huyền môn đạo phái trong thiên hạ. Hóa ra Quảng Hàn cung đã có lịch sử lâu dài đến vậy, từng nắm vai trò chói mắt trong lịch sử như vậy.

- Đó là một trận chiến vật đổi sao dời, luân hồi sụp đổ. Tổ vu Vu tộc, Thiên đế Yêu tộc, Đạo tổ Đạo môn, cùng với một số tán tiên, vì tranh lấy một đường sinh cơ mà chinh chiến hỗn loạn. Có lẽ các con chưa từng nghe đến Thiên đế Yêu tộc Đông Hoàng, hay Tinh quân Thiên đình, nhưng chắc hẳn đã từng nghe đến ba vị Đạo tổ Đạo môn rồi chứ?

- Đệ tử đã nghe qua, Đạo môn có ba vị Đạo tổ là Thái Thượng, Nguyên Thủy, Thông Thiên, siêu phàm nhập thánh. Huyền môn trong thiên hạ ngày nay là từ bọn họ phân nhánh đi ra.

Hạ Mạt Liên đáp.

Quảng Hàn cung chủ nói:

- Đúng vậy, đại phái huyền môn đệ nhất thiên hạ Côn Lôn là từ đạo thống của Nguyên Thủy Thiên Tôn. Trừ nơi đó, phần lớn các môn phái trong thiên hạ đều có quan hệ thâm sâu với bọn họ. Thế nhưng thần thông như bọn họ, trong cuộc đại chiến đó còn phải kết trận với hai vị Giáo chủ Tây Phương mới không phải ngã xuống. Thanh danh Lục Thánh được xưng tụng trong cõi này cũng là từ trận chiến ấy mà ra.

Mấy lời của Quảng Hàn cung chủ lại khiến các nàng cảm thấy khiếp sợ. Tuy rằng thế giới tồn tại vô số truyền thuyết, nhưng nghe được từ chính miệng sư phụ mình nói thì truyền thuyết đã hóa thành chân thực, hơn nữa môn phái của mình còn tham dự vào trong truyền thuyết này.

- Quảng Hàn cung chúng ta thuộc về phe nào ạ?

Hạ Mạt Liên không nhịn được hỏi.

- Tán tiên trong trời đất, phe nhỏ yếu nhất.


Quảng Hàn cung chủ nói.

Nhan Lạc Nương chợt nhớ tới bức tranh tổ sư mà mình đã bái lạy lúc vừa mới nhập môn, nhưng không liên tưởng được rằng thế gian này lại có người có đại thần thông như vậy.

- Sau trận chiến ấy, phe tán tiên tử thương gần như không còn, tổ sư may mắn thoát thân được trong lúc hỗn loạn.

- A...

Vài người trong đám đệ tử không nhịn được kinh hô lên, Nhan Lạc Nương cũng thầm nghĩ: "Nếu đã là đại bại, vậy điện Chuyển Luân trong mười điện cõi âm trước mặt là chuyện gì? Tại sao điện tổ vu lại hóa thành vương thành cõi âm rồi? Lẽ nào Vu tộc cũng bại? Đúng rồi, thế gian ngày nay đã không còn người thuộc Vu tộc. Thế còn Thiên đế Yêu tộc đâu rồi? Ta chưa từng nghe qua vị này, vậy chắc hẳn bọn họ cũng bị đánh bại rồi. Thế nhưng cũng không thấy vị Đạo tổ của Đạo gia nào cả, tất cả đều đã sớm trở thành truyền thuyết hư vô rồi. Hiện tại trên thế gian này, đã không có khả năng đắc đạo thành tiên được nữa, tựa như tiến trình lịch sử bị một đao chặt đứt đoạn, cuối cùng thì ai là người thắng đây?"

Nhan Lạc Nương nghĩ thầm, không hỏi ra miệng, nhưng Hạ Mạt Liên lại nói ra giúp thắc mắc của nàng.

Quảng Hàn cung chủ cười nói:

- Sau cùng, không có người nào thắng. Thắng là trời đất này, toàn bộ đều bị ma diệt trong luân hồi. Vô số người trong cõi trời đất những tưởng có thể khống chế luân hồi, thành tựu đại đạo vĩnh sinh bất diệt, lại bị luân hồi nghiền nát mà biến mất.

Lời bà ta nói rất dễ hiểu, nhưng lại khiến các đệ tử cảm thấy khó mà tiêu hóa ngay được. Không còn ai lên tiếng, Quảng Hàn cung chủ nói thêm:

- Mười hai điện tổ vu trở thành mười tòa điện cõi âm, hai điện còn lại biến mất không chút dấu vết. Các con nhìn vết kiếm trên đầu tường kia, đã qua ngàn vạn năm nhưng đến nay sát khí vẫn còn lưu lại. Các con thử đoán xem đó là kiếm gì?

Lúc nãy, bà ta có nói trong những vết kiếm đó có lẽ có Quảng Hàn kiếm lưu lại. Hiện tại hỏi như vậy, chứng thực lời bà ta chỉ là suy đoán.

Nhan Lạc Nương nghe bà hỏi như vậy, lập tức nghĩ đến kiếm của một trong sáu vị thánh trong truyền thuyết, Tru Tiên kiếm của Thông Thiên giáo chủ.

Hạ Mạt Liên khẽ trầm tư rồi nói ra:

- Theo truyền thuyết về bảo kiếm trong thiên hạ, tiên thiên có bảy thanh, Thông Thiên thánh giả chiếm bốn thanh, chẳng lẽ là Tru Tiên?

- Thiên hạ bảo kiếm, tiên thiên có bảy, Thông Thiên thánh giả chiếm bốn, quả thực không sai. Trên đầu tường thành này nhất định có vết kiếm của Tru Tiên kiếm lưu lại. Nhưng mà, thế nhân lại chỉ nghe nói đến Tru Tiên, mà không biết đến Thanh Nhan.

Quảng Hàn cung chủ như rơi vào một trạng thái thất thần, tựa như nói đến hai chữ Thanh Nhan, lại nhớ đến cái gì đó.

- Thanh Nhan?

Quả thực đám đệ tử chưa từng nghe qua, cũng không biết Thanh Nhan là kiếm thế nào. Sở dĩ bọn họ biết đến Tru Tiên, là vì có đạo thống của Thông Thiên giáo chủ truyền xuống.

- Thanh Nhan…Thanh Nhan là một thanh kiếm diệt thế, một thanh kiếm đã từng giết tiên thánh đầy trời.

Giọng nói của Quảng Hàn cung chủ khi nói xong câu "giết tiên thánh đầy trời" như cũng nhiễm phải khí tức chém giết đó.

- Kiếm này là của người bên phe nào ạ?


Hạ Mạt Liên như bị cuốn theo, nhanh chóng hỏi

- Nhân tộc Nam Lạc.

- Nam Lạc là ai ạ?

- Đó là người giữ Thanh Nhan kiếm, đã từng là đệ nhất Tinh Quân trên Thiên đình Yêu tộc, là một trong những người mạnh mẽ nhất thế gian. Một kiếm hóa thiên hà, một kẻ vô tình giết sạch tiên thánh trên trời.

Quảng Hàn cung chủ nhìn điện Chuyển Luân đen kịt nói tiếp. Giọng nói tựa như xuyên suốt khoảng thời gian ngàn năm, trở nên trầm thấp lại.

Đám đệ tử còn đang ngẫm nghĩ mấy lời này. Đương nhiên các nàng tin tưởng, nhưng lại không cách nào tiêu hóa ngay được. Đột nhiên nghĩ đến đại kiếp nạn của thiên hà ngàn năm trước, lại nghĩ đến tổ sư mình cũng thuộc về phe phái tán tiên trong trận đại chiến, vậy thì tổ sư có quan hệ thế nào với vị Nam Lạc này chứ? Các nàng ôm đầy nghi vấn, còn chưa hỏi thì Quảng Hàn cung chủ đã nói tiếp:

- Mặc dù Quảng Hàn kiếm không bằng Thanh Nhan, nhưng cũng được tổ sư ngưng luyện từ lực lượng ánh trăng mà thành. Năm đó, tổ sư đã chém giết không ít đại vu, đại yêu. Linh kiếm trong thiên hạ vô số, Quảng Hàn đứng đầu, yên lặng ngàn năm, chỉ sợ không người biết đến rồi.

Mọi người nghe thấy lời bà, ánh mắt không khỏi nhìn xuống thân kiếm Quảng Hàn. Chỉ thấy bao kiếm trắng sáng như ánh trăng ngưng kết, đường nét thanh thoát. So với các thanh kiếm trên thế gian, kiếm này nhỏ hẹp hơn, nhưng cũng lại dài hơn vài phần.

Lúc này đột nhiên có đệ tử hỏi:

- Sư phụ, ác linh kia đã trốn vào điện Chuyển Luân, vậy bây giờ chúng ta làm sao đây?

- Tổ sư từng có di huấn: Không phải lúc trời đất đại biến, Quảng Hàn cung không được bước ra trần thế. Những năm gần đây, trời đất không ngừng có yêu linh độ kiếp hóa hình, là dị động đứng đầu trong ngàn năm qua. Lại còn có vong linh hiển lộ trên dương thế, có thể thấy đại biến đã ở trước mắt, cũng tới lúc Quảng Hàn cung nhập thế rồi…

Quảng Hàn cung chủ nói mấy câu này, như đang nói cho mình, lại như đang nói với Quảng Hàn kiếm trong tay. Chỉ thấy bà chậm rãi rút Quảng Hàn kiếm ra. Kiếm ra khỏi vỏ, tựa như rút ra không phải là kiếm, mà là một bao ánh trăng. Đồng thời, miệng bà nhẩm tiếp:

- Cũng đã tới lúc để Quảng Hàn kiếm vang danh khắp thế gian rồi…

Kiếm trong vỏ như ẩn chứa ánh trăng vạn năm qua, theo động tác của Quảng Hàn cung chủ, ánh trăng như từ mây đen chui ra, vung vẩy sáng ngời khắp cả bầu trời. Ánh trăng bao phủ cả Quảng Hàn cung chủ và đám đệ tử phía sau. Dưới ánh trăng, bóng dáng đám đệ tử như nhòe đi không nhìn rõ được nữa, rồi ánh sáng cũng chậm rãi tan biến. Bóng trăng ấy như lóe lên bên trong cửa thành Chuyển Luân, rồi mới tan biến đi mất.

Cả một phần của khoảng trời cõi âm này đột nhiên sáng ngời, lại chớp mắt sau đã trở lại âm u, trở lại thành tòa đại thành tối đen như trước. Tất cả mọi người như cũng biến mất cùng ánh trăng kia, tựa như không gian này chưa từng xuất hiện một đám khách trên dương thế đến đây vậy.

* * *

Không ai hay biết những gì vừa phát sinh trong cõi âm đầy yên tĩnh không có bất kì sinh mệnh này. Nhưng ngoài cõi âm, châu Cửu Hoa lại đang thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Những năm gần đây, dù là người tu hành thông thường cũng đã cảm nhận được trời đất có khác lạ. Trừ bỏ chuyện có vô số yêu linh tranh nhau độ kiếp, chân chính khác lạ, cũng chỉ có nơi địa giới Bá Lăng, châu Cửu Hoa - thành Bá Lăng.

Lúc này, trong mắt thế nhân, thành Bá Lăng đã trở thành một tòa quỷ thành, một tòa thành cõi âm nơi dương thế.

Vào thời điểm này, lại không có một đạo phái huyền môn nào nguyện ý tới trừ ma vệ đạo. Khi nhìn thấy ba vị Thành Hoàng và một vị Hà Bá được mời đến, không đầy mấy ngày sau chỉ có hai vị Thành Hoàng chật vật trốn thoát thì không còn ai dám vào đó tìm tòi đến tận cùng nữa rồi. Các thần linh địa giới Bá Lăng đều chỉ dám đứng từ phía xa xa, vây khắp bốn phương tám hướng nhìn lại. Bọn họ căn bản không dám tới gần, như rất sợ bị lây dính phải khí tức âm tà kia.

Hư Linh lại không giống bọn họ, vì nàng vốn là quỷ linh, càng không ai biết rõ nàng đã từng theo Tần Thành Hoàng đi vào thành Tần Quảng cõi âm, rồi lại toàn thân trở ra. Mà từ khi nàng trở ra từ cõi âm, Trần Cảnh đã cảm nhận được một loại khí tức thần bí trên người nàng, mà cũng không thể nào liếc mắt là có thể nhìn thấu pháp lực của nàng như trước nữa.

Nàng bước từng bước đi vào, trong mắt chỉ toàn hư ảnh vong hồn. Nàng không có chút phản cảm nào đối với chút ít vong hồn trước mặt, cũng không cố tránh đụng chạm vào những khí âm hàn bốc từ dưới nền đất đi lên như những yêu linh khác, mà ngược lại còn có cảm giác như cá đi vào trong nước.

Khí tức âm hàn này không đáng sợ. Đáng sợ là trong khí âm hàn này còn ẩn chứa nguyền rủa oán hận không ai biết bên trong. Bởi vì những người biết thuật nguyền rủa thường mượn những vật âm tà như vậy để làm phép, nên những yêu linh có pháp lực không cao không dám tới gần.

Trong khói đen u tối đó, cửa thành có hai đội âm binh đầy khí tức tà dị trên người đứng gác, thế nhưng Hư Linh đi ngang qua, bọn chúng lại như không phát hiện ra. Đó là những hình ảnh trong mắt Hư Linh, còn những người phàm tục lại không nhìn thấy, nhưng cũng không thể đi ra ngoài được. Thỉnh thoảng cũng có những người cảm giác nhạy bén, có thể nhìn thấy trước mắt có loáng thoáng có bóng quỷ, nhưng cũng không nhìn ra được rõ ràng cho lắm.

Hư Linh biết rõ, tà linh trong thành Bá Lăng này tuyệt đối sẽ không để sinh linh trong thành rời đi. Bởi vì hai mươi vạn sinh hồn, là thuốc bổ cực tốt đối với chúng.

Khi nàng hoàn toàn tiến vào trong thành Bá Lăng, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy một khoảng không đen kịt. Khác với bầu trời đêm đen, cái đen kịt ở trên đỉnh đầu này lại như ẩn chứa một con mắt che giấu sau lớp vải sa đen nhìn xuống nơi này.

-----oo0oo-----